Cúc trắng trong mưa

Quyển 3 - Chương 60

/152


Ngày cuối cùng cũng đến, ba nhóm Starish, Quarter Nights, Heaven là những nhóm nhạc được cộng đồng dân mạng gần đây xôn xao nhất. Meyami cũng sẽ đến khi có mặt ở đó, ngoài ra,…cơ thể của cô dần cảm thấy vô hồn. Ceil đến gặp cô trước ngày mở bữa trình diễn bắt đầu lúc 4 giờ ngày trước đó, cậu cùng Sesbatian đến giao dịch với cô, bằng một cư chỉ rất lịch sự.

Meyami nhìn hai người chủ tế đến công ty mình bàn công việc lại nhắc đến chủ đề sống chết của mình, cô bắt đầu có phần khó chịu.

“Ceil Phantomhive, nếu ngài đã bàn công việc xong mời trở về làm công việc của mình. Tôi không ở đây nói chuyện khác!”

“Bình tĩnh nào, tiểu thư Travel, cô cũng biết thời gian của cô sắp hết, nếu không trừ trợ giúp của tôi cô chắc chắng sẽ không còn sống ngay cả linh hồn. CÔ không sợ sao?”

Sesbatian cúi đầu nói thay chủ nhân của mình, William đứng bên cạnh im lặng, thứ nhất vì là mệnh lệnh của Meyami, còn chuyện thứ hai anh khinh thường khi nói chuyện với cấp thấp hơn mình. William trực tiếp bơ luôn hai người đối diện, William chuẩn bị thức ăn trong không gian dần quen thuộc với Meyami, nên chuyện này khá quen đối với cô. Meyami bắt đầu từ tốn ăn đồ ăn của mình, không quan tâm đến hai chủ tớ nào kia, cho đến khi William xong việc bước vào bên cạnh cô, chính anh cũng mở miệng, muốn đuổi khéo khách.. Ceil cuối cùng cũng là đứa trẻ mặt dày cũng chưa tốt, vì Sesbatian chính quỷ nên mới nán lại khá lâu, việc công kích chuyện này có phải hay không tự lấy đá chội dưới chân mình, và đó là cách Ceil khó chịu nhất. Tập đoàn công ty lớn của bá tước Travel không phải một sớm một chiều, nên biết từ một đứa trẻ kéo vựt dậy cả gia tộc, sống cuộc sống an ổn, và giàu có đến bây giờ không phải là cáo mà là thành tinh rồi. Thâm tàn không do kĩ năng hay vóc dáng, Meyami chính là nhân tài trong nhân tài, có thể nếu vội vàng chắc chắng sẽ bị thương tích đầy người. Ceil xem như cuộc đàm phán này thất bại.

Và một ngày sau đó, Meyami bắt đầu có triệu chứng đứng hình, ngất xỉu bất cứ lúc nào, ngủ đến li bì, có nhiều lúc cô không dám nhắm mắt tưởng chừng khi nhắm mắt tất cả mọi thứ đều biết mất, nhưng cô trân trọng cảm xúc ở thế giới này, từng giây khiến mọi người quên cô đi, quên đi tất cả.

“KHụ…”

“Tiểu thư”

William nhìn cô đứng trong góc tối ho sặc sụa, anh cau mày, sức khỏe cô còn yếu nhưng vào thì không vào, bước nhanh ba bước gộp, đến đưa cô ôm vào trong lòng: “Meyami, chúng ta đến chỗ bác sĩ đi đã”

“Không sao, dù sao tôi muốn xem họ diễn (chưa hoàn thành)/

/152