Cưng chiều 72 biến hóa: ngựa tre, nhanh tiếp chiêu full

Chương 97. Muốn trưởng thành hay không 3

/141


Chương 97. Muốn trưởng thành hay không 3

Editor: Quỳnh Nguyễn

Cùng Tiểu Chấp Mặc nán lại một chỗ, giọng nữ cũng không có lực hấp dẫn trong tưởng tượng rồi.

Khu vui chơi, Thiên đường mua sắm, khu vực nhô lên ở giữa đường, có trồng cây, chia giao thông thành hai luồng...

Uh`m, ngẫu nhiên còn có thể mang theo một cái lão nhân ngang ngược.

Giữa hè bên trong ánh sáng nóng bỏng, hình ảnh Thiên Luân Chi Nhạc (gia đình) khắp nơi.

Sân bay xa cách, một bàn tay ông nội Hứa khoát lên trên vai Tiểu Chấp Mặc, một cánh tay kia đặt ở trên đầu cô gái nhỏ, mấy cái nếp nhăn thật sâu trên trán bị ánh đèn chiếu vào, vỗ vỗ bả vai đứa bé trai, lão nhân trải qua năm tháng khàn tiếng lời nói thấm thía nói: "Quỷ Đạm vợ con tính tình không tốt..."

" Lão nhân ngang ngược!"

Cô gái nhỏ tràn đầy cảm xúc chia tay sau khi ông nội mở miệng biến mất hầu như không còn, dơ tay ôm cánh tay lão nhân lắc lắc, bất mãn bĩu môi cắt ngang.

Ông nội Hứa thuận thế gõ một cái trên trán cô, trừng mắt: "Yên lặng chút!"

Ngoại trừ Toan Toan, Tiểu Quỷ Đạm bị lão nhân này bắt nạt hừ một cái giọng mũi, nhưng miệng nhỏ yếu ớt im bặt.

Đáy mắt ông nội Hứa hiện lên ý cười, lúc này mới tiếp tục.

"Nhìn xem đi. . . Bị Ôn Tình và Hứa Thời nuông chiều thành tùy hứng làm bậy, vô pháp vô thiên như vậy..."

Lời nói tuy là không xuôi tai, sủng nịch trong ngữ điệu lão nhân gia cho dù ai cũng nghe được, ông lại gập đầu ngón tay gõ trán cô gái nhỏ một cái, cười nhạt nói: "Không vui rồi hả ?"

Tiểu Quỷ Đạm ngửa đầu lại hừ lạnh một tiếng, bày tỏ chính mình không chịu khuất phục.

Ông nội Hứa và Ninh Chấp Mặc đồng thời bật cười.

Độ cong đứa bé trai còn không có kéo dài, lời nói lão nhân gia xoay chuyển, tiện đà cảm thán nói: "Đúng là nó không thể nào là cô gái tốt, nhưng nó cũng là đứa nhỏ duy nhất của Hứa Thời, cháu gái duy nhất của ông .... Ninh gia con mặc dù quý khí, Hứa gia ông môn đăng hộ đối không kém nửa phần."

"Uh`m." Đứa bé trai đáp nhẹ, mặt mày giống như trăng sáng, nhìn không ra nửa phần cảm xúc.

Tuổi này liền như vậy, sau này có thể nghĩ.

Ngầm tán thưởng ánh mắt Ôn Tình và Hứa Thời chọn con rể như vậy, ông nội Hứa cũng kiên trì giao trái tim nói ra.

Mấy chục năm sắc bén cạnh tranh trong kinh doanh, cắn chữ không giận tự uy, làm cho thế hệ sau không thể cãi lại: "Cho con bên cạnh Tiểu Quỷ Đạm là may mắn, đường sau này lớn lên còn dài, sống như thế nào cũng là mệnh của nó..."

Lão nhân gia thu tay về, hai tròng mắt có chút đục ngầu: "Thời gian lão nhân ngang ngược không nhiều lắm, hi vọng sau này các cháu sống tốt, cho dù có một ngày các cháu đi không nổi nữa..."

"Không có ngày nào đó!"

Ninh Chấp Mặc luôn luôn lễ phép biết tôn trọng đột nhiên lên tiếng ngắt lời ông nội Hứa, anh không chút sợ nhìn thẳng ánh mắt lão nhân gia, một chữ một chữ lặp lại.

"Không có ngày nào đó!" Cánh môi mỏng manh hé mở, thanh âm anh không lớn, cũng rất trang trọng, "Cô là con gái nữ nhi duy nhất của chú Hứa, là cháu gái duy nhất của người, lại là Tiểu Quỷ Đạm duy nhất của cháu."

Cô gái nhỏ bị đoạn đối thoại rất giống phim truyền hình làm cho lờ mờ, cảm thụ được lời nói đứa bé trai như lời thề, chỉ cảm thấy từng âm tiết đều như là dùi trống gỗ lim.

Gõ ở trong lòng thùng thùng rung động.

Dư âm chưa hết lại tới một trận.

" Huống chi, không phải cô không thể nào là cô gái tốt, mà là tất cả cô gái khác cũng không bằng cô ấy..."

Ông nội Hứa sửng sốt, trầm mặc.

Thật lâu sau lão nhân gia cười tít mắt nói: "Hai người các cháu đều đã thay răng sữa, chuyện trên cầu thang Sơn Trang thật lâu trước, kiên nhẫn một chút! Nếu không thì răng nanh méo lệch bộ dáng khó coi...."

Không chút nào che dấu bỡn cợt thành công để cho Toan Toan Điềm Điềm đỏ mặt.

....

Máy bay cất cánh, cô gái nhỏ thích đi ngủ tinh thần càng ngày càng khác thường, cầm ngón tay Tiểu Chấp Mặc hơn nửa ngày mới cảm thấy thiếu.

Tiểu Chấp Mặc biết cô có tâm sự cũng không chỉ ra, chờ....

Cô nhu mì điềm đạm nằm ở ngực đứa bé trai, rầu rĩ nói: "Toan Toan, em không muốn lớn lên..."

"Uh`m?" Tiểu Chấp Mặc nắm cả vai cô nằm trong lồng ngực mình.

"Ông nội nói, đường sau này lớn lên còn dài. . . Ưm."


/141