Cúc trắng trong mưa

Quyển 3 - Chương 51

/152


Mùa đông tuyết rơi rất dày, gió se lạnh từ ngoài cửa thổi ngoài cửa sổ kéo vào. Meyami ngồi nhìn trời đầy tuyết ngẩn người. Rất lâu rồi ở đây cô không còn nhìn thấy tuyết như thế nào nữa, cảm giác lạnh ngắt của tuyết cô cũng chưa bao giờ nhận ra được nữa.

Cơ thể của Meyami ngày lại càng yếu ớt.

Mùa đông năm nay cũng là xuất phát từ một khởi đầu mới, và cũng là kết quả khi đợi chờ cuộc thi xem ai sẽ là nhóm thắng cuộc trong vòng đấu loại này. Và là dù nhóm nào đi nữa, Meyami chắc sẽ không thua kém gì các nhóm khác, và còn sẽ rất mạnh mẽ.

Và Meyami đã dự sẵn một kế hoạch tốt cho chính mình về những bản nhạc soạn sẵn cho các thành viên cũng như ba nhóm. Lần này Meyami sẽ tự thử tách khỏi Nanami để viết lên những bài hát mà mình ấm ủ bấy lâu nay. KHông biết nữa, cô không chắc có thể đem lại cảm xúc gì đó cho con người, nhưng Meyami luôn mong chờ một kết quả hoàng mỹ.

Như cái ngày đó, khi mọi người đều vứt bỏ cô. Meyami vẫn là Megurine Luka, một ca sĩ ảo, và cũng là một niềm tin một ngày nào đó sẽ có người nhìn cô, sẽ có thể nghe lại những bản nhạc của chính cô hát. Chính vì điều đó không xảy ra cô mới thực sự thất vọng, thất vọng nên trốn tránh, trốn tránh để che đi nỗi đau buồn của mình.

Lần này đã tạo cho cô một cơ hội có thể khiến cô đứng lại trên sân khấu, cũng có thể khiến mọi khán giản nghe được lời hát của cô lần nữa. Meyami cũng không cần trốn tránh nữa, khi bên cạnh đã có những người bạn, những người than luôn sẵn sang chào đón cô khi cô vấp ngã. Cô những bờ vai ấm, nụ cười dịu dàng khi cô đau lòng.

Những năm qua khiến Meyami hiểu ra một điều, nơi này đã gắn bó với cô như thế nào. Và cô đã nảy sinh cảm tình với nó từ khi nào. Và… Meyami cũng không còn thời gian nữa.

“Khụ..khụ..”

Một cơn họ kéo đến, Meyami vội lấy khăn che lại, rồi đưa tay vuốt ngực mình. Sức khỏe ngày càng yếu, cơ thể lại càng lạnh đi. CÓ thể nếu người không biết chạm vào cô có thể cảm nhận được cái xác chết.

“Cạch”

Cánh cửa phòng cô mở ra, Azusa cùng Tsubaki bước vào, nhìn cô gái gây gờ trên bên cửa sổ liền cau mày. Tsubaki đến gần cô, ôm lấy cô vào lòng đưa co ngồi trên giường, Azusa ra bên ngoài lập tức đóng cửa sổ lại, rồi đến đốt chút hương lên cho ấm căn phòng, sau đó mới ngồi bên cạnh cô, đem áo khoác trùm cô lại.

“Meyami, em biết mình ốm yếu, lại thích ngồi ngoài trời đông tuyết này!”

“Em ổn mà!”

“Ổn cái gì! Lúc nảy còn nghe tiếng ho của em đấy! Em cứng đầu quá!”

Tsubaki cau mày, nói lớn, anh tỏ vẻ tức giận bên cô. Thật cô gái này chẳng thể nghe lời ai hết cả. Nhưng chỉ được đôi mắt tròn xoe đó, khi nhìn người khác thật sự mủi lòng. Meyami, em tại sao lại mang bộ dáng này cơ chứ.

“Em xin lỗi!”

Giọng nói Meyami nhỏ xíu, cô cúi đầu. Chỉ là cô quên mất rằng gió lạnh không tốt thôi, nhưng nhìn tuyết cô cảm thất lòng thật yên bình. Những đứa con của Ema đang chơi đùa với tuyết ngoài kia làm cô muốn chơi thật sự ở đó. CÔ muốn có cảm giác chơi trong nền tuyết lạnh ra sao, nhưng mà nhiệt độ cơ thể này cũng xem như là không thôi.

“Anh Tsubaki, ngoài kia tuyết chắc rất lạnh nhỉ!”

“ĐÚng vì nó sẽ làm bệnh của em bệnh nặng thêm. Thật là, đã biết cơ thể yếu lại thích những trò chơi hay hại đến cơ thể mình.”

Tsubaki xoa đầu cô, cười nhẹ, Azusa nhìn cô không nói gì, nắm lấy tay cô, kiểm tra như nhìn thật kĩ từng ngón tay một. Nó tuy lạnh nhưng vẫn rất trắng mịn, không tái, làn da không giống người chết mà hồng hào lên hẳn đi, còn có những đốt ngón tay thon dài, nhỏ xinh như muốn chọc vào lòng người khiến người ta khó chịu. Ngẩn đầu nhìn về phía Meyami, Azusa thể dài, ôm trọn cô vào lòng, không nói. Meyami chỉ biết dụi đầu vào hòm vai anh thiếp giấc.

Hơi ấm của Azusa rất tuyệt, nó mang theo chút mùi sách mới.

“Em mệt rồi, ngủ đi Meyami. Đến giờ cơm anh gọi em dậy!”

“Vâng!”

Và cứ thế Meyami chìm dần vào giấc ngủ trên vai Azusa, đợi khi cô ngủ say, hai người mới từ từ đặt cô xuống giường, rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng tránh phá hư giấc ngủ của cô. Điện thoại của Meyami Tsubaki đã lấy đặt trên phòng khách, lúc bấy giờ tất cả những người anh em nhà Asahina quan tâm đến cô đang ngồi ở đây, bao gồm:; Massaomi, Ukyo, Kaname, Hikaru, Tsubaki, Azusa, Iori, Fuutan và Wataru. Họ nhìn điện thoại trên bàn ra vẻ khó chịu.

“Hikaru, anh chắc chuyện này sẽ không khiến Meyami khó chịu chứ?”

“Yên tâm đi Iori, vì chuyện này chúng ta sẽ không nói cho em ấy biết. ĐÚng chứ anh cả?”

“Anh nghĩ nó là một vấn đề khác, nhưng bây giờ phải kiểm tra thật kĩ danh bạ của em ấy. CHúng ta đều không muốn kẻ khác cướp mất em ấy đi, thì đó là chuyện thật sự nên làm, còn một chuyện nữa. Ukyo, gần đây em tra được thông tin gì về công việc ngoài lề của Meyami?”

“Meyami là chủ tịch công ty thời trang đang đứng nhất nhì hiện nay”

“Cái gì?! Ukyo anh không phải đang đùa với em đi. Công ty lớn nhất nhì hiện này chỉ có công ty em nắm giữ, ngoài ra còn một công ty đối thủ là Gare Fashion, chẳng lẽ là nó?!”

Hikaru đập bàn đứng dậy, không phải chứ? Vậy năm qua là do hắn đang đối đầu với người mình yêu chiều hết mực sao? Đừng giỡn hắn chứ! Nếu Meyami muốn đứng thứ nhất hắn sẽ không tranh giành mà còn dâng luôn cho em ấy nữa, nhưng phải làm gì bận tâm đến chuyện không giành được chứ. CÒn có tại sao Meyami phải giấu đi tên mình, không lộ diện để hắn biết chứ? ĐÚng là một thông tin bất ngờ, vì trước giờ chẳng ai biết chủ tịch đứng sau công ty Gare Fashion cả.

Đây không phải là một thông tin động trời.

Nhưng trái ngược với sự mong mỏi sai sự thật của Hikaru, thì Ukyo đẩy gọng kính gật đầu.

“ĐỪng nghi ngờ về cách làm việc của anh Hikaru!”

Fuutan thì ngồi im lặng, cầm máy điện thoại lên xem danh bạ, tin nhắn của cô đa phần là những lời nói trăng hoa của những tên khác gửi đến, những cái tên có thể quen cũng có thể lạ, nhưng tin nhắn Meyami đáp lại chỉ là mặt cười, hay là chấm ba chấm cô không nói qua nhiều.

Như cách cô trả lời với anh.

Nhưng có một phần hắn vui vẻ, vì Meyami chưa có đối xử đặc biệt với ai cả trong tin nhắn, chỉ trừ hai cái tên.

Massaomi và Akito!

Fuutan không bất ngờ khi Meyami nói nhiều với Massaomi và có vẻ rất thân thiện, vì lão anh cả này luôn biết cách cho những câu tán tỉnh ẩn ý vào từng lời nói. Meyami không nhận ra là chuyện đương nhiên, nhưng cái tên Akito này…Dường như Fuuutan không nói đến với anh bao giờ. Nhưng có vẻ rất quen thuộc, hình như anh gặp cái tên này ở đâu rồi thì phải. Tin nhắn của Akito gửi đến rất thân mật, còn cảm giác gần gũi, có vẻ hai người đã quen biết nhau khá nhiều.

Và cái chính, những tên này luôn gửi tin nhắn cho Meyami liên tục, Fuutan chỉ ngồi một chút đã nhận được không biết bao nhiêu tin nhắn rồi.

Ngoài ra còn có những người bạn là nữ, nhưng đó là tiểu số, hình như Meyami luôn ưu tiên trả lời những tin nhắn đó trước những tin nhắn khác, điển hình như tin nhắn có cái tên Hino. Meyami luôn trả lời sau đó một phút, nhưng những tin nhắn khác như Fuutan nhắn đến đều bị chuyển đến phút sau mới có tin trả lời.

Thật bất công.

Hôm nay anh em còn lại ở gia đình Asahina đang bắt đầu lập kế hoạch giữ vợ tương lai, trong khi ngoài trời tuyết lớn, dự báo thời tuyết thông báo có bảo tuyết cũng chả hề hấn gì, và người tỉnh nhất chính là Meyami.

Cô không biết chuyện gì xảy ra, chỉ yên bình nhắm mắt say trong giấc mơ. Và cơn sốt của cô ngày một nặng hơn.

_

Hai ngày sau đó, khi bão tuyết đã qua.

Ở gia đình Asahina chào đón thêm một vị khách không mời đến. William! ANh đến để xem tiểu thư nhà mình đang sống thế nào và đoán về biệt thự. Nhưng với hình dáng nhỏ gầy yếu khii đứng bên cửa kính nhìn anh thì cảm giác luôn ôm cô chiếm hữu ở trong lòng.

William mặc kệ những ngăn cản của anh em nhà Asahina mà ôm chầm lấy bóng dáng nhỏ anh đã nhớ nhung bao lâu. Meyami chỉ biết vòng tay phía sau lung anh vỗ nhẹ.

Trong nhà chỉ có mình Wataru nhận biết được William là ai, và bắt đầu mọi tình nghi của các thành viên khác trong nhà đều nhìn sang cậu bé. Wataru không nói gì chỉ nhún vai kéo lấy cánh tay Meyami tách khỏi William nhìn anh cảnh cáo.

“Tiểu thư…”

“Anh là ai? Nếu anh không trả lời thì tôi sẽ lập tức kiện anh vì tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp!”

Ukyo đẩy gọng kính, đứng chắn giữa hai người. Lúc này Hikaru vội chen vào, kéo tay William qua một bên quay lại nhìn Ukyo.

“Anh ta là giám đốc trong công ty Gare Fashion, em gặp người này rất nhiều lần trong các cuộc đối tác!”

Hikaru xoay người nhìn William cho hắn ta bằng một ánh mắt hình viên đạn, sau đó xoay người vòng qua người Ukyo cô, ôm Meyami đặt cô ngồi xuống ghế.

Meyami từ khi ở nhà, như một con búp bê, các anh làm sao nghe vậy, nói thế nào làm theo thế đó. Cô không phản bác, vì do Meyami là người đang bệnh, với lại những việc nhà do các anh thay phiên nhau làm, cô không có thời gian chạm vào khi bắt đầu lo cho bản thiết kế cho công ty. Vậy nên cô cũng không dám cãi lại, và Meyami cứ thế biến thành một con búp bê nhỏ, được yêu chìu.

William cũng cúi chào trận trọng, tự giới thiệu bản thân mình.

Và hôm nay ngày trọng đại của một người hắn đến đây. Anh em nhà Asahina cũng đã im lặng khiến cô bất ngờ.

Và Meyami không ngờ, hôm nay thật sự góp mặt rất nhiều nam chính, cùng nữ chính trong một lúc. Mà cô không cần phải tốn công nghĩ cách để các câu chuyện gặp nhau.

Anh em nhà Asahina đã làm thay cô việc đó rồi.

Fuutan chỉ có chút không thích khi nhóm Starish đến đây, nhưng biết làm sao được, bọn họ là bạn của Meyami. Và một trong số chúng chính là kẻ thù..

Mặc khác, ngoài Fuutan ra, cũng có vài người không thích về ý tướng để những tên ve vãn bên cô đến đây. Điển hình như Tsubaki và Wataru, hai người thể hiện khó chịu ra mặt.

Còn một số khác, chứng tỏ hôm nay sẽ là một người anh gương mẫu bảo vệ em gái, mà ngược lại, họ chính thức gặp tình địch của mình.

/152