Cưới Chui Tổng Giám Đốc Xin Bình Tĩnh

Chương 128: Tiệc Đầy Tháng

/130


Một tháng rất nhanh, trôi qua vô cùng nhanh, trong nháy mắt mới vừa sinh bảo bảo ra đã đến tiệc đầy tháng, mà từ lần trước Tô Nhan thời gian qua đi bốn năm đột nhiên xuất hiện ở đang hằng cùng Trình Tự Cẩm đứng chung một chỗ bị bạo ra khỏi tin tức sau.

Trình Tự Cẩm không có cho dư bất kỳ đáp lại, điều này làm cho những thứ này truyền thông càng thêm không chút kiêng kỵ báo cáo, suy đoán.

Những báo cáo này giống như phong tới mưa một dạng, đột nhiên lại bị bạo ra Tô Diệu Mạn cùng Trình gia đại thiếu chung dục một đôi bảo bảo tin tức trong nháy mắt vắt sạch Trình Tự Cẩm cùng Tô Nhan tin tức.

Cơ hồ tất cả tòa soạn báo đều mơ tưởng lấy được thư mời, muốn đi tham gia tiệc đầy tháng của đôi thiên kim Trình gia.

Khách sạn trên bữa tiệc, người tới nơi này không giàu cũng quý.

"Chúc mừng chúc mừng, chúc mừng Tô Đại ảnh hậu cùng chúng ta Trình đại thiếu mừng đến thiên kim a, chúc mừng chúc mừng..."

"Chúc mừng, chúc mừng..."

Tô Diệu Mạn cùng Trình Tự Tuấn một người ôm một, rối rít hướng về phía đi tới chúc mừng nhân đạo tạ.

Ngay từ lúc thật lâu trước, Tô Diệu Mạn cũng đột nhiên biến mất ở làng giải trí, cũng đã bị bạo ra cô và Trình Tự Tuấn trọng quy cũ tốt tin tức, xem ra tin tức hoàn toàn là thật, đột nhiên biến mất tại trên màn hình mặt, là bởi vì muốn sinh bảo bối.

Các tân khách đã ngồi vào vị trí không sai biệt lắm, Tô Diệu Mạn cánh tay cũng ê ẩm, nhưng cô chính là không bỏ được buông cô ra bảo bối.

Hai người này tiểu bảo bối chính là cô sinh mạng, thậm chí so với cô sinh mệnh còn trọng yếu hơn, cúi đầu, giữa hai lông mày tản ra tình thương của mẹ hiền lành.

"Bảo bối, có phải hay không mệt mỏi? Hả?"

Trình Tự Tuấn liếc mắt nhìn trong ngực anh cũng bắt đầu ngủ một người khác, thế nào có thể ngủ như vậy, hơn phân nửa bộ phận thời gian hai người bọn họ đều ở đây ngủ.

"Mệt không, anh bảo bảo mẫu ôm?"

Tô Diệu Mạn gật đầu một cái, thật sự của cô là mệt mỏi, cánh tay rất mỏi.

Trình Tự Tuấn thấy cô gật đầu liền đưa tới tháng tẩu, "Đem tiểu thư ôm được, đi theo bên cạnh phu nhân."

"Dạ, tiên sinh."

Tô Diệu Mạn đưa hai bảo bối tới, nổi lên cô một hớp, cứ nhìn Trình Tự Cẩm trong ngực một người khác, hai vật nhỏ dáng dấp giống nhau như đúc, nhưng là cô chính là phân rõ biết.

Trình Tự Cẩm chìm con mắt nhìn cô, không kiềm hãm được dọn ra một cánh tay ôm cô trong ngực nhẹ giọng nói: "Vợ, tha thứ cho anh được không?"

Nghe vậy, nụ cười ở khoé môi Tô Diệu Mạn cứng đờ, cuối cùng vẫn cười như cũ ngẩng đầu nhìn anh nói: "Em đã sớm tha thứ cho anh không phải sao?"

Nghe vậy, Trình Tự Tuấn ánh mắt so mới vừa rồi hơn tối tăm rồi, hai mắt thật chặt khóa anh.

"Ngươi là thật tha thứ ta sao? Vậy ngươi tại sao vẫn luôn không chấp nhận ta? Chúng ta cũng đã có hai nữ nhi rồi."

Nghe vậy, Tô Diệu Mạn nhìn anh nhẹ giọng nói: "Ta là thật tha thứ ngươi, nhưng là, ta không chịu nhận tiếp nhận ngươi còn có cái gì sự khác biệt ư, như ngươi nói, giữa chúng ta có hai nữ nhi."

Trình Tự Tuấn mi tâm của bởi vì cô lời nói thật chặt chau ở chung một chỗ, trầm giọng nói: "Ngươi biết ta nghĩ muốn chính là cái gì, ta hiểu biết rõ ta nên thỏa mãn, thỏa mãn ngươi hoàn nguyện ý trở lại bên cạnh ta, hoàn nguyện ý cho ta sinh hạ hai nữ nhi, nhưng là, ngươi biết ta muốn nhất là cái gì."

Tô Diệu Mạn nghe nói, ánh mắt lóe lóe.

"Ngươi muốn lòng của ta?"

"Vâng"

Tô Diệu Mạn rất muốn nói cho anh biết, lòng của cô không phải một mực chỗ của anh sao?

Nhưng nói thì phải làm thế nào đây?

Cho nên, không bằng lựa chọn trầm mặc.

Trình Tự Tuấn ánh mắt thâm trầm, hai người cứ như vậy không nói gì nhìn thẳng vào mắt.

"Ai, hai người các ngươi thế nào còn ở đây, vội vàng chuẩn bị một chút, tiệc đầy tháng một hồi lại bắt đầu." Nam Hải Lan mặt nụ cười nhìn hai người nói.

Hình như cô cũng không có phát hiện giữa hai người kể từ hợp lại sau vẫn tồn tại vấn đề.

Trình Tự Tuấn nhìn thật sâu cô một cái, nhẹ giọng nói: "Mặc kệ ngươi còn muốn thời gian bao lâu, ta đều sẽ đợi."

Tô Diệu Mạn chỉ là chớp chớp hai mắt, từ trong lòng anh ôm qua bảo bảo nhẹ giọng nói: "Chúng ta đi qua thôi."

Trình Tự Tuấn chỉ là không tiếng động thở dài một tiếng, cuối cùng không thể làm gì đi theo.

Hai người một người ôm một đứng ở bên trên giảng đài, Trình Tự Tuấn nhìn dưới đài gia tân nói: "Hôm nay là hai chúng ta nữ nhi Tiệc đầy tháng, mọi người nể mặt phía trước chúc mừng, Trình mỗ ở chỗ này cảm tạ mọi người, kế tiếp kính xin mọi người ăn xong chơi tốt."

Thật đơn giản một câu nói sau khi rơi xuống, vang lên chính là một mảnh tiếng vỗ tay, mà Tô Diệu Mạn còn lại là cũng không nói gì, toàn bộ hành trình mỉm cười.

Bữa tiệc hiện trường khó tránh khỏi sẽ có ký giả xuất hiện, nhưng là như loại này trường hợp, bọn họ không thể đặt câu hỏi bất kỳ vấn đề gì, đây là tôn trọng, đây là lễ phép.

Đang ở hai người xuống đài, cửa một hồi oanh động, chỉ nghe thấy có người hô một tiếng.

"Là Trình Tự Cẩm cùng Tô Nhan..."

Trong lúc nhất thời, đem tầm mắt mọi người đều hấp dẫn tới, càng làm cho mọi người mở rộng tầm mắt là cô cửa thế nhưng dẫn một đứa bé trai, một cùng Trình Tự Cẩm giống nhau như đúc bé trai.

Một nhà này ba ngụm đột nhiên vào bàn đưa tới bên trong sân sóng to gió lớn, tất cả mọi người bắt đầu suy đoán, bàn luận xôn xao.

"Trời ạ, đó không phải là Tô Nhan sao?"

"Đúng vậy a, cô dẫn bé trai là ai, như thế nào cùng Trình tổng dáng dấp giống như vậy?"

Chủ trên bàn người một nhà nhìn cao điều như vậy ra sân một nhà ba người, Nam Hải Lan là khóe môi quất thẳng tới nhíu lại.

"Anh nghĩ làm gì? Ở người nhà tiệc đầy tháng cao điều như vậy?"

Tô Diệu Mạn cũng là nhịn cười không được nói: "Không nhịn được nghĩ muốn khoe khoang vợ của anh con trai chứ, hiểu vạn tuế." Thật ra thì nổi bật vẫn là rất vui khi việc thành .

Cô không muốn bọn họ trở thành tiêu điểm, không nhớ cô hai nữ nhi cũng trở thành tiêu điểm, Dật Trần ra hiện nhất định sẽ trở thành tất cả mọi người tại chỗ tiêu điểm, bởi vì đây là Trình gia trưởng tôn, ý vị là tất cả gì đó.

Cứ như vậy, cô hai nữ nhi sẽ hơi chút ngoại giới chú ý, mà có thể bình thường lớn lên.

"Tiểu tử thúi này." Nam Hải Lan mặc dù nói này, nhìn một chút bảo bối của mình đại tôn tử, còn là vui không ngậm miệng được.

Tiểu Dật Trần cũng không gặp qua loại này trường hợp lớn, một bên còn có máy chụp hình tạp sát tạp sát là không dừng đối với anh chụp hình, mặc dù nhỏ tâm can cổ cổ, nhưng là biểu hiện lại nhưng rất bình tĩnh.

Mãi cho đến một nhà ba người đi tới chủ bàn ngồi xuống, Tô Nhan sợ nhi tử bị hù dọa, vội vàng đi xem anh, kết quả Tiểu Dật Trần hình như chuyện gì cũng không có.

Điều này làm cho Tô Nhan có chút nghi ngờ, chẳng lẽ đây chính là cao quý huyết thống, người máy vấn đề?

Một đứa bé, đối mặt trường hợp như vậy còn có thể không biến sắc, thật là làm cho cô, có một chút im lặng.

"Ta nói các ngươi chuyện gì xảy ra? Thế nào đem ta tôn tử cũng mang tới." Trình Hạo Thiên nhìn mấy người hỏi.

Trình Tự Cẩm chỉ là liếc mắt nhìn người đối diện trầm giọng nói: "Đại ca đồng ý."

Trình Tự Tuấn liếc mắt nhìn trình Hạo Thiên trầm giọng nói: "Mượn cơ hội này khiến Dật Trần ra ánh sáng, tỉnh sự."

Sau khi ăn cơm xong, các ký giả rốt cuộc không nhẫn nại được đi tới chủ trước bàn hỏi "Trình tổng, xin hỏi cái tiểu nam hài này là ngài và Tô tiểu thư con trai của sao?"

Trình Tự Cẩm để ly rượu xuống nhíu mày nói: "Vâng"

Ký giả vừa nghe, hiển nhiên có chút hưng phấn, rèn sắt khi còn nóng hỏi "Gần đây có tin tức tin đồn ngươi và Tô tiểu thư đã hợp lại, là thật sao?"

Trình Tự Cẩm chỉ là liếc mắt nhìn Tô Nhan, kéo tay nhỏ bé của cô nắm thật chặt ở lòng bàn tay trầm giọng nói: "Hợp lại? Chúng ta từ tới liền không có đả ly dị, tại sao hợp lại hai chữ?"

Nghe vậy, ký giả giật mình không nhỏ.

"Trình tổng có ý tứ là các ngươi ban đầu cũng không có ly hôn?"

"Không có."

"Cái này bốn năm Tô tiểu thư là dẫn con của các ngươi một mực vùng khác cuộc sống sao?"

Trình Tự Cẩm chỉ là nhíu mày khẽ cười một tiếng nói: "Có thể nói là như vậy ."

"Trình tổng, xin hỏi con của ngài tên gì, năm nay bao nhiêu tuổi, có phải hay không có bồi dưỡng thành vì ngài người nối nghiệp đây?"

"Ta hi vọng cho ta nhi tử một cái vừa vặn thường cuộc sống, các ngươi có thể giúp một tay sao?"

Ký giả nghe nói liền không nữa nhiều lời, cười gật đầu liên tục, hôm nay anh hái những thứ này đủ để trở thành tít trang đầu rồi, nếu Trình Tự Cẩm lên tiếng, những thứ này đã đầy đủ rồi.

"Có thể, có thể, vậy, vậy thì không quấy rầy các vị dùng cơm."

Tiểu Dật Trần mở trừng hai mắt nhìn Tô Nhan hỏi "Mẹ."

"Hả?"

"Hả?" Tô Nhan cúi đầu nhìn con mình.

"Mẹ trước kia là ngôi sao lớn."

Tô Nhan chỉ cười nhạt một tiếng mà nói: "Đúng vậy, có phải rất ngạc nhiên không."

Tiểu Dật Trần gật gật đầu nói: "Vâng, thật là quá kinh ngạc, nhưng, dáng dấp mẹ con đẹp như vậy, làm minh tinh là cần phải vậy."

Tiểu Dật Trần lời nói xong, chọc cho một bàn người cũng bật cười.

Tô Nhan cũng cười không ngậm miệng được.

"Tiểu tử này, miệng rất ngọt." Nam Hải Lan cười nói.

Một bàn người, người một nhà vui vẻ hòa thuận nói cười, mặc dù trong mắt người ngoài ấy là kinh hãi, kinh ngạc, nhưng là đối với họ mà nói là một chuyện rất hạnh phúc.

Từ lúc mới bắt đầu khiếp sợ, từ từ mọi người cũng liền tiêu hóa Trình Tự Cẩm cùng Tô Nhan cũng không có ly hôn, hơn nữa chuyện có một đứa con lớn như vậy.

Dùng cơm xong, Tô Diệu Mạn liền cùng Trình Tự Tuấn rời đi, bởi vì hai bảo bối mới vừa đầy tháng, xác thực không nên ở bên ngoài đợi thời gian quá dài.

Sau tụ hội chính là giống như bình thường giống nhau khiêu vũ, trao đổi, làm thành một cái bình đài.

Tô Nhan nhìn cách đó không xa Trình Tự Cẩm giống như đang cùng người nào nói chuyện phiếm, chỉ là, người kia hình như có chút quen thuộc, cô trong lúc nhất thời cũng không nhớ nổi, lôi kéo Tiểu Dật Trần tay đi tới lôi kéo trình tựa như cẩm y tay áo nhẹ giọng nói.

"Anh trông con một chút, em đi toilet."

"Ừ." Trình Tự Cẩm cúi đầu nhìn qua một cái đang ăn ngon lành Tiểu Quỷ Đầu, đưa ra bàn tay muốn đi kéo anh tay nhỏ bé lại bị người ta ghét bỏ né tránh nói.

"Ta lại không lạc được."

Trình Tự Cẩm tuấn hếch mày, nhìn đứa con trai này, này thật con anh sao? Là oan gia của anh đi, làm sao lại nhìn anh không thuận mắt?

"Vậy sao chú để cho mẹ lôi kéo chú?"

Sau khi Tiểu Dật Trần nuốt đồ trong miệng xuống ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt khinh bỉ nói: "Chú có thể so với mẹ cháu sao? Trong lòng cháu, mẹ là quan trọng nhất, mẹ là thứ nhất, sau đó chính là ông nội bà nội, sau đó là bác cả, bác gái và hai em gái."

"..."

"Xuy..."

/130