Cung Khuyết

Chương 149 - Chương 145

/152


Mẫu hậu vậy mà đến rồi!

Ta hoảng sợ, vội ôm Mậu Nhi ra ngoài nghênh đón.

Gần đây thân thể Thái hậu vẫn không tốt, chân đi được vài bước thì đầu liền choáng váng, đã lâu không rời khỏi cung Khôn Ninh rồi. Hoa thái y nói rằng Thái hậu đã lớn tuổi, huyết mạch không thông, chỉ có thể nghỉ ngơi, không được làm việc vất vả. Ta sợ lão nhân gia người mệt, ngay cả Mậu Nhi cũng đều do ta trông nom, đưa về chăm sóc trong cung Trường Tín. Không nghĩ tới hôm nay mẫu hậu lại đến cung Trường Tín.

Động tác của Nguyên Quân Diệu nhanh hơn ta, đã sớm từ trong nhà ra nghênh đón mẫu hậu: “Mẫu hậu!” Hắn cười toe toét gọi, duỗi tay ra muốn đỡ.

Mẹ con hai người họ luôn luôn rất thoải mái với nhau, thường khiến ta nhớ tới mẹ của ta. Suy cho cùng cũng là con cái trong nhà, cho dù là hoàng thất hay dân thường, đều là tình thân sâu nặng như nhau. Đáng tiếc ta chỉ có thể đứng một bên mà nhìn, lúc trước giữa Thái hậu và ta cũng không được tốt.

Hôm nay lão nhân gia đến không có ý tốt: “Sở Hiền phi!” Thái hậu cứ thế lớn tiếng gọi, cũng không để ý tới con trai của người.

Ta vội vàng ôm Mậu Nhi ra ngoài hành lễ với Thái hậu, trong đầu lại trù tính xem hôm nay Thái hậu tới làm gì.

Ta còn chưa kịp quỳ gối, lão nhân gia đã thờ ơ bước qua, không chỉ có một người vội đuổi theo người. Ngay dưới chân Thái hậu, ta nhìn thấy một cái giỏ, trong giỏ có mấy con mèo trắng đang chen chúc nhau kêu meo meo.

Nhìn thấy biểu tình giật mình của ta, Thái hậu trừng ta một cái: “Mấy con mèo con đó không phải đưa cho ngươi”. Người vừa nói vừa đuổi mấy nô tài hầu hạ ra ngoài: Mấy con mèo con đó là để cho Mậu Nhi chơi.”

Ta nháy mắt mấy cái.

Thái hậu đi tới, cũng không bảo ta đứng dậy, nhíu mày nhìn Mậu Nhi đang ngủ: “Sao vẫn gầy như vậy? Hôm nay ta mang theo kẹo đường trắng tới, còn có trứng bồ câu để làm bánh ngọt cho thằng bé.”

Ta cúi đầu không dám đáp lời, trong lòng lại nghĩ đến tính tình kỳ quái muốn tặng tất cả những thứ tốt nhất của mình cho người khác của Nguyên Quân Diệu kia thật ra có chút giống Thái hậu. Ta không cần mèo con làm gì, Huyền Tử và Mậu Nhi càng sẽ không đòi Thái hậu. Đây là Thái hậu tự quyết định, cho rằng Huyền Tử và Mậu Nhi sẽ thích, cứ như vậy liền mang tới. Về phần bánh ngọt, nói thật, hiện giờ ta quản lý toàn bộ hậu cung, kẹo đường trắng và trứng bồ câu vẫn nên là ta hiếu kính Thái hậu người.

Nhưng ta không dám nói thêm gì, ta không muốn để cho Thái hậu mất hứng.

Mấy nô tài đưa mấy con mèo con tới trước mặt cho ta xem, trong giỏ, bốn con mèo con màu phấn to bằng đầu nắm tay Mậu Nhi đang chen chúc nhau nhìn ta.

“Chuyện này...” Ta ngập ngừng, lập tức nghĩ xem phải nuôi bốn con mèo nhỏ này ở đâu. Trong sân mấy con hạc con đã đủ náo nhiệt, giờ lại còn thêm bốn con mèo con này nữa!

Thái hậu ôm Mậu Nhi từ trong ngực ta vào lòng: “Diệu Nhi, hôm nay bên Ti Lễ Giám hỏi vấn đề tế tự dịp hạ chí năm nay sắp xếp như thế nào, ngươi cũng nhanh trả lời bọn họ đi.”

Thái hậu vẫn không bảo ta đứng dậy, làm như không thấy ta.

Ta trừng mắt liếc Nguyên Quân Diệu, toàn bộ chuyện này đều phải trách hắn, năm nay trong cung thiếu Phùng Yên Nhi và mấy người Hà Tử Ngư, Tiễn Bảo Bảo, Lý Uyển Ninh, số lượng phi tần lại không đủ. Ta đã sớm nói hắn mau chóng hạ chiếu thư cho bên kia được biết rõ, hắn lại cứ lần lữa không chịu làm.

Nguyên Quân Diệu nháy mắt ra hiệu về phía ta, ý bảo tự ta đứng dậy.

Ta nào dám! Thái hậu hẳn là tới để hỏi tội. Bây giờ bên cạnh người vắng vẻ, chắc chắn là trách ta rồi.

Thái hậu nghênh ngang ôm Mậu Nhi vào trong phòng của ta: “Hiện giờ trong hậu cung phi tần từ tam phẩm trở lên cũng chỉ còn lại có một người.” Thái hậu mở miệng quở trách: “Ta cũng cảm thấy khó xử thay Ti Lễ Giám, lễ tế tự lần này có thể bỏ bớt lễ tán danh*! Hai người có thắc mắc gì có thể nói, còn có Liễu tu viện vẫn còn mượn cớ cáo bệnh không tham gia.”

*tán danh: đọc tên khen thưởng

Ta quỳ trên đất lén cười trộm.

Nguyên Quân Diệu nhăn mặt với ta.

Việc này nói ra ta còn mừng thầm trong lòng, có lẽ là ta không đủ hiền lương thục đức, nhưng dù sao ta cũng không hào phóng, không thích tam cung lục viện của Nguyên Quân Diệu. Nếu hắn lại thích nữ nhân khác, ta nghĩ ta chắc chắn không có cách nào mà tiếp tục ở lại nơi thâm cung này. Trước kia hắn và ta không gần gũi thân mật thì có thể bỏ qua, nhưng không biết vì cái gì mà hiện tại chỉ cần vừa nghĩ tới hắn có thể thân thiết với nữ nhân khác, trong lòng ta liền tức giận. May mà bây giờ Nguyên Quân Diệu không có ý định nạp cả một hậu cung đông đúc. Hiện giờ mỗi ngày hắn chỉ kề cận một mình ta, giống như trước kia kề cận Phùng Yên Nhi, thậm chí còn chung tình hơn so với lúc trước.

Giờ thì ta đã biết rõ Thái hậu tới để làm gì.

“Đi gọi Huyền Tử!” Ta ra lệnh cho nô tài đứng bên cạnh, chính mình cũng đứng lên, đi vào theo Thái hậu.

“Mẫu hậu không cần lo lắng, vật tế hạ chí đều do một tay thiếp sắp xếp.” Ta thoải mái nói với Thái hậu, đồng thời vén tay áo lên rửa tay trong chậu đồng, chuẩn bị châm trà: “Lễ nghi cũng do thiếp bàn


/152