Cưng Chiều Em Nhất

Chương 7 - Chương 7

/76


Edit: Thanh Hưng

Lúc này Hề Hi lựa chọn thẳng thắn, miễn cưỡng cũng coi như lấy lui làm tiến.

Nghe được em gái giải thích, Hề Duy quả thật không vui, ăn đồ lung tung cái này có thể không đáng kể, nhưng dưới tình huống không có bằng lái lái xe lên đường cũng là chống đối lại anh ta. Làm anh trai xem em gái như con gái mà nuôi lớn, ranh giới cuối cùng không thể đụng vào nhất là cái gì?

Không nghi ngờ chút nào, là tất cả mọi chuyện liên quan đến tính mạng!

Anh ta xoay người, âu phục màu đen thẳng thớm làm nổi bật lên vẻ trang nghiêm lạnh lùng. Đôi mắt thâm thúy thanh hưng nhìn sang, giống như một đầm nước sâu, nhìn không thấy đáy, dò không tới bên, làm cho không người nào không hoảng hốt. Hề Hi có chút lúng túng, ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào mắt anh trai. Cô cũng biết chuyện như vậy tuyệt đối anh trai sẽ không dễ dàng bỏ qua, bây giờ suy nghĩ một chút hôm qua quyết định lái xe ra ngoài, thật là lỡ một bước chân thành thiên cổ hận! Hối hận thì đã muộn!

Biết sai rồi?

Thanh âm lạnh lùng của Hề Duy ở trong phòng yên tĩnh vang lên, phá vỡ yên lặng ngắn ngủi. Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi anh trai dùng cái này loại giọng nói bình thản lạnh lẽo này nói chuyện với mình thì Hề Hi cũng biết là anh trai tức giận.

Tuy là hợp tình hợp lý, nhưng anh trai thật sự biểu hiện tức giận ra, gấu nhỏ vẫn là bị dọa sợ đến rụt cổ, tâm can rối loạn.

Anh ~ em sai lầm rồi ~ tha thứ cho em lần này đi ~≥﹏≤ Vốn cô còn muốn nói câu “Xem em đã thành thật nhận lỗi” cái gì, nhưng suy nghĩ một chút, lời này có hiềm khích hai bên, nói ra không chừng hoàn toàn ngược lại, không bằng “vật trơn mảnh không tiếng động” bây giờ tới, cho nên vẫn nhịn chưa nói.

Trực giác của gấu nhỏ rất đúng, cho dù Hề Duy tức giận, nhưng về điểm em gái chủ động thừa nhận sai lầm này vẫn làm anh hài lòng. Làm sai việc gì không sợ, sợ nhất đứa bé biết sai không nhận, biết sai không thay đổi mới là phiền toái. Nhưng không thể không phạt! Trầm ngâm chốc lát, Hề Duy nói: Chuyện trước kia đồng ý với em sẽ hủy bỏ, tiền tiêu vặt tháng này và tháng sau tịch thu, sao chép “Luận ngữ” và “Trung dung”. . . . . . Một trăm lần, hai tuần sau giao cho anh.

Sét đánh giữa trời quang!

Hề Hi cho rằng nhiều nhất anh trai cũng chỉ bắt chép sách mấy lần, cùng lắm là trách mắng mấy câu thôi, không ngờ! Không thể nghĩ lại phạt nặng như vậy!!! Trong nháy mắt gấu nhỏ cảm thấy trời đất mù mịt, tương lai mong manh.

Anh. . . . . .

Hả?

Không có việc gì, em đói rồi.

Hừ.

Hề Hi nhớ tới nghỉ hè năm 13 tuổi ấy, có một lần cô và bạn tham gia tụ hội trắng đêm không về, điện thoại hết pin lqd tắt máy mà không biết, sau khi về đến nhà, anh trai phạt cô chép “Sử ký” 20 lần, còn tịch thu PSP cô mới mua, khấu trừ một tháng tiền tiêu vặt. Lúc ấy cô la lối om sòm lăn lộn uất ức khóc lóc kể lể bày tỏ không phục, sau đó. . . . . . Sau đó lập tức bị anh trai nhốt vào Tiểu Hắc Ốc, một tuần lễ ăn mì sợi nấu với rau cải thìa, trừ muối ngay cả giọt dầu vừng cũng không có. Bây giờ nghĩ lại khoảng thời gian khổ sở đã trải qua kia đều là một phen lệ chua cay, vốn Hề Hi muốn cầu tình, bởi vì nhớ lại kết quả sau mỗi lần cầu cạnh trong quá khứ, lời vừa tới miệng lại cứ thế nuốt xuống.

Thôi, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt!

Hề Duy đóng cửa phòng ra ngoài, Hạng Việt ngồi ở trên sofa trong phòng khách xem ti vi. Thấy anh ta ra ngoài, đứng lên nói: Tôi đi trước, Hề Hi có cái gì không thoải mái cậu cứ gọi điện thoại cho tôi. Mới vừa rồi hai anh em ở trong phòng nói những gì anh không biết, nhưng nhìn sắc mặt Hề Duy cũng biết, khẳng định không phải là vui vẻ nói chuyện với nhau cái gì, có thể để cho Hề Duy mặt than này vào lúc này bộc lộ cảm xúc ra ngoài, trừ chuyện gấu nhỏ lái xe ra đường đoán chừng cũng không còn cái khác.

Ba người bọn anh coi như là có giao tình từ nhỏ, đều tự mình tương đối hiểu rõ, nghĩ đến là Hề Hi không đánh đã khai rồi. Nhưng mà điều này cũng được, anh khỏi phải làm người xấu, chuyện cáo trạng đứa bé như vậy nói thật thật lòng không thích hợp đấng mày râu làm, cho dù biết việc làm của mình là chính xác, cũng khó tránh khỏi làm cho người ta có chút áy náy không được tự nhiên.

Hề Duy nhàn nhạt liếc anh một cái: Em ấy đụng xe của cậu, cậu còn giúp em ấy giấu giếm?

Hạng Việt rất thản nhiên: Ngày mai là ngày giỗ của dì, tôi đã đồng ý với cô ấy qua ngày mai sẽ nói chuyện này cho cậu biết.

Mẹ qua đời đã hơn mười năm, thời gian là liều thuốc hòa hoãn tốt nhất, hiện tại nhắc tới mẹ Hề Duy truyện được đăng duy nhất tại diiễn đànn llê quuý đôn hết sức bình thản, cũng không cảm thấy thương cảm thế nào, anh ta trầm mặc chốc lát: Tôi đã phạt em ấy, lần này mới có thể nhớ lâu.

Phạt chép sách?

Hề Duy nói một lần cách mình xử phạt em gái, Hạng Việt chắt lưỡi hít hà: Cô ấy không cùng cậu náo?

Em ấy không dám. Hề Duy môi mỏng khẽ mím, trên ngũ quan tuấn mỹ sắc bén hơi lộ ra vẻ đã tính trước, là đứa bé chính mình một tay nuôi lớn, chút tự tin này vẫn phải có.

Hạng Việt đoán lúc này Hề Hi đang trốn trong nhà khóc rồi, anh nghĩ nghĩ cảm thấy buồn cười, chỉ là muốn quản giáo gấu nhỏ thì phải dùng biện pháp mạnh, nếu không sẽ không nhớ lâu.

Cậu cũng đừng ép cô ấy quá, Hạng Việt qua loa lấy lệ khuyên một câu, còn nói: Buổi chiều tôi sẽ đi gặp




/76