Cương Thi Vương Gia

Chương 4 - Kính Nguyệt Quang

/22


Nghe thế, tôi lập tức ngồi ngay ngắn, yên lặng nín thở lắng nghe, quả nhiên nghe thấy tiếng bước chân chỉnh tề nhưng nặng nề truyền tới từ trong rừng núi xa xa, bàn chân hư thối mang giày vải nhiễm mùi máu năm xưa không ngừng ma sát với đám lá khô rụng dưới đất. Lão hán Ngô Câu bên cửa sổ ngồi dậy, hai ống tay áo sắn lên lộ ra lớp da thịt nhăn nheo, thần sắc ngưng trọng nói với tôi, “Sinh viên, bám theo.”

Tiếng chuông nhiếp hồn vang vọng trong thôn, tôi khó khăn nuốt nước miếng, cẩn thận đi theo phía sau lão hán Ngô Câu, cũng học theo lão sắn tay áo, leo lên bậc thang đầy bụi. Lão hán Ngô Câu ngồi trên nóc nhà bằng cỏ, cái miệng bị khói thuốc hong khô quắt gắt gao mím một chỗ, ánh mắt đục ngầu nhìn về phía khu rừng đang lập lòe ánh sáng nhàn nhạt, bảo tôi ngồi xuống bên cạnh.

Dưới ánh trăng mông lung, tôi nhìn thấy khu rừng hoang vắng liên tục nhảy ra vô số bóng dáng mơ hồ, đợi đến khi chúng nó đến gần hơn, tôi mới nhìn rõ từng khuôn mặt khô héo như người chết. Chúng nó đưa hai tay ra trước, móng tay máu thịt mơ hồ chỉ thẳng về hướng chúng tôi, thong thả mà vững vàng nhảy từng nhịp vào thôn, dưới chân lấp lánh tỏa ánh sáng màu xanh. Lòng tôi căng thẳng, theo bản năng nhìn về phía những ngôi nhà trong thôn, phát hiện không một hộ nhân gia nào có động tĩnh, ngọn đèn mờ ảo sau cánh cửa sổ giấy loang lổ vẫn sáng như trước, giống như không hề quan tâm rằng sắp có nguy hiểm.

“Ăn cơm hương tro, dù một khắc cũng trốn không thoát, nhân đây lão sẽ nói một chút về đám cương thi tuần Thực Nhân Thôn cho cậu.” Lão hán Ngô Câu giống như không hề lo lắng cho an nguy bản thân, khoanh hai chân đầy nếp nhăn lại, bộ dáng như người kể chuyện trong quán trà, “Cậu nhìn đám người chết xung phong đằng trước đi, đây là loại cương thi Khiêu Cương phổ thông, cũng như vụng về nhất, tốc độ chậm chạp không nói, còn thường xuyên rụng tay rụng chân, xem như nuôi mập đàn lợn rừng đói bụng; Lại nhìn cương thi Mao Cương ở đằng sau, toàn thân mình đồng da sắt, là loại cương thi hung ác nhất trong thôn, gạo nếp hay máu chó căn bản không hữu dụng. May sao khi chúng nó còn sống đã bị Tiết Vương Gia dùng máu thu phục, bằng không dù chỉ một con, cũng đủ khiến toànthôn bị diệt.”

Cương thi triều sắp trào đến cửa thôn, thần sắc lão hán Ngô Câu vẫn thản nhiên như cũ, bộ dáng không có nửa phần khẩn trương.

Giữa đám cương thi tay sai rậm rạp dày đặc, tôi nhìn thấy cương thi Vương Gia trong truyền thuyết.

Trong tay Tiết Vân cầm một cái lồng đèn, so với mấy con cương thi Mao Cương đầu tóc trắng bệch khiến người khác sợ hãi nhảy lòng vòng xung quanh, thì y sỡ hữu một mái tóc đen mềm mại buông thả tùy ý giữa vai, lộ ra gương mặt vô cùng tuấn tú khác xa với đám cương thi tầm thường, nốt ruồi chí dưới mi mắt càng khiến gương mặt y trông thêm bi thương. Y không mặc bộ trang phục bằng lụa mà những người giàu hay mặcnữa, mà mặc một bộ trang phục cổ xưa không rõ thời đại, nếu không phải hơi thở chết chóc xung quanh quá mức nồng đậm, trông y quả thật xứng với truyền thuyết, một mỹ công tử – người đã khiến vô vàn cô nương cam tâm tình nguyện tuẫn táng cùng.

Khi còn sống là Tiết Linh Vương, khi chết đi là cương thi Vương Gia.

Tôi nhìn y cùng đàn cương thi đạp lên sườn núi Hương Hồn, từng bước tới gần tấm bia đá đứng thẳng bao bởi lớp cây cỏ, lắc lắc cái đầu đang choáng váng của mình, không còn cảm thấy sợ hãi như trước. “Sinh viên, cậu có biết cương thi lợi hại nhất là ai không?” Lão hán Ngô Câu nhìn đám cương thi nhảy nhót ngoài thôn, không đợi tôi trả lời liền nheo mắt nói, “Là tổ tiên của chúng nó — Phi Cương, năm đó Tiết Linh Vương triệu hồi ra một thứ từ bên trong cổ kính, tên gọi Thông Thiên tiên giả; Bất quá bộ dáng Phi Cương rốt cuộc trông thế nào, đến nay không ai biết cả.”

Tôi không rãnh hỏi tiếp, chỉ yên lặng nhìn đám cương thi ngày càng gần. Khiêu Cương quả nhiên như lời lão hán Ngô Câu nói, vụng về vô cùng, thỉnh thoảng đụng trúng cây và hàng rào, khi ngã xuống bùn đất thì chỉ biết y y nha nha vặn vẹo người. “Cương thi không thể nhìn rõ xung quanh, chỉ có thể dựa vào mùi máu quanh quẩn trong không khí để xác định phương hướng.” Lão hán Ngô Câu đánh giá Tiết Vân, không biết đang thưởng thức mỹ mạo hay đang tìm cách đối phó y, “Cương thi Vương Gia bất đồng. Cậu nhìn y xem, bộ dáng đi bộ trông rất đẹp đúng không?”

Lúc này tôi mới phát hiện, Tiết Vân không trượt đi giống như hồi sáng, tuy cả người có vẻ cứng ngắc, nhưng dáng vẻ ưu nhã giống như một vị công tử chân chính. “Cương thi Vương Gia sở hữu ba con mắt, hai mắt đằng trước, một mắt đằng sau.” Lòng tôi chấn động, lại nhìn thấy lão hán Ngô Câu đưa ngón tay lên nói, “Ba con mắt, hai mắt nhìn Hoàng Tuyền, một mắt nhìn Dương Gian. Sở dĩ y trượt về sau, là vì muốn dùng con mắt Dương Gian để nhìn cậu.”

“Vương gia thiên tuế!”

Ngay lúc tôi đang ngây ngốc, tiếng kêu khóc nức nở của nữ tử từ trong rừng núi truyền tới. Ngẩng đầu nhìn về xa xa, đám cương thi đã đi tới sườn núi Hương Hồn. Mặt đất dưới chân đám cương thi chấn động nhè nhẹ, vô số mỹ nhân cương thi bề ngoài dơ bẩn chui đầu ra khỏi đất, khuôn mặt si mê nhìn chằm chằm Tiết Vân, vung vẩy cánh tay khô héo như vỏ cây, không ngừng hô gọi: “Thiên tuế… thiên tuế…”

Tiết Vân xem như không thấy các nàng, lẳng lặng xách đèn lồng đi ngang qua, những mỹ nhân cương thi cố hết sức lếch người ra khỏi đất, tha từng vệt máu, bò tới chỗ Tiết Vân, vươn tay địnhôm mắt cá chân y, một khắc khi chạm vào y, cả người các nàng hóa thành xương trắng; Tôi nhìn thân thể các nàng dần hư thối, giống như ấm nước nóng sôi trào hừng hực, thét chói tai biến thành vũng máu thấm vào bùn đất, đại não trống rỗng.

“Đáng thương thay những thiếu nữ cương thi si tình, khi còn sống không được Tiết Vương Gia liếc mắt nhìn, khi chết đi càng bị y chán ghét, chỉ vì muốn thân cận y một chút, cho dù có hóa cốt,hồn phi phách tán, trong lòng cũng vui vẻ hạnh phúc.” Lão hán Ngô Câu thở dài, dường như đang tiếc hận.

…….

Cương thi đã vào thôn.

Tiết Vân dừng bước ở cửa thôn, ngẩng đầu, ánh mắt dường như vô tình nhìn về phía chúng tôi, hai mắt y đúng lúc chạm vào tầm mắt tôi. Dù biết rõ y nhìn không tới, tôi vẫn cảm thấy khẩn trương. Vội vàng xoay đầu chuyển đi nơi khác, khi đang âm thầm bình ổn lại cảm xúc, tôi bỗng bất ngờ nhìn thấy một người.Bạch sư gia đứng trên mái nhà bằng cỏ so với chỗ tôi càng cao hơn, trên mặt mang một nửa mặt nạ, tư thế thập phần quỷ dị. Cho dù hắn không bại lộ khuôn mặt hoàn toàn, nhưng khi nhìn cái áo choàng bẩn thỉu và cái lưỡi đen sì kia, tôi mới nhất thời nhận ra hắn. Hắn ôm một cái kính tròn thật lớn, chậm rãi điều khiển nó chĩa về phía cương thi, lẩm bẩm trong miệng: “Cát bụi trở về với cát bụi, đất trở về đất, chỉ còn xương, không qua lại…”

Tôi chú ý tới ánh mắt của hắn dưới cái mắt nạ nhìn chằm chằm Tiết Vân, bên trong hàm ẩn oán độc, khóe miệng nhếch lên một độ cong khó hiểu. “Sở dĩ tôi nói Bạch sư gia là trí giả duy nhất trong thôn, chính là như vậy.” Lão hán Ngô Câu nhìn sắc mặt cương cứng của Tiết Vân, cười ha hả nói, “Hắn biết rất nhiều biện pháp đối phó cương thi… Tỷ như, việc cương thi Vương Gia sợ gương.”

Tôi nhìn thần sắc Tiết Vân đột nhiên biến hóa vi diệu, ánh mắt khi nhìn về phía cái gương bỗng nhiên dại ra, cùng đám cương thi khác đứng tại chỗ, thật lâu sau cũng không có động tĩnh. Tôi buông cánh tay đang khoanh vào nhau, chần chờ hỏi lão hán bên cạnh, “Tại sao lại sợ gương?”

“Quỷ mới biết.” Lão liếc nhìn Tiết Vân xa xa, ý vị thâm trường nở nụ cười: “Có lẽ do bộ dạng xinh đẹp quá, cho nênsinh tâm lưu luyến ái mộ với chính mình?”

Đám cương thi bắt đầu xao động. Tôi nhìn những gương mặt đèn xì dưới ánh trăng, trong lòng sớm không còn cảm xúc gì, vẫn luôn cảm thấy hết thảy chuyện xảy ra trong Thực Nhân Thôn chỉ làmột giấc mộng. Không chừng khi ngày mai tỉnh lại, bản thân tôi vẫn đang trên đường tới Bắc Kinh, thằng bạn vẫn còn bên cạnh, không có đám cương thi quỷ quái gì đó, cũng không có Vương Gia hay sư gia gì.

Chóp mũi có hơi ngứa, tôi vươn tay chùi chùi, nhìn Bạch sư gia ôm gương đứng cách đó không xa. Gương có vẻ nặng, Bạch sư gia vốn gầy yếu phải dùng hết sức ôm nó, không cẩn thận nghiêng lệch một chút, khiến ánh trăng phản chiếu lên đám cương thi đang ngẩn người.

“Y…”

Tay lão hán Ngô Câu bên cạnh rung lên, hai mắt bỗng nhiên trừng to về phía Bạch sư gia, đôi môi khô quắt không ngừng run lên, ngón tay cũng bắt đầu run rẩy. Tôi khó hiểu nhìn lão hán Ngô Câu, phát hiện lão dại ra giống như Tiết Vân lúc nãy, khóe miệng chảy ra máu tươi, gian nan nói: “Lúc dùng gương đối phó cương thi vương gia, vị trí của nó ngàn vạn lần không thể để sai, nếu vô ý nhắm trúng mặt trăng tròn trên trời, sẽ tăng sức mạnh gấp bội cho đám cương thi vốn yêu thích trăng tròn… Đã…”

Tôi tiếp lời: “Đã?”

Ngay sau đó, tôi nhìn vô số đám cương thi mình đồng da sắt dựng thẳng lên, xác chết bành trướng to gấp ba ban đầu, thẳng tắp nhảy lên mái nhà cỏ, giương một tay đánh về phía Bạch sư gia.

…….

Ngay khi huyết nhục tung tóe lọt vào tầm mắt, tâm tôi đã triệt để lạnh lẽo. “Người trong thôn càng lúc càng ít…” Lão hán Ngô Câu cười khổ ngồi xuống, lau lau vết máu bên khóe miệng, thần sắc rốt cuộc khôi phục bình tĩnh, “Chúng tôi đã quenrồi.”

Gương trong tay Bạch sư gia rơi xuống, vỡ toang trên mặt đất; Tiết Vân không hề hoảng hốt, gương mặt chuyển hướng về phía tôi và lão hán Ngô Câu, bỏ đám người hầu cương thi bên cạnh chạy nhanh về phía chúng tôi. “Không tốt… chỉ sợ cương thi vương gia tới tìm cậu!” Lão hán Ngô Câu thấp giọng nói, đẩy tôi một phen, nhanh chóng tạo ra một khoảng cách với tôi, giống như sợ bị tôi liên lụy.

Tôi nhìn cương thi vương gia ngày càng tới gần, hoảng sợ kéo góc áo lão hán Ngô Câu nói, “Không, không… ông hãy giúp tôi, tôi không muốn… tôi không muốn…”

Lão hán Ngô Câu nhìn nhìn tôi, cuối cùng cắn răng nói, “Cũng được, tôi sẽ nói cho cậu biện pháp.”

Tiết Vân cách tôi vô cùng gần. “Mỗi tháng vào lúc trăng non, là khi lực lượng cương thi Vương Gia yếu nhất, cậuphải chuẩn xác bôi hương tro vào con mắtthứ ba nhìn Dương Gian sau đầu y, sẽ có thể đưa y tới đường Hoàng Tuyền, ép y luân hồi.” Lão hán Ngô Câu ép giọng đến cực thấp, khuyên dặn: “Nhưng trước khi cậu làm điều này, phải trở nên quen thuộc với y. Tính cách Tiết Linh Vương vốn đa nghi, muốn nhận được sự tín nhiệm của y là chuyện cực kỳ khó khăn; Nếu cậu muốn cứu bạn học — cứu người trong thôn, chỉ có thể như thế.”

Tôi còn không kịp phản ứng, liền cảm thấy sau gáy đau xót, hôn mê bất tỉnh.

/22