Đế yến

Chương 1 - Chương 1: Chuyện lạ

/225


Dịch giả: gaygioxuong & Long Cuồng Phong

Mưa phùn mịt mù. Mưa dầm thấm lâu, mặt đất đã trở nên nhão nhoét. Giang Nam đang là mùa mưa xuân đẹp như một nàng thơ, thế nhưng mưa phùn ở Phủ Thuận Thiên lại mang theo giá lạnh buốt đến tận óc.

Trong màn mưa bụi mịt mùng, con phố dài chìm trong tiếng huyên náo ầm ĩ. Kể từ sau khi thiên tử hạ lệnh chuẩn bị dời đô về phủ Thuận Thiên (1), biên thành nơi phương bắc vốn dĩ khắc nghiệt, đang phồn hoa lên từng ngày.

(1: Năm 1368, Chu Nguyên Chương (Minh Thái Tổ) thống nhất Trung Quốc, lập ra nhà Minh (1368-1644), đóng đô ở phủ Khai Phong, cố đô của triều Bắc Tống. (nay là thành phố Khai Phong tỉnh Hà Nam). Thủ đô Ðại Ðô của nhà Nguyên được đổi tên thành Bắc Bình. Năm 1403, Chu Lệ (Minh Thành Tổ) lên ngôi, đổi tên phủ Bắc Bình, đất phong của mình thời còn làm Yên Vương thành phủ Thuận Thiên. Ba năm sau (1406), Minh Thành Tổ tổ chức quân dân tiến hành các công

Trong tiếng huyên náo ầm ĩ, mưa bụi rơi càng dày đặc. Toàn thể Phủ Thuận Thiên dần dần náo nhiệt hẳn lên. Duy nhất chỉ có chùa Khánh Thọ là từ đầu đến giờ vẫn là một ngọn tháp cao đứng sừng sững, với những bức tường màu đỏ rực lạnh lùng nhìn muôn dân trăm họ đi ngang qua. Những dân chúng đang ở trước cửa chùa Khánh Thọ, đồng loạt không kìm được phải nín thở, đầu cúi gằm vội vàng hấp tấp bước nhanh qua.

Đột nhiên, "Bong", một tiếng vang lớn từ bên trong chùa vọng ra, phá vỡ sự mê đắm của màn mưa yên ả, đánh thức giấc mộng xuân. Có một người dân đang mang quanh gánh sợ tới mức ngã phệt xuống đất, bánh bao trong giỏ lăn lóc đầy mặt đất. Đứa nhỏ mà y dẫn theo dường như cũng cảm giác được có điều gì đó không ổn sắp tới, sợ tới mức khóc oa oa váng lên.trình xây dựng liên tục trong mười tám năm trời, tới năm 1424, các công trình ấy hoàn thành, vua Thành Tổ dời đô tới phủ Thuận Thiên, đồng thời đổi tên nơi đây thành Kinh Sư - tức là Bắc Kinh ngày nay.)Người dân đó liếc nhìn ngôi chùa với vẻ mặt hoảng hốt, quên cả thu nhặt bánh bao mà đưa tay bịt kín miệng đứa bé, tay kia ôm ngang lưng nó muốn bỏ đi ngay lập tức. Nhưng y vừa mới chạy được có vài bước, bàn chân đã giống như bị đóng đinh trên mặt đất, toàn thân run rẩy không ngừng.

Cuối con phố dài, bỗng dưng có một đội ngũ rầm rập chạy đến, nhanh như gió cuốn, chỉ thoáng cái đã đến trước mặt người dân nọ. Toàn bộ đoàn người này đều mặc phi ngư phục không một ai là ngoại lệ, eo đeo Tú Xuân Đao, sắc mặt lạnh lùng.

Dân chúng trên phố đều vô thức ngồi xổm xuống cúi đầu, vẻ mặt hết sức sợ hãi. Ở kinh thành, người không biết hoàng đế có rất nhiều, nhưng chắc chắn không ai là không biết tới đám người này.

Đoàn người vừa mới tới chính là thân binh của Thiên tử danh tiếng hiển hách cả kinh thành -- Cẩm Y Vệ!Kẻ cầm đầu có một vệt hằn sâu vào giữa mi tâm, giống như vết sẹo do đao chém, khuôn mặt vô cùng âm trầm nhìn sang người dân nọ, "Đang yên đang lành sao phải chạy?"

Đứa bé thấy cảnh tượng căng thẳng như vậy, kinh hãi trợn tròn hai mắt, quên cả khóc. Người dân nọ run lẩy bẩy nói: "Tiểu. . . Tiểu nhân. . ." Y run rẩy không ngừng, không sao nói ra được một câu cho trọn vẹn.

Kẻ cầm đầu mất kiên nhẫn khoát tay chặn lại. Người dân nọ nhìn thấy, lập tức quỳ xuống van xin thảm thiết: "Đại nhân, tha mạng!"

Sắc mặt người đó âm u lạnh lẽo, hoàn toàn không một chút động lòng trước lời khẩn cầu của người dân nọ, ra lệnh: "Thu Thiên Hộ, Diêu Tam Tư, hãy điều tra xuất thân của người này!" Dứt lời, lão ta sải bước lao vọt vào trong chùa Khánh Thọ.

Cẩm Y Vệ giống như thủy triều theo sau, không khác gì một trận cuồng phong quét qua cửa chùa,chỉ một thoáng biến mất không còn tăm tích. Lúc này, đứa bé mới "Oa" một tiếng, khóc váng lên.

Người dân nọ run rẩy giống như lá thu trong gió, nhưng vẫn không quên gắng sức bịt chặt miệng đứa bé. Y cúi xuống nhìn thì thấy sắc mặt đứa bé trở nên đỏ sậm, không thể thở được, thì ngay lúc đó một bàn tay xòe ra trước mặt nó.

Người dân nọ hoảng sợ thốt lên: "Đại nhân, ngài. . ." Y đột nhiên không sao nói tiếp được nữa. Đứa bé cũng nín bặt, ngơ ngác nhìn vào một con châu chấu đang nằm trên bàn tay đó.

Con châu chấu màu xanh lá mạ, làm nổi bật màu trắng nhợt nhạt của bàn tay đang cầm nó. Bàn tay thanh tú đầy sức mạnh, khẽ nhón con châu chấu không một chút lay động, ổn định như một ngọn núi. Sắc mặt của chủ nhân bàn tay đó cũng tương đối tái nhợt, giống như cả ngày không phơi ra ánh mặt trời. Trong lúc trầm mặc, hắn thể hiện ra một phần như mê như say của mưa

[Truyện được các thành viên nhóm Bạch Ngọc Nguyện dịch. Mời bạn tham gia với diễn đàn.]xuân. Nhưng thời điểm hắn nhìn đứa bé đó, khóe miệng đột nhiên lộ ra nét tươi cười. Nụ cười tươi bình dị, nhưng lại giống như mây đen tan đi, khiễn cho người khác như đang được tắm trong nắng xuân.

Người dân chúng nọ chưa bao giờ tưởng tượng được, gương mặt tươi cười của một người lại có thể tạo ra biến đổi lớn như vậy. Y có thể cảm nhận được sự thân thiện của người nọ, nên không còn thấy sợ hãi. Đứa bé kia hiển nhiên cũng cảm giác được điều đó, nó nhìn con châu chấu đó một lát, rồi đột nhiên thò tay ra cầm lấy con châu chấu. . .

Mặc dù trong lòng khá căng thẳng, nhưng người dân đó cũng không dám quát đứa bé dừng lại. Sau khi cầm con châu chấu màu xanh vào tay, đứa bé mới phát hiện con vật này được bện bằng lá cây mã lan. Ngắm nhìn con châu chấu bằng lá mã lan, gương mặt đầy nước mắt của đứa bé nở ra nụ cười tươi, giống như một đóa hoa vừa gặp mưa.

Đứa bé đưa ánh mắt đầy mong chờ nhìn sang người đàn ông kia, giống như đang hỏi dò có phảicon châu chấu này tặng cho nó hay không?

Người đàn ông có gương mặt tái nhợt kia chỉ khẽ gật đầu, rồi bỏ qua đứa bé, quay sang hỏi người dân nọ: "Chuyện gì xảy ra vậy?" Giọng nói của hắn khàn khàn, nhưng lại mang theo sự trầm tĩnh khôn tả.

Người dân nọ định thần lại, vội đáp: "Đại nhân, tiểu nhân đang đi ngang qua đây để tới khu chợ đằng kia bán chút ít đồ ăn sáng, bỗng nghe thấy tiếng chuông vang dội, sợ hết hồn cho nên mới té ngã. Chuông chùa Khánh Thọ đã lâu lắm rồi không vang lên. . . Tiểu nhân muốn bỏ đi, nhưng lại đụng ngay phải mấy người đại nhân. . . Tiểu nhân thật sự là người lương thiện, cầu xin đại nhân minh xét."

Một gã Cẩm Y Vệ mắt trố đứng bên cạnh nói: "Thu Thiên hộ, thuộc hạ thấy người này không là kẻ xấu."Thu Thiên hộ di chuyển ánh mắt từ đám bánh bao lăn lóc trên mặt đất lên người người dân nọ, hỏi vặn lại: "Ngươi thấy bằng cách nào? Trên trán hắn viết như vậy sao?"

Gã Cẩm Y Vệ mắt trố đỏ ửng mặt, lúng túng đưa tay lên gãi đầu bảo: "Cái này thì. . ."

Người dân nọ căng thẳng hơn vài phần, biện hộ: "Đại nhân, tiểu nhân thật sự là người lương thiện. Tiểu nhân là người gốc Cố An, thuận theo ý chỉ dời đô của Thiên tử tới đây đã được ba năm, từ đó đến giờ vẫn buôn bán lặt vặt. . ."

Thu Thiên hộ gật đầu nói: "Tam Tư, ghi nhớ nơi trú ngụ của nhà hắn, sau đó thả cho bọn hắn đi."

Gã Cẩm Y Vệ mắt trố lên tiếng đáp lời. Người dân nọ cuống quít báo ra nơi ở và tên tuổi, sau đó dẫn đứa bé muốn đi ngay. Thu Thiên hộ nhặt một cái bánh bao trên mặt đất lên, lên tiếng: "Thu nhặt hết những thứ đó lại đi!"Người dân nọ vội vàng thu nhặt quang gánh và đám bánh bao lăn lóc, dẫn đứa bé hấp tấp bỏ đi.

Thu Thiên hộ thong thả bóc lớp vỏ ngoài chiếc bánh bao đang cầm trên tay, xé một miếng cho vào miệng nhai rồi nuốt xuống bụng. Bụng Diêu Tam Tư kêu "Ùng ục" một tiếng. Lúc này gã mới nhớ ra chưa hết phiên trực đêm thì đã phải chạy ngay tới chỗ này, chưa kịp có gì bỏ bụng. Thoáng cảm thấy hối tiếc vì vừa rồi quên không lấy mấy cái bánh bao miễn phí, gã cười lấy lòng nói: "Thiên hộ đại nhân, ngài vẫn chưa ăn điểm tâm sao?"

Thu Thiên hộ liếc nhìn vào cửa chùa đáp: "Thừa lời."

Bắt gặp Thu Thiên hộ liếc nhìn vào cửa chùa, Diêu Tam Tư không nhịn được cũng nhìn sang phía bên đó, hạ thấp giọng nói: "Thiên hộ đại nhân, chuông chùa Khánh Thọ thật sự đã rất lâu rồi không vang lên. Chẳng trách Kỷ đại nhân lại khẩn trương dẫn theo chúng ta đến xem có chuyện gì xảy ra như vậy. Theo ý ngài, thật sự đã xảy ra chuyện gì?"Thu Thiên hộ thản nhiên đáp: "Vào xem chẳng phải sẽ biết hay sao."

Diêu Tam Tư bội phục nói: "Thu Thiên hộ nói có lý."

Hai người cất bước, vừa mới tới cửa ngôi chùa, đã nhìn thấy Cẩm Y Vệ đứng gác ở trước cửa với vẻ mặt lạnh như băng, không thèm chào hỏi một câu. Diêu Tam Tư nhìn thấy biểu hiện của đồng liêu như thế, càng thêm phần khẳng định chùa Khánh Thọ đã xảy ra sự việc trọng đại kinh thiên động địa, trong lòng không nhịn được tò mò suy đoán. Thu Thiên hộ vẫn không đổi sắc mặt, nuốt nốt miếng bánh bao cuối cùng.

Chùa Khánh Thọ được bắt đầu xây dựng vào thời Kim, đến thời nhà Nguyên đã từng được tu sửa lại, cho tới bây giờ đã trở thành Hộ Quốc tự của Đại Minh, được Thiên tử hết sức coi trọng. Những người dân bình thường căn bản không có cơ hội được vào trong chùa nửa bước.

Bên trong chùa Khánh Thọ, bầu không khí u ám lạnh lẽo, có một vài hòa thượng vẫn còn đangbàng hoàng đứng như trời trồng, không dám đi loạn. Đám người Cẩm y vệ chốt chặt các nơi hiểm yếu của ngôi chùa, thần sắc nghiêm nghị lạnh lùng, càng chứng tỏ sự việc đã phát sinh trong chùa chắc chắn không tầm thường.

Có một Cẩm Y Vệ vội vã đi tới trước mặt Thu Thiên hộ, giọng khá bất mãn gọi: "Thu Trường Phong, Chỉ huy sứ gọi ngươi qua đó." Gã Cẩm Y Vệ đó có hàm râu tua tủa, sợi nào cũng cứng rắn như cây châm. Gã đưa ánh mắt cũng sắc bén giống như châm nhìn chằm chằm vào Thu Thiên hộ, thân hình vẫn đứng thẳng bất động.

Thu Trường Phong khẽ gật đầu, cất bước đi tới ngôi tháp cao chín tầng cách đó không xa.

Gã Cẩm Y Vệ râu ria tua tủa thoáng kinh ngạc, hỏi giọng khiêu khích: "Ngươi đi đâu vậy?"

Thu Trường Phong mỉm cười: "Nếu Chỉ huy sứ đến đây, khẳng định là phải đi bái kiến Thượng sư. Nếu Chỉ huy sứ muốn tìm ta, đương nhiên ta phải chiếu theo chỗ của Thượng sư mà tới, chẳng lẽkhông đúng sao?"

Gã Cẩm Y Vệ râu ria tua tủa nhíu chặt lông mày, nắm chặt tay thành nắm đấm rồi lại thả lỏng ra, thái độ đổi sang vui vẻ bèn bảo: "Thu Trường Phong, gần đây ngươi được chỉ huy sứ rất coi trọng, sau này có phát đạt, đừng quên anh em đấy."

Thu Trường Phong liếc xéo người nọ, cũng vui vẻ đáp lại: "Nhất định, nhất định."

Mặc dù gã Cẩm Y Vệ râu ria tua tủa không hiểu rõ được ý tứ của Thu Trường Phong, nhưng không tiếp tục cố tình gây khó dễ nữa. Gã dẫn Thu Trường Phong đi vào trong ngôi tháp cao. Hai người lên đến tầng hai, thấy bên trong tháp hết sức rộng rãi. Một hòa thượng mặc đạo bào màu đen, quay lưng về phía mọi người, ngồi xếp bằng bên cạnh cửa sổ. Nghe thấy tiếng bước chân đi lên, ông ta cũng không hề quay đầu lại.

Trong tháp còn có mặt các hòa thượng và Cẩm Y Vệ khác. Kỷ đại nhân có vết lõm giống vết sẹodo đao gây ra giữa lông mày, cũng có mặt tại đây. Tuy nhiên, Thu Trường Phong vừa lên tháp, ánh mắt đã dán vào vị hòa thượng mặc đạo bào màu đen đó.

Hòa thượng làm sao lại mặc đạo bào?

Ấn tượng đầu tiên khi mọi người nhìn thấy vị hòa thượng đó, chính là không thể hiểu thấu. Không ai có thể phủ nhận về mặt bản chất ông ta giống một hòa thượng hơn cả, bởi vì không những cái đầu cạo trọc mà bên trên lại còn có vết giới hương. Chẳng khác gì một Cẩm Y Vệ không mặc phi ngư phục thì vẫn cứ là Cẩm Y Vệ, nên hòa thượng mặc đạo bào vẫn có thể là một hòa thượng.

Vị hòa thượng đó ngồi ở trong tháp không hề nhúc nhích. Nếu không có luồng gió lạnh lẽo thổi tới làm tay áo của ông ta bay phất phơ, thì sẽ khiến cho hầu hết mọi người đều cho rằng vị hòa thượng đó là một bức tượng được tạc bằng gỗ hay bằng đá.

Trong ánh sáng âm u của ngôi tháp, vị hòa thượng đó có vẻ cực kỳ lẻ loi cô độc, ngay cả bóngtrên mặt đất của bản thân cũng không có. . .

Bắt gặp Kỷ đại nhân nhìn sang, Thu Trường Phong thu hồi ánh mắt, vòng tay hành lễ nói: "Chỉ huy sứ, không biết gọi thuộc hạ đến đây có gì sai bảo?" Trong khi đang nói, ánh mắt của hắn đã liếc vào trung tâm ngôi tháp.

Không ngờ lại có một xác chết nằm chình ình ra đó.

Đỉnh đầu của xác chết trọc lốc, hiển nhiên là một hòa thượng. Xác chết nằm ngửa mặt lên trời, toàn bộ thân hình bị nhuộm đỏ. Trên ngực xác chết có một vết thương lẫn lộn máu thịt, hơn nữa khóe miệng lộ ra một nụ cười mỉm đầy ma quái.

Dường như người này bị kẻ khác giết chết ngay trong lúc vẻ mặt đang có chút đắc ý.

Gió nhẹ mang theo mưa phùn thổi vào trong tháp, Thu Trường Phong nhìn thấy nụ cười mỉm trênmặt xác chết, cảm thấy gai hết cả sống lưng.

Thì ra chùa Khánh Thọ xảy ra án mạng, chẳng trách chuông lại đổ, còn Kỷ đại nhân lại khẩn trương như thế. Nghĩ tới điểm này, Thu Trường Phong âm thầm kinh ngạc. Nơi này là Hộ Quốc tự, kẻ nào dám mạo hiểm giết hòa thượng của chùa? Hòa thượng này sao lại chết kỳ dị như vậy?

Kỷ đại nhân nhìn sang thu Trường Phong, trong ánh mắt âm u lạnh lẽo lóe lên vẻ mong chờ, khẽ nói: "Thu Thiên hộ, ngươi tới đúng lúc lắm, hãy xem xét người này chết như thế nào!" Bắt gặp Thu Trường Phong tiếp tục nhìn về phía hòa thượng mặc đồ đen, Kỷ đại nhân hạ giọng xuống thấp có thể nói: "Người bị hại là một hòa thượng nhỏ tuổi phục dịch Thượng sư của chùa Khánh Thọ, phật hiệu là Ngộ Tâm. Xác chết được một hòa thượng khác cũng phục dịch cho Thượng sư hiệu là Ngộ Tính phát hiện. Ngộ Tính nhìn thấy Ngộ Tâm đã chết, vội vàng đi gõ chuông. Khi ta chạy đến đây Thì thượng sư đã ngồi ở chỗ này rồi. . ." Lén lút đưa mắt nhìn trộm vị hòa thượng mặc đồ đen, Kỷ đại nhân lựa lời nói: "Dường như Thượng sư hết sức bi thương trước cái chết thảm của Ngộ Tâm, từ đầu chí cuối không nói một câu gì, ta cũng không tiện quấy rầy."Lão ta luôn mồm xưng hô vị hòa thượng mặc đồ đen kia là Thượng sư, lúc nào cũng ngấm ngầm tỏ ra sợ hãi đối với vị hòa thượng này.

Trong khi Kỷ đại nhân đang nói, Thu Trường Phong ngồi chồm hỗm xuống bên cạnh xác chết, khẽ cau mày nói: "Kỷ đại nhân, khám nghiệm tử thi vốn là việc của bên khám nghiệm. . ."

Kỷ đại nhân lạnh lùng hừ một tiếng, "Chẳng lẽ ngươi lại không biết, việc này muốn làm theo trình tự bình thường, khẳng định phải kinh động tới cái tên mặt mẹt của phủ đô đốc ngũ quân. . ." Ngừng lại trong chốc lát, Kỷ đại nhân đảo mắt, tiếp tục nói: "Nghe nói thánh thượng sắp sửa tiếp tục dùng binh đối với phương bắc, nên đang cần cái tên mặt mẹt của phủ đô đốc chuẩn bị. Những chuyện nhỏ nhặt này, chúng ta hoàn toàn không cần phải làm phiền phủ đô đốc, dẫn đến làm trở ngại việc dùng binh của thánh thượng."

Thu Trường Phong nhìn về phía xác chết nói: "Kỷ đại nhân luôn suy nghĩ thay cho thánh thượng, chẳng trách lại được thánh thượng cực kỳ yêu thích."Gương mặt Kỷ đại nhân thoáng hiện lên nét vui vẻ, "Đây chỉ là việc làm theo bổn phận của thần tử mà thôi. Đúng rồi, cái người mà ta sai ngươi tra xét ở bên ngoài chùa có dấu hiệu nào đáng hiềm nghi là hung thủ không?"

Thu Trường Phong khẽ lắc đầu đáp: "Thuộc hạ đã tra xét kỹ càng, người đó chỉ là một dân chúng tầm thường buôn bán lặt vặt, chắc chắn không phải là hung thủ."

Gã Cẩm Y Vệ râu ria tua tủa từ khi gặp Thu Trường Phong trở đi, vẫn mang vẻ mặt khó chịu. Nghe thấy vậy, gã cười nhạt nói: "Vừa rồi thời gian Thu Thiên hộ chỉ ở bên ngoài chùa không quá một nén hương, có thể tra xét kỹ càng được cái gì chứ! Ta thấy là đang qua mặt Kỷ đại nhân mà thôi!"

Trong lúc Kỷ đại nhân hết nhìn gã Cẩm Y Vệ râu ria tua tủa, lại quay sang nhìn Thu Trường Phong, trên mặt lộ ra vẻ hoài nghi.Sắc mặt vẫn không hề thay đổi, Thu Trường Phong từ tốn đáp: "Người dân đó tên gọi Trương A Tam, con trai tên là Trương Hổ Đầu, là người Cố An. Trước kia tuân theo ý chỉ dời đô của Hoàng Thượng chuyển vào phủ Thuận Thiên, đã dọn vào ở phố Trường Liễu của phủ được ba năm. Gã là người nhát gan nhu nhược, chuyên bán đồ ăn sáng. . ."

Gã Cẩm Y Vệ râu ria tua tủa chất vấn: "Chẳng lẽ chỉ những tiểu tiết này đã có thể nói rõ Trương A Tam không phải là hung thủ?"

Thu Trường Phong mỉm cười đáp: "Những tiểu tiết này đương nhiên không thể đủ chứng minh. Tuy nhiên ta đã quan sát thấy, ống tay áo ống quần của gã có vệt nước chát (2) vẫn còn ướt, chắc là bị dây vào lúc hấp bánh bao buổi sớm. . . Ta cũng đã nếm bánh bao do Trương A Tam làm, vừa trắng vừa mềm, tay nghề có thể nói là khá cao."

(2: dung dịch màu đen còn lại khi nấu muối, vị đắng có chứa chất độc. Có thể làm sữa đậu nành đông lại thành đậu hũ)Gã Cẩm Y Vệ râu ria tua tủa giễu cợt nói: "Ngươi chỉ nói cho sướng miệng, toàn là chuyện hết sức vặt vãnh, những điều đó và Trương A Tam có phải là hung thủ hay không có liên quan gì đâu?"

Thu Trường Phong mỉm cười, "Đương nhiên có liên quan mật thiết! Nếu một người dân chúng bình thường giết người tại chùa Khánh Thọ, khẳng định sau đó sẽ hoang mang lo sợ, làm sao còn có thể còn tâm trí đi hấp bánh bao mang bán giống như Trương A Tam? Trương A Tam đã hấp ra bánh bao hoàn hảo, chứng tỏ hành vi của gã vẫn giống y như thường ngày, trong đầu không bị ám ảnh. Vậy có thể nói là gã không có liên quan gì tới sự việc xảy ra ở chùa Khánh Thọ rồi."

Gã Cẩm Y Vệ râu ria tua tủa đờ người.

Thong thả gật đầu, Kỷ đại nhân vỗ nhẹ vào vai Thu Trường Phong, cười nói: "Trường Phong, ngươi quả nhiên quan sát tinh tế, không phụ sự ta tín nhiệm của ta. Làm tốt lắm!" Ngây người ra một thoáng, lão ta mới hỏi tiếp: "Thế nào, có tra được manh mối gì từ xác chết không?"Thu Trường Phong dán chặt mắt vào xác chết, vẻ mặt khẽ hoang mang, một lúc lâu sau mới đáp lại: "Thuộc hạ tạm thời không tra xét ra được vết thương chí mạng dẫn đến tử vong của xác chết."

Kỷ đại nhân nhíu mày, còn chưa kịp mở miệng, gã Cẩm Y Vệ râu ria tua tủa đã không nhịn được nói chen vào: "Ngực của người chết bị vũ khí sắc bén đâm vào tạo thành vết thương rộng hoác, hiển nhiên đó là vết thương chí mạng. Thu Trường Phong, ngươi đừng có nói với ta, như vậy còn chưa được tính là vết thương chí mạng gây tử vong!"

Kỷ đại nhân đột nhiên quay đầu lại quát khẽ: "Mạnh Hiền, nếu ngươi không im miệng, có tin ta sẽ nhét cả thùng phân người vào trong miệng ngươi không?"

Sắc mặt tái nhợt, Mạnh Hiền vô thức giật lùi về phía sau nửa bước.

Trên khuôn mặt, cơn giận vẫn còn chưa nguôi, Kỷ đại nhân quay sang nhìn Thu Trường Phong hỏi:"Tại sao ngươi lại phán đoán vết thương trên ngực người chết không phải là vết thương chí mạng?"

Thu Trường Phong cau mày đáp: "Nhìn hình dạng, vết cắt của vết thương trên ngực người chết, xác thực là do một thanh đoản đao đâm vào với tốc độ cực nhanh gây ra. . ."

Kỷ đại nhân kỳ quái hỏi lại: "Làm sao ngươi lại dám khẳng định là đao như thế?"

Thu Trường Phong thong thả rút bội đao ra, đưa chuôi đao cho Kỷ đại nhân đáp lại: "Đại nhân, người thử dùng cây đao này đâm Ngộ Tâm mà xem. . ."

Kỷ đại nhân khoa tay múa chân một lát, rồi gật đầu khen: "Ngươi nói không sai! Bình thường, nếu như thân đao quá dài, khi đâm ra có lẽ sẽ không tạo ra vết thương có góc độ như thế này."

Thu Trường Phong tiếp nhận trường đao cắm trở vào trong vỏ, trong mắt hiện lên một vẻ kỳ quáinói: "Còn có một điểm rất quái lạ, vết thương nằm ngay gần giữa trái tim, khi đao đâm vào đó đáng lẽ máu phải phun ra rất nhiều mới đúng."

Ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng, Kỷ đại nhân hài lòng nói: "Đúng vậy, đây cũng là chỗ mà ta đang không giải thích nổi. Ta đã quan sát kỹ càng vết thương của xác chết, nhưng lại phát hiện ra hầu như chẳng có máu chảy ra. Điều này chỉ có thể lý giải được trong trường hợp. . ." Lão ta kéo dài giọng, hiển nhiên là đang chờ Thu Trường Phong giải thích. Một lúc lâu sau, Thu Trường Phong mới gật đầu tiếp lời: "Đúng vậy, thời điểm mà nhát đao kia đâm vào, Ngộ Tâm đã chết được một khoảng thời gian ngắn, bởi vậy mới không có quá nhiều máu chảy ra! Điểm này hết sức không hợp với lẽ thường. . . Hung thủ đâm nhát đao vô dụng này để làm gì?"

Ánh mắt đột nhiên lộ ra vài phần quái dị, Kỷ đại nhân lẩm bẩm nói: "Trừ phi tên hung thủ có thù oán sâu đậm với Ngộ Tâm, cho nên kể cả lúc Ngộ Tâm đã chết, y vẫn còn bồi thêm một nhát đao nữa vào ngực của hắn. Hoặc giả là y muốn khẳng định chắc chắn Ngộ Tâm phải chết hẳn, cho nên lúc đó mới đâm thêm một nhát. . ." Dường như cảm giác giải thích như vậy vẫn chưa hợp lý, Kỷđại nhân nói tránh đi: "Nhưng nếu như nhát đao đó đâm vào lúc Ngộ Tâm đã chết, vậy vết thương chí mạng dẫn đến cái chết của hắn là cái gì? Kẻ nào có thâm cừu đại hận với Ngộ Tâm đến mức phải mạo hiểm đến tận chùa Khánh Thọ giết hắn?"

Những vấn đề này, Kỷ đại nhân thật ra đã nghĩ đến từ lâu, nhưng không làm sao tìm ra lời giải thích, mà ngược lại càng nghĩ càng là cảm thấy lạnh giá trong lòng. Theo kinh nghiệm nhiều năm làm việc của mình, lão ta đã cảm nhận được bên trong vụ án mạng có vẻ tầm thường ở chùa Khánh Thọ này, lại ẩn dấu uyên nguyên cực kỳ không tầm thường.

Thu Trường Phong cau mày, chạm vào cánh tay xác chết rồi từ từ rút trở về, trong mắt mang đậm vẻ kinh ngạc.

Kỷ đại nhân thấy thế vội hỏi, "Ngươi phát hiện ra cái gì?"

Thu Trường Phong lưỡng lự đáp: "Thuộc hạ không dám nói."Kỷ đại nhân có chút nóng nảy nói: "Ngươi cứ nói đừng ngại."

Thu Trường Phong hít dài một hơi, trên gương mặt tái nhợt hiện ra vài phần kinh hãi, "Thuộc hạ nghi ngờ người này. . . bị chết cóng!"

Gió lạnh đột nhiên ập tới, tất cả mọi người đều giật nảy người, rùng mình một cái.

Nghe thấy vậy, nếu không phải vì e sợ Kỷ đại nhân tức giận, Mạnh Hiền đã lớn tiếng chỉ trích Thu Trường Phong phát ngôn bừa bãi ngay lập tức. Thời tiết như lúc này, mặc dù trời mưa mát đến tận phế phổi, nhưng làm thế nào mà khiến cho con người ta chết cóng được đây?

Cái gã Thu Trường Phong này, mặc dù gần đây biểu hiện hết sức chói mắt trong Cẩm y vệ, nhưng không ngờ lại đưa ra một kết luận hoang đường đến như thế. Mạnh Hiền sắp cười ra tiếng thì bỗng nhiên nhìn thấy sắc mặt Kỷ đại nhân, nét mặt tươi cười của gã đông cứng lại.Gã chưa bao giờ từng nhìn thấy sắc mặt Kỷ đại nhân khó coi như lúc này.

Khoảnh khắc đó, sắc mặt Kỷ đại nhân xám như tro tàn, khóe miệng run rẩy không sao cưỡng lại được, vết lõm giống như bị đao chém trên mi tâm càng lún sâu vào trong, thậm chí còn làm lộ một chấm đỏ hồng ở bên trong ra.

Hóa ra đó thật sự là vết sẹo do đao chém.

Là kẻ nào gây ra vết thương đó trên trán Kỷ đại nhân?

Mạnh Hiền thầm kinh ngạc không thôi, cho dù Ngộ Tâm có bị chết cóng đi chăng nữa, nhưng không hiểu sao Kỷ đại nhân lại kinh hãi đến như vậy? Biểu hiện như thế xuất hiện trên mặt Kỷ đại nhân thật sự khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng ra nổi!

Kỷ đại nhân tên là Kỷ Cương, hiện giờ đảm nhiệm chức vụ Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ trong kinhthành.

Phố phường Kinh thành có câu đồng dao: "Thân quân hai mươi hai, chỉ riêng cẩm y hoành hành; như lang như hổ vệ, tên Kỷ Cương đứng đầu tiên!"

Thời Hồng Vũ Minh triều, Thái tổ Chu Nguyên Chương thiết lập mười hai vệ (3) làm thân quân, trực tiếp điều hành. Trong đó, Cẩm Y Vệ là vệ quan trọng nhất trong số mười hai vệ, nắm quyền sinh sát, thậm chí có thể độc lập thẩm vấn và xử tử triều thần. Năm xưa trong tứ đại án thời Hồng Vũ (4), Cẩm Y Vệ đã làm dấy lên sóng gió ngập trời, bắt giết mấy vạn thần tử, hoành hành không sợ một ai, cả vua tôi đều phải thất sắc. Về sau bởi vì Cẩm Y Vệ quyền hành quá lớn, Chu Nguyên Chương đã huỷ bỏ vệ này. Nhưng kể từ khi đương kim Vĩnh Lạc Đại Đế Chu Lệ lên ngôi sau "Tĩnh Nan chi dịch" (5), chẳng những mở rộng thân quân từ mười hai lên thành hai mươi hai vệ, mà còn tăng cường thủ đoạn khốc liệt, cứng rắn thống trị; Hơn thế nữa còn cho Cẩm Y Vệ được vượt quyền phủ đô đốc ngũ quân. Thống lĩnh tối cao của Cẩm Y Vệ lúc này chính là Chỉ huy sứ Kỷ Cương.

Hiện giờ Kỷ Cương chính là bề tôi tâm phúc của Thiên tử Chu Lệ, hành xử lòng dạ độc ác ra tay tàn nhẫn, làm việc lục thân không nhận, mặc dù chức quan không cao, nhưng quyền hành lại rất lớn; cho dù là phủ đô đốc, nội các hay là lục bộ đều phải nhìn sắc mặt lão ta mà hành xử.

Một người như vậy, tại sao lại bị một câu nói của Thu Trường Phong làm cho sợ hãi đến mức như thế?

Tiếng gió nổi lên như khóc như than. Bên ngoài tháp, lá cây xào xạc lay động, giống như Ngộ Tâm đã chết đang hiện hồn kể lại oan tình của bản thân. . .(3: Vệ - Đơn vị quân đội thời Minh) (4: Không Ấn án, Quách Hoàn án, Hồ Duy Dung án và Lam Ngọc án) (5: Họa Tĩnh Nan - Cuộc nội loạn kéo dài gần 3 năm giữa Yến Vương Chu Lệ và Kiến Văn Đế Chu Doãn Văn. Sau khi cuộc nội chiến kết thúc, Yến Vương giành thắng lợi trở thành vị hoàng đế thứ ba của triều Minh - Minh Thành Đế, đặt niên hiệu là Vĩnh Lạc)Trải qua một lúc lâu, Kỷ Cương mới mở miệng hỏi: "Tại sao ngươi lại nhận định Ngộ Tâm bị chết cóng?" Giọng nói bình thường vẫn mang đầy vẻ uy nghiêm lạnh lẽo đến tận xương tủy của lão ta, khoảnh khắc đó đã khàn đi vài phần.

Mạnh Hiền đang đứng bên cạnh lại tiếp tục biến sắc. Cho dù đã vỡ lẽ ra ít nhiều, nhưng trong lòng gã vẫn có chút mơ hồ. Từ câu hỏi vừa rồi là có thể biết được, chắc chắn Kỷ Cương cũng đã nhận ra Ngộ Tâm bị chết cóng từ trước. Nhưng nếu là như vậy, tại sao lão còn phải hỏi Thu Trường Phong về nguyên nhân cái chết của Ngộ Tâm? Sau khi thu được đáp án khẳng định từ chính miệng của Thu Trường Phong, thì tại sao Kỷ Cương lại sợ hãi đến như vậy?

Những gì ẩn dấu sau lưng vụ trọng án này dường như còn vượt xa so với biểu hiện bên ngoài.

Thu Trường Phong thở phào nhẹ nhõm, dùng giọng nói đầy nghi hoặc trả lời: "Đúng vậy, thuộc hạ cảm thấy Ngộ Tâm quả thực bị chết cóng, bởi vì có rất nhiều dấu vết đặc thù có thể chứng minh điều này. Thi thể của Ngộ Tâm hơi vặn vẹo, làn da toàn thân tái nhợt, có những chấm tổn thươngmàu đỏ do giá rét gây ra. Kỳ lạ nhất chính là khóe miệng của hắn mơ hồ cười ảo não, đây là biểu hiện đặc trưng của người bị chết cóng."

Mặc dù Mạnh Hiền đã chứng kiến người bị chết cóng, nhưng lại không biết người chết vì lạnh lại có nhiều học vấn như vậy, trong lòng âm thầm ghen ghét không sao nhịn nổi, không hiểu tại sao Thu Trường Phong lại biết tới những điều này?

"Vậy tại sao phần thân trên của hắn lại cởi trần?" Kỷ đại nhân khàn giọng hỏi, trong mắt thấp thoáng hiện lên vài phần sợ hãi.

Thu Trường Phong đáp: "Đây hoàn toàn là hiện tượng đặc thù của người bị chết cóng, thuộc hạ nghe nói. . . Người sắp chết cóng sẽ sinh ra ảo giác, thậm chí còn có cảm giác nóng nực, bởi vậy sẽ cởi bỏ quần áo. Còn có một điểm mà thuộc hạ thật sự nghĩ mãi cũng không ra, thời tiết thế này, tại sao lại có thể có người bị chết cóng?"Trên mặt lại thoáng hiện lên vẻ hoảng sợ, Kỷ Cương vừa định nói điều gì đó, cầu thang đi lên vang lên tiếng bước chân dồn dập. Diêu Tam Tư chạy tới báo: "Kỷ đại nhân, người của phủ đô đốc muốn gặp Thượng sư."

Kỷ Cương khôi phục lại vẻ âm trầm thường lệ, quát: "Thượng sư không muốn tiếp khách. . ." Liếc nhìn sang phía vị hòa thượng mặc đồ đen một cái, lão ta khẽ nói: "Mạnh Hiền, ngươi ngăn cản bọn chúng, chờ ta bẩm báo Thượng sư rồi nói sau." Lão ta lật đật đi tới bên cạnh vị hòa thượng mặc đồ đen, khẽ nói: "Thượng sư, người của phủ đô đốc đến. Để. . . không làm trở ngại thượng sư thanh tu, hạ quan sẽ bảo bọn họ quay về. . ."

Vị hòa thượng mặc đồ đen cũng không quay người lại, chỉ lầm bầm nói: "Đã đến nước này, còn có thể quay trở về hay sao?" Giọng nói của vị hòa thượng này cực kỳ trầm thấp, lãnh đạm hầu như không mang theo bất cứ một chút cảm tình nào, nhưng lại khiến cho người khác sau khi nghe thấy sinh ra cảm giác, trong giọng nói không làm dấy lên nổi một gợn sóng đó lại có vô tận sóng trào.Kỷ Cương nhíu mày, tìm hiểu ẩn ý trong lời nói của vị hòa thượng.

Tại Phủ Thuận Thiên, người có thể làm cho Kỷ Cương hành xử thận trọng, hao tâm tổn trí chỉ có hai vị. Một người đương nhiên là hoàng đế Chu Lệ, người còn lại chính là vị hòa thượng mặc đồ đen trước mặt lão ta.

Đúng lúc này, ở đầu cầu thang có người nói: "Thì ra là Kỷ đại nhân đang ở đây! Chẳng trách. . . Chẳng trách. . ."

Kỷ Cương quay phắt đầu lại, định lớn tiếng mắng Mạnh Hiền làm việc bất lực, không chặn được người khác vào trong tháp. Nhưng vừa mới nhìn thấy người đang bước lên đầu bậc thang, lão đột nhiên đổi thành thái độ tươi cười nói: "Thì ra là Dương đại nhân và Từ Đô Đốc đã đến, không thể tưởng được, không thể tưởng được. . ."

Ở đầu bậc thang có hai người đang đứng. Người bên trái có thân hình bệ vệ, dương dương tự đắc.Người bên phải sắc mặt thanh tú, râu dài phiêu dật, lúc còn trẻ chắc chắn là một thanh niên cực kỳ lôi cuốn.

Người râu dài cười hỏi: "Kỷ đại nhân không thể tưởng được cái gì?"

Kỷ Cương nhìn sang người có bộ râu dài, cố tạo ra dáng vẻ tươi cười đáp: "Vậy Dương học sĩ chẳng trách cái gì?" Hiện giờ bản thân Kỷ Cương là đệ nhất nhân Cẩm Y Vệ, quan viên tầm thường lão ta không thèm để vào mắt, nhưng khi nhìn thấy hai người trước mặt, trong lòng lại sinh ra vài phần úy kị.

Kỷ Cương nhận ra người đang vênh váo kia tên là Từ Khâm, là cháu của khai quốc công thần Từ Đạt, hiện giờ là thống lĩnh phủ đô đốc ngũ quân, nắm giữ quân đội của Phủ Thuận Thiên trong tay.

Từ trước đến nay, Phủ đô đốc ngũ quân và Cẩm Y Vệ luôn đối chọi với nhau như nước với lửa,tranh đấu gay gắt, không ai phục ai. Kỷ Cương nhìn thấy Từ Khâm chạy đến đây, bên ngoài thì nghênh đón nhưng trong lòng thì thầm réo cha mẹ lão ra mà rủa. Lão ta hiểu rõ nếu Từ Khâm biết chùa Khánh Thọ xảy ra trọng án, nhất định sẽ đến tranh giành việc phá án với bản thân mình.

Vụ án này hết sức phức tạp!

Chưa cần nói đến nguyên nhân cái chết kỳ quặc của Ngộ Tâm, làm khơi dậy niềm hoang mang mà Kỷ Cương đã chôn dấu nhiều năm, chỉ cần việc vụ án phát sinh ở chùa Khánh Thọ, lão đã không thể không tranh thủ vượt lên trước phá án.

Chùa Khánh Thọ là quốc tự của Đại Minh, có địa vị trọng yếu trong lòng Chu Lệ. Nhưng hiện giờ, người quan trọng nhất của chùa Khánh Thọ lại chính là vị hòa thượng mặc đồ đen kia.

Vị hòa thượng này tên là Diêu Nghiễm Hiếu.Diêu Nghiễm Hiếu là trụ trì chùa Khánh Thọ, pháp danh Đạo Diễn, thường thường vẫn ăn mặc nửa tăng nửa đạo. Hiếm có người biết, tại sao lão ta lại ăn mặc như vậy, còn Kỷ Cương thì lại không dám hỏi.

Bình thường, một vị hòa thượng chỉ có quyền lực giới hạn trong đám sư sãi ở ngôi chùa mà mình trụ trì, không đáng lọt vào mắt Kỷ Cương. Nhưng vị Diêu Nghiễm Hiếu này, dù thế nào cũng có thể nói là vị trụ trì có quyền lực nhất trong thời đại này, thậm chí từ xưa đến nay.

Bởi vì lão ta trụ trì cả thiên hạ.

Trong "Tĩnh Nan chi dịch", Diêu Nghiễm Hiếu đích thân bày mưu tính kế, trợ giúp thiên tử Chu Lệ giành được thiên hạ.

Năm đó sau khi đăng cơ, người cháu của Chu Lệ, cũng chính là cháu của Chu Nguyên Chương - Chu Duẫn Văn đã tước bỏ phiên vương củng cố chính quyền, chủ động ra tay đối với hầu hết cácbậc chú bác. Một đám chú bác không bị nhốt ở kinh thành thì cũng buộc phải lưu vong tha hương. Cuối cùng đến lúc sắp sửa ra tay đối với Chu Lệ, Chu Lệ không thể nhịn được nữa, thông qua cuộc nội loạn "Tĩnh Nan" nổi tiếng để khởi binh đoạt quyền.

Lúc ấy Chu Duẫn Văn nắm quân trăm vạn trong tay, còn Chu Lệ chỉ có mấy vạn thân binh.

Nhưng chỉ với vài vạn thân binh đó, dưới sự bày mưu tính kế của Diêu Nghiễm Hiếu, đã đánh bại hùng binh trăm vạn của Chu Duẫn Văn, đánh giết thẳng tới Ứng Thiên phủ thành Nam Kinh, đánh đuổi Chu Duẫn Văn không còn manh giáp, đánh Chu Duẫn Văn chết không rõ nơi chôn thây, giành được thiên hạ Đại Minh rồi dựng lên vị Vĩnh Lạc Đại Đế.

Chu Lệ coi Diêu Nghiễm Hiếu vừa là thầy vừa là bạn, chưa bao giờ cự tuyệt bất cứ yêu cầu nào của lão.

Bởi vậy cũng có thể nói, chỉ cần Diêu Nghiễm Hiếu lên tiếng là có thể làm Chu Lệ thay đổi quyếtđịnh. Nếu Diêu Nghiễm Hiếu muốn dồn Kỷ Cương vào chỗ chết, thì cho dù là Cẩm Y Vệ đệ nhất nhân, Kỷ Cương vẫn phải chết.

Một người cỡ như vậy, Kỷ Cương sao lại không tận lực mà nịnh bợ cho được!

Nơi này xảy ra vụ trọng án, Kỷ Cương chẳng có lý do gì mà không dốc hết tâm trí và sức lực để phá án!

Năm xưa khi Chu Lệ vẫn còn là Yến vương, Diêu Nghiễm Hiếu đã là trụ trì chùa Khánh Thọ. Hiện giờ Chu Lệ đã là thiên tử của Đại Minh, có thể nói là "Dưới bầu trời không chỗ nào không phải là đất của Vương, dù sống ở đâu thì cũng đều là thần dân của Vương (6)", nhưng Diêu Nghiễm Hiếu vẫn là trụ trì của chùa Khánh Thọ.

(6: nguyên văn "Phổ thiên chi hạ, mạc phi vương thổ; suất thổ chi tân, mạc phi vương thần" - Bài thơ Bắc Sơn trong phần Tiểu Nhã của Kinh Thư)Sau khi giúp Chu Lệ lấy được thiên hạ, đáng lẽ ra Diêu Nghiễm Hiếu muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nhưng lão lại chỉ yêu cầu được tiếp tục xuất gia, rồi quay trở về chùa Khánh Thọ làm hòa thượng như trước kia.

Một thỉnh cầu quái đản như thế, không ai có thể tưởng tượng ra được.

Dường như Chu Lệ cũng không ngờ tới, nhưng ông vẫn tôn trọng quyết định của Diêu Nghiễm Hiếu.

Cho dù Kỷ Cương vĩnh viễn không bao giờ nhìn thấu được tâm tư của Diêu Nghiễm Hiếu; Nhưng lần này, lão ta đã quyết định, bằng bất kể giá nào cũng phải giúp Diêu Nghiễm Hiếu phá được vụ trọng án trong chùa. Cho dù Dương Sĩ Kỳ đến giúp Từ Khâm, cũng đừng hòng đoạt đi công lao của lão ta.

Người râu dài mà thời thanh niên là một người khôi ngô tuấn tú, tên Dương Sĩ Kỳ, là Đại học sĩ nộicác Trái Xuân Phường của triều đình, hiện giờ là nội các đệ nhất nhân, được thiên tử hết sức coi trọng, ngay cả Kỷ Cương lão cũng không cần phải nể mặt.

Nghe Kỷ Cương vặn lại, Dương Sĩ Kỳ cười đáp: "Ta mới đến bên ngoài chùa Khánh Thọ thì đã phát hiện chim chóc cũng không dám hót một tiếng, cảm thấy kỳ quái, thì ra Kỷ chỉ huy đang ở đây."

Kỷ Cương ngoài mặt tươi cười, nhưng lại ngầm châm chích: "Chim chóc im lặng bởi vì chúng biết rõ ưu điểm của việc không hót. Những con chim thích hót luôn chết sớm. Điều mà ta không ngờ tới là. . Lúc này lẽ ra Dương học sĩ phải đang trên đường đến buổi tảo triều (7), còn Từ Đô Đốc hình như là đang phải dự trù quân bị mới đúng. Nhưng không hiểu tại sao hai vị đại nhân lại không hẹn mà cùng đến nơi này, chẳng lẽ đã biết trước có trọng án phát sinh ở đây?"

Dương Sĩ Kỳ mỉm cười đáp: "Tới gặp Thượng sư, không nhất thiết phải đợi đến lúc có người chết

(7: Buổi chầu sớm, diễn ra vào giờ dần, tương ứng với 3-5 h sáng)mới đến. Chuyện này thực ra rất dễ giải thích, chẳng qua là Thánh thượng muốn chúng ta đến đây mà thôi. Trước khi tới, chúng ta quả thật không biết trong chùa đã xảy ra án mạng. Tuy nhiên, nếu đã có án mạng. . ."

Từ Khâm cắt ngang: "Nếu phủ Thuận Thiên xảy ra án mạng, vậy phải giao cho phủ đô đốc chúng ta điều tra."

Mặt Kỷ Cương lộ vẻ hoài nghi, không đoán ra được tại sao Thánh thượng lại cử hai người này đến đây. Nhìn thấy Từ Khâm muốn cướp lấy cơ hội nịnh bợ Diêu Nghiễm Hiếu như bản thân đã dự kiến, Kỷ Cương âm thầm cười lạnh trong lòng, ra vẻ việc chung trên hết nói: "Từ Đô Đốc nói vậy sai rồi. Sự việc nghiêm trọng, nếu như Cẩm Y Vệ đã phát hiện ra trọng án trước, hơn nữa còn liên quan đến Thượng sư, chiếu theo lẽ thường thì đích thân ta phải đi bẩm báo Thánh thượng, rồi thỉnh ngài quyết định ai đến tra án mới đúng."

Từ Khâm thầm nghĩ, nếu qua miệng ngươi tâu lại với thánh thượng, chuyện này làm gì còn cóphần của ta? Tối hôm qua Thánh thượng sai phủ đô đốc phái người trợ giúp Thượng sư làm việc, khẳng định Thượng sư có nhiều hảo cảm với người của phủ đô đốc. Nghĩ đến đó, Từ Khâm cười đáp: "Nếu sự việc đã phát sinh tại chùa Khánh Thọ, vậy cứ để Thượng sư đưa ra quyết định cuối cùng là hợp lý nhất."

Dương Sĩ Kỳ gật đầu nói: "Từ Đô Đốc nói vậy rất hợp lý. . ." rồi nhìn sang Diêu Nghiễm Hiếu hỏi: "Xin hỏi Thượng sư quyết định như thế nào?"

Trong lòng thầm oán hận, nhưng Kỷ Cương không sao bắt bẻ lại được, không nhịn được quay sang nhìn Diêu Nghiễm Hiếu.

Diêu Nghiễm Hiếu vẫn ngồi quay lưng về phía mọi người.

Cho dù Cẩm Y Vệ như lang như hổ trong kinh thành, Đô đốc nắm giữ binh quyền năm quân hay là Đại học sĩ quyền lực khuynh đảo triều chính có đi đến sau lưng mình, hầu như cũng chẳng đángđể lão ta quay lại nhìn một cái.

Tuy rằng mọi người khó chịu trong lòng, nhưng không ai dám bất mãn, bởi vì bọn họ biết rõ, cho dù Thiên tử có đến đây, Diêu Nghiễm Hiếu cũng vẫn sẽ xử sự như vậy.

Không biết đã bao lâu, đến lúc bầu không khí dường như đã trở nên trầm trọng khiến cho mọi người cảm thấy khó thở, rốt cục Diêu Nghiễm Hiếu cũng mở miệng nói: "Vụ án này, không ai cần phải điều tra."

Mọi người đần mặt ra, trong lúc nhất thời không ai dám tin vào lỗ tai mình.

Đây là án mạng, phát sinh ở chùa Khánh Thọ, kỳ quái như thế, nhưng lại khơi khơi không cần điều tra? Rốt cục Diêu Nghiễm Hiếu có ý gì? Tất cả mọi người đều hoang mang, nhưng không ai dám chất vấn.Lời nói của Thượng sư Diêu Nghiễm Hiếu, từ trước tới giờ đều không khác gì ý chỉ của thiên tử, không ai được phép hoài nghi.

Đầu Thu Trường Phong cúi gằm, vẫn không rời mắt khỏi xác chết. Trên gương mặt tái nhợt lộ ra vài phần trầm trọng. . . Trước mặt những người này, một Thiên hộ nho nhỏ như hắn căn bản không được phép mở miệng. Nhưng dường như hắn đã nhìn ra điều gì đó, trong mắt chợt có vài phần bất an.

Chẳng qua, không có ai buồn để ý tới vẻ bất an đó.

Do dự một lúc lâu, Kỷ Cương mới mở miệng hỏi: "Thượng sư, vậy. . . phải làm gì bây giờ?"

Diêu Nghiễm Hiếu thong thả đứng dậy, xoay người lại.

Từ bên ngoài cửa sổ, gió xuân mang theo nước mưa, từng giọt từng giọt tạt lên thân thể chậmchạp của lão ta. Bất cứ ai nhìn thấy cũng đều sinh ra cảm giác lão đã già lắm rồi. Mỗi một hành động cử chỉ của lão đều giống như đang phải kéo theo một gánh nặng ngàn cân. Gánh nặng trầm trọng vô hình của tuổi tác đã đè nát thời thanh xuân, đè nát đi khí phách hăm hở của một thời.

Cho tới giờ này, một Diêu Nghiễm Hiếu đã từng làm rung động thiên hạ, nhìn bề ngoài cũng chỉ là một hòa thượng già nua gần đất xa trời mà thôi.

Mỗi người đang có mặt trong tháp đều sinh ra lòng cảm thán đối với Diêu Nghiễm Hiếu, nhưng không một ai biểu lộ ra mặt.

Diêu Nghiễm Hiếu không cần người khác thương cảm!

Diêu Nghiễm Hiếu chậm chạp cởi đạo bào ra, quỳ xuống, nhẹ nhàng dùng đạo bào trùm kín toàn thân Ngộ Tâm, rồi lại ngồi xuống, chắp tay trước ngực, hai mắt khép hờ, dường như tụng niệm gì đó. Sau một lúc lâu, Diêu Nghiễm Hiếu mới mở hai mắt ra, nhìn qua xác chết, trong giọng nóikhông mang theo chút cảm tình nào dường như đã có phần run rẩy, "Nên đi nhất định sẽ đi, nên đến. . . cũng nhất định sẽ đã đến."

Dương Sĩ Kỳ nhìn thấy vậy, trên gương mặt vẫn thường trực mỉm cười lộ ra vài phần kỳ quái. Tuy rằng lão tự cho mình là học cao hiểu rộng, nhưng hiển nhiên cũng không đoán ra nổi rốt cục Diêu Nghiễm Hiếu có ý gì.

Rất lâu sau, Diêu Nghiễm Hiếu chậm chạp nói: "Kỷ chỉ huy. . ."

Tinh thần chấn động, Kỷ Cương tiến lên phía trước đáp: "Thượng sư. . . Có ty chức."

Diêu Nghiễm Hiếu thong thả nói: "Ngươi đi tìm hai người, đưa Ngộ Tâm đi chôn, không nên kinh động người khác."

Kỷ Cương sững sờ, không ngờ đường đường chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ lại phải làm việc khâm liệm xácchết. Bắt gặp khóe miệng Từ Khâm lộ rõ nét giễu cợt, cho dù trong lòng khó chịu, nhưng Kỷ Cương vẫn mang vẻ mặt hết sức cung kính đáp: "Vâng, ty chức sẽ tự mình đi xử lý!"

Kỷ Cương ra hiệu cho Thu Trường Phong, rồi khom người xuống, chuẩn bị tự mình nâng xác chết lên. Diêu Nghiễm Hiếu lắc đầu nói: "Để cho người khác đi làm đi, ta còn có việc nhờ ngươi hỗ trợ."

Trong lòng phấn khích lên một chút, Kỷ Cương nháy mắt với Thu Trường Phong, trịnh trọng nói: "Thu Thiên hộ, hãy an táng Ngộ Tâm. . . tiểu sư phó chu toàn."

Ngay sau đó đã có Cẩm Y Vệ nâng cáng lên, Thu Trường Phong tự mình áp giải, mang xác Ngộ Tâm đi xuống tháp.

Trong tháp rơi vào yên lặng. Gió thổi tới, càng làm cho bầu không khí bên trong tháp trở nên tĩnh lặng như chết. Mọi người đang có mặt trong đó đều có cảm giác như đang ở trong hầm mộ, nhưng không một ai lộ ra vẻ nóng nảy bất an.Diêu Nghiễm Hiếu hao gầy ngồi dưới đất, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Dương học sĩ, Từ Đô Đốc, không hiểu Thánh thượng đã nói với các ngươi hay chưa, ta cần một người. . . đi làm một việc."

Dương Sĩ Kỳ khẽ giật mình. Lão ta và Từ Khâm đều tuân theo ý chỉ của Thiên tử tới gặp Diêu Nghiễm Hiếu, căn bản không biết là chuyện gì, không ngờ Diêu Nghiễm Hiếu chỉ muốn tìm người đi làm một việc nào đó.

Nhưng rốt cục là chuyện gì, mà có thể kinh động đến Thiên tử và Thượng sư?

Tập trung tinh thần lại, Dương Sĩ Kỳ hỏi lại với bộ mặt không đổi sắc: "Không hiểu. . . Thượng sư cần người như thế nào?"

Trong lòng bức bách khó chịu, Kỷ Cương không tránh khỏi nghĩ đến chuyện Diêu Nghiễm Hiếu được Thiên tử hết sức tín nhiệm. Ý muốn của Diêu Nghiễm Hiếu, nhất định có thể biểu đạt tâm tư của Thiên tử. Thiên tử sai Phủ đô đốc và nội các cùng tham dự việc này, có thể thấy được tầmquan trọng của sự việc. Nhưng tại sao Thiên tử không báo cho chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ là lão, không lẽ đã nảy sinh bất mãn Kỷ Cương này sao?

Vừa nghĩ tới đây, Kỷ Cương tập trung tinh thần, cố gắng nghiêng tai lắng nghe Diêu Nghiễm Hiếu nói không sót một câu.

Diêu Nghiễm Hiếu ngây ngẩn nhìn vào vách tường đen thui trước mặt, suy nghĩ một lúc lâu mới nói ra: "Trước tiên, mỗi người các ngươi hãy tự tìm một người của riêng mình đến cho ta xem qua. . ."

Mặc dù đều nghi vấn trùng trùng, nhưng Dương Sĩ Kỳ và Từ Khâm thấy hai mắt Diêu Nghiễm Hiếu đã nhắm nghiền từ lúc nào, nên không dám hỏi gì. Dương Sĩ Kỳ nháy mắt ra hiệu với Từ Khâm, đáp: "Vâng, chúng tôi lập tức đi tìm. Một thời thần (8) sau mời Thượng sư tuyển chọn."

(8: Thời thần - Đơn vị tính thời gian của người xưa. Một ngày bằng 12 thời thần)Hai người vội vàng xuống tháp. Đầu óc cấp tốc suy nghĩ, Kỷ Cương càng nghĩ càng bất an, đột nhiên bạo gan đề đạt: "Thượng sư, thật ra trong Cẩm y vệ cũng có người tài. Nếu thượng sư không chê, ty chức có thể tìm một Cẩm Y Vệ giúp thượng sư làm việc."

Diêu Nghiễm Hiếu không hề nhúc nhích, gương mặt vẫn đờ đẫn như cũ.

Dù tâm tư thâm trầm, nhưng khi nhìn vào gương mặt giống như xác chết của Diêu Nghiễm Hiếu, Kỷ Cương không tránh khỏi hoang mang lo sợ, tâm lúc nào cũng muốn nhảy ngay ra bên ngoài.

Lâu không nghe thấy Diêu Nghiễm Hiếu có động tĩnh gì, Kỷ Cương cảm thấy không ổn, vội vàng phân bua: "Thượng sư. . . ty chức đã nhiều chuyện, kính xin người đừng trách."

Khóe miệng khẽ động, Diêu Nghiễm Hiếu nói như đang tự lẩm bẩm: "Ngươi có lòng. . . Ban đầu ta đã có ý định nhờ hỗ trợ tìm người, nhưng chỉ sợ làm phiền ngươi. Nếu ngươi đã có lòng, vậy cũng hỗ trợ tìm người thử xem sao."Kỷ Cương thở phào một cái, lập tức tinh thần trở nên tỉnh táo nói: "Không phiền, làm sao lại phiền toái cho được? Ty chức lập tức đi tìm." Vừa quay người lại, lão đã khôi phục biểu hiện âm u lạnh lẽo, nhìn sang Mạnh Hiền. Mạnh Hiền mang vẻ mặt tràn đầy mong đợi nhìn Kỷ Cương. Ngay cả bản thân Mạnh Hiền cũng đã nhìn ra trước mắt có một cơ hội -- hiển nhiên là cơ hội thăng quan phát tài.

Kỷ Cương uy nghiêm gọi: "Mạnh Hiền. . ."

Mạnh Hiền lập tức đáp: "Đại nhân, có thuộc hạ!"

Kỷ Cương trầm ngâm một lát, "Ngươi đi tìm Thu Trường Phong về đây."

Vẻ mặt trở nên thất vọng, Mạnh Hiền giống như một con gà trống bại trận, "Tuân mệnh!"

Mưa phùn rơi tí tách, khí trời vẫn mịt mù không đổi.Thu Trường Phong đứng giữa trời mưa, đang chăm chú nhìn vào tay mình. Đôi tay của hắn khéo léo bện một thứ gì đó. Ngón tay của hắn thon dài có lực, chẳng những có lực, mà còn rất linh hoạt.

Không hiểu hắn kiếm ở đâu được một chiếc lá mã liên, xé thành mấy dải để bện. Dưới ngón tay của hắn, lá mã liên vô tri vô giác đột nhiên bắt đầu trở nên sống động.

Dần dần. . . mấy chiếc lá mã liên biến thành một vật thể màu xanh lá cây, sắc nét đâu ra đấy, vỗ cánh như sắp bay lên. . .

Chùa Khánh Thọ xảy ra án mạng ma quái, kinh động đến nhiều đại nhân vật như thế, nhưng dường như hắn lại hoàn toàn chẳng thèm bận tâm. Hắn chỉ chăm chú nhìn vào vật thể màu xanh lá cây trên tay, trên gương mặt tái nhợt mơ hồ có vài phần ngơ ngẩn.

Đúng lúc này, tiếng bước chân đột ngột vang lên. Thu Trường Phong vẫn không ngẩng đầu, taynắm chặt lại, bóp vật thể đó thành một đám lá xanh nhàu nát, không còn sức sống.

Thu Trường Phong ngẩng đầu nhìn sang, bắt gặp Diêu Tam Tư đang vội vã chạy tới, ngáp một cái, vẻ ngơ ngẩn trên mặt biến mất. Hắn vươn vai một cái, thuận tay nhét vật thể bị bóp nát không còn hình dạng vào trong ngực áo.

Diêu Tam Tư cười cầu tài nói: "Thu Thiên hộ, ta đã kiếm được quan tài hảo hạng để bảo tồn nguyên vẹn thi thể, khi nào sẽ hạ táng?"

Thu Trường Phong nhìn về phía tòa tháp linh thiêng khá cao, trong mắt mang theo vài phần ý vị sâu xa nói: "Chúng ta làm thuộc hạ, chuẩn bị đâu ra đấy là được. Còn cụ thể lúc nào chôn, thì phải đợi mệnh lệnh của Kỷ đại nhân."

Diêu Tam Tư vuốt mồ hôi trên mặt, hạ thấp giọng hiếu kỳ hỏi: "Thu Thiên hộ, người sắp bị chôn này có thân phận gì?" Thì ra sau khi Thu Trường Phong mang xác chết ra, đã phân công DiêuTam Tư đi làm việc. Cho đến tận lúc này, Diêu Tam Tư vẫn còn chưa biết chùa Khánh Thọ đã xảy ra chuyện gì.

Thu Trường Phong tràn đầy hứng thú nhìn Diêu Tam Tư, "Ngươi đoán thử coi?"

Diêu Tam Tư nhăn trán nhíu mày trầm tư suy nghĩ, đột nhiên vỗ tay vào gáy đáp: "Thu Thiên hộ ít khi cho ta công khai làm việc, có thể thấy được cái chết của người này có rất nhiều vấn đề, nhiều khả năng là bị ám sát. Thu Thiên hộ lại còn bắt ta đi kiếm quan tài thích hợp để bảo hộ cái xác, từ đó có thể thấy được người này thân phận cao quý. Chẳng lẽ là. . ." Đảo mắt nhìn khắp xung quanh, Diêu Tam Tư thần thần bí bí nói: "Là thượng sư. . ."

Thu Trường Phong nhìn Diêu Tam Tư một lúc lâu, "Cách nghĩ gần đây của ngươi rất độc đáo đấy."

Diêu Tam Tư đơn thuần cho rằng Thu Trường Phong khen ngợi, không kìm được đắc ý nói tiếp: "Đi theo Thu Thiên hộ ngài lâu rồi, tự nhiên cũng sẽ thông minh thêm một chút. Kỳ thật ta suy đoánnhư vậy, lý do mà ta dám khẳng định là mặc dù chưa được nhìn rõ mặt của cái xác, nhưng dựa vào chiếc đạo bào trên người, nhất định là Thượng sư! Hòa thượng trong chùa mà lại mặc đạo bào chỉ duy nhất có một mình Thượng sư! Thu Thiên hộ, ta đoán đúng đấy chứ?"

Thu Trường Phong thở dài đáp: "Ngươi nếu cứ tiếp tục đoán như vậy, chỉ sợ ta không đợi được đến lúc chôn cái xác này, thì đã phải chôn ngươi trước rồi."

Diêu Tam Tư giật nảy người, không phục nói: "Suy đoán của ta có vấn đề sao?"

Thu Trường Phong giễu cợt nói: "Không chỗ nào có vấn đề. Mà chẳng qua tất cả đều là vấn đề." Thấy Diêu Tam Tư vẫn đang còn nhíu mày đau đầu suy nghĩ, Thu Trường Phong nói: "Nếu như quần áo trên người là của ai, thì cái xác chính là của người đó, vậy nếu trong tủ quần áo nhà ngươi có mấy người chết, thì có thể khẳng định toàn bộ xác chết đó đều là người nhà của ngươi hay sao?"Diêu Tam Tư day day cái gáy, ậm ừ nói: "Vậy cũng không hẳn. . ."

Thu Trường Phong nói: "Nếu như Thượng sư xảy ra vấn đề, liệu có ai dám dìm chuyện đó xuống không?"

Diêu Tam Tư bao biện: "Nhưng ngài không thể phủ nhận việc cử ta đi mua quan tài hảo hạng chứ? Nếu như thân phận người chết không cao quý, vì sao lại phải chôn cất long trọng như vậy?"

Thu Trường Phong khẽ mỉm cười, quay đầu nhìn sang cái xác đang nằm trên cáng cách đó không xa, thong thả nói: "Chôn cất như vậy..., bởi vì chung quy ta có cảm giác, cái xác này sẽ có ngày phải đào lên. . ."

Gió xuân se lạnh, cuốn theo mưa phùn quất vào lá cây, phát ra tiếng kêu lộp độp.

Diêu Tam Tư rùng mình một cái, trong lúc nhất thời không nói lên lời.Đúng lúc này, Mạnh Hiền chạy tới, xụ mặt hỏi: "Thu Trường Phong, đã chôn cất xong cái xác chưa?"

Thu Trường Phong lắc đầu, đột nhiên bước về phía ngọn tháp linh thiêng.

Mạnh Hiền khẽ giật mình, kêu lên: "Ngươi làm gì thế? Công việc của mình ngươi còn chưa làm xong đâu đấy!"

Thu Trường Phong không hề dừng bước, thản nhiên đáp: "Không phải Kỷ đại nhân đang tìm ta sao? Kỷ đại nhân đã gọi, việc gì cũng có thể hoãn lại sau."

Mạnh Hiền cau mày vặn hỏi: "Làm sao ngươi lại biết là Kỷ đại nhân đang tìm ngươi?" Trong lòng có chút phiền muộn không biết tỏ cùng ai, gã không hiểu tại sao cái tên Thu Trường Phong này lần nào cũng có thể đoán trúng suy nghĩ của mình.Thu Trường Phong dừng bước, quay người lại nhìn Mạnh Hiền đáp: "Bởi vì vào thời điểm mỗi lần Kỷ đại nhân tìm ta, nét mặt của ngươi cũng đều giống như ta thiếu nợ ngươi tám trăm lượng bạc không chịu trả." Sau khi nói xong, hắn rùng người rũ mưa bám trên quần áo, thản nhiên bỏ đi.

Mạnh Hiền nhìn theo bóng lưng Thu Trường Phong, đã tức giận đến mức toàn thân phát run.

Đứng một bên chứng kiến, Diêu Tam Tư đột nhiên nói: "Mạnh Thiên hộ, mới vừa rồi Thu Thiên hộ

[Diễn đàn Bạch Ngọc sách có đội ngũ hướng dẫn dịch nhiệt tình mang tính xây dựng do các thành viên đã đi làm hoặc có tinh thần cộng đồng cao hướng dẫn. Có các tiện ích hỗ trợ người mới dịch như [Dịch tặng Ngọc], dịch truyện cực ngắn ...

Nguyên tắc đơn giản: "Người biết nhiều chỉ người biết ít, người biết ít chỉ người chưa biết". Dịch cho giống ngôn ngữ nghe nói đọc viết hàng ngày. Vì vậy mang tính xây dựng cao. Không có chuyện áp đặt, tranh cãi.]nói không đúng."

Mạnh Hiền giật mình, lập tức hỏi lại: "Hắn đã nói sai cái gì?"

Diêu Tam Tư ngắm đi nghía lại biểu hiện của Mạnh Hiền, đáp: "Ta cảm giác nét mặt của ngài không giống Thu Thiên hộ đang thiếu nợ mình tám trăm lượng. . . Ngài bủn xỉn như vậy, tại sao có thể cam lòng cho người khác mượn tám trăm lượng? Ngài nói xem ta đoán có đúng hay không?"

Thời điểm quay trở lại trong tháp, Mạnh Hiền không giống như bị người khác mượn tám trăm lượng bạc, mà như là cha đẻ vừa chết. Số lượng người trong Linh tháp chẳng những không bớt đi so với vừa rồi, mà trái lại còn thêm những hai người.

Hai người đó, một nhanh nhẹn dũng mãnh trầm ổn, một tiêu sái mỉm cười, không khác gì dáng vẻ của Từ Khâm và Dương Sĩ Kỳ lúc tuổi còn trẻ. Đương nhiên họ là nhân thủ do Từ Khâm và DươngSĩ Kỳ đưa đến.

Thu Trường Phong đứng sau lưng Kỷ Cương. Đã biết trước Kỷ Cương muốn mình đến đây để tranh phong với hai người đó, hắn bắt buộc phải âm thầm lưu ý. Tuy nhiên trong đầu hắn không đoán ra, rốt cục là Diêu Nghiễm Hiếu có chuyện trọng yếu gì, mà công khai kinh động Cẩm Y Vệ, phủ đô đốc, nội các, thậm chí là Thiên tử?

Kỷ Cương nhìn thấy Mạnh Hiền đi lên, lập tức trầm giọng ra lệnh: "Truyền mệnh lệnh của ta xuống dưới, Thượng sư tuyển chọn nhân thủ, sự việc vô cùng quan trọng, không thể bị quấy rầy. Đừng cho người khác lên trên tháp."

Trong lòng thầm phiền muộn, Mạnh Hiền đành phải gắng gượng tiếp tục đi xuống tháp.

Kỷ Cương quan sát nhân thủ do Dương Sĩ Kỳ và Từ Khâm tuyển chọn, hạ thấp giọng bảo: "Trường Phong, đừng để ta thất vọng!"Thu Trường Phong cũng hạ thấp giọng đáp: "Thuộc hạ sẽ dùng hết sức mình."

Kỷ Cương hài lòng gật đầu, tiến lên một bước nói: "Thượng sư, đây là hảo thủ của Cẩm y vệ - Thu Trường Phong, là thủ hạ đắc lực nhất của ty chức. Nếu Thượng sư có việc gì, cứ việc sai bảo hắn đi làm là được."

Diêu Nghiễm Hiếu đảo con mắt xám trắng nhìn Thu Trường Phong, nhưng chỉ khẽ gật đầu mà không nói gì cả.

Gương mặt lộ vẻ bất mãn, Từ Khâm thầm nghĩ đám Cẩm Y Vệ này quả thật đáng ghét, ở đâu cũng đều có bóng dáng bọn chúng, việc này thực ra chẳng liên quan gì đến Cẩm Y Vệ, vậy mà Kỷ Cương cũng muốn chen chân vào cho bằng được. Nghĩ tới đây, lão ta giễu cợt nói: "Kỷ chỉ huy cảm thấy đắc lực, nhưng Thượng sư chưa chắc đã dùng đến."

Dương Sĩ Kỳ khẽ vuốt chòm râu dài cười nói: "Từ Đô Đốc, người đã đưa tới, tuyển chọn ai là việccủa Thượng sư, thật ra ngài không cần phải sốt ruột như vậy."

Mọi người âm thầm tranh phong, chỉ có Diêu Nghiễm Hiếu vẫn ngồi nguyên một chỗ, giống như từ xưa tới giờ vẫn như vậy.

Từ Khâm nhíu mày, cố nén sự bất mãn, chỉ tay vào người vừa nhanh nhẹn dũng mãnh vừa điềm tĩnh đứng ở sau lưng nói: "Thượng sư, người này tên gọi Vệ Thiết Y, tuy chỉ là một thiên hộ trong phủ đô đốc ngũ quân, nhưng là người cực kỳ thận trọng lão luyện, võ thuật cao cường, có thể trọng dụng được."

Diêu Nghiễm Hiếu vẫn nhắm mắt ngồi yên, ngay cả mắt cũng không hề hé ra, chẳng hiểu là có để ý nghe hay không.

Sắc mặt trơ ra như sắt, Vệ Thiết Y đứng đó giống như một cây trường thương thẳng tắp. Gặp phải tình huống này, gã thoáng có vẻ xấu hổ, nhưng vẫn có thể duy trì được vẻ bình thản.Vừa rồi, Kỷ Cương nhìn thấy Diêu Nghiễm Hiếu lạnh nhạt đối với Thu Trường Phong, vốn âm thầm lo sợ, nhưng lúc này thấy vậy, quả thực muốn cười bể cả bụng. Bởi vì Kỷ Cương âm thầm tự cảm thấy, có lẽ Diêu Nghiễm Hiếu coi trọng Thu Trường Phong hơn một chút.

Từ Khâm tự thấy xấu hổ, nhìn sang Dương Sĩ Kỳ.

Dương Sĩ Kỳ nhíu mày, tiến lên một bước nói: "Phủ đô đốc nhân tài đông đúc, kẻ hèn này cảm thấy tên Vệ Thiết Y kia có thể thỏa mãn yêu cầu của Thượng sư. Tuy nhiên Thượng sư đã căn dặn, kẻ hèn này không dám sơ suất, cũng đưa tới một người. . ."

Kỷ Cương nghe thấy lão ta ăn nói khiêm nhường, thầm nghĩ: "Dương Sĩ Kỳ hành xử lão luyện, được Hoàng Thượng rất ưa thích, sao lại buông ra những lời nịnh hót phủ đô đốc lộ liễu như vậy. Hừ, ngươi thật sự cho rằng phủ đô đốc và nội các liên thủ, ta sẽ phải sợ các ngươi sao?"

Dương Sĩ Kỳ chỉ vào người đứng bên cạnh nói: "Đây là Tập Lan Đình, thật ra chỉ là một quản giatrong phủ của ta, tuy hành xử không được khéo léo, nhưng nếu làm vài việc vặt vãnh thì vẫn có khả năng."

Mọi người đều thấy Tập Lan Đình là người đã vào độ tuổi trung niên, hai hàng lông mày dài nhỏ, mắt xếch, hành xử nho nhã, dáng điệu không tranh chấp với đời. Dương Sĩ Kỳ giới thiệu như vậy, nghe qua thì có vẻ khiêm tốn, nhưng đường đường có thể được một Đại học sĩ nội các coi trọng, Tập Lan Đình nhất định có vài phần bản lãnh.

Kỷ Cương thầm nghĩ, Thượng Sư chỉ nói muốn tìm người làm việc, nhưng lại chưa từng nói cần người như thế nào và đi làm loại việc gì, chính thế nên chuyện này đã khiến cho Dương Sĩ Kỳ và Từ Khâm vô cùng khó xử, bọn họ vốn chỉ cầu bình an nên mới đi tìm một văn một võ tới đây. Nhưng nếu đã vậy, ta sẽ để cho Thu Trường Phong tham gia vào việc này, có lẽ vẫn nắm được một nửa cơ hội chiến thắng.

Nghĩ tới đây, khóe miệng Kỷ Cương giãn ra một nụ cười, có lẽ không cần phải nhiều lời nữa. Độtnhiên, có tiếng bước chân vang lên từ phía cầu thang, tiếp theo lại có tiếng Mạnh Hiền nói: "Chỉ huy sứ có dặn, không ai được đi lên. . .Ai da. . . Ngươi dám đánh người sao ?"

Chợt nghe có một tiếng "CHÁT" vang lên, dường như Mạnh Hiền vừa mới lĩnh một cái tát, ngay sau đấy đã có một người tiến vào trong tháp.

Kỷ Cương giận dữ trong lòng, thầm nghĩ lão hổ không phát uy, ngươi lại nghĩ là mèo bệnh. Hai tên Từ Khâm, Dương Sĩ Kỳ lại dám đối đầu với lão tử sao, rồi sẽ có ngày lão tử sẽ giẫm chết các ngươi. Người phía dưới là ai, sao lại dám bất kính bỏ ngoài tai lời căn dặn của lão tử mà tự ý lên lầu ? Nếu như lão tử không cho các ngươi biết tay, các ngươi lại được đằng chân lân đằng đầu.

Kỷ Cương bước ra ngoài, ý định sẽ dạy cho người mới đến một bài học, nhưng không ngờ vừa nhìn thấy người kia, sắc mặt lão ngay lập tức đã thay đổi.

Người kia hùng hổ đi lên lầu, thoáng cái đã xuất hiện ngay trước mặt Kỷ Cương, ngón tay duỗithẳng, chỉ chút nữa thôi là đã chạm đến tròng mắt của Kỷ Cương, miệng quát lớn: "Kỷ Cương, có phải chính ngươi là người không cho ta đi vào không ?"

Kỷ Cương thân là chỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ, quyền cao chức trọng, giết người không ghê tay, vậy mà lúc này lại có người dám chỉ thẳng vào mặt lão, lớn tiếng quát nạt. Việc này quả thật đã làm cho mọi người phải bất ngờ.

Hai người Dương Sĩ Kỳ, Từ Khâm không hề tỏ ra ngạc nhiên trước cảnh này, ngược lại còn có cảm giác vui mừng trong lòng.

Mới rồi Kỷ Cương còn đang định ra oai, vậy mà lúc này bộ dạng lại hệt như con mèo bệnh, hắn thõng tay đứng nguyên tại chỗ, cố nặn ra một nụ cười: "Thì ra là công chúa điện hạ đã đến."

Tính tính của lão vốn nóng như lửa, nhưng nhìn thấy người này thì cũng chỉ đành nuốt ngược cục tức vào trong lòng, không dám nổi giận.Thu Trường Phong liếc mắt nhìn qua, vẻ ngạc nhiên tự nhiên hiện lên trong ánh mắt, hắn nheo mắt nhìn kỹ hơn, gương mặt vốn dĩ vẫn bình tĩnh chợt trở nên xuất hiện vẻ kỳ quái. Dường như hắn chỉ sợ người khác có thể phát hiện sự khác thường ấy, khuôn mặt vội vàng cúi gằm xuống đất, ống tay áo không gió mà lay động, hiển nhiên tâm trạng của hắn lúc này đã khá kích động.

Đương nhiên là không có ai trong nhóm Cẩm Y Vệ lại để ý đến chi tiết nhỏ ấy, tất cả mọi người đều đang trộm nhìn người mới tới kia.

Dáng vẻ của người kia vô cùng vội vã, đầu đội khăn văn sinh, thoạt trông có cảm giác như đây là một người con trai, nhưng nhìn kỹ lại thấy lông mày cong vút, miệng như trái đào, khuôn mặt như tranh, trên cổ không có yết hầu, rõ ràng đây là một người con gái.

Người kia chằng những là một cô gái, mà còn là một tuyệt sắc giai nhân nữa.

Tuy nàng rất đẹp, nhưng phân nửa người có mặt trong tháp này không dám nhìn thẳng lên khuônmặt ấy. Bởi vì nàng không chỉ là một giai nhân tuyệt sắc, hơn nữa còn chính là cô gái đanh đá nhất triều đình này, cũng là cô gái được thiên tử Chu Lệ yêu quý nhất.

Người con gái được đương kim thiên tử cưng chiều nhất không phải là cung tần mỹ nữ chốn hậu cung mà chính là con gái của mình.

Người mới đến kia không phải ai khác, đúng là người con gái được thiên tử sủng ái nhất. . . Vân Mộng công chúa.

Một nhân vật như vậy, Kỷ Cương có nhìn thấy cũng không dám đắc tội. Trong lòng lão lúc này không nhịn được dâng lên cảm giác khó hiểu, Vân Mộng công chúa điêu ngoa buông thả, làm việc tùy tiện, thị cải trang nam giới cũng không làm lão thấy kỳ lạ, nhưng thị lại xuất hiện ở Khánh Thọ tự này để làm gì đây ?

Mạnh Hiền từ phía sau chạy tới, miệng thở không ra hơi, vội vàng la lớn: "Đại nhân, công chúa. . ." Câu nói chưa dứt đã nghe thấy một tiếng "chát" lớn vang lên, Mạnh Hiền đưa tay che má lúc này đã đỏ hồng màu máu heo, vẻ mặt kinh hãi muôn phần.

Người ra tay đánh gã vậy mà lại là Kỷ Cương.

Kỷ Cương lạnh lùng nhìn Mạnh Hiền nói: "Đồ ngu, công chúa điện hạ đã đến đây, chúng ta hoan nghênh còn không được, lẽ nào lại ngăn trở ? Còn không mau lui xuống ?"

Trước giờ Mạnh Hiền vẫn một lòng nịnh nọt Kỷ Cương, lúc này gặp phải chuyện này liền cảm thấy oan ức như một con chó trung thành bị chủ đá cho một cước vậy. Gã không dám lên tiếng phản bác, chỉ có thể mang vẻ mặt ngượng ngùng mà lùi lại phía sau.

Kỷ Cương quay sang Vân Mộng công chúa dò hỏi: "Lần này công chúa điện hạ tới đây, không biết là vì việc gì ?" Bỗng dưng thoáng nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Từ Khâm, nội tâm Kỷ Cương chợt rét lạnh, ngay lập tức lão đã hiểu rõ sự tình, âm thầm oán hận trong lòng.Kỷ Cương thân là chỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ, là người thân tín của thiên tử, đương nhiên lão rõ như lòng bàn tay những xích mích của các thế lực trong triều đình.

Lần tuyển chọn nhân thủ này có vẻ như rất bình thường, nhưng xem ra trong mắt Dương Sĩ Kỳ, Kỷ Cương, nó lại có quan hệ to lớn.

Thì ra đương kim thiên tử Chu Lệ tuổi già sức yếu, bên dưới lại có ba người con, theo thứ tự là trưởng tử Chu Cao Sí, thứ tử Chu Cao Hú và tam tử Chu Cao Toại.

Chu Lệ vì đề phòng sau này có việc xẩy ra nên đã lập Chu Cao Sí là Đông Cung thái tử từ lâu, phong thứ tử Chu Cao Hú là Hán vương, phong tam tử Chu Cao Toại là Triệu vương. Chu Lệ làm như vậy chính là đã đưa ra một thông báo rõ ràng với thiên hạ, rằng nền tảng của quốc gia được định hình.

Nhưng trong thâm tâm Chu Lệ, người mà ông yêu thương nhất lại là thứ tử Chu Cao Hú, chính làHán vương thế lực to lớn vô cùng trong triều đình hiện giờ. Trong chiến dịch Tĩnh Nan năm xưa, Hán vương lập chiến công hiển hách, ỷ vào quân công và sự yêu thương của Chu Lệ nên vẫn luôn xem thường đại ca mình, thèm muốn chức vị thái tử.

Mấy năm trước, đại tài tử phong lưu Giải Tấn vì ủng hộ thái tử nên đã đắc tội với Hán vương, bị Hán vương dùng sự kiện "Đông Cung nghênh giá" hãm hại, bầy mưu cho Kỷ Cương lấy cớ bắt giam rồi xử tử. Mà vị trọng thần trong triều đình Dương Phổ có quan hệ vô cùng tốt với Dương Sĩ Kỳ cũng bởi vì ủng hộ thái tử nên bị Hán vương làm một bản tấu chất vấn hạch tội, Kỷ Cương theo đó bắt vào cầm tù trong ngục, cho đến giờ vẫn chưa được thả ra.

Dụng ý trong hành động của Hán vương tất nhiên là muốn loại trừ những người hữu dụng bên cạnh thái tử, chuẩn bị cho sau này có thể đoạt lấy ngôi vị thái tử, tiếp đến là lên ngôi xưng đế. Bằng vào trực giác nhạy cảm của mình, Kỷ Cương có cảm giác mặc dù Hán vương không phải là thái tử nhưng lại có khả năng rất lớn sẽ là người ngồi lên ngai vàng, bởi vậy lão vẫn âm thầm ngả theo phe Hán vương.Dương Sĩ Kỳ vẫn là thiếu sư của thái tử, người lão ủng hộ đương nhiên chính là thái tử. Sau khi Giải Tấn qua đời, Dương Sĩ Kỳ trở thành đệ nhất mưu sĩ âm thầm bên cạnh thái tử, lão bắt đầu lôi kéo ngũ quân Từ phủ Đô Đốc của Hán vương, ý định chống lại thế lực của Kỷ Cương, bởi vậy nên lần này lão mới đi cùng với Từ Khâm. Nhưng quyết định cuối cùng ai sẽ là người lên ngôi đương nhiên vẫn thuộc về đương kim thiên tử Chu Lệ, hiện giờ Diêu Nghiễm Hiếu có tác dụng hết sức quan trọng đối với hoàng đế nên Kỷ Cương và Dương Sĩ Kỳ đều muốn lấy lòng Diêu Nghiễm Hiếu, tranh thủ lợi thế cho Hán vương hoặc thái tử mà mình ủng hộ.

Mà hiển nhiên Dương Sĩ Kỳ đã đoán trước Kỷ Cương sẽ chọc gậy bánh xe, cho nên trước đó đã nói lại việc lần này cho công chúa.

Bởi ai cũng biết, mặc dù công chúa và thái tử, Hán vương, Triệu vương tình cảm như chân tay, nhưng nàng vẫn luôn không bằng lòng với sự ngang ngược của nhị ca Hán vương, còn đối với đại ca thái tử có hơi nhu nhược lại rất thông cảm. Mục đích nàng đến đây ngày hôm nay, không cần hỏi cũng biết, nhất định là để đánh đổ Kỷ Cương, trợ giúp cho Dương Sĩ Kỳ.Chỉ trong chốc lát Kỷ Cương đã suy nghĩ thông suốt toàn bộ dây mơ rễ má trong chuyện này, thầm cười lạnh trong lòng. Dương Sĩ Kỳ, ngươi thật sự cho rằng lôi kéo phủ Đô Đốc và công chúa là đã có thể đối đầu với lão tử sao ? Lão tử quyết không cho ngươi được như ý. Lão thầm nhủ, sắc mặt vẫn giữ nguyên vẻ kính cẩn.

Đứng trước mặt Vân Mộng công chúa tất nhiên là phải kính cẩn rồi, nàng liếc nhìn Kỷ Cương, lạnh lùng hỏi: "Ngươi không biết ta có việc gì cần làm hay sao ?"

Kỷ Cương tỏ vẻ ngỡ ngàng rồi lắc đầu, Vân Mộng công chúa đảo mắt qua toàn bộ những người có mặt trong tháp, cao giọng nói: "Bổn công chúa nghe Thượng Sư có việc khó cần người trợ giúp, bởi vậy cũng muốn đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, đặc biệt tiến cử nhân thủ cho Thượng Sư xem qua. . .Đúng vậy. . . Các ngươi thấy người này như thế nào ?"

Trong lúc đang nói, công chúa chỉ một ngón tay về phía sau, vẻ mặt đắc ý. Xem ra nàng rất hài lòng với người được tiến cử kia.Mọi người đã nhìn thấy có người đi phía sau Vân Mộng công chúa từ trước rồi, hiện tại nghe vậy liền quay sang đánh giá người này kỹ hơn, vẻ mặt tự nhiên hiện lên nét kinh ngạc.

Đến như Kỷ Cương khi nhìn xong cũng phải nhíu mày. Mặc dù đã tính đến việc rất có thể công chúa sẽ đề cử nhân thủ, nhưng hiển nhiên lão cũng không nghĩ tới công chúa sẽ tiến cử một người như vậy. . .

Thu Trường Phong vẫn đang cúi gằm mặt, nghe vậy thì liếc mắt nhìn người mới đến, ngay sau đó vẻ mặt hắn đã lộ ra nét cổ quái, bàn tay nắm lại thành quyền, năm ngón tay bấu chặt vào da thịt, các đốt ngón tay không ngờ lại trở nên tái nhợt. . .

Tái nhợt giống như khuôn mặt vừa ngẩn ngơ, vừa xúc động lúc này vậy.


/225