Cửu Thiên Khuynh Ca

Chương 29 - Chương 8.7

/50


Còn phải dè chừng đằng sau có người hay không, càng lo lắng chuyện hai người phe Trọng Uyên có đủ sức tốc chiến tốc thắng không; lo lắng đến đâu cũng phải cắn răng mà nhẫn nại, nàng thầm nghĩ, Hương Tư, xin tỉ đấy, mau xuất hiện đi…

Mở đến lều cuối cùng nàng chán chường buông tay, cũng vẫn không thấy. Chẳng lẽ Xuy Vưu bọn chúng lại có ý đồ khác, đã đem giấu Hương Tư ở một nơi lạ chăng?

Nàng hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Trọng Uyên. Tay chàng kết ấn ngày một phức tạp hơn, rõ ràng là phe của Xuy Vưu đang lập thế trận xông lên chèn ép chàng gắt gao.

Chàng đã bền bỉ kiên trì gan dạ như thế, thì không có điều gì khiến chàng phải bỏ cuộc cả.

Đang nhìn khắp tứ phía bỗng nàng ngửi thấy hương thơm tử đàn hương tỏa ngát trong không khí. Đó là… chuỗi phong ấn tử đàn hương của Hương Tư.

Mắt sáng lên, nàng bắt đầu dò tìm đến nơi tỏa ra hương thơm ấy.

Thì ra là lều mà Trọng Uyên và Cơ Thương vừa nghỉ lại, cách lều của chủ tướng rất xa, tách biệt và vô cùng yên tĩnh. Sau lưng tiếng người hò hét inh ỏi “cho bọn chúng thua tơi bời đi, giết hết bọn chúng đi” sục sôi không ngừng. Những chỗ nàng đứng lại im lặng vắng vẻ. Mặt đất phủ cát trắng sau trận mưa xối xả vẫn còn dễ đi hơn là trên bùn lầy. Nàng vội vàng len lén bước, rồi chạy tới bên căn lều.

“Hương Tư… Hương Tư tỉ có ở đó không?”

Khẽ gọi từ ngoài, rồi đợi lời đáp lại của Hương Tư. Nhưng chỉ thấy một khoảng im lặng, nàng chỉ còn cách lật cửa lều, lao thẳng vào đó.

Thoạt nhìn Hương Tư, ngũ tạng nàng đã nóng ran như lửa đốt, hận thấu xương tủy.

Hương Tư xiêm y rách tả tơi, khắp người bê bết máu. Nàng ấy co ro trong xó nhà, mắt cũng không ngước lên nổi. Súc sinh! Bọn súc sinh! Lạc Tê căm hận cắn chặt răng, chạy ào về phía trước, tới bên vuốt ve khuôn mặt Hương Tư, giọng run rẩy: “Hương Tư… Hương Tư… Muội đến rồi, là muội không tốt… Không nên để tỉ ở lại đó một mình”.

Người con gái ngày thường thướt tha yêu kiều, hiên ngang kiêu hãnh, ngờ đâu lại ra nông nỗi này. Hương Tư thẫn thờ nhìn Lạc Tê, đột nhiên thở hắt ra một hơi thật mạnh, rồi rũ người ra gục vào lòng Lạc Tê.

“May là muội không ở cùng ta lúc đó… “

Lạc Tê không kìm lòng được nữa, nước mắt cứ thế lăn dài trên má.

Hương Tư, nàng ấy thà một mình phải chịu tội nợ cũng không muốn… Không dám nhớ lại những gì đã xảy ra, nàng cuống quýt lấy chiếc khăn tay của Hương Tư vẫn mang theo người ra, rồi nhẹ nhàng lau lên cơ thể đã chịu đựng bao đày đọa đớn đau chẳng ai hay biết, khẽ nói: “Đi, chúng ta đi thôi nào!”.

Hương Tư vừa được dìu đứng lên thì hai chân bỗng mềm nhũn, lại khuỵu xuống đất.

Lửa giận bốc lên đùng đùng, mắt Lạc Tê trừng trừng nhìn ra ngoài trại. Nnàng nghiến răng gỡ dây buộc cây trường cầm sau lưng rồi đọc một lời thần chú, để đàn có thể tự động đi theo nàng như hình với bóng. Chiếc lưng vốn đang đeo đàn giờ để dành chỗ cho Hương Tư. Hai ngươi cứ thế cõng nhau ra ngoài.

Thật xui xẻo, con yêu nữ Linh Tiên lại đang đứng ngay ngoài cửa, thấy hai tỉ muội đang dìu nhau, ả hé môi cười như hoa: “Ái chà chà… Vốn dĩ muốn nhân cơ hội không có ai ở đây đến thưởng thức mĩ nhân, ngờ đâu đã có thêm một người nữa”.

“Cút!”

“Chẹp chẹp. bọn man di ngoại toọc các người, nói năng thật thô lỗ cục cằn quá đó!”

Kể từ khi thấy bóng Linh Tiên xuất hiện, toàn thân Hương Tư bỗng nhiên run lẩy bẩy. Ngẩng đầu nhìn mấy kẻ đang quyết chiến trên trời, nàng ấy nhận ra ngay tên súc sinh đã bắt cóc, kéo lê mình đi. Chẳng biết có phải do bị ảo giác hay không


/50