Dạ Thiên Tử

Chương 9: Lời nói dối chân thật.

/219


- Có người nói, lính canh ngục và phạm nhân như sói và dê. Giữa bọn họ mãi mãi không có khả năng nảy sinh tình bạn. Nói sai rồi. Là người thì phải có tình cảm, lính canh ngục cũng vậy thôi. Lính canh ngục cũng là người, cũng có thất tình lục dục, cũng có hảo bằng hữu của mình.

Diệp Tiểu Thiên như thấy mình đang quay lại đại lao Hình bộ, hùng hồn tẩy não cho phạm quan, bảo vệ những ngục tốt chính danh:

- Ba năm trước đây, Dương đại nhân bị tống ngục. Tiểu Thiên ta cũng thành lính canh ngục ba năm trước. Từ đó đến nay, Dương đại nhân thường xuyên dạy ta xem quẻ, dạy ta đạo lý làm người.

- Cung của ngôi nhà này rất rõ ràng. Nếu là đường âm dương xương khô thì gia tài của cha mẹ bằng không. Đây là một vài điều mà Dương đại nhân đã dạy ta tư thuật "Ma y tướng". Tạm thời bỏ qua chuyện này. Nói tóm lại, Dương đại nhân thật sự thích ta, ngài nói tướng mạo của ta không tầm thường, được hưởng phú quý cả đời.

Diệp Tiểu Thiên nói:

- Ngày ấy, triều đình có chỉ, Dương đại nhân sẽ bị xử trảm vào ngày tiếp theo. Ta vì Dương đại nhân chuẩn bị mấy chén rượu, đã định đối ẩm với nhau đến sáng. Bên ngoài trời mưa không dứt. Ta đốt một ngọn nến, dưới ánh nến, Dương đại nhân rơi lệ không thôi.

Hồ huyện lệnh, Dương phu nhân, Tam Sấu Đại tổng quản cùng khách nhân đến phúng viếng, nghe Diệp Tiểu Thiến nói như liên hồi, câu được câu mất. Diệp Tiểu Thiên như một diễn viên chuyên nghiệp, nhập vai đến độ xuất thần.

Diệp Tiểu Thiên đau khổ bi ai tiếp tục huyên thuyên:

- Dương đại nhân nói: Tiểu Thiên a, lão phu bị bỏ tù 3 năm, bằng hữu cũ không thấy một ai, thân nhân cũng biệt tăm biệt tích, chỉ có ngươi, coi như là bạn vong niên của lão phu rồi. Lúc lão phu sắp lâm chung còn có tảng đá đè nặng trong lòng. Đó chính là con gái ta, lão phu gửi gắm nó cho ngươi được chứ?

Nghe mấy câu bỏ tù ba năm bằng hữu lẫn thân nhân đều không thấy, gò má của Dương phu nhân nóng lên, bà ta xấu hổ cúi thấp đầu.

Nhưng vừa cúi xuống lại nghe thấy câu cuối, bà ta ngẩng phắt đầu dậy.

Bởi vì động tác quá nhanh, đến mức xương sau gáy cũng kêu răng rắc như sắp gãy.

Trong nhà nhất thời im lặng như tờ.

- Cong cong cong.

Một hồi âm thanh vang lên đột ngột. Đó là tiếng mõ các nhà sư vẫn dùng để tụng kinh bất giác bị rơi xuống đất, để lại những thanh âm vang dội khắp gian nhà. Một đại hòa thượng đang chăm chú tụng kinh bất giác ngẩng đầu lên nhìn xung quanh. Nữ tử xinh đẹp kia vốn đang khóc như mưa, lúc này, mở lớn đôi mắt đẫm lệ kinh ngạc nhìn Diệp Tiểu Thiên không chớp mắt.

Diệp Tiểu Thiên sâu kín thở dài, ngẩng đầu lên nói tiếp;:

- Tiểu Thiên ta xuất thân ti tiện, gia cảnh bần hàn đương nhiên không xứng với con gái Dương gia. Nhưng Dương đại nhân nói, trải qua tai nạn này, ông ấy đã nhận ra rằng, đại phú cũng không bằng bình an.

Diệp Tiểu Thiên càng nói càng cảm động, lúc cúi đầu, sâu trong hai mắt như có ngấn lệ. Hắn bị chính lời nói dối của mình làm cho cảm động.

Phu phụ Dương Lâm xưa nay bất hòa, hơn nữa, rõ ràng thê tử của lão rất ghét ái nữ của lão. Lão biết rõ, chỉ cần mình vừa chết, phu nhân sẽ ngược đãi con gái. Mà Dương Lâm thì lại rất ưng ý Tiểu Thiên.

Diệp Tiểu Thiên có ân với Dương Lâm. Dương Lâm si mê tướng thuật nên càng tin tưởng Tiểu Thiên sẽ được cả đời phú quý. Như vậy, khi lâm chung, xét tình hình trong nhà, đưa ra quyết định cổ quái cũng hợp tình hợp lý.

Diệp Tiểu Thiên nhìn Hồ huyện lệnh, trầm giọng nói:

- Dương đại nhân, à không, nhạc phụ đại nhân còn viết trong thư, muốn Tiểu Thiên đưa nương tử và nhạc mẫu cùng nhau hồi kinh, dành cả cuộc đời này trung thành phụng dưỡng. Khi nhạc phụ đại nhân sắp lâm chung, lo nhất là gia môn không hòa hợp, để người đời chê cười a.

Câu này của Diệp Tiểu Thiên cũng không phải là thực lòng muốn dẫn thân mẫu của tiểu nương tử đi theo. Hắn sợ tiểu nương tử lo lắng cho mẫu thân, có khi khóc lóc cả ngày không ngớt, nói không chừng còn oán hận hắn. Chi bằng đem cả hai mẹ con nàng cùng đi, trong nhà thêm một miệng ăn cũng không đáng kể.

Hồ huyện lệnh cúi đầu đọc di thư, lại ngẩng đầu lên nhìn Diệp Tiểu Thiên, không nói ra lời, chỉ có chòm râu phía dưới hàm là rét run.

Diệp Tiểu Thiên thầm nghĩ: Lão gia hỏa, ta nhượng bộ rồi, hãy để ta đi. Ngay cả năm trăm lượng bạc ròng ta cũng không cần, còn giúp nhổ cái đinh trong mắt các người ra. Ngươi cũng không nên khinh người quá đáng, giết người cũng không cúi đầu nhìn một lần. Ta khuyên ngươi nên có lòng khoan dung một chút, đó mới là nhất phẩm quận chúa.

Hồ tri huyện nghĩ đến nội dung trong lá thư, nghĩ đến lời Diệp Tiểu Thiên đã nói, nhìn vẻ mặt thản nhiên của hắn, cảm thấy câu chuyện này vô cùng hoang đường, lòng có chút hỗn loạn. Tiểu tử này làm sao có thể nói dối mà mặt tỉnh bơ, lại còn đầy vẻ chân tình như vậy?

Phủ nhận lời hắn nói, tiện tay xé luôn bức thư này? Không ổn. Sẽ khó tránh khỏi việc bị người ngoài nghi kỵ. Đối với những người đã tin tưởng Tiểu Thiên, mình làm vậy cực kỳ bất lợi.

Nếu như dính đến việc phân chia tài sản, vậy thì bất cứ giá nào cũng phải hủy thư giết người. Nhưng hiện tại Tiểu Thiên không cần bất cứ thứ gì, còn thay lão thuận tay nhổ cái đinh trong mắt, có lý do gì không đáp ứng chuyện này?

Ánh mắt Hồ tri huyện lóe lên một cái, bỗng nhiên bật cười ha hả.

Y gấp thư lại, nhét vào ống tay áo, thong thả nói:

- Tuy lão phu thấy chuyện này có chút hoang đường nhưng trong thư quả nhiên viết như vậy. Căn cứ tính tình em rể thời gian gần đây, khó trách hắn đưa ra quyết định này. Là lời lâm chung của em rể, lão phu sao có thể làm trái? Tam Sấu, ngươi đi mời tiểu thư đến đây.

Khóe miệng Diệp Tiểu Thiên vừa nở nụ cười tươi lập tức tắt lịm như sương đông kết trên cánh hoa: Tiểu thư? Không phải tiểu thư đang ở ngay trước mắt đây sao? Còn đi đâu để mời tiểu thư nữa?

Diệp Tiểu Thiên vội quay đầu nhìn cô gái xinh đẹp đang bị trói gô kia.

Nàng cũng đang hoảng sợ nhìn hắn bằng đôi mắt to tròn rất đẹp.

Dung nhan nàng quá mức duyên dáng đáng yêu nên mặc dù đang khiếp sợ nhìn vẫn vô cùng phong nhã.

Diệp Tiểu Thiên hoang mang tự hỏi: Chuyện này... rốt cuộc... là như thế nào?

Dương phu nhân nghe thấy di mệnh ly kỳ như vậy lập tức giận dữ nói:

- Ca ca, việc này không ổn. Lão ấy già rồi nên hồ đồ, ai lại viết cái di ngôn như thế chứ. Muội tử không đồng ý...

Hồ huyện lệnh sa sầm nét mặt, quát:

- Ta không chỉ là đại ca của ngươi, mà còn là huyện lệnh Tĩnh Châu. Hiện tại, ta không dùng thân phận ca ca để can thiệp vào việc nhà của ngươi mà là dùng thân phận huyện lệnh để xử án. Ngươi không nên nhiều lời.

Hồ huyện lệnh có chút mất hứng. Xử lý như vậy không tốt sao? Cô em gái này đúng là không biết trời cao đất rộng gì cả. Di chúc còn nói rõ, chia 50 mẫu ruộng nước tốt nhất cùng với cửa hàng tốt nhất ở thành nam cho ái nữ. Hừ, tên Dương Lâm đã bị tống ngục ba năm nay còn tưởng mỗi lời của mình là nhất ngôn cửu đỉnh trong căn nhà này hay sao?

Bây giờ Diệp Tiểu Thiên đã cho lão cái thang, sao không thừa cơ đi xuống. Chẳng lẽ muốn tên Diệp tiểu tử này chó cùng đứt dậu, nói rõ chân tướng của di chúc trước mặt mọi người hay sao?

Dương phu nhân rất hiếm khi thấy huynh trưởng nặng lời với mình như thế, tuy rằng không cam tâm tình nguyện nhưng cũng phải giật mình không dám nói nữa.

Một bé con ba bốn tuổi lẫm chẫm đi vào sân. Đó là một cô bé có khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo đáng yêu như quả táo đỏ. Bàn tay nhỏ bé bị một lão mụ nắm chặt. Cô bé nhút nhát rụt rè bước vô phòng.

Trên trán tiểu nha đầu cột một vành khăn tang màu trắng, eo cũng thắt một sợi dây màu trắng, xem ra là đang giữ đạo hiếu. Cô khiếp sợ nhìn một sân viện đầy người, chợt thấy nữ tử duyên dáng đang bị trói gô ở kia, thì òa lên khóc nức nở.

Cô giãy dụa thoát khỏi bàn tay của lão mụ kia, chạy lẫm chẫm với bên nữ tử kia, ôm lấy đùi nàng mà gào khóc:

- Mẹ, mẹ, các người... mau thả mẹ ta ra.

Tiểu nha đầu cực kỳ sợ hãi. Kể từ khi cô và mẫu thân bị đuổi ra khỏi Dương phủ, hai mẹ con bơ vơ sống ở bên trong tiểu viện hoang vu, cứ ngỡ sẽ không bao giờ phải chia lìa mẫu thân. Ai ngờ, hôm qua Dương phủ lại đột nhiên cử hai lão mụ tới, bắt cô trở về Dương phủ.

Họ nói cha của cô chết rồi, nên cột dây lưng màu trắng cho cô để cô để tang, còn nói mẹ ruột của cô là phận tỳ thiếp nên không được phép để tang. Cô ở bên trong một tòa nhà lớn của Dương gia, cực kỳ sợ hãi, đến lúc này mới gặp được mẹ ruột của mình.

- Hu hu !!!

Thủy Vũ nhìn thấy con gái, nước mắt càng tuôn rơi như mưa. Hai tay nàng bị trói gô đằng sau đành phải ngồi xổm xuống dùng má cọ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi. Con gái nàng rơi lệ, nàng cũng rơi lệ, nước mắt hai người hòa lẫn vào nhau. Rất nhiều ngườn đến phúng viếng không cầm lòng được đành phải quay đầu sang nơi khác.

Ánh mắt Diệp Tiểu Thiên mở to như mắt bò: Dương gia đại tiểu thư?

Dương gia đại tiểu thư. Là đứa bé con kia ư? Dương Lâm là lão già gần đất xa trời, ai ngờ con của lão lại còn đang hôi sữa.

Khóe miệng Diệp Tiểu Thiên co quắp vài cái, tận trong đáy lòng bi phẫn gào thét: Ta làm sao ngờ tới nữ nhi bảo bối của một lão già lại chỉ mới ba bốn tuổi như vậy chứ? Nếu như vậy, khi lão bị tống giam thì tiểu nha đầu kia chỉ mới 1 tuổi. hông minh lanh lợi cái rắm. Xinh xắn đáng yêu cái rắm.

Kỳ thật ở khắp nam bắc, nữ nhi 13, 14 tuổi thành thân là chuyện bình thường. Ở đâu cũng có. Ở phương nam lại càng phổ biến. Mà nạp thiếu nữ tuổi cập kê làm thiếp thông thường là cách để đám sĩ phu mưu cầu danh lợi. Diệp Tiểu Thiên cũng không phải không biết chuyện này.

Chỉ là... lão gia hỏa Dương Lâm kia đã quá già nua rồi, hơn nữa, ở trong tù đã ba năm, cho nên Diệp Tiểu Thiên mới tính toán rằng ít nhất lão cũng phải nạp thiếp cách đây 10 năm. Nhìn dung mạo non nớt của Thủy Vũ, hắn cho rằng đó chính là nữ nhi của Dương Lâm.

Thấy tình cảnh này, Diệp Tiểu Thiên khóc không thành tiếng: Ôi trời ơi, sao ông trời lại khéo trêu ngươi con người ta thế này?

Nếu như hắn sớm biết Thủy Vũ cô nương ngây thơ non nớt như thiếu nữ chưa gả chồng kia chính là thiếp thân của Dương đại nhân, thì nhất định sẽ dùng thứ ngôn ngữ vừa học được trong lần đầu tha hương này mà nói rằng vì báo ân, nên Dương Lâm muốn hắn dẫn theo tiểu thiếp của mình đi.

Sĩ phu trong lúc giao du với nhau tặng thiếp thị là chuyện rất thông thường.

Hơn nữa, còn được xem là kẻ phong nhã. Loại phong nhã này rất có cơ sở. Nếu như hắn nói Dương lâm lo lắng sau khi lão chết ái thiếp sẽ phải chịu khổ một đời, mà báo đáp ơn tri ngộ thì còn gì hơn là dùng ái thiếp làm quà tặng. Như thế, so với việc nạp một tiểu nha đầu 3, 4 tuổi thì hợp lý hơn thế nhiều.

Diệp Tiểu Thiên nhìn đứa con nít đang ôm đùi mẫu thân khóc đến nỗi nước mắt trộn nước mũi thì cũng suýt bật khóc. Chỉ nghĩ đến việc nuôi con ranh con kia ít nhất 10 năm nữa, hắn nhất thời tá hỏa tam tinh không biết phải làm gì nói gì vào lúc này...


/219