Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện

Chương 85 - Chương 60.2

/139


Phần hai

Edit: rubymoon2710

Đây không phải là lần đầu tiên Lâm Triêu Quân hi vọng Những điều mình nói sẽ không trở thành sự thật , nhưng không lần nào sự hi vọng ấy lại mãnh liệt giống như lần này.

Có lẽ là bởi vì rất lâu chưa nói ra những lời như vậy. . . . . .

Hoặc là bởi vì trước kia, những lời dự đoán về cái chết , đều là giành cho những người già gần đất xa trời. . . . . .

Mặc dù tính mạng con người dù lớn tuổi hay nhỏ tuổi thì đều rất quý giá, nhưng đây dù sao vẫn chỉ là một đứa trẻ. Lại là một cô gái nhỏ vừa ngoan ngoãn lại sạch sẽ, đang ở độ tuổi đẹp nhất, còn là bạn tốt của Đồ Đồ , chuyện như vậy. . . . . .

Thanh niên nằm ngủ trên giường lấy tay bóp bóp chán, trong lòng thầm nghĩ: Đã rất lâu rồi chưa nói ra những lời như vậy, có lẽ nó cũng không còn linh nghiệm nữa đâu.

Nhưng vào lúc này, từ cửa truyền đến một tiếng vang nhỏ.

Cô gái bưng một cái khay nhẹ nhàng đi vào.

Anh có khỏe không? Mạc Vong đi từng bước một đến bên giường, đem đồ trong tay đặt lên trên tủ đầu giường, hơi lo âu hỏi,: Thật sự không cần gọi điện sao?

Thật sự không cần. Lâm Triêu Quân vừa nói vừa ngồi dậy, cô gái cũng vừa lúc dùng cốc nước duy nhất rót cho hắn một cốc nước, đưa tới trước mặt,: Anh xúc miệng trước đi. Nói xong, đưa cốc nước lên.

Cám ơn. Lâm Triêu Quân rũ mắt, còn là một đứa trẻ rất cẩn thận, rất biết chăm sóc người khác.

Không, không cần khách khí. Mạc Vong khoát tay lia lịa.

Nhìn đối phương sau khi xúc miệng và uống hết cốc nước, số lần ho khan đã giống như lúc mới gặp, cô gái yên lặng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng nhận ra lúc này không nên quấy rầy người khác nữa, vì vậy đứng lên lễ phép nói tạm biệt.

Mới đi mấy bước, đột nhiên nghe được một giọng nói từ sau lưng, nhưng lần này lại không giống lần trước——

Những lời lúc nãy. . . . . .

À? Cô gái quay đầu lại.

Em đừng để ở trong lòng. Thanh niên khẽ siết chặt cốc thủy tinh trong tay, có lẽ là bởi vì làm Việc trái với lương tâm , có chút không dám chống lại ánh mắt dịu dàng của cô gái,: Thật sự vô cùng xin lỗi.

Không. . . . . . Mạc Vong khoát tay,: Không có việc gì đâu..., dù sao những lời như vậy em đã nghe thành quen rồi. Trước kia khi sức khỏe không tốt, cũng không phải là chưa từng nghe thấy, hiện tại nghe lại, ngoại trừ một chút Hoài niệm thì cũng không có cảm giác gì cả, dù sao cô cũng sức khỏe của cô cũng khôi phục lại rồi.

Thói quen? Đối phương rõ ràng sửng sốt.

Cô gái liền vội vàng lắc đầu: Không, em muốn nói, là em không để bụng đâu.

. . . . . .

Vậy em đi trước, anh nghỉ ngơi cho tốt, hẹn gặp lại.

. . . . . . Hẹn gặp lại.

——Thói quen mà cô nói, là an ủi hắn, hay là. . . . . .

Sau khi trở lại phòng, cô gái lệ rơi đầy mặt phát hiện đồng bọn nhà cô đang biểu diễn Phép chày cán bột , vừa quơ múa chày cán bột vừa nhảy lên nhảy xuống, vừa nhảy lên vừa vỗ ngực nói: Tớ nhất định sẽ bảo vệ các cậu! Sau đó chân trái vấp chân phải, ngã đúng theo kiểu “Chó ăn bùn .

Lâm Lâu: . . . . . .

Mạc Vong: . . . . . .

Người này thật sự không có vấn đề gì sao? ! X2

Mạc Vong thở dài, đi lên trước tịch thu cái chày cán bột của người nào đó: Theo tớ thấy, nếu cậu mà vẫn không chịu đọc sách, sẽ phải khổ luyện “Qúet rác thần công” đấy.

Tô Đồ Đồ: . . . . . . Tiểu Vong, sao cậu cũng học được thói bổ đao rồi thế hả ? Dừng tay! ! ! TAT

Lâm Lâu quả quyết gật đầu: +1.

Tô Đồ Đồ: . . . . . . Các cậu đừng như vậy! ! ! QAQ

Cho nên, Mạc Vong xách tai trái của cô, Lâm Lâu cũng vô cùng hiểu ý xách tai phải của cô, rồi sau đó hai người trăm miệng một lời nói,: Đọc sách cho tớ! ! !

Vâng TAT huhu, sao hai người bạn nhỏ của cô đầu biến thành hổ cái rồi?

Có lẽ là bởi vì hiệu quả cách âm của căn phòng không được tốt, Lâm Triêu Quân ở cách vách vẫn có thể nghe thấy tiếng hét thanh thúy này, hắn vi hơi cong môi một cái, nhớ tới ba mẹ Tô khi giáo dục con cái cũng thích hét to như vậy, không hiện hung cũng không lộ vẻ làm ầm ĩ, ngược lại làm cho người ta cảm thấy rất ấm áp, thật đáng yêu.

Không trách được Đồ Đồ lại làm bạn với bọn họ

Mà bên các nữ sinh lại không hề biết




/139