Đế Vương Công Lược

Chương 194 - Sư Phụ [Vì Sao Có Người Trời Nắng Chang Chang Còn Trùm Đầu Lại]Ậ

/196


Ngày hôm đó vào buổi trưa, Tứ Hỉ công công đặc biệt bớt thời gian xuất cung tới hàng thêu thùa của Tư Không Duệ tìm Đoạn Bạch Nguyệt, sầu mi khổ kiểm nói không biết mấy hôm nay Hoàng thượng làm sao, nhìn lúc nào cũng có chút tâm thần không yên.

Đoạn Bạch Nguyệt nghe vậy cười nói: “Chắc không có chuyện gì đâu, công công không cần lo lắng.”

Lúc này Tứ Hỉ mới thở phào nhẹ nhõm. Sau khi vị công công béo này cáo từ rời đi, Tư Không Duệ nhanh chóng rũ sạch quan hệ: “Ta đã nói trước là sẽ mượn ngươi bảy tám ngày.” Vì sao Hoàng thượng cũng đã bắt đầu cơm nước không màng rồi?ậhdfahgdfhfafadjfhadhfkal

Đoạn Bạch Nguyệt cầm lấy ấm trà, còn chưa kịp rót nước ra chén thì đã bị Tư Không Duệ chồm tới đoạt đi, liên tiếp thúc giục nói: “Còn uống trà cái gì, mau trở về cung!”

Đoạn Bạch Nguyệt: “. . .”

Thấy hắn đứng yên không chịu đi, Tư Không Duệ dứt khoát kéo hắn ra trước cỗ kiệu đang chờ ở bên ngoài, mạnh mẽ nhét vào.

Cái gì gọi là họa quốc ương dân?

Chính là cái này!

Trong ngự thư phòng, Sở Uyên một tay chống cằm, đang buồn chán lật xem bản tấu chương trước mặt.

Đoạn Bạch Nguyệt đẩy cửa bước vào, thả xuống long án một bầu nước ô mai.ậhdfahgdfhfafadjfhadhfkal

“Ơ? Ngươi đã trở về.” Sở Uyên ngồi thẳng dậy: “Lúc trước không phải ngươi nói phải xuất cung ít nhất là năm ngày sao?”

“Mọi chuyện ở chỗ Tư Không đều đã gần xong rồi, ta ở lại cũng không có tác dụng gì.” Đoạn Bạch Nguyệt giúp hắn đổ nước ô mai ra chén: “Lại không ăn uống đàng hoàng hả?”rweuyrwdgdfgxdfgoraabmnczkuwye3

Sở Uyên ngáp một cái: “Trời nóng.”rweuyrworaabmnczkuwye3

Thật sự không có chuyện gì sao?? Tứ Hỉ vẫn lo lắng không yên như trước, hôm nay sau khi hạ triều, Hoàng thượng ngay cả điểm tâm sáng cũng không ăn mà lập tức đi ngự thư phòng, vừa rồi cũng đã hỏi, cư nhiên ngay cả bữa trưa cũng không muốn dùng, thế này làm sao mà được?!!!fgfrweuyrwogdfgraabmnczkuwye3

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Lát nữa Bổn Vương sẽ về cung.”

Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xuống bên cạnh hắn: “Vậy tới ngự hoa viên ngồi một chút được không? Những bản tấu chương này cứ để đây đã, nửa canh giờ sau ta cùng ngươi trở về duyệt tiếp.”rweuyrworfgdgdfgaabmnczkuwye3

“Không có chuyện gì lớn, vài cái chiết thỉnh an mà thôi.” Sở Uyên hỏi: “Đã ăn cơm chưa?”rweuyrworaabsgdfgdfgmnczkuwye3

Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Tư Không Duệ keo kiệt như vậy, ngươi còn trông mong gì hắn có thể cho ta ăn cơm. Mấy ngày nay đều là bánh bao dưa muối đậu phụ, khó khăn lắm mới về cung được, ngươi phải cho ta ăn một bữa thật ngon.”sfgfgrweuyrdgfgworaabmnczkuwye3

“Nói bậy.” Sở Uyên cười kéo hắn đứng dậy, dắt tay nhau tới ngự hoa viên.rweuyrfgdgfgfworaabmnczkuwye3

Bên trong lương đình gió thổi vi vu nước chảy róc rách, không khí mát mẻ hơn sự oi bức trong ngự thư phòng nhiều, mặc dù thoải mái như vậy nhưng Sở Uyên vẫn không có khẩu vị gì, Đoạn Bạch Nguyệt dỗ dành cách mấy cũng không thấy hắn ăn được bao nhiêu, sau lại dứt khoát buông đũa nằm xuống lương tháp, dáng vẻ tựa như “Tâm tình của trẫm đang rất không tốt các ngươi không ai được phép tới gần.”dfgdfgrweusgdfgyrworaabmnczkuwye3

Lương tháp: tháp là loại giường nhỏ và dài, lương là mát, ví như lương đình là đình nghỉ mát.ậhdfahgdfhfafadjfhadhfkal

Tứ Hỉ nóng lòng đến nỗi sắp bốc hỏa, vì sao Vương gia cũng đã trở về rồi mà vẫn không thấy Hoàng thượng ăn ngon a, đói bụng xỉu mất thì phải làm sao bây giờ?gdfgrweuyrworaabmngfgczkuwye3

Đoạn Bạch Nguyệt khoát khoát tay, kéo Tứ Hỉ qua một bên nhỏ giọng nói: “Khẩn trương đó.”rweuyrworaabmngdfgdfgczkuwye3

“Hả?” Tứ Hỉ không hiểu.rweugyrworaabmnczkuwye3

“Sắp thành hôn nên phải khẩn trương.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.rweuyrworahabmnczkuwye3

Sở Uyên quả thật không ngủ, nhưng cũng không muốn nói gì, chỉ nắm lấy tay hắn đưa lên miệng, cúi đầu rầu rĩ cắn một ngụm.rweuyrwograabmnczkuwye3

Hắn đích xác có chút…khẩn trương.ậhdfahgdfhfafadjfhadhfkal

Càng gần tới tháng tám, lại càng khẩn trương hơn.

Lúc trước ở Tây Nam Phủ, tuy rằng cũng thành thân nhưng lần đó cái gì cũng có người khác làm hết rồi, chỉ cần chờ là được, trong trúc lâu vườn hoa yên tĩnh thoải mái, cho dù chỉ là ngồi đờ ra thì cũng sẽ không cảm thấy thời gian trôi qua quá khó khăn, nhưng lần này không giống — từ đại điển đến hỉ yến, lại đến tân khách và quà đáp lễ, tất cả mọi chuyện đều phải bận tâm lo nghĩ, ầm ầm ĩ ĩ cực, vừa nghĩ tới lại thấy đầu đau như muốn nứt ra.rweuyrworaabmncfhgzkuwye3

“Ngươi lại không cho ta nhúng tay.” Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn xoay người lại.rweuyrworfhgaabmnczkuwye3

“Ừ, chính là không cho phép ngươi nhúng tay.” Sở Uyên nhích người lại gần hắn: “Chỉ cần an tâm chờ tới đại hôn là được.”rweuyrwodfhraabmnczkuwye3

“Vậy ngươi cũng không được phép tinh thần hoảng hốt như vậy nữa.” Đoạn Bạch Nguyệt cụng trán mình vào trán hắn: “Miễn là không có người nào chạy tới cướp dâu, những chuyện còn lại cũng không phải đại sự gì, có biết hay không?”rweuyrwfgfdoraabmnczkuwye3

“Nhưng….” Tứ Hỉ vẫn nghĩ không thông, lúc trước ở Tây Nam Phủ mới là lần đầu tiên thành thân a, nhưng Hoàng thượng cũng đâu có như bây giờ.rweuyrworaabmnczgdhgkuwye3

Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ bờ vai của hắn, trở lại lương đình nghiêng người nằm xuống bên cạnh Sở Uyên, đưa tay ôm hắn vào lòng: “Sao vậy?”rwefdfuyrworaabmnczkuwye3

Sở Uyên bĩu môi: “Ai muốn cướp ngươi.”rweuyrworaabmnczkugdgfwye3

“Ta thì đúng là không có ai cướp, nhưng tức phụ của ta lại quá đẹp.” Đoạn Bạch Nguyệt nâng cằm hắn lên, kề sát vào hôn một cái: “Muốn lo lắng cũng nên là ta lo lắng mới đúng.”rweugdfgyrworaabmnczkuwye3

Hai người cách nhau quá gần, hô hấp nóng rực giao hòa cùng một chỗ, có chút ngứa.ậhdfahgdfhfafadjfhadhfkal

Đoạn Bạch Nguyệt cong ngón tay, nhéo nhéo sống mũi của hắn một chút: “Tiểu ngốc!”rweuyrwgdfgoraabmnczkuwye3

Sở Uyên lười biếng nhắm mắt lại, hai tay leo lên đầu vai hắn.rweuyrwogdgdhasraabmghgnczkuwye3

Tứ Hỉ giải tán một vòng thị vệ xung quanh, bản thân cũng lui tới bên bờ hồ, chắp tay cười tươi rói đứng chờ.rweuyrworaadfsabmnczkdhfhuwye3

Bốn phía đều rất an tĩnh, chỉ có tiếng chim hót và tiếng ve kêu thi thoảng truyền tới, Sở Uyên cắn môi dưới, y phục tán loạn nằm trên người Đoạn Bạch Nguyệt, ánh mắt chuyên chú lại mê ly.ậhdfahgdfhfafadjfhadhfkal

Hộp nhỏ bằng bạch ngọc bị ném sang một bên, tản ra mùi thơm nhàn nhạt của thuốc. Tay phải của Đoạn Bạch Nguyệt lướt qua thắt lưng Sở Uyên, di chuyển dần xuống, không nhanh không chậm hưởng thụ xúc cảm mềm mại tốt đẹp dưới lòng bàn tay, cho tới khi người trên thân bắt đầu bất mãn giãy dụa thì mới ôm hắn xoay người lại đổi vị trí, cúi đầu một lần nữa hôn sâu.rweuyrwsfgdfgdoraabmnczkuwye3

Bên ngoài ngự hoa viên, thị vệ nói: “Xin công công bẩm báo một tiếng, Thất Tuyệt Vương dẫn theo Vương hậu tới cầu kiến Hoàng thượng.”rwdfgdfgeuyrworaabmnczkuwye3

Tứ Hỉ công công nghe vậy kinh hãi: “Sao mới hôm nay mà đã tới rồi?”fgdgfrweuygdgfrworaabmnczkuwye3

Thị vệ nói: “Đội ngũ Thất Tuyệt quốc vẫn còn ở trăm dặm bên ngoài vương thành, nhưng Thất Tuyệt Vương đi tới trước, nghe nói là ngại đội ngũ quá chậm, ven đường lại không có phong cảnh gì.”dgffdgrweuyrworaabmndffghczkuwye3

Tứ Hỉ: “….”ậhdfahgdfhfafadjfhadhfkal

“Công công?” Thấy hắn không nói lời nào, thị vệ không thể làm gì khác hơn là phải thăm dò gọi một tiếng.

“Ta đã nói rồi, đối với loại chuyện ăn hỉ yến này Mộ Hàn Dạ cực kỳ nhiệt tình.” Sở Uyên ngược lại tuyệt không thấy ngạc nhiên chút nào, chống người ngồi dậy nói: “Tất nhiên hắn sẽ tới rất sớm.”rweusgdfgyrworaabmnczhjkhkuwye3

“Cứ nói Hoàng thượng tạm thời không thể phân thân được, mời Thất Tuyệt Vương cùng Vương hậu tới thiên điện nghỉ ngơi trước đi.” Tứ Hỉ căn dặn: “Không được chậm trễ.”rwdfdfeuyrworadhghabmjnczkuwye3

“Dạ!” Thị vệ nhận lệnh rời đi. Tứ Hỉ quay đầu lại nhìn về phía lương đình, rồi lại vội vàng di dời tầm mắt, tiếp tục cúi đầu đứng chờ. Mãi tới khi nghe được tiếng gọi bên trong lương đình truyền ra thì mới tiếp nhận khay y phục giày mũ trong tay nội thị bên cạnh, vội vã chạy vào.rweuyrworaabfsdfgmnczkuwye3h

Đoạn Bạch Nguyệt cẩn thận tỉ mẩn giúp Sở Uyên lau tắm, sau đó đổi bộ long bào nhăn nhúm trên người thành bộ mới, ghé vào bên tai hắn nhỏ giọng hỏi: “Ta ôm ngươi trở về nghỉ ngơi?”ậhdfahgdfhfafadjfhadhfkal

Sở Uyên lắc đầu: “Sợ là không được.”zdfrweuyrworaabmncfgfdgzkuwye3gfg

“Còn chuyện gì nữa?” Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày.

“Vừa rồi thì không có.” Sở Uyên bĩu môi: “Nhưng hiện tại sợ là có rồi.”rweuyrwodgdfgdraabmnczkuwye3

Đoạn Bạch Nguyệt nhìn Tứ Hỉ công công.

Tứ Hỉ cười trừ nói: “Vừa rồi thị vệ tới bẩm báo, nói Thất Tuyệt Vương mang theo Vương hậu vào cung, muốn cầu kiến Hoàng thượng, lão nô đã gọi người đưa bọn họ tới thiên điện nghỉ ngơi rồi.”dfdsfrweuyrwgdfgoraabmnczkuwye3

Đoạn Bạch Nguyệt nghi hoặc hỏi: “Sao lại chạy tới đây giờ này?”rweuyrworgdfgdfgaabmnczkuwye3

Quân chủ ngoại quốc vào triều, thiên tử Đại Sở tất nhiên phải đích thân tiếp kiến, cho dù người này chạy tới sớm hơn dự định đi nữa thì chung quy cũng không thể mặc kệ chờ tới ngày đại điển được. Đoạn Bạch Nguyệt không thể làm gì khác hơn là phải đỡ người đứng lên, có chút hối hận vừa rồi mình kìm lòng không đậu, sớm biết như vậy thì đợi tới buổi tối cũng không muộn —- Mặc dù tư vị được làm trong ngự hoa viên đích xác không tệ, lần sau có thể thử ở những địa phương khác.rweuyrgdfgdfgworaabmnczkuwye3

Sở Uyên tất nhiên cũng biết hắn đang suy nghĩ cái gì, vì vậy giận dỗi đưa tay yên lặng nhéo một cái, Đoạn Bạch Nguyệt ho khan hai tiếng, vừa định cùng hắn đan tay vào nhau thì lại có thị vệ vội vã chạy tới bẩm báo, không thể làm gì khác hơn là hậm hực đứng thẳng người.rweuyrworaafgdfgbmngdfgdfgczkuwye3

“Khởi bẩm Hoàng thượng, Vương gia.” Thị vệ nói: “Thất Tuyệt Vương đợi được một lúc, sau đó nói nếu Hoàng thượng thật sự bận rộn chính vụ thì hắn liền ra ngoài đi dạo loanh quanh trong vương thành trước, hiện tại đã đi rồi.”rwegdfgfuyrworaabghghmnczkuwye3

Đoạn Bạch Nguyệt : “….”rweuysgfrworaabmnczkuwye3

Sở Uyên nghe vậy thở phào nhẹ nhõm. Mộ Hàn Dạ từ trước đến nay đều hành động quái đản không giống người thường, dựa theo tính tình của hắn mà nói, tới rồi lại đi cũng không tính là thất lễ mạo phạm, ngược lại còn có thể có thêm một ngày được thanh tĩnh, cũng rất tốt.ậhdfahgdfhfafadjfhadhfkaldsg

Nếu đã không cần phải tiếp kiến khách nhân thì Đoạn Bạch Nguyệt cũng không muốn để Sở Uyên tự mình đi đường, vì vậy ôm ngang người lên trở về tẩm cung, ngủ một giấc cho tới khi trời tối đen mới tỉnh dậy, sau khi tỉnh dậy ngay cả long sàng cũng không cho bước xuống, bưng một chén cháo thịt vụn tới nhìn hắn ăn xong rồi lại lần nữa nhét hắn vào ổ chăn, dụ dỗ ngủ tiếp.

Tứ Hỉ công công rất là vui mừng, loại chuyện dỗ dành Hoàng thượng ăn nhiều ngủ nhiều như thế này, quả nhiên vẫn cần Vương gia tự mình làm.ậhdfahgdfhfafadjfhadhfkalsfgsd

Ngày hôm sau lâm triều xong, Sở Uyên bãi giá đi ngự thư phòng, vốn định triệu kiến Mộ Hàn Dạ và Hoàng Viễn, nhưng lát sau cũng chỉ có một ám vệ của Thất Tuyệt quốc tiến cung, nói là mãi đến sáng nay Vương Thượng mới phát hiện lễ vật chuẩn bị tặng cho Sở Hoàng không biết đã nhét vào đâu, cho nên đã mang theo Vương hậu xuất cung rồi, dự định đi vòng trở lại ven đường tìm kiếm.

Sở Uyên: “….”ậhdfahgdfhfafadjfhadhfkalffjfh

Trên sơn đạo ngoài thành, một vị công tử dung mạo tuấn tú đang vội vã đi trước, theo phía sau hắn là một nam nhân cao lớn, cũng chính là người có thể làm cho bất cứ ai nghe tên cũng sợ mất mật – Thất Tuyệt Vương Mộ Hàn Dạ.

“A Hoàng.” Mộ Hàn Dạ nhỏ giọng gọi.

Hoàng Viễn đi rất nhanh, chỉ hận không thể trực tiếp nhảy xuống núi.rweuyrsfgdfgworaabmnczkuwye3

Mộ Hàn Dạ không thể làm gì khác hơn là đưa tay kéo hắn lại.rweuyrwofgdfgfhraabmnczkuwye3

Hoàng Viễn nghiến răng: “Ngươi nằm mơ!”adfgsagậhdfahgdfhfafadjfhadhfkal

Mộ Hàn Dạ tận tình khuyên bảo: “Mặc dù A Hoàng không muốn ở trong núi dã hợp, nhưng tìm đồ vật cũng phải đi chậm một chút a, đi nhanh như tên bắn như vậy, đừng nói là đánh mất một chuỗi hạt châu, cho dù đánh mất một khối đá mài thì chỉ sợ cũng không phát hiện được.”

Hoàng Viễn: “….”fhgdậhdfahgdfhfafadjfhadhfkal

Hoàng Viễn nghi hoặc: “Lúc trước ngươi từng quen biết vị tiền bối kia sao?” Nghe nói là mộc khí thiên kim khó cầu, vì sao còn có thể tùy tùy tiện tiện đòi người ta làm một cái.fafadjfhadhfkaljkaldajhfjdhfffg

“Không nhận ra a.” Mộ Hàn Dạ nói: “Nhưng mà chỉ là một cái đạn cung thôi, cũng không phải muốn vàng muốn bạc, không có gì đáng ngại.”ỷhdtyậhdfahgdfhfafadjfhadhfkal

Hoàng Viễn nói: “Lần sau không được phép tùy tiện hỏi người khác xin thứ này thứ nọ nữa.”

Mộ Hàn Dạ nói: “Nha.”

Hoàng Viễn đưa tay: “Tịch thu.”

Nhưng Mộ Hàn Dạ kiên trì muốn chơi thử một lần trước.

Vì vậy Hoàng Viễn không thể làm gì khác hơn là đứng bên cạnh chờ hắn.dsgfafadjfhadhfkaljkaldajhfjdhf

Mộ Hàn Dạ nhặt một hòn đá nhỏ dưới đất lên, tiện tay bắn về phía sâu trong mảnh rừng.fgdfghfafadjfhadhfkaljkaldajhfjdhf

Một tiếng hét thảm truyền đến, sau đó liền thấy một người lăn ùng ục từ giữa sườn núi xuống.fsyhfgfafadjfhadhfkaljkaldajhfjdhf

Mộ Hàn Dạ nói: “Oa!”fafadjfhadhfkaljkaldajhfjdhfdfhbd

Hoàng Viễn ngẩn người, hỏi: “Ngươi phát hiện được từ khi nào?”

Mộ Hàn Dạ bất thình lình kề sát vào hôn hắn một cái, đắc ý dào dạt nói: “Ngươi đoán xem.”

Ám vệ Thất Tuyệt quốc đuổi tới, đem người vừa lăn xuống sườn núi kia tới trước mặt Mộ Hàn Dạ. Sa khi nhìn thấy người này, Hoàng Viễn khẽ nhíu mày, trên đỉnh đầu có nhiệt đảnh, là hòa thượng?fsdgfafadjfhadhfkaljkaldajhfjdhf

Nhiệt đảnh: từ trong phật giáo, mấy cái sẹo đốt hương trên đỉnh đầu các đại sư á.

“Nói đi, theo dõi Bổn Vương là muốn làm gì?” Mộ Hàn Dạ ngồi xổm trước mặt hắn, vẻ mặt âm lãnh, so với vừa rồi giống như hai người.fafadjfhadhfkaljkaldajhfjdhfrtert

Hòa thượng này nhìn qua ước chừng bốn mươi tuổi, vẻ mặt thống khổ nhưng không đáp lời, trên đùi có một lỗ máu, chính là vì bị hòn đá vừa rồi đâm xuyên qua.dgsgsfagffafadjfhadhfkaljkaldajhfjdhf

“Gãy cánh tay.” Ám vệ Thất Tuyệt quốc kiểm tra một lần, hồi bẩm.

“Dẫn theo xuống núi, tìm một chỗ nào đó an trí trước.” Mộ Hàn Dạ nói: “Đừng để người khác phát hiện.”agfsgfafadjfhadhfkaljkaldajhfjdhf

Ám vệ Thất Tuyệt quốc nhận lệnh, tìm một cái áo choàng thật lớn bao lấy hòa thượng kia rồi xuống núi. Hoàng Viễn lo lắng nói: “Chúng ta đang ở nội cảnh Đại Sở, hay là báo cho Sở Hoàng trước đi.”fafadjfhadhfkaljkaldajhfjdhfsgfsg

“Hiện tại báo cho Sở Hoàng, chỉ sợ hắn lại nghĩ là ta đang diễn kịch, muốn nhân cơ hội đòi Đại Sở một khoản.” Mộ Hàn Dạ nói.sffsadfhasdfksdfjhsdjkfhfharweirufz

Hoàng Viễn thẳng thắn nói: “Ngươi thật sự có thể làm ra loại chuyện này.” Cho nên cũng không thể trách người khác được.

Mộ Hàn Dạ bật cười: “Được rồi, thật ra ta chính là muốn biết rốt cuộc đối phương có ý đồ gì. Nhưng nếu cứ giao cho Sở quốc như vậy, ngộ nhỡ hắn chịu không nổi đại hình trong lao ngục ngoẻo mất, thì chẳng phải là ta vĩnh viễn cũng sẽ không biết mục đích của hắn là gì sao!”fsadfhasdfksdfjhsdjkfhfharweirufzsfgfdg

“Vậy phải nói trước, hỏi xong phải đem người trả lại cho Đại Sở.” Hoàng Viễn căn dặn.

Mộ Hàn Dạ gật đầu: “A Hoàng định đoạt.”

Ngày hôm sau, ngày hôm sau nữa, liên tiếp qua năm ngày, cũng không thấy tin tức gì của Mộ Hàn Dạ và Hoàng Viễn, chỉ có ám vệ của Thất Tuyệt quốc lại tới bẩm báo một lần, nói Vương thượng vẫn đang chạy khắp núi đồi tìm lễ vật, không có manh mối gì, cực kỳ lo âu, mong Sở Hoàng chờ thêm hai ngày.dgsdffsadfhasdfksdfjhsdjkfhfharweirufz

…Ffdgfsadfhasdfksdfjhsdjkfhfharweirufz

“Muốn phái người đi hỗ trợ không?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

“Nếu cần người hỗ trợ thì hắn đã sớm truyền tin về rồi.” Sở Uyên nói: “Mộ Hàn Dạ hành sự thì ngươi cứ yên tâm đi, chắc chắn là vì ở đại mạc quá lâu nên buồn bực, lần này vừa vặn ra cửa đi đây đi đó diễn kịch với người này người kia, thôi thôi, hắn muốn nháo thế nào thì cứ mặc hắn nháo.”dfgsdfgsffsadfhasdfksdfjhsdjkfhfharweirufzgfg

“Tin tưởng như vậy sao?” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi bên cạnh hắn.

“Hệ thống thủy mạch của Thất Tuyệt quốc và Đại Sở đã sớm hòa làm một thể, hơn nữa phía sau còn có Truy Ảnh Cung và Nhật Nguyệt sơn trang, so với những người khác thì hắn đáng tin hơn nhiều.” Sở Uyên đưa cho Đoạn Bạch Nguyệt một bản tấu chương: “Chỉ là tính cách của hắn làm người khác hơi đau đầu một chút, nhưng dù sao một hai năm mới tới một lần, cũng có thể miễn cưỡng tiếp nhận.” Chỉ cần đừng có như Kim Thái, hận không thể ở lại vương thành lâu thật lâu thì sao cũng được.dgsfgfsadfhasdfksdfjhsdjkfhfharweirufzsdfgfg

Đoạn Bạch Nguyệt tiếp nhận tấu chương, nói: “Lại muốn ta xem giúp ngươi?”

“Ừ.” Sở Uyên lười biếng ngáp một cái: “Tấu chương gần đây đều là đang nịnh hót ngươi, tất nhiên ngươi phải tự mình xem.”fgdffsadfhasdfksdfjhsdjkfhfharweirufzhjfgh

“Lại là tên Vương Đại Thành ở Quý Châu này!” Đoạn Bạch Nguyệt vừa mở ra đã đau đầu: “Người này không phải là nghiện viết tấu chương đó chứ?”gsfgfsadfhasdfksdfjhsdjkfhfharweirufzdghd

“Trước đây ba không năm lúc hắn lại trình một bản tấu chương, tố cáo Tây Nam Phủ của ngươi.” Sở Uyên nói: “Hiện tại chắc là rất lo sợ bất an, tất nhiên phải viết nhiều thêm mấy bản ca tụng, cầu mong được yên lòng.”

“Trước kia ta cũng không đắc tội gì hắn đúng không?” Đoạn Bạch Nguyệt chẳng hiểu ra sao.fsgffsadfhasdfksdfjhsdjkfhfharweirufzfgdg

“Đúng là ngươi không đắc tội, nhưng hắn cũng không có chiến tích gì khác, cũng không thể một năm nửa năm không tấu được cái gì, vừa lúc hắn ở cách ngươi quá gần cho nên chỉ có thể miễn cưỡng lấy cái này đi tấu.” Sở Uyên cười nói: “Nghe có vẻ hơi hèn hạ một chút, nhưng khi đó ngươi ở Vân Nam ủng binh tự trọng, biên cảnh lại nhiều lần xảy ra chiến loạn, nếu lại thả tới Quý Châu một tri phủ tính tình ngang ngạnh thì chỉ sợ chưa tới ba tháng đã xảy ra chuyện rồi, phái hắn tới ngược lại thích hợp nhất.”

Ủng binh tự trọng: ý chỉ nắm giữ quân đội, củng cố và tăng cường trọng binh, đùng dể hình dung những đại tướng nắm trọng binh trong tay, lộng quyền, không phục tùng quản chế của triều đình.

Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Cũng mệt ngươi có thể đem tính cách của từng quan viên đều hiểu rõ như thế.”

“Nếu không thì sao có thể làm được Hoàng thượng?” Sở Uyên vòng tay ôm cổ hắn: “Năm đó người ta không thể hiểu được nhất, ngươi đoán xem là ai?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ta?” sgdgsdfsadfhasdfksdfjhsdjkfhfharweirufz

Sở uyên cười: “Ừ.”fsadfhasdfksdfjhsdjkfhfharweirufzfgdgh

“Bây giờ thì sao?” Đoạn Bạch Nguyệt ôm thắt lưng hắn kéo gần lại.

“Bây giờ ta là người hiểu ngươi nhất thế gian này.” Sở Uyên ghé vào lỗ tai hắn cắn một ngụm.dsdgsdfgfsadfhasdfksdfjhsdjkfhfharweirufz

Đoạn Bạch Nguyệt vùi đầu vào cổ hắn, vén tóc qua một bên, còn chưa kịp hôn xuống thì đã nghe tiếng Đoạn Niệm ở bên ngoài kích động nói: “Vương gia! Vương gia!”

Sở Uyên lập tức đẩy Đoạn Bạch Nguyệt ra.

Đoạn Bạch Nguyệt sửa sang lại y phục, đi tới bình tĩnh mở cửa ra: “Chuyện gì?”

“Vương gia.” Trong tay Đoạn Niệm là một phong thư, thở hồng hộc nói: “Kim thẩm thẩm phái người đưa tin tới, nói Nam sư phụ lại tá thi rồi.”

“Vậy giờ sư phụ ở đâu?” Đoạn Bạch Nguyệt nghe vậy mừng rỡ.

“Không biết a.” Đoạn Niệm nói.

Sở Uyên sửng sốt: “Không biết?”

Đoạn Bạch Nguyệt mở thư ra qua loa quét một lần, nói: “Trong băng thất chỉ còn lại đóa Mịch Đàm kia, sư phụ không quay về Tây Nam Phủ, cũng không biết đã đi nơi nào, chỉ để lại ba chữ “TA ĐI RỒI” xiêu xiêu vẹo vẹo trên tường.”

“Vì sao không trở về phủ?” Sở Uyên nhíu mày: “Không có nhiễu loạn gì đó chứ?”

“Xung quanh băng thất đều là độc trùng rắn rết, lại có trọng binh canh gác, người ngoài không thể nào xông vào được.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Huống chi bên trong băng thất được bố trí chằng chịt các loại cơ quan, người có thể đi lại bình thường trong đó chỉ có sư phụ và ta.”

“Vậy có khi nào tiền bối đi vương thành không?” Sở Uyên suy đoán.sfgsdgffsadfhasdfksdfjhsdjkfhfharweirufz

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Chín phần mười.”adfsdfgdfhhawuiytlsutasofid

“Nếu thật sự như vậy thì quá tốt rồi.” Sở Uyên nắm tay hắn, đáy mắt không che giấu được hưng phấn.

Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: “Ừ.”

Đoạn Dao vốn đang chơi đùa bên ngoài, nghe được tin tức thị vệ Tây Nam Phủ đưa tới cũng vội vàng kích động chạy về cung, đến vương thành vừa tới đầu tháng tám, đại hôn đã định là mười ngày sau.dfhhawuiytlsutasofidsgsdfg

Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Còn biết trở về.”fscdfhhawuiytlsutasofid

Đoạn Dao khoe công lao: “Ta còn mang về thứ tốt!”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Cái gì?”sgsdfgdfhhawuiytlsutasofidsfgdf

Đoạn Dao mặt mày thần bí đưa cho hắn một lọ thuốc mỡ.

Đoạn Bạch Nguyệt : “….”

Đoạn Dao nhỏ giọng nói: “Lúc ta ra ngoài chơi thì gặp Hợp Hoan Tử.” Đại sư phong nguyệt thuộc hàng nhất đẳng trong chốn giang hồ nha, Tần Cung chủ dùng xong cũng nói rất tốt.

Đoạn Bạch Nguyệt xoa xoa đầu hắn, thản nhiên cười nhận lấy.

Đoạn Dao cười hắc hắc: “Có tin tức của sư phụ không?”

Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu.

“Không nên a.” Đoạn Dao nói: “Thư của Kim thẩm thẩm cũng tới vương thành rồi mà, sư phụ muốn uống rượu mừng của ngươi như vậy, chẳng lẽ không phải là nên ngày đêm liên tục chạy như điên đến vương thành hay sao?”

“Không biết nữa.” Đoạn Bạch Nguyệt thở dài: “Không có đầu mối nào, cũng chỉ có thể chờ thôi.”

Đoạn Dao rầu rĩ bĩu môi, rất là muốn ngày mai vừa mở mắt ra là có thể thấy mặt sư phụ.

Tư Không Duệ ôm nhi tử đi dạo trên đường lớn, có quá nhiều thứ đến nỗi hắn không kịp nhìn hết, cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần, quả thật là thiên tử đại hôn a, trận trượng lớn như vậy, trong vương thành từ lâu đã giăng đèn kết hoa, lộng lẫy quý phái. Khắp nơi đều là hồng trù đoạn, trên cây và trên cửa các nhà hàng quán xá cũng treo đầy đèn lồng đỏ thắm, cả tòa vương thành tràn ngập sắc đỏ gần như muốn nhuộm niềm hân hoan này lên những ráng mây. Dân chúng ai nấy cũng mặt mày rạng rỡ, những người bán hàng rong hai bên đường cũng biết điểm chút màu đỏ lên bánh bao bánh màn thầu cho thêm sắc tươi vui, ngay cả các loại rượu ngâm bằng độc vật cũng dễ bán ra hơn những năm trước rất nhiều — nghe nói Tây Nam Vương đã uống thứ này từ khi còn bé lớn lên, cho nên mới có thể cao lớn tiêu sái như vậy.

Từ nay về sau ta cũng thành người thân của Hoàng hậu rồi a, Tư Không Duệ lệ nóng quanh tròng, rất muốn mặc một thân tơ lụa, vừa gặm khúc mía vừa phách lối vênh mặt hất hàm.sfgsddfhhawuiytlsutasofiddfghdfghdgh

Quân chủ và sứ thần của các quốc gia khác cũng lục tục tiến vào vương thành, Ngô Đăng và Nạp Ngõa kết bạn mà đi, bên trong cỗ kiệu phía sau là Kim Xu và Khôn Đạt, dân chúng chen chúc hai bên đường xem náo nhiệt, tuy nói cũng không ai rõ ràng lắm đây rốt cuộc là Vương thượng nước nào, nhưng chỉ cần để ý vỗ tay hoan hô là được, cao hứng mà, phấn khích mà.sgdsfdfhhawuiytlsutasofidsdgfd

Trong khoảng thời gian ngắn, khắp các đại điện trong cung đều an trí đầy tân khách, mùi rượu và mùi hoa tươi quanh quẩn tron không khí cả ngày không tiêu tan, vô số kì trân dị bảo nhét đầy quốc khố, cơ hồ muốn tràn ra ngoài.

Đội ngũ Thất Tuyệt quốc cũng đã tới vương thành trước đại hôn ba ngày, nhưng Mộ Hàn Dạ thì vẫn không thấy bóng dáng tăm hơi đâu, đội trưởng đội thị vệ dẫn đầu đoàn người liên tục nói xin lỗi, chỉ nói đợi thêm hai ngày nữa thì Vương thượng sẽ dẫn Vương hậu chạy tới ngay.sfgsdfdfhhawuiytlsutasofidsfgdfg

Trong cung ầm ầm ĩ ĩ từ sáng sớm đến đêm khuya, Đoạn Bạch Nguyệt đóng cửa lại, nói với Sở Uyên: “Cái gì cũng đừng quản nữa, chỉ cần an tâm chờ ba ngày sau đại hôn, có được hay không?”àgdfgdsfdfhhawuiytlsutasofiddsfgd

Sở Uyên nói: “Không tốt.”jgjfdgdfhhawuiytlsutasofid

“Có Ôn đại nhân và Trương đại nhân ở đó, còn có một đoàn lễ quan, cũng không phải thiếu ngươi thì không được.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Mấy ngày hôm trước rõ ràng cũng không khẩn trương, vì sao hôm nay lại bắt đầu cáu kỉnh rồi?”

Sở Uyên nói: “Không biết.”

“Được được được, ta không hỏi nữa.” Đoạn Bạch Nguyệt nhẫn cười, hai tay ôm lấy gương mặt của hắn nói: “Vậy hôn một cái?”oraabmnczkuwye342dflkaj

Sở Uyên bổ nhào vào lòng hắn.

Chính là khẩn trương, nằm mơ cũng mơ thấy lễ đài sụp xuống, rồi toàn bộ tân khách đều mất tích, còn từng mơ thấy bị người nào đó trộm mất toàn bộ thức ăn đã chuẩn bị xong, cho nên tất cả mọi người chỉ có thể ăn dưa muối bánh màn thầu.

Haerie: Mọi người có thấy bé Uyên quá dễ thương không? *chảy nước miếng* *^O^*

Phần này hơi ngắn nhưng bé Uyên dễ thương quá nên nhân gia cắt á hú hú…oraabmnczkuwye342dflkaj

Lẽ ra post sớm mà bị rớt mạng, mấy nay do thời tiết mà mạng như điên >”<.

Thật ra hắn cũng rất muốn đi chậm một chút a, nhưng chỉ cần hơi chậm một chút thì người này sẽ lại phát điên đưa tay sờ sờ cái mông, ngăn cũng ngăn không được.dfgsdfgdgoraabmnczkuwye342dflkajdhgghg

Mộ Hàn Dạ giải thích: “Đây hoàn toàn là lỗi của A Hoàng, quá mức mị hoặc mê người.”

Hoàng Viễn: “Ngươi câm miệng.”

Mộ Hàn Dạ ánh mắt ủy khuất, giống một tiểu nương tử bị đồ tể tướng công quát mắng ức hiếp như đúc.

Đồ tể: người làm nghề giết mổ gia súc gia cầm.drwelotiitgustyfutauysrdg

Hoàng Viễn làm như không thấy vẻ mặt này của hắn, cầm một cây gậy gỗ đào bới khắp nơi —vương thành Đại Sở cái gì cũng tốt, chỉ là mùa hè thật sự quá oi bức, vì vậy lúc chuẩn bị lễ vật hai người đã cố ý chọn một chuỗi hạt thấm lạnh, chỉ cần đặt thứ này ở đầu giường là có thể xua đi cái nóng. Nhưng dọc đường đi không biết đã đánh rơi ở đâu, không thể làm gì khác hơn là quay lại tìm một lượt.drwelotiitgustyfutfdauysrd

Mộ Hàn Dạ đi theo phía sau, nhàn rỗi không có gì làm, vì vậy móc trong ngực áo ra một cái đạn cung thật lớn, rất đẹp rất xa xỉ.”

Đạn cung: cái ná đó.adfsdoraabmnczkuwye342dflkajdfgdf

Hoàng Viễn tâm lực mệt mỏi quá độ: “Ngươi lại lấy ở đâu ra thứ đồ chơi này?”

“Mộc Si Lão Nhân.” Mộ Hàn Dạ nói: “Tối hôm qua vừa mới gặp trong hoàng cung, vì vậy nhờ tiền bối làm thứ này, chính là lúc A Hoàng tắm rửa không cho Bổn Vương nhìn đó.”

Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ lưng hắn, dẫn người xuất cung từ cửa sau, phân phó kiệu phu chọn những con đường ít người để đi dạo.

Sở Uyên nói: “Ngươi muốn đưa ta đi đâu?”

Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu.sdfsdfgoraabmvbnmvnnczkuwye342dflkaj

Sở Uyên miễn cưỡng cười cười: “Ừm.”adfgsfdoraabmnczkuwbhnvye342dflkaj

“Nếu đã tỉnh rồi thì chắc chắn cũng sẽ tới, biết đâu sư phụ muốn cho chúng ta một kinh hỉ thì sao?” Đoạn Bạch Nguyệt ôm bờ vai hắn: “Đừng nhíu mày.”drwelotiitgustyfusgdfgtauysrd

“Đây chính là ngươi nói đó.” Sở Uyên tựa vào lòng hắn: “Tiền bối nhất định phải tới.”sfgdgoraabmnczkuwye342dflkaj

“Không đến làm sao ngươi có thể đổi cách xưng hô được.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ta nói trước a, trước khi hắn cho ngươi bao lì xì, không được gọi sư phụ trước mặt lão nhân gia.”drwelotiitgustyfutdgdfgauysrd

“Được.” Sở Uyên cười đẩy đẩy hắn, mười ngón tay nắm chặt niết niết đầu ngón tay của hắn chơi đùa.oraabmnczkuwdhdfghgfye342dflkaj

Ánh nắng chiều chiếu xuống vương thành, so với dĩ vãng nhìn càng hòa nhã trang nghiêm. Khắp nơi trong thành đều là màu đỏ tươi tắn, trên đường phố tấp nập người qua lại, dù cách khá xa nhưng cũng có thể cảm nhận được những tiếng cười đùa gọi nhau ầm ĩ phát ra từ tâm khảm mỗi người. Ngày mai thiên tử sẽ suất lĩnh văn võ bá quan xuất cung tới tháp Đại Ung cầu phúc, bởi vậy sau giờ ngọ hôm nay, hai bên đường phố Chính Dương đã có trọng binh xếp thành hàng đứng gác, tạo ra một khoảng phá lệ yên tĩnh trong vương thành đông nghìn nghịt những người là người. Phóng tầm mắt ra xa hơn nữa, chính là biển lúa vô biên, ánh vào đáy mắt đều là sắc xanh lục, màu của lương thực, màu của sự phồn vinh.oraabmnczkudghdghwye342dflkaj

“Là giang sơn của ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt nhẹ giọng nói.oraabmfhgfnczkuwyejhfj342dflkaj

“Là của chúng ta.” Sở Uyên cười cười: “Những năm này, đa tạ.”

“Những lời này giữ lại tới khi bạc đầu nói cũng không muộn.” Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn, đưa lên khóe môi nhẹ nhàng hôn một cái.fgfdhfjoraabmnhjczkuwye342dflkaj

Ngày hôm đó hai người cứ ngồi trên tường thành nói chuyện phiếm, cho tới khi ánh sao lấp lánh đầy trời, trong vương thành khắp nơi vắng vẻ tĩnh lặng thì mới tay nắm tay đi về phía hoàng cung, cũng không ngồi cỗ kiệu.gdrwelotiitgustyfutauysrd

Thủ vệ canh gác ở cửa thành cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng réo gọi nhau trở về nhà ăn cơm —Hoàng thượng và Vương gia cũng thật là, cứ ngồi trên tường thành như vậy mấy canh giờ, ngay cả cơm cũng không ăn.

“Có đói bụng không?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

Sở Uyên gật đầu.orafhdabmnczkuhdghwye342dflkaj

“Chờ ta.” Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ tay hắn, xoay người tới trước cửa một nhà dân còn sáng đèn, một lát sau thì cầm về mấy cái bánh bao, cười nói: “Bầu trời tối đen, không nhận ra ta.”gsfhgksfklgjslfgj;idfgdurtrutsalsrsg;a

“Đường đường là một Vương gia, lại đi đòi bánh bao của dân chúng ăn.” Sở Uyên kéo ống tay áo của hắn ngồi xuống.oraabmdghfghfghnczkuwye342dflkaj

“Trước kia thường ngày đi đêm chạy gấp gáp tới vương thành, trên đường không kịp ăn, có khi lại hết cả lương khô, cũng chỉ có thể tìm một thôn xóm nào đó xin cọ cơm, bánh bao chính là thứ ăn ngon nhất những lúc như vậy.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nhưng ta đều trả bạc.”

Trên tay dính chút bụi, Sở Uyên cúi đầu cắn một ngụm bánh bao, sau đó ngửa đầu đưa bánh vào miệng nhai nhai, hai bên má liên tục phồng lên xẹp xuống hà hơi: “Nóng quá!”gsfhgksfklgfdgjslfgj;iurtrutsalsrsg;a

“Đi đâu cũng được, chỉ cần thanh tĩnh.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Dù sao cũng tốt hơn ở trong cung hoảng hốt lo nghĩ.”gsfhgksfksfgdfglgjslfgj;iurtrutsalsrsg;a

“Ngươi không khẩn trương sao?” Sở Uyên hỏi.

Đoạn Bạch Nguyệt cười: “Thành cái thân mà thôi, cũng không phải là lần đầu, có gì đâu mà phải khẩn trương.”

Sở Uyên sâu kín nói: “Thành cái thân…mà thôi.”

“Không cho phép bắt lỗi từng câu chữ trong lời nói của ta.” Đoạn Bạch Nguyệt xốc màn kiệu lên, nắm tay hắn cùng nhau đi ra ngoài, không ngờ bất tri bất giác đã tới cửa thành.

Hai người dắt tay lên chỗ cao, thủ vệ thấy vậy vội vàng khom người lui ra ngoài. Sở Uyên ngồi trên tường thành, ngẩn người nhìn ánh hoàng hôn phía chân trời xa xa.

“Thế nào? Thoải mái hơn ở trong cung không?” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xuống bên cạnh hắn.gsfhgksfklgjgdsfgdfgslfgj;iurtrutsalsrsg;a

“Ừ.” Sở Uyên nhắm mắt lại cảm nhận những cơn gió thoảng qua, một lát sau mới quay đầu hỏi: “Có tin tức gì của Nam tiền bối không?”gsfhgksfklgjslfgj;ágsfgsdfgdfgiurtrutsalsrsg;a

“Giữ lại cho tướng công nhà mình ăn, tất nhiên phải luôn hấp trên bếp lò cho nóng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Sau khi cùng ta trở về tây nam, ngươi cũng phải làm bánh bao cho ta ăn.”gsfhgksfklgjslfsfgsdfggj;iurtrutsalsrsg;a

Sở Uyên nuốt bánh bao trong miệng xuống, thật lòng nói: “Thôi ngươi đừng hi vọng nữa.” Dù sao ngay cả gạo cũng không biết vo, còn muốn ăn bánh bao.

Đoạn Bạch Nguyệt nhếch miệng, cứng rắn nhịn xuống ý cười: “Ừ.”gsfhgksfklgjslfgj;iurtrutsalsrsg;adfgdg

Bánh bao ăn không ngon lắm, người làm bánh bao này tám phần mười là một nương tử đần vừa mới thành thân xong. Sở Uyên nhổ một miếng bánh ra, nhíu mày nói: “Ăn trúng hạt cát, lần tới nhớ chọn nhà một đầu bếp.”

Đoạn Bạch Nguyệt cười: “Được.”sfgdggsfhgksfklgjsfgdfgslfgj;iurtrutsalsrsg;a

Sở Uyên lau lau miệng, cùng hắn trở về hoàng cung, trong bụng rất ấm, trái tim cũng rất an.gsfhgksfklgjslfgsgdgdfj;iurtrutsalsrsg;a

Trong một thiên điện khác, Diệp Cẩn ngồi xếp bằng trên giường, hai mắt lấp lánh hữu thần.

Thẩm Thiên Phong nói: “Không muốn ngủ hả?”

Không muốn ngủ, nhưng cũng không muốn làm chuyện gì khác! Diệp Cẩn mạnh mẽ kéo hắn ngồi dậy, tràn ngập chờ mong nói: “Ngươi cảm thấy Hoàng thượng có khả năng sẽ đào hôn hay không?”

Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười: “Vì sao Hoàng thượng phải đào hôn?”drwelfgdfgdotiitgustyfutauysrd

Thẩm Thiên Phong lật người dè hắn xuống, hôn cực kì động tình.drwelotiitgfgdfgdfgdfustyfutauysrd

Diệp Cẩn liều mạng đem người đẩy ra, hít sâu vài hơi để bình ổn hô hấp, nhìn nóc giường nghiêm túc nói: “Tìm cách đào tẩu, hoặc là….ưm….THIẾN!”drwelotsdgdfgdfgiitgustyfutauysrd

“Bởi vì hắn phải cùng một cái đầu hói không giơ thành thân a.” Diệp Cẩn đưa tay lên đỉnh đầu của mình vẽ cái vòng tròn: “Người như vậy trong kịch nam đều là ác bá, những nữ tử hiền lành nếu bị bức bách phải gả cho đầu hói, đều sẽ tìm mọi cách….Ưm….”gsfhgksgsfgfsdgsfklgjslfgj;iurtrutsalsrsg;a

Thẩm Thiên Phong phất tay thả màn giường xuống.

Một canh giờ sau, Diệp Cẩn trần truồng ôm chăn, quay mặt vào tường, đưa lưng về phía toàn thế giói.gsfhgksfklgjslfgj;iurtrutsgdfgdfgalsrsg;a

Nhìn trời.gsfhgadfsfgdfgsdfgksfklgjslfgj;iurtrutsalsrsg;a

Tức giận.gsfhgksfgsfgsfgsfgklgjslfgj;iurtrutsalsrsg;a

Không cam lòng đem người nào đó cho người nào đó.

Tuy rằng với người nào đó cũng không phải rất quen thuộc.

Nhưng vẫn là không cam lòng.gsfhgksfklgjslfgj;iurtrutsalsrsg;a

Muốn bỏ thuốc.gsfhgksfklgjslfgj;iurtrutsalsrsg;a

Muốn cướp hôn.gsfhgksfklgjslfgj;iurtrutsalsrsg;a

Sáng sớm hôm sau, trong cung bận rộn rối tinh rối mù. Sở Uyên thay xong long bào, ngáp dài không muốn động.

Đoạn Bạch Nguyệt từ ngoài cửa bước vào.gsfhgksfklgjslfgj;iurtrutsalsrsg;a

Sở Uyên nửa tỉnh nửa mê: “Đi đâu về vậy?”

“Tối hôm qua bảo ngươi ngủ sớm, ngươi lại không chịu nghe ta.” Đoạn Bạch Nguyệt bưng đầu hắn nâng lên: “Ngoan, mở mắt ra.”drwelotiitsgdfgdfggustyfutauysrd

Sở Uyên có lệ nói: “Nha.”gsfhgksfklgjsdfghdghdslfgj;iurtrutsalsrsg;a

Đoạn Bạch Nguyệt kề sát vào hôn lên môi hắn, đẩy qua một viên tròn tròn.drwelotiisdfgdfgdfgtgustyfutauysrd

Tứ Hỉ vội vã xoay người lại.gsfhgksfklgjslfgj;iurtgfgdfgrutsalsrsg;a

Sở Uyên nhíu mày: “Chua, cái gì vậy?”

“Đường, lấy ở chỗ Ôn đại nhân đó.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Tỉnh chưa?”drwelotsfgdfgiitgustyfutauysrd

“Ngươi còn có thể lấy được đồ ăn trong tay Ôn ái khanh?” Sở Uyên lắc lắc đầu, định đi ra bên ngoài hóng gió. Tứ Hỉ thừa dịp có khoảng trống, nói khẽ với Đoạn Bạch Nguyệt: “Từ lúc có Vương gia, mới có thể nhìn thấy tâm tính tiểu hài tử của Hoàng thượng như vậy.” Đăng cơ khi tuổi còn quá trẻ, ngay cả cười cũng cực ít, suốt ngày đều nghiêm chỉnh nề nếp, càng đừng nói tới chuyện nằm trên giường ăn đường.gsfhgksfhdghdgklgjslfgj;iurtrutsalsrsg;a

Đoạn Bạch Nguyệt cười nói: “Rất tốt.”

Đúng thật là rất tốt. Tứ Hỉ công công cũng cười, bước nhanh vài bước đuổi theo hầu hạ Sở Uyên.dsfdfgdfgddrwelotiitgustyfutauysrd

Trên bãi đất trống ngoài cung, văn võ bá quan đã xếp thành hàng ngang dọc chỉnh tề chờ đợi từ sớm. Sở Uyên lưu loát xoay người lên ngựa, Đoạn Bạch Nguyệt cũng cùng hắn sóng vai mà đi, hai người nhìn nhau cười, quanh thân tắm cả triều dương.futauysrdasgsdfgdfgdfgwejrflsdkjfg

Có thể đồng thời nhìn thấy Hoàng thượng và Vương gia, loại cơ hội này tất nhiên không dễ gì mà có được, bởi vậy dân chúng vừa mới rạng sáng đã rời giường chạy tới chiếm chỗ, muốn tìm vị trí cách hai người gần nhất. Hầu như tất cả các hàng quán trong thành đều đóng cửa, ngay cả những sạp điểm tâm sáng cũng không bày ra bán — nhìn Hoàng thượng và Vương gia quan trọng hơn, ăn điểm tâm gì chứ!futauysrádfgsfgdfgdawejrflsdkjfg

Bên cạnh có không ít thiếu nữ tay cầm bức họa, trong lòng rạo rực muốn nhìn Tây Nam Vương, lại ngượng ngùng không dám ngẩng đầu lên, chờ đợi đội ngũ nhanh chóng đi qua mới nóng lòng sốt ruột ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, nét mặt lại càng đỏ hơn vài phần, Vương gia thật là đẹp mắt, còn đẹp hơn cả trong tranh.futauysrghfghfghdawejrflsdkjfg

Đoạn Bạch Nguyệt giục ngựa đi về phía trước, ngũ quan dưới bộ y bào màu ngân bạch càng tôn lên vẻ trong trẻo lạnh lùng, nhưng trong nháy mắt nhìn sang người sóng vai đi bên cạnh thì lại tràn đầy tình ý ôn nhu, thân hình cao lớn đón ánh sáng mặt trời, càng chói lóa đến mức người nhìn không mở mắt ra được.futauysrdgdsfgdfgawejrflsdkjfg

Trong đoàn người, Hoàng Viễn hạ giọng nghiến răng: “Ngươi chen lấn cái gì?”futauysrsfgdgdgdawejrflsdkjfg

Mộ Hàn Dạ mặc một bộ xiêm y bằng vải thô, trên mặt còn quét đầy tro bụi, đáp lời như kiểu đương nhiên: “Xem náo nhiệt, tất nhiên phải chen lên phía trước a.”futauysrdawgdsgfdsfgdfgejrflsdkjfg

Hoàng Viễn bị người xô qua đẩy lại thất tha thất thểu, hầu như không thể đứng thẳng được, phải nắm cánh tay hắn nói: “Đi về!”futauysrdaadfsafsfgfsdgwejrflsdkjfg

“Tới cũng tới rồi, đi về làm chi?” Mộ Hàn Dạ dùng cánh tay bảo vệ hắn, ở bên tai thấp giọng nói: “Loại náo nhiệt này cũng không thường có, nếu bỏ qua chẳng phải rất đáng tiếc sao?”futaadfgsgdsfguysrdawejrflsdkjfg

Hoàng Viễn còn muốn nói gì đó, lại không biết bị người nào dẫm lên chân, đau đến mức liên tục hít hà.

Mộ Hàn Dạ thấy thế phẫn nộ, đưa tay lên quét một vòng người xung quanh kêu gào văng ra, dẫn tới một mảnh oán giận mắng chửi.drwefgdgflotiidgdfgtgustygffutauysrd

Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của ít nhất hơn hai mươi người, mặt Hoàng Viễn đỏ tới tận mang tai, thầm nghĩ lần sau không bao giờ muốn cùng người này ra cửa nữa.

“Nhường một chút, nhường một chút a!” Một lão đầu tóc bạc rối tung, vừa quăng hạt dưa đi vừa chen loạn khắp nơi.

“Ngươi cái lão khất cái này!” Một người trẻ tuổi oán giận: “Mau rời khỏi chỗ này đi!”futauágsdfgdhfghysrdawejrflsdkjfg

“Đi cái gì mà đi, ngươi có thể nhìn Hoàng thượng, ta nhìn thì không được sao?” Lão đầu ném phăng vỏ hạt dưa, chống nạnh chuẩn bị cãi nhau.sfgdgdfutauysrdawejrflsdkjfg

“Thôi thôi, Hoàng thượng sắp tới rồi, cẩn thận có quan binh đó.” Một người trẻ tuổi khác kéo kéo người nọ: “Nhịn một chút đi.”futauysrsgfdsfgdfgdawejrflsdkjfg

“Hừ!” Người trẻ tuổi nọ phủi phủi bụi bám trên người, ghét bỏ đứng cách lão đầu xa một chút.drwelotiitgdgdfgdfustyfutauysrd

Đội ngũ cách càng ngày càng gần, dân chúng cũng càng ngày càng hưng phấn, lão đầu tóc như tổ chim kia cũng cười ha hả nhón chân, liều mạng rướn cổ dài ra muốn xem náo nhiệt, nhưng lại bất thình lình bị người ôm cổ từ phía sau.futauysrdsfgdghdghawejrflsdkjfg

“A!” Đoàn người kinh hô ra tiếng, vì sao lại có người từ trên trời giáng xuống thế này?futasgsdfguysrdawejrflsdkjfg

“Sư phụ!” Đoạn Dao mừng đến phát khóc.

Nam Ma Tà lập tức che miệng hắn lại: “Ngươi nhận sai người rồi.”futauysadgffgfgrdawejrflsdkjfg

Mắt Đoạn Dao tràn đầy lệ nóng: “A?”futauysrdaweádfsdfsdfjrflsdkjfg

“Ngươi nhận sai người rồi.” Nam Ma Tà buông tay ra, nhanh chóng nháy mắt một cái ra hiệu.drwelotiitgustyfutasfgdfgdfguysrd

Đoạn Dao đem toàn bộ nước mắt nghẹn trở về: “Nha.”

Nam Ma Tà chen đến bên kia, tiếp tục khí định thần nhàn cắn hạt dưa.futauysrsdfgdshgdfghghdawejrflsdkjfg

Đoạn Dao còn chưa kịp mừng như điên xong thì lại cảm thấy lòng tràn đầy mờ mịt, nhìn sư phụ xa xa cũng không biết nên khóc hay nên cười, hay là nên diện vô biểu tình xem như không quen biết, không thể làm gì khác hơn là vừa theo dõi từ xa vừa liều mạng lau nước mũi.

Dân chúng xung quanh đều cảm khái, nếu bàn về kích động, mọi người cũng không thể kích động bằng vị công tử trẻ tuổi đẹp mắt này được.drwelotiitsdgdfggustyfutauysrd

Hộ vệ hoàng gia xếp thành hai hàng hai bên, để phòng ngừa xảy ra nhiễu loạn, Mộ Hàn Dạ nhỏ giọng nói: “Kìa, náo nhiệt tới.”futauysrgsdfgdsfghdhdawejrflsdkjfg

Hoàng Viễn thở dài trong lòng, người này thật đúng là chỉ e sợ thiên hạ không loạn.futasdfhdghdghuysrdawejrflsdkjfg

Đi tới giữa chừng, Sở Uyên khẽ nhíu mày, lại đưa mắt quét một vòng đám người phía bên tay trái, dưới ánh mặt trời chói chang nóng bỏng thế này, vì sao sẽ có người muốn dùng vải bông trùm cả đầu lại thế kia?

Nam Ma Tà bọc đầu, tươi cười đầy mặt nhìn thẳng hắn.

Sở Uyên chớp chớp mắt, muốn nhìn rõ ràng hơn một chút nhưng đối phương lại cúi đầu.drwelodfsdftiitgustyfutauysrd

Đoạn Dao chen chúc cách đó không xa, liều mạng nháy mắt về phía tẩu tẩu —Không cần để ý a! cứ coi như không phát hiện!drwelotiifgdfgtgustyfutauysrd

Sở Uyên không thấy được Đoạn Dao, hộ vệ hoàng gia thì lại thấy được Nam Ma Tà. Dù sao cũng là một người ăn mặc hành sự kì lạ như vậy, nếu lại còn không chú ý tới thì thật sự là mắt mù. Thấy có ba năm quan binh chuẩn bị đi tới vây quanh Nam Ma Tà, Đoạn Dao ôm đầu, vừa định chen tới đó giải vây thì Sở Uyên cũng đã ra lệnh: “Dừng tay!”

“Dạ!” Hộ vệ dừng lại.futausfgdfgysrdawejrflsdkjfg

Đoạn Dao: “….”futaádgsfgsdfguysrdawejrflsdkjfg

Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày: “Làm sao vậy?”

Sở Uyên xoay người xuống ngựa.futauysrádfgsfgsdfdawejrflsdkjfg

Nam Ma Tà nhanh chóng chen qua đám người chạy đi.

“Ngăn hắn lại!” Sở Uyên hạ lệnh: “Tuyệt đối không được đánh bị thương.”futauysrsdfgsdfgdfgdawejrflsdkjfg

“Dạ!” Một đội quan binh đuổi theo, đoàn người thoáng chốc đã rối loạn, văn võ bá quan phía sau cũng ngừng lại, hai mặt nhìn nhau không biết là đã xảy ra chuyện gì.

“Người kia dường như là sư phụ.” Sở Uyên vội vàng nói.

Đoạn Bạch Nguyệt nhướng mày, tung người nhảy xuống ngựa đuổi theo.dfgdffutauysrdagdgwejrflsdkjfg

Sở Uyên chỉ lo nhìn hắn, lại không ngờ sẽ có một đám người đột nhiên xông ra từ phía sau.drwelotiitgustyffgdfgdfgutauysrd

Dân chúng kinh hô ra tiếng, Sở Uyên biết đã trúng kế, trở tay rút Long Ngâm Kiếm ra khỏi vỏ, thân kiếm dưới ánh mặt trời lóe ra hàn quang. Cùng lúc đó, trong đám người cũng có người xông lên trước, một là người chê “chỉ ngồi không xem náo nhiệt thôi thì thật không có ý nghĩa” – Mộ Hàn Dạ – Cũng không biết xé từ đâu ra một tấm vải làm khăn che mặt, che thập phần kín kẽ. Hai người còn lại là Tư Không Duệ và Triệu Việt, như là đã sớm có phòng bị.

“Tức phụ nhà mình sắp bị đâm, còn đuổi theo ta làm chi!” Nam Ma Tà giật phăng khăn trùm đầu, chống nạnh nộ rống đại đồ đệ.futauysgsdfgdsrdawhdghejrflsdkjfg

Đoạn Bạch Nguyệt không kịp hỏi nhiều, một tay xách hắn lên ném về phía Đoạn Dao, còn mình vội vã vòng trở lại hỗ trợ.dfgdfutaudghghysrdawejrflsdkjfg

Lúc trước vốn tưởng rằng chì có ba năm gã thích khách, nhưng không ngờ sau đó chúng càng xông ra càng nhiều, từ trong đám đông dân chúng không ngừng lao ra hơn ba mươi người, đường lối võ công cực kì tà môn. Dân chúng trên đường gào khóc chạy tứ toán, chẳng mấy chốc góc phố đã loạn thành một mảnh, mọi người cũng không dám đại khai sát giới, sợ sẽ tổn thương đến dân chúng vô tội, Đoạn Bạch Nguyệt bảo vệ bên người Sở Uyên, xung quanh còn có một vòng ngự lâm quân hộ vệ.futauyghdfghdfghsrdawejrflsdkjfg

“Là hòa thượng?” Đoạn Dao hỏi.

Nam Ma Tà ngậm trong miệng một cái bánh quai chèo không biết lấy từ đâu ra, nói: “Ừ.”

Bánh quai chèo: xem hình ảnh bên dưới.futasgsdfguysrdawejrflsdkjfg

“Bà Luân La?” Đoạn Dao lại hỏi.futauysrdasfgdfggwejrflsdkjfg

“Bà gì?” Nam Ma Tà móc móc lỗ tai: “Ta không biết lai lịch của đám người này, chỉ là vô ý đụng phải trên đường, nên đi theo vài ngày thôi.”

Đoạn Dao oán giận: “Vì sao sư phụ không nói cho ca ca biết chuyện này sớm một chút?”futauysrsgsdfgfsgdawejrflsdkjfg

Nam Ma Tà nói: “Cũng sẽ không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, sợ cái gì, ngày đại hỉ, không nên phá hư tâm tình của ca ca và tẩu tẩu ngươi. Tới, xoa bóp vai cho sư phụ đi.”

Giữa một mảnh hỗn loạn, Sở Uyên quét ánh mắt lạnh lùng về phía đoàn người.futauysrdawsgsfdgdfgejrflsdkjfg

Diệu Tâm đứng dưới mái hiên một cửa hiệu, vẻ mặt không gợn sóng không sợ hãi, nhưng đáy mắt lại là bão táp cuồng phong mơ hồ hòa với nỗi ưu tư, mu bàn tay cũng nổi đầy gân xanh, như là đang kiềm chế cái gì.

Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay Sở Uyên, thầm giọng nói: “Ta dẫn ngươi về cung trước.”

Sở Uyên nói: “Để hắn tới gặp trẫm.”sfgsfsgfgfgdfgdfgfg

Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày: “Tiểu Uyên.”

Khi song phương còn đang giằng co chém giết thì từ xa xa cũng đã có quân đội chạy tới, một người trong đám thích khách kia quay đầu lại rống to: “Còn lo lắng cái gì! Ngươi đã quên điều mà ngươi tâm tâm niệm niệm muốn nhất sao?”ghdgfutauysrdsfgdfghdhawejrflsdkjfg

Từ đáy mắt Diệu Tâm bỗng nhiên lóe lên một đạo hàn quang, như là cuối cùng cũng làm ra quyết định, chuỗi hạt tràng trong tay thoáng chốc hóa thành vô số hạt bồ đề, nhưng cũng không bắn về phía Sở Uyên, mà là tàn nhẫn ghim vào yết hầu của hòa thượng kia, khiến cho máu tươi văng tung tóe khắp nơi.

/196