Đặc Công Tà Phi

Chương 296 - Chương 294

/354


Trên đỉnh trần nhà điện Nghị Chính, khắc hoa văn chín con rồng cưỡi mây đạp gió, treo mười chiếc đèn lồng cung đình hình bát giác.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm vừa dứt lời, chỗ khe hở giữa trần nhà và đèn lồng cung đình hình bát giác, vang lên một tiếng xoạt , một cái bóng bay ra nhanh như tia chớp.

Trong nháy mắt --

Một gương mặt lấm tấm những đốm nâu, mái tóc bạc và chòm râu trắng như tuyết, được bện thành vô số bím tóc.

Giữa bím tóc cắm đầy hoa mào gà đỏ tươi, khắp các chỗ trên y phục và giày cỏ đều cắm lông đuôi gà trống màu sắc sặc sỡ, một lão đầu trăm tuổi cứ thế mà xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người.

Cách ăn mặc vô cùng thê thảm của lão đầu trăm tuổi, khiến đám cấm vệ quân canh giữ ở ngoài cửa lớn điện Nghị Chính trong nháy mắt đều ngổn ngang trong gió.

Phụt --

Bởi vì Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đáp lễ, Tiêu Hàn vừa nuốt một ngụm trà vào trong miệng, còn chưa kịp nuốt xuống, lúc này đã phun toàn bộ trà ra ngoài.

Có điều, bởi vì ở trong sơn trang Vô Danh, Tiêu Hàn đã từng thấy Thiên Cơ lão nhân một lần, Tiêu Hàn phun trà ra, cũng rất nhanh liền ổn định tinh thần.

Khụ khụ khụ. . . Khụ khụ khụ. . .

Nước trà trong miệng, một nửa phun ra ngoài, một nửa còn lại, không may Dạ Dật Phong sặc vào cổ họng, mặt đỏ bừng điên cuồng ho lên.

Về phần những người khác, bao gồm Vô Ngân công tử, đều lọt vào trạng thái nghẹn họng nhìn trân trối, từng giọt mồ hôi lạnh chảy từ trên trán xuống.

Ta nói, Diễm à, vị này, chẳng lẽ chính là người đã ngươi đề cập với ta . . . . . .

Đưa tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán, Vô Ngân cố gắng giữ bình tĩnh, khóe miệng co giật hỏi: Ân sư của ngươi, lão bang chủ Cái Bang, Thiên Cơ lão nhân trong truyền thuyết sao?

Hiên Viên Diễm cũng không có trả lời ngay, mà là nhìn về phía mấy đuôi lông gà sặc sỡ khắp người Thiên Cơ lão nhân, có chút khinh thường, chậm rãi cất tiếng.

Trên thế gian này, ngoài ân sư của ta ra, còn có người nào. . . mỗi ngày, đều tốn không biết bao nhiêu canh giờ để trang điểm cho mình soái hơn chứ?

Nghe được lời Hiên Viên Diễm nói, Vô Ngân dùng sức nháy mắt, khóe miệng như có tật giật giật mãnh liệt .

-- khụ, soái?

Đúng thật là soái , soái đến nỗi làm mù mắt hắn, khiến linh hồn hắn bay mất xác luôn rồi, đúng là nghe danh không bằng gặp mặt!

Thiên Cơ lão nhân này, đến cuối cùng hắn đã nhổ mất đuôi của bao nhiêu con gà trống để cắm ở trên khắp y phục và giày vậy?

Mà những người khác nghe được lời Hiên Viên Diễm nói, vốn đã lâm vào trạng thái nghẹn họng nhìn trân trối, lại lập tức thay đổi dùng một loại ánh mắt sùng bái nhìn Thiên Cơ lão nhân.

-- khó trách, trước kia lúc Cái Bang ban ân thiên hạ, có thể cho nhóm người dân chúng gặp thiên tai nhiều tờ ngân phiếu lớn như vậy?

Hóa ra, ân sư của Thụy vương, lão bang chủ Cái Bang ở trong truyền thuyết lại là: Thiên Cơ lão nhân giàu có địch được quốc khố bốn nước, mặc dù danh chấn thiên hạ, lại không có người nhận ra!

Hiên Viên Diễm nghiêng đầu, đôi mắt đen đầy ý cười nhìn Thiên Cơ lão nhân, giọng điệu mười phần hài hước nói: Soái lão đầu, có phải gần đây đi dạo chơi, lại gặp được không ít chuyện lý thú, cho nên chạy đến tìm ta và Nguyệt nhi để chia sẻ không?

Sở dĩ Hiên Viên Diễm nói như thế, là bởi vì nhiều năm qua, như thường lệ nửa đêm hắn đang yên giấc ngủ say, lại bị Thiên Cơ lão nhân lặng yên không một tiếng động xuất hiện, cải trang thành bộ dạng hung dữ lay tỉnh.

Sau đó, ngáp cả ngày, mí mắt cứ híp lại dựa vào đầu giường, nghe Thiên Cơ lão nhân thao thao bất tuyệt, huơ tay múa chân kể mấy tin đồn thú vị.

Còn hiện tại, bóng dáng bỗng chốc chợt lóe, Thiên Cơ lão nhân thừa dịp trước khi mọi người tiến vào điện Nghị Chính, đã vượt lên trước một bước chui giấu mình trên xà nhà, muốn cho đồ nhi bảo bối và đồ tức (nàng dâu của đồ đệ) một vui mừng , giờ lại ngồi xuống ở góc bàn.

Lòng bàn tay đặt trên mặt bàn, hai chân đung đưa trước sau, hai mắt Thiên Cơ lão nhân xoay chuyển nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, miệng cười nói.

Quả thật gặp rất nhiều chuyện lý thú, có điều chuyện lý thú gì thì lát nữa kể cho các ngươi nghe sau. Việc lớn thống nhất bốn nước, hai ngươi hoàn thành tốt đẹp, soái lão đầu cực kỳ vui mừng. Nhưng, nếu còn có một chuyện lớn nữa, hai ngươi cũng nắm chặt hoàn thành tốt, soái lão đầu sẽ càng vui mừng hơn!

Rốt cuộc là chuyện lớn gì?

Thượng Quan Ngưng Nguyệt nâng cánh tay phải lên, ngón tay thưởng thức vuốt vuốt chòm râu của được bện thành bím Thiên Cơ lão nhân, mắt ngọc đầy ý cười mà hỏi: Mà lại khiến soái lão đầu có thái độ khác thường, không vội chia sẻ chuyện lý thú rồi hả?

Hôn sự của hai ngươi, hai ngươi chuẩn bị kéo dài tới khi nào mới đại hôn vậy?

Theo động tác vuốt chòm râu của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đầu Thiên Cơ lão nhân đung đưa trái




/354