Đế Vương Công Lược

Chương 8 - Nhiễm Nguyệt Lâu

/196


[Chương 7: Nhiễm Nguyệt lâu] - Rốt cuộc là có thăm dò được tin tức hay không???

***

Giang Nam mưa dầm liên miên, ngày hôm nay hiếm hoi lắm mới thấy trời quang mây tạnh, Diệp Cẩn vừa mới phơi thảo dược xong, còn chưa kịp nghỉ ngơi uống ngụm trà, thì thấy quản sự thiện đường trong thành đang chạy về phía bên này, giống như là xảy ra việc gấp gì đó.

“Làm sao vậy?” Diệp Cẩn đứng lên hỏi.

“Diệp thần y, ngài mau đến xem thử đi.” Quản sự đau đầu, lại dở khóc dở cười, “Mấy lão nhân trong thiện đường đang đánh nhau túi bụi, cản không được.”

Lão nhân còn sẽ đánh nhau? Diệp Cẩn nghe vậy đầu tiên là khó hiểu, hỏi kỹ hơn mới biết, thì ra là mấy ngày nay không biết Bạch Lai Tài khó chịu chỗ nào, đi khắp nơi trêu chọc người khác, còn tiểu ở bên trong nhà ăn, lão nhân còn lại cực kì tức giận, vì thế liền hợp sức đánh hắn một trận.

...

Diệp Cẩn cảm thấy rất đau đầu.

Sau một nén nhang, Bạch Lai Tài ngồi ở trên ghế khóc lóc kể lễ, đầu sưng vù.

Diệp Cẩn giúp hắn xử lý miệng vết thương, nhìn quản sự đứng ngoài cửa mặt đầy vẻ khó xử, trong lòng thở dài một tiếng: “Mà thôi, về sau cứ để hắn ở chỗ ta đi.”

Bạch Lai Tài nhất thời mặt mày hớn hở.

Quản sự như trút được gánh nặng, vội vàng phái vài hậu sinh trẻ tuổi đến, giúp Diệp Cẩn dọn dẹp sạch sẽ gian khách phòng kia, lại đặt thêm đệm chăn mới.

Đống thảo dược được phơi nắng lúc trước cũng đã ráo hơn được một nữa, lúc này lại có gió thổi qua cho nên bay rải rác khắp sân. Diệp Cẩn cầm chổi đứng ở trong viện quét qua loa vài cái, cũng không ăn cơm chiều, liền trở về phòng ngủ. Ngược lại, Bạch Lai Tài là rất đói bụng, không chỉ tự mình nấu mì, mà còn xào một chén thịt khô lớn.

Sáng sớm hôm sau khi Diệp Cẩn vừa mới tỉnh dậy, đã thấy trên bàn đặt đầy thảo dược mới hái, thậm chí còn có bụi hoa đỏ mọc trên vách núi.

Bạch Lai Tài cầm vài cái bánh bao, vừa đi vừa lắc lư tiến vào.

“Ở đâu ra vậy?” Diệp Cẩn hỏi.

Bạch Lai Tài nét mặt mờ mịt: “A?”

...

Diệp Cẩn nhìn thẳng hắn một lát, sau đó lấy giỏ trúc qua, ném thảo dược vào trong.

Bạch Lai Tài: “...”

Diệp Cẩn xoay người trở về phòng ngủ.

Bạch Lai Tài sờ sờ cằm, nhìn trắng nõn nhã nhặn như thế, tính khí còn rất lớn.

Biết lai lịch lão đầu này có lẽ không đơn giản, nhưng Diệp Cẩn tự hỏi chưa kết qua thù oán trên giang hồ, cũng sẽ không có ai trả thù mình mới đúng, cũng lười hỏi thêm vài chuyện khác, chỉ là mỗi ngày vẫn như trước hái thuốc phơi thảo dược. Bạch Lai Tài ngồi ở một bên nhìn thấy ngạc nhiên, tiện miệng nói: “Hôm nay ta đi dạo ở trên đường, nghe người ta nói Hoàng thượng sắp đến đây.”Tay Diệp Cẩn dừng một chút: “Đến thì sao, chẳng lẽ ngươi còn muốn ra ngoài quỳ nghênh đón?”

Bạch Lai Tài lấy từ trong túi ra một nắm hạt dưa.

Diệp Cẩn tiếp tục cầm sàng nhỏ phân thảo dược, giống như là không đem đề tài này để ở trong lòng.

Sở Uyên đăng cơ năm mười tám tuổi, cho dù sau lưng có Thẩm gia chống đỡ, nhưng ở trong mắt đám người Lưu phủ, chẳng qua cũng chỉ là một chú chim non chưa đủ sức để bay, lôi kéo mượn sức một môn phái có tiếng tăm trên giang hồ mà thôi, tất nhiên sẽ không đặt hắn ở trong mắt. Lưu Cung sắp xếp không ít tai mắt ở trong cung, ngay cả hôm nay Ngự Thiện phòng làm món gì, cũng sẽ trình báo lên cho Lưu phủ trước tiên. Nhưng đối với với lần xuôi Nam xảy ra bất thình lình này, ngay cả một tia phong thanh cũng không biết trước được.

“Phụ thân đối với chuyện này thấy thế nào?” Lưu Phú Đức dè dặt cẩn thận dò xét.

“Thấy thế nào là thế nào?” Lưu Cung vẫn nhắm mắt, trong tay đang thưởng thức một món đồ chơi bằng đá có đường vân.

Lưu Phú Đức nêu ra ý kiến của mình: “Trong cung, hiện tại không có người.”

“Làm người không thể liều lĩnh xúc động.” Lưu Cung mở mắt nói, “Quyền thế Lưu phủ ngập trời, ngươi làm chuyện gì cũng phải nhớ suy xét cho kĩ.”

“Nhi tử tất nhiên biết, nhưng quyền thế ngập trời này, chỉ sợ cũng không được vài năm.” Lưu Phú Đức nói, “Ngay cả phụ thân cũng tự mình nói, bây giờ vị ngồi trong điện Kim Loan kia, tác phong làm việc cũng không thể so với tiên hoàng. Nếu phụ thân cứ tiếp tục không làm gì, chỉ sợ kết cục lúc trước của ca ca, cũng chính là kết cục tương lai của Lưu phủ.”

“Vậy ngươi muốn làm gì?” Lưu Cung hỏi ngược lại.

Lưu Phú Đức do dự không dám nói.

Lưu Cung lắc đầu, một lần nữa nhắm mắt lại: “Ra ngoài đi.”

Lưu Phú Đức ở trong lòng hung hăng thở dài, rồi sau đó liền đứng dậy ra cửa. Tâm tình khó chịu, liền ra khỏi phủ tìm việc vui. Kiệu phu biết hắn gần đây thích nghe khúc, vì vậy hỏi cũng không cần hỏi, trực tiếp nâng đến Nhiễm Nguyệt lâu.

Đoạn Dao: “...”

Còn thật sự dám đến.

“Nhìn bộ dạng ngươi kìa, như vậy thì ai mà dám chọn.” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi trên ghế Bát Tiên uống trà.

Đoạn Dao cắn răng: “Không thì tự ngươi làm đi.” Dáng người vừa cao lại vừa xinh đẹp, chắc chắn ai cũng muốn cướp.

Đoạn Bạch Nguyệt nhắc nhở: “Bồ Đề Tâm kinh.”

“Hừ !” Đoạn Dao hừ lạnh một tiếng, xách váy chạy ra khách phòng.

Lưu Phú Đức đang đi lên thang lầu.

Đoạn Dao rút khăn tay ra cười tươi như hoa.

“Tránh qua một bên.” Tùy tùng đầy mặt ghét bỏ ném cho hắn một thỏi bạc vụn, “Khô quắt thành như vậy cũng dám ra đây, đừng quấy rầy hứng thú của thiếu gia nhà ta.”

Đoạn Bạch Nguyệt ở trong phòng đỡ tường cười như điên.

Đoạn Dao trừng to mắt.”Tiểu Hồng a...” Lưu Phú Đức sốt ruột, đẩy cửa một gian phòng ra tìm tình nhân.

Đoạn Dao một cước đá văng cửa, ngồi ở trên ghế tức giận: “Ta có thể làm thịt hắn không?”

Đoạn Bạch Nguyệt khó khăn lắm mới nhịn được cười: “Sau khi chuyện thành, tùy tiện làm thịt.”

“Vậy bây giờ phải làm sao?” Đoạn Dao hỏi, ngươi cũng thấy đó, không phải ta không giúp, mà là ta không có tiền vốn để giúp.

Đoạn Bạch Nguyệt gọi Cố Vân Xuyên tới.

Một chỗ khác trong phòng, Lưu Phú Đức còn chưa nghe xong một khúc nhạc, thì lại có người không biết điều gõ cửa. Vốn là một bụng hỏa, sau khi mở ra lại thấy là lão bản Nhiễm Nguyệt lâu - Cố Vân Xuyên, vì thế vội vàng đổi thành khuôn mặt tươi cười: “Cố lão bản sao hôm nay lại rảnh rỗi thế, còn tự mình đến đây.”

Cố Vân Xuyên xách Đoạn Dao đến trước mặt.

Lưu Phú Đức: “...”

Đoạn Dao: “...”

“Từ lúc tiểu Nguyệt đến Nhiễm Nguyệt lâu này của ta, thì đã nói là cảm mến Lưu thiếu gia, tâm tâm niệm niệm không quên được, chúng ta nghe cũng có chút cảm động.” Cố Vân Xuyên mặt không đổi sắc, “Bây giờ nếu Lưu thiếu gia đã đến đây, thì xin ít nhiều gì cũng để cho tiểu Nguyệt bồi một trận, cũng có thể hoàn thành một cọc tâm nguyện của nàng, cũng đỡ phải rơi lệ hàng đêm.”

Nhìn nam tử đối diện tai to mặt lớn trên mặt lại đầy rỗ, Đoạn Dao cố nén xúc động cởi giày đập lên mặt hắn, nói: “Ừm.”

Lưu Phú Đức đánh giá từ trên xuống dưới một phen, tuy nói dáng người nhỏ gầy, nhưng may mà ngũ quan cũng coi như thanh tú đáng yêu, miệng nhỏ nhắn bộ dạng dễ nhìn. Hơn nữa còn là do Cố Vân Xuyên tự mình mang đến, chút mặt mũi này vẫn là phải cho, vì thế không chỉ khẳng khái đáp ứng, thậm chí còn thanh toán bạc gấp đôi.

Cố Vân Xuyên tri kỷ đóng cửa lại giúp hắn, xoay người trở về trong phòng Đoạn Bạch Nguyệt: “Cũng may tính tình Dao nhi tốt, bằng không đổi lại là người khác, nhất định sẽ ném loại ca ca như ngươi ra khỏi nhà.”

“Tính tình hắn tốt?” Đoạn Bạch Nguyệt bật cười, “Ngươi hình như là quên ao Ngũ Độc trong Tây Nam Vương phủ.”

“Vì sao phải nhìn chằm chằm Lưu Phú Đức?” Cố Vân Xuyên hỏi.

Đoạn Bạch Nguyệt trả lời: “Bởi vì dung mạo người này không hợp ý ta.”

Cố Vân Xuyên: “...”

Đoạn Dao sẽ không đánh đàn, không biết xướng khúc, bất quá may mắn miệng đủ ngọt. Vì Bồ Đề Tâm kinh, có một số việc cũng có thể cắn răng nhịn -- Nhưng chỉ là có một số việc. Lưu Phú Đức được một tấc lại muốn tiến một thước, lúc thì muốn âu yếm, Đoạn Dao suýt chút nữa lấy độc trùng ra quăng vô mặt hắn.

May mắn cầm nương tiểu Hồng thông minh, nhìn thấy có chỗ không đúng, nhanh chóng cười chắn ở giữa, lại kính hắn một chén rượu, mới xem như đem chuyện gạt qua.

Đoạn Bạch Nguyệt ở cách vách chậm rãi uống trà.

Ước chừng qua hơn một canh giờ, Đoạn Dao mới trở về, nhìn tư thế như là muốn ăn thịt người.”Sao rồi?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

“Hắn muốn cưới ta về nhà làm thiếp.” Đoạn Dao hung hăng vỗ mạnh lên bàn.

Đoạn Bạch Nguyệt nghe vậy vui mừng: “Nếu cha mẹ dưới suối vàng mà có biết được, chắc chắn sẽ vui đến phát khóc.”

Vừa dứt lời, một con nhện cực lớn liền nghênh diện bay đến.

“Không biết là tính cảnh giác của hắn quá cao, hay thật sự là cái gì cũng không biết.” Đoạn Dao nói, “Tóm lại nghe qua lúc này Lưu phủ chỉ là muốn mừng thọ, mời một đống gánh hát, khách mời ngoại trừ quan lớn trong triều thì chính là những người có danh tiếng ở nơi khác, cũng không có tư thế mưu phản gì.”

“Sa Đạt thì sao?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

Đoạn Dao nói: “Ta nói muốn đến Tây Vực du ngoạn, hắn liền nói chỗ đó bão cát mờ mịt, không có cảnh trí gì đẹp. Ta lại nói khi ở quê nhà nghe qua không ít truyền kì về Sa Đạt, hắn hỏi ngược lại quê nhà ta ở đâu, đề tài nửa buổi cũng không lừa trở lại.”

Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu.

“Uy !” Đoạn Dao bất mãn.

“Xem ra là ta chịu thiệt rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Tự nhiên khi không giao Bồ Đề Tâm kinh ra ngoài.”

“Ngươi đừng nói là muốn đổi ý nha.” Đoạn Dao chống nạnh.

“Đổi ý tất nhiên sẽ không, bất quá muốn dạy cũng không phải bây giờ.” Đoạn Bạch Nguyệt đứng lên, “Đêm nay ngươi ở đây đi, ta muốn đến hoàng cung một chuyến.”

Sau khi nhìn hắn rời đi, Đoạn Dao lột đồ dịch dung xuống, ngồi ở bên cạnh bàn ăn điểm tâm.

Cố Vân Xuyên đẩy cửa bước vào: “Đoạn huynh đâu?”

“Tiến cung rồi.” Đoạn Dao tiện miệng nói, “Gặp tình nhân.”

Cố Vân Xuyên bật cười: “Sao nhìn Dao nhi lại mất hứng như thế?”

“Tin tức hữu dụng gì cũng không tìm được.” Đoạn Dao lại muốn đập bàn, “Đã nói là chủ ý rách nát mà !” Suýt chút nữa còn bị lưu manh chiếm tiện nghi.

“Sao có thể chứ?” Cố Vân Xuyên ngoài ý muốn, “Lúc nãy Đoạn huynh còn nói, lần này đến Nhiễm Nguyệt lâu thu hoạch tương đối khá, ngày khác muốn mời ta uống rượu.”

“Hả?” Đoạn Dao nghe vậy khó hiểu, thu hoạch tương đối khá? Nhưng mình rõ ràng cái gì cũng không hỏi được.

Cố Vân Xuyên ý vị sâu xa vỗ vỗ đầu hắn, quả thực tuổi quá nhỏ, vẫn còn non lắm.

Trên kênh đào, Sở Uyên đang ngồi ở trong khoang thuyền dùng bữa tối, Tứ Hỉ công công tới gần nửa đêm mới trở về -- Thuyền lớn hôm nay đúng lúc dừng tại phụ cận Kim Quang tự, nghe nói bói rất linh nghiệm, hắn liền đến cầu một quẻ.

“Sao rồi?” Sở Uyên hỏi.

Tứ Hỉ công công liên tục lắc đầu: “Chùa miếu này ước chừng là bị thổi phồng ra, chứ không phải thật, không phải thật a.”

“Tính ra Đoạn Bạch Nguyệt là đế tinh?” Sở Uyên không chút để ý. Hắn vốn dĩ cũng chỉ muốn xem thử bát tự, xem chuyến này 'người kia' rốt cuộc là cát hay là hung.

Tứ Hỉ công công vội vàng khoát tay nói: “Ngược lại là không đến mức hoang đường như thế, nhưng hôm nay ta vừa mới đưa ngày sinh tháng đẻ của Đoạn vương ra, hòa thượng kia liền đại kinh thất sắc, liên tục hỏi người trên giấy là tiểu thư nhà ai, còn nói là mệnh hoàng hậu ngàn năm chỉ gặp một lần, tương lai sẽ vào trong cung làm nương nương.” Làm cho dân chúng bốn phía đều vây đến xem, chậc chậc hâm mộ hết nửa ngày.

Sở Uyên: “...”

Sở Uyên: “...”

Sở Uyên: “...”

“Đã nói không tin được, không tin được.” Tứ Hỉ công công như trước dở khóc dở cười.

Sở Uyên cắn răng nói: “Người đâu !”

“Hoàng thượng.” Ngự Lâm quân đáp lại vào cửa.

“Truyền chỉ trở về, đào gốc mai kia lên cho trẫm.” Sở Uyên nổi giận đùng đùng, phất tay áo vào khoang thuyền.

Ngự Lâm quân và Tứ Hỉ công công hai mặt nhìn nhau, vừa mới trồng lại còn chưa được vài ngày, lại nữa a...

/196