Cục Cưng Càn Rỡ Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 191 - Chương 174

/308


Edit: Thanh Xuân.

Ông cụ cả kinh cằm cũng muốn rớt xuống, giống như là lần đầu tiên nhìn thấy Triển Thiếu Khuynh, ông nhìn lại con trai thêm mấy lần, thậm chí ông cụ luống cuống đi vỗ vỗ lỗ tai, lại nhéo mình là một cái, nghiệm chứng đây không phải là ảo giác của mình, hiện tại cũng không phải đang nằm mơ. . . . . .

Chờ ông cụ hoàn toàn xác nhận và tin lời của con, ông lập tức kéo Triển Thiếu Khuynh, hỏi liên tục: Con nói thật? ! Con và Liên Hoa thật sự có con? Nói như vậy ba có cháu rồi !

Gương mặt ông cụ kích động hớn hở ra mặt, không thể tiếp tục duy trì tính trầm tĩnh nữa, không ngừng lẩm bẩm nói: Ta có cháu. . . . . . Nhà họ Triển chúng ta có hậu, mà đứa bé kia đã bốn tuổi rồi, đến tuổi cái gì cũng hiểu có thể lên nhà trẻ rồi. . . . . . Dường như mấy ngày trước trước mắt ta Thiếu Khuynh vẫn đang bi bô tập nói, với tay để cho người ta ôm, trong nháy mắt, bây giờ Thiếu Khuynh cũng là một người cha có con. . . . . . Mẹ của cháu ta là Liên Hoa, vậy ta an tâm, tướng mạo của hai người Thiếu Khuynh và Liên Hoa đều là siêu phàm thoát tục, nhất định đứa bé cũng thừa kế toàn bộ ưu điểm của cha mẹ, cũng không biết đứa bé có yêu thích người ông này là ta hay không ——

Tiểu tử thối, sao con không dẫn cháu của ba đến! Chợt tỉnh táo khi đang lẩm bẩm một mình, ông cụ tức giận lắc lắc bả vai con trai, vừa gấp mà phẫn nỗ rống, Hôm nay con gặp được đứa bé, tại sao không dẫn mẹ con nó về, con muốn lão già ta nhớ cháu trai gấp đến chết có phải không! Đứa bé đều đã có, con quyết định lúc nào thì cưới Liên Hoa? Con phải cho con dâu và cháu trai của ba thân phận danh chính ngôn thuận, chúng nó cũng đều là thành viên nhà họ Triển chúng ta, con nhanh lên một chút đi đón chúng nó trở về!

Ba đừng có gấp, ba, ba đừng có gấp! Triển Thiếu Khuynh bị ba mình lắc có chút đứng không vững, gian nan vịn một bên vách tường, gấp giọng giải thích cho ba mình, Con đương nhiên muốn cho Tiểu Bạch tới gặp ba, nhưng phát sinh một ít chuyện, hiện tại Tiểu Bạch không có cách nào di chuyển, Liên Hoa cũng ở đó cùng với nó, con đang nổi giận cũng là vì chuyện mẹ con họ, ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, hi vọng ba có thể giúp con ngồi xuống. . . . . .

Thiếu Khuynh, tới tới, ngồi xuống nói ngồi xuống nói. Lúc này ông cụ mới ý thức được vừa rồi mình quá kích động, vội vàng từ từ đỡ Triển Thiếu Khuynh đến ngồi xuống xe lăn, Con nói cho ba nghe một ít chuyện của cháu ba, đứa bé lớn lên trông thế nào, tính tình tính khí như thế nào, thân thể khỏe mạnh hay không?

Được. Triển Thiếu Khuynh ngồi trên xe lăn, cũng kéo ba mình ngồi vào cái ghế bên cạnh, mới nói tiếp, Tên của đứa bé gọi là Liên Tĩnh Bạch, nhũ danh Tiểu Bạch, lớn lên cực kì thông minh bạch ngọc đáng yêu, gần như giống dáng vẻ của con trong hình khi còn bé như đúc, con nhìn một cái cũng biết là con trai của con, ba vừa thấy nhất định cũng sẽ thích. Tính tình của nó hoạt bát quật cường, còn nhỏ tuổi cũng rất như có ý tưởng, được Liên Hoa giáo dục rất tốt, ba yên tâm.

Tiểu Bạch, cháu của ba gọi Tiểu Bạch —— dáng vẻ giống con khi còn bé, khỏe mạnh giống như con, vậy thì nhất định là lớn lên giống như bạch ngọc đồng tử, trưởng thành cũng là người có tiền đồ đấy! Một tay Liên Hoa nuôi lớn đứa bé, càng không thể sai được —— Ông cụ ha ha nở nụ cười, chỉ tưởng tượng tới dáng vẻ của Tiểu Bạch, nhớ tới bộ dạng đáng yêu xinh đẹp của Thiếu Khuynh khi còn bé, ông cụ cực kỳ cao hứng, nhưng lại càng muốn gặp mặt cháu trai, ông hỏi Triển Thiếu Khuynh nói: Vậy tại sao Tiểu Bạch không thể di chuyển được, tại sao không có cách dẫn nó trở lại đây? Mẹ con bọn nó làm cái gì khiến con tức giận bất mãn, cũng lập tức nói rõ ràng cho ta! Chuyện có thể làm cho con nhức đầu, cũng đáng giá khiến ông cụ ta suy xét một phen. . . . . .

Là —— là bởi vì Tiểu Bạch bị thương. . . . . . Triển Thiếu Khuynh chớp mắt vài cái, rốt cuộc vẫn phải nói ra tin tức xấu cho ba mình, Hiện tại đứa bé bị thương cả người nằm ở bệnh viện, cơ thể lại gãy xương nên không nên di chuyển, Liên Hoa đang ở bên cạnh chăm sóc cho nó, mẹ con hai người họ người nào cũng không chịu rời đi. . . . . . Cho nên con không thể dẫn mẹ con họ tới gặp ba, xin ba không nên tức giận.

Hồ đồ, chẳng lẽ ba không nói đạo lý làm người sao, đương nhiên là thương thế của đứa bé quan trọng nhất! Tiểu Bạch bị thương nghiêm trọng không, có nguy hiểm đến tính mạng hay không? Ông cụ tức giận hận không thể gõ đầu con trai, Liên Hoa ở bệnh viện chăm sóc Tiểu Bạch, con lại trở về làm cái gì! Cơ hội ở chung cùng với con dâu và con trai tốt như vậy, con chạy trở về làm gì! Nói, Tiểu Bạch bị thương thế nào, ta không tin là Liên Hoa làm mẹ mà không thể chăm sóc tốt cho đứa bé, nhất định có ẩn tình gì đó có đúng hay không!

Tiểu Bạch không có nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là triệu chứng không nghiêm trọng một chút và bị thương ngoài da. Vẻ mặt Triển Thiếu Khuynh buồn bã, rốt cuộc kể lại tất cả mọi chuyện, Tiểu Bạch là bị người khác đẩy xuống lầu, trực tiếp té từ lầu hai xuống, hung thủ đẩy nó chính là Ôn Ngữ của Ôn thị, bà ta và Liên Hoa có thù oán, không cách nào đấu thắng Liên Hoa, nên Ôn Ngữ mới xuống tay hại Tiểu Bạch. . . . . .

Bây giờ anh có thể không cố kỵ nói toàn bộ quá trình cho ba mình, không có ý tốt giấu giếm cái gì. Ba nói đúng, mọi người nhà họ Triển bọn họ là bao che nhất, cả nhà muốn yêu thương bao bọc lẫn nhau, Liên Hoa và Tiểu Bạch không chỉ là người phụ nữ của anh con của anh, cũng là con dâu và cháu trai của ông cụ, anh và ông cụ muốn đồng tâm hợp lực cùng nhau xử lý chuyện này, cùng nhau đối phó Ôn Ngữ to gan này dám đả thương hại người phụ nữ nhà bọn họ.

Triển Thiểu Khuynh lặng lẽ dấu đi một phần nhỏ mọn, có lẽ, anh vẫn có thể từ trên người ba mình học được một chút




/308