Cung Khuyết

Chương 74 - Chương 69

/152


Editor: Nguyễn2

Lần này đến phiên ta bật cười. Ta vừa cẩn thận quan sát sắc mặt A Nam, vừa cẩn thận xoa chân nàng, đồng thời ngoài miệng lại hỏi Đặng hương: Tiên sinh cho rằng Quy Mệnh Hầu sẽ nói thật sao?

Không phải ta xem thường người Nam, nhưng Quy Mệnh Hầu tuyệt đối không phải là đại diện tốt của Nam Sở. Lúc ta thấy hắn ca múa trong thiên hạ thái bình của Đại Triệu ta, ta liền không thèm nhìn hắn. Trong mắt của ta, người này, nếu không phjải ngốc thâ, thì nhất định là người lòng dạ độc ác.

Nhớ năm đó, con trai hắn mua chuộc thái giám trong cung vọng tưởng muốn tạo phản, chuyện bại lộ, người của ta đánh đến tận cửa. Hắn đang ôm một đám cơ thiếp khỏa thân đùa giỡn. Thấy người của ta, hắn chỉ nói không biết con hắn ở đâu, còn nói hắn cùng với con hắn đã không liên lạc từ lâu. Vì vậy hắn thoái thác chuyện này sạch sẽ. Ta giết con trai hắn, hắn còn quỳ xuống đất ca tụng ta anh minh. Từ đó về sau, người khác đều nói Quy Mệnh Hầu ù tai hoa mắt, chỉ có ta không tin lắm. Trong mắt của ta, làm sao có thể hoàn toàn cam tâm được chứ.

Đặng Hương vân vê sáo ngọc trên tay, như rơi vào trầm tư. Ta thấy hắn tán thành nhưng không cho là đúng. Người này quá trầm lặng, làm cho người ta không thấy được tính tình thật sự của hắn.

Một lát sau, Đặng Hương nói cho ta: Quy Mệnh Hầu nhặt được A Nam ở trước cửa phủ công chúa. Hắn vốn muốn tới phủ công chúa nhìn nhà bên này. Nói xong hắn không biến sắc cất sáo ngọc, đứng lên đi ra ngoài cửa. Hoàng thượng không muốn gặp Quy Mệnh Hầu, ta sẽ đuổi hắn đi.

Ta nhớ, hắn có hỏi ta nên đi tìm Quy Mệnh Hầu, có thể thấy được hắn đối với Quy Mệnh Hầu cũng có tâm tư. Chỉ là, Quy Mệnh Hầu là đại biểu Nam Sở, cách nhìn của hắn và ta đối với người này không giống nhau.

Ta cười lạnh một tiếng. Chắc hắn còn trông cậy muốn trao đổi với ta, cứ để cho hắn đi như vậy, hắn tất nhiên không có cam lòng. Ta hiểu rõ Quy Mệnh Hầu muốn trao đổi gì với ta. Chỉ không biết hắn muốn đổi lấy cái gì.

Đặng Hương đứng lại, như có điều suy nghĩ nhìn ta, Nếu Hoàng thượng cảm thấy lời người đáng sợ. . . . . .

Không có gì, ta cắt đứt lời hắn, Không phải hắn sẽ nói lung tung quan hệ giữa tiên sinh và A Nam sao? Ta hếch mày nhìn Đặng Hương, Trẫm đã sớm không sợ người khác nói gì, cũng tin tưởng nhân phẩm của hai người. Chúng ta đều là người thông minh, hắn chắc chắn biết ta có ý gì.

Đặng Hương nghiêng đầu suy nghĩ, cười nhạt một tiếng, xoay người đi ra ngoài.

Ta căn bản không tin Quy Mệnh Hầu chỉ đến xem nhà, hắn nhất định biết Đặng Hương đã tới phủ công chúa, về phần sao hắn biết, ta không muốn nghĩ.

Ta chuyên tâm xoa chân A Nam, dần dần, trên bắp chân A Nam cũng hiện ra màu đỏ, tiếng A Nam hừ hừ cũng dần dần yếu đi. Một lát sau, A Nam ngủ thiếp đi. Ta ngừng tay, sờ chân của nàng, vẫn còn có chút lạnh. Sợ xoa nữa sẽ làm nàng tỉnh giấc, ta định cởi váy nàng, nhét chân nàng vào trong ngực ta. Chân A Nam hơi lạnh, ta che kín váy nàng, lại kéo chăn đắp kín thân thể nàng. Ta cứ ôm chân của A Nam ngồi ở đầu giường, ngây ngốc nhìn A Nam ngủ.

A Nam không có gì đáng ngại, như thế là tốt rồi. Về phần có người ở sau lưng đánh lén, ta rất khinh thường.

Ta phải suy nghĩ thật kỹ sẽ ứng phó cục diện về sau như thế nào.

Chuyện Đặng Hương xuất hiện sẽ không thể giấu, Quy Mệnh Hầu sẽ truyền chuyện ngày hôm nay ra ngoài. Người không biết, còn không biết sẽ sắp xếp A Nam như thế nào. Mẫu hậu nhất định sẽ có áp lực. Giữ vững hiện trạng cũng đã khó rồi, một khi muốn động vào Phùng Yên Nhi, trên triều đình sẽ đề nghị ào ào, lấy A Nam ra làm đệm lưng cho Phùng Yên Nhi.

Tóm lại, về sau mỗi đi bước đều phải cực kỳ cẩn thận. Trong lòng ta hiểu, Phùng Yên Nhi nhất định là có hành động rồi, hôm nay nghe được hai người kia nói chuyện, mười phần là có liên quan đến Phùng Yên Nhi. Nói không chừng đây việc kéo A Nam xuống nước chỉ là khởi đầu. Nghĩ đến


/152