Cưới Chui Tổng Giám Đốc Xin Bình Tĩnh

Chương 130: Chương 108 Kết

/130


Editor: dohuyenrua

 

Thạch Nhược Lan chỉ khẽ cười nói: "Xem ra, anh cũng yêu vợ anh."

 

Trình Tự Cẩm chỉ trầm mắt nhìn cô ấy, cuối cùng Thạch Nhược Lan lại mở miệng nói: "Anh yên tâm, tôi, chỉ là cùng chồng tôi tới đây, chúng tôi định cư ở nước Pháp rồi, cái này còn phải cám ơn Trình tổng, ban đầu đưa tôi đến nước Pháp, nếu không, tôi cũng không gặp được chồng tôi rồi."

 

Khi Thạch Nhược Lan nói những lời này, ở trong mắt cô là ý cười liên tục, nhìn ra cô hạnh phúc.

 

Nhưng Trình Tự Cẩm chỉ cong khóe môi lạnh lùng nói: "Như thế tốt lắm, tôi không hy vọng cô xuất hiện trước mặt Nhan Nhan, khuôn mặt này của cô sẽ tạo thành gánh nặng và hiểu lầm với cô ấy."

 

Thạch Nhược Lan lại nhíu mày cười một tiếng nói: "Cũng không hiểu lầm đi, Trình tổng, anh nói, tại sao lúc trước tôi không có yêu anh? Tôi cũng cảm thấy thật thần kỳ."

 

Một đôi mắt sắc bén của Trình Tự Cẩm nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của cô ấy, xác thực ở trong mắt cô không tìm được từng chút tình yêu, nhiều nhất cũng chỉ là nụ cười.

 

Thạch Nhược Lan nhìn sắc mặt lạnh lùng của anh, lắc đầu nói: "Xem ra Trình tổng của chúng ta rất yêu vợ, nếu như vậy, vậy thì tôi chúc phúc các người trường trường cửu cửu." Nói xong, Thạch Nhược Lan còn nhấc ly rượu trong tay về phía anh.

 

Trình Tự Cẩm mím môi ý uống một hớp rượu đỏ, chỉ nghe thấy cô khẽ cười nói: "Trình tổng, chúng ta liền từ biệt như vậy đi, ta nghĩ , sau này chúng ta cũng không nên gặp lại, hôm nay chỉ là một bản nhạc đệm ngoài ý muốn, anh không muốn nhìn thấy tôi, tôi hiểu, ngược lại, tôi cũng sợ nhìn thấy anh như vậy." Nói xong, cô nhìn về một hướng, một đàn ông nước Pháp đi về phía cô.

 

Thạch Nhược Lan quay đầu nhìn Trình Tự Cẩm cười nói: "Như vậy, hẹn gặp lại." Nói xong, Thạch Nhược Lan liền xoay người đón người đàn ông đi về phía cô.

 

Trình Tự Cẩm nhìn hai người vừa nói vừa cười, nhìn ra, hình như bọn họ rất thích đối phương, điều này làm cho Trình Tự Cẩm thở phào nhẹ nhõm, anh không khỏi nhỏ giọng bật cười.

 

Có phải anh khẩn trương thái quá rồi không, bởi vì quan tâm, cho nên rất để ý, cho nên mới lo được lo mất như vậy.

 

Không khỏi vuốt trán, nhìn Thạch Nhược Lan đi theo người đàn ông nước Pháp rời đi, lúc này mới xoay người, lại nhìn thấy Tô Nhan đứng ở cách đó không xa, ánh mắt nhìn qua hướng anh mới nhìn.

 

Điều này làm cho sắc mặt của anh biến đổi, đi tới bên cạnh cô, hai mắt sâu sắc nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhưng gương mặt Tô Nhan lại lạnh nhạt, mặt không vẻ gì, điều này làm cho Trình Tự Cẩm không thể nào biết được, rốt cuộc cô nghe được bao nhiêu, thấy bao nhiêu.

 

"Vợ, em đi đâu?"

 

Tô Nhan cũng không quay đầu nhìn anh, mà vẫn nhìn chằm chằm vào hướng Thạch Nhược Lan rời đi nhẹ giọng nói: "Là cô ấy."

 

Trình Tự Cẩm sững sờ, có chút khẩn trương kéo cánh tay của cô.

 

"Vợ, không phải như em nghĩ..."

 

Tô Nhan lúc này mới quay đầu nhìn anh, nhìn anh nhíu mày, trong mắt mang theo vội vàng.

 

"Em biết rõ chuyện gì xảy ra, em nói, là cô ấy? Người phụ nữ anh bảo vệ, là cô ấy sao?"

 

Trình Tự Cẩm nhìn cô bình tĩnh mặt không thể bình tĩnh nữa,

 


/130