Đắc Kỷ

Chương 8 - Chương 8

/66


Doanh Chiêu đăng cơ ba năm, chưa bao giờ buông thả dù chỉ nửa ngày, lần đầu tiên không lâm triều này, làm dấy lên một trận sóng to gió lớn, kinh động đến cả Ngụy Thái Hậu, sau khi Ngụy Thái Hậu biết được sự tình trong cung, lại không nói với bên ngoài nửa chữ làm cho lòng dạ của các đại thần trong triều nóng như lửa đốt, cho rằng Vương thượng vẫn luôn cần cù nhà mình đột nhiên mắc bệnh nặng.

Đa số Tần Vương đoản thọ, Tiên Vương chưa đến bốn mươi mà đã băng hà, cũng do đột nhiên mắc bệnh nặng, Ngụy Thái Hậu luôn luôn quan tâm thân thể của Doanh Chiêu, đặc biệt là lúc này- thời điểm quan trọng tác động đến thế chân vạc của thất quốc, tối kỵ nhất là Ấu vương lâm triều, vì vậy thường sẽ là huynh chung đệ cập (huynh chết, đệ kế vị), huống chi Doanh Chiêu còn chưa có con nối dòng. Năm đó khi Tiên Vương qua đời, nếu không phải vì từ nhỏ Doanh Chiêu đã có tài hoa xuất chúng được phần đông người trong triều ủng hộ, thì cũng thiếu chút nữa đã nhường ngôi cho huynh đệ của Tiên Vương thừa kế vương vị.

Ban đầu khi Doanh Chiêu sủng ái Việt Cơ, Ngụy Thái Hậu chỉ nghĩ rằng hắn còn trẻ nên yêu sắc đẹp, vì thế chỉ nhắc nhở vài câu, nhưng lại dẫn đến mức không lên triều, thì không thể trách nàng- kẻ làm mẫu thân này không nói đạo lý, Doanh Chiêu cũng biết lỗi của mình, cũng biết mẫu hậu của mình truyền hắn và Việt Cơ đến là vì chuyện gì, hắn cũng có chút bất đắc dĩ. D!en~d@n~le~quy~d0n.c0m

Đắc Kỷ cũng không sợ, nhưng trên mặt lại giả như hơi căng thẳng, cũng may lúc này mọi người đều đơn thuần, V384 cũng không biết sự tự tin của nàng vì đâu mà có, lên xa giá, Doanh Chiêu khẽ nói với nàng: Lát nữa nếu mẫu hậu nói nói gì, nàng chỉ cần nghe là được, quả nhân sẽ bảo hộ nàng .

Thiếp tạ ơn vương thượng. Ánh mắt Đắc Kỷ dịu dàng nhìn Doanh Chiêu một cái, dường như là nhớ ra điều gì đó, khẽ cúi đầu xuống, hai má đỏ bừng lên giống như hoa đào.

Xa giá dừng lại trước Cam Tuyền cung, Doanh Chiêu xuống xa giá trước, lập tức xoay người lại, nhìn Đắc Kỷ được cung nhân đỡ xuống khỏi xa giá vững vàng, mới nói: Đi thôi.

Đắc Kỷ đi theo sau lưng Doanh Chiêu, bước chân quy củ lại mềm mại thanh thoát xinh đẹp, trong ánh mắt mang theo phong nhã khó tả, ác cảm của Ngụy Thái Hậu đối với Đắc Kỷ không lớn, nhưng khi xảy ra loại chuyện này, người làm mẫu thân nào cũng sẽ không trách cứ nhi tử của mình, trong lòng khó tránh khỏi có cảm giác là Doanh Chiêu bị nàng làm hư, sắc mặt liền sa sầm xuống.

Bên trong Cam Tuyền cung vài người phi tần hơi có địa vị đều ở đây, Tề Cơ cũng ở đây, nàng ta đã quỳ một đêm, nhưng lúc này lại ngồi bên chân Thái hậu lưng rất thẳng, miễn cưỡng duy trì dáng vẻ công chúa, nhìn thấy Doanh Chiêu, trên mặt mang theo chút ủy khuất, ánh mắt chuyển đến trên người Đắc Kỷ, trong lòng lại vô cùng sảng khoái.

Doanh Chiêu và Đắc Kỷ đồng thời hành lễ, Ngụy Thái Hậu lạnh nhạt nhìn, không cho đứng dậy, Doanh Chiêu bất đắc dĩ nói: Mẫu hậu, hài nhi là biết sai rồi, hài nhi thề về sau sẽ không bao giờ tái phạm nữa, ngài đừng tức giận làm hại thân thể.

Con còn biết sai! Ngụy Thái Hậu tức giận trừng Doanh Chiêu một cái: Sáng nay Tín Dương hầu, Viễn Lăng hầu một trước một sau tiến cung hỏi thăm, đều lo lắng con bị bệnh, ta cũng không muốn nói cho bọn họ biết.

Doanh Chiêu nhìn những phi tần ngồi hai bên chân Thái Hậu nhướn nhướn mày, lại nhìn về phía Ngụy Thái Hậu, nói: Vậy mẫu hậu, người các nàng tới làm gì, nhìn quả nhân trê cười sao?

Ngụy Thái hậu trừng hắn, nói: Bao nhiêu tuổi rồi, còn giống như tiểu hài tử, con đứng sang bên cạnh đi, Việt Cơ!

Đắc Kỷ còn chưa kịp đáp, đã nghe Doanh Chiêu nói: Mẫu hậu, là do đêm qua hài nhi ngủ muộn, mới không lâm triều, ngài muốn giáo huấn thì giáo huấn hài nhi đi.

Vương thượng rõ ràng là thay Hồ mị tử này giải vây! Tề Cơ cao giọng kêu lên: Mẫu hậu, thời gian qua Vương thượng cần cù, nếu không phải là Hồ mị tử này cố ý quyến rũ, làm sao sẽ không lâm triều như vậy, người không biết chứ hồ mị tử này cực kỳ dơ bẩn, trước khia khi còn ở Tề Quốc, nàng không chỉ quyến rũ Phụ Vương của thần thiếp, mà mấy vị huynh trưởng của thần thiếp cũng vì nàng mà thần hồn điên đảo, mấy lần làm ra...

Câm miệng! Sắc mặt Ngụy Thái Hậu trầm hơn, liếc Tề Cơ một cái, trách mắng: Vương Thượng nói chuyện, không đến lượt ngươi xen, chẳng lẽ Tề Quốc dạy ngươi như vậy?

Tề Cơ không nhịn được, nàng bị phạt quỳ một đêm, giết vài người cung nhân cũng không có cơn tức trong lòng cũng không giảm đi, sáng sớm đã gửi thư cho Nhị huynh còn ở dịch quán, không ngờ Nhị huynh sợ phiền phức, sai người về khuyên nàng cố nuốt giận, bây


/66