Đêm Đỗ Kinh

Chương 5

/16


Ôn Lương Tương theo sự chỉ dẫn của gã tiểu đồng đi vào trong viện.

Nàng vừa đi vừa thầm khen ngợi, xem như là nàng đang đi gặp người không quen biết, nhưng đối với bố cục của hoa viên này lại khen ngợi không ngớt. Vườn cây trong viện được bố trí hết sức độc đáo, hết sức khéo léo, người đi phải bước chầm chậm vào giữa như đi vào một bức tranh được cuộn tròn lại, một sự tao nhã không nói nên lời.

Đang đi, sự tán thưởng trong lòng nàng bỗng biến thành sự sợ hãi. Nàng kinh ngạc phát hiện ra năm tòa lầu các kia được bố trí dựa theo một loại trận pháp mà thành.

Sự phát hiện này khiến nàng càng trở nên thận trọng.

Nàng vừa mới bước đến Tây Giang Nguyệt, lại phát hiện ra toàn bộ cửa sổ đều rộng mở, gió thu buổi tối khá lớn thổi phần phật tới đập vào làm cửa sổ vang lên những tiếng động.

Đứng sau song cửa sổ là một người ngồi đó, hai tùy tùng đứng bên cạnh, đầu người đó khẽ nghiêng sang bên trái, mái tóc đen nhánh đổ xuống bên cạnh, mặc dù đã được vấn lại nhưng mái tóc đen rối tung hầu như vẫn chấm xuống mặt đất, nhẹ bay theo gió.

Ôn Lương Tương chưa từng gặp một người nam tử nào có mái tóc đẹp như vậy.

Nàng nghe người ta nói, Thiên Hạ Vô Song là một người rất kỳ quái. Bất kể người nào gặp hắn, nhất định phải chờ hắn chủ động nói chuyện. Cho dù lúc đó hắn đang làm cái gì, kể cả việc gì đáng sợ cũng đừng làm gì cả, chỉ yên lặng đứng chờ ở đó, cũng không được quấy rầy hắn.

Cho nên, nàng yên lặng đứng ở cửa không nói gì.

Thế nhưng trong lòng nàng cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, rốt cuộc đằng sau bên ngoài cửa sổ có phong cảnh gì đẹp đến mê người mà có thể làm hắn ngồi si mê ở đó tròn một canh giờ liền.

Do đó, nàng đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy đó chỉ là một bức tường đổ trơ trụi.

Nàng không hề biết, từ vị trí phía sau của Tây Giang Nguyệt, vừa lúc có thể thấy một hèm nhỏ phía Đông bắc của Túy hoa âm, trong ngõ nhỏ có hai người đang ôm nhau.

Nàng cũng không nhìn thấy, gương mặt của Thiên hạ vô song toát lên sự âm trầm lạnh lẽo như tuyết thiên ngàn năm, sát khí lạnh lùng tràn ngập.

Mặt trăng lặng lẽ di chuyển giữa trời cao, đem ánh sáng soi rõ các tòa lầu các. Sắc trời một mảnh tối sẫm, trong cao. Vô Song hơi ngẩng đầu, thấy sắc trời tinh khiết như làn nước xuân không ngừng tràn ngập vào trong mắt hắn, dần dần tràn đầy lồng ngực, nặng nề áp lấy hắn.

Hắn thở mạnh ra, khó khăn xoay người lại, đôi mắt buồn bã bỗng nhiên trở nên sắc bén như chim ưng, sáng quắc quan sát nữ tử đằng trước.

Ôn Lương Tương mặc một chiếc váy thêu một đóa mẫu đơn diễm lệ, vì vậy nàng dành được một tia khen ngợi từ Vô Song.

Thần sắc hắn trở lại bình thường, khẽ gật đầu nói: “Chiếc váy này rất đẹp.”

Ôn Lương Tương không nói gì, nàng chưa từng gặp một người nào giống như Thiên Hạ Vô Song, vì hắn có một gương mặt đẹp đến kinh người. Ngay cả nàng cũng không ngờ được, Thiên hạ Vô Song danh chấn võ lâm lại là một thiếu niên tao nhã xinh đẹp tuyệt trần. Nàng luôn tự hào về vẻ đẹp của mình, nhưng so với thiếu niên trước mặt cũng không thể sánh bằng.

“Ngươi…thật là Thiên Hạ Vô Song?”

“Nếu như người có thể tìm được một người, hơn nữa hắn nói hắn là Thiên Hạ Vô Song, như vậy thì sẽ không phải là ta.” Ngữ điệu của Vô Song lười biếng và hài hước.

‘Xin lỗi.” Nàng nhoẻn cười, chuyển vào chủ đề chính: “Ta đến là vì…”

“Hai vạn lượng bạc.”

“Ngươi thậm chí còn chưa biết là chuyện gì mà đã ra giá rồi ư?” Ôn Lương Tương chợt cao giọng lên.

“Từ khi Vô Song các xuất đạo cho đến này, có thể tiến thẳng vào Tây Giang Nguyệt, được trực tiếp bàn giá cả với ta, ngươi là người thứ hai. Điều này, chẳng lẽ không đáng giá hai vạn lượng ư? Ngươi phải biết rằng, giang hồ hiện này có thể gặp trực tiếp ta, thực sự không có mấy người.”

Vô Song nói xong thì cười rất tươi.

Ôn Lương Tương hoàn toàn hết chỗ nói.

Thiếu niên cẩm tú hoa phục, trâm tinh duệ nguyệt, tóc dài búi cao, cả người bị che khuất, ánh trăng sáng vằng vặc trái lại trở thành nền như phụ trợ cho người này tồn tại. Trên người hắn tỏa ra một loại khí thế khiến người khác có chút dè dặt khó hiểu, không dám làm càn, như đối mặt với một người vô cùng tôn kính cao quý, do đó tự đánh mất đi tư cách đối thoại.

Nàng lấy ra một tập ngân phiếu, đặt ở trên mặt bàn bằng gỗ lim phía bên trái.

“Ta muốn…”

“Từ từ đã, hãy để ta nhắc lại và giải thích một chút quy củ của Thiên hạ vô song các – tất cả những việc đêm nay người sẽ không được để người thứ ba biết, cho tận đến khi ngươi chết, nếu người không làm được, thì đi ra kia…” Vô Song hất tay áo rộng thùng thình lên hướng ra phía cửa.

Ôn Lương Tương nghẹn họng, đành phải gật đầu.

Mọi người đều biết quy củ của Thiên Hạ Vô Song các chưa từng bị ai phá vỡ. Cho nên, bọn họ tiếp tục nói chuyện, không có ai là người thứ ba trên đời này ngoài hai người họ biết được.

Chúng ta chỉ duy nhất biết là, sau một nén nhang, Ôn Lương Tương rời khỏi Tây Giang Nguyệt.

Lúc nàng rời đi, trên mặt không tỏ ra một biểu hiện gì là nhẹ nhõm, trái lại là biểu hiện vô cùng nghiêm trọng.

Khi nàng đi rồi, Vô Song một lần nữa trở lại vị trí ngồi trước cửa sổ. Lúc này hắn phát hiện trong ngõ nhỏ chỉ còn lại Mộ Dung Thu Thủy đang lẳng lặng đứng đó. Gương mặt hắn đắm chìm trong ánh trăng sáng, hiện ra sự nhợt nhạt.

Vô Song suy nghĩ chốc lát, cả người bỗng nhiên như một mũi tên bay ra ngoài cửa sổ, tốc độ nhanh như tên bắn lao vút về phía Mộ Dung Thu Thủy ở trong ngõ nhỏ.

Mộ Dung Thu Thủy vẫn còn đứng yên bất động, nhìn thấy Vô Song sắp đụng vào mình liền hơi nghiêng người tránh, vươn cánh tay dài ra giữ lưng áo của hắn ta, vừa cười nói: “Haizz, ngươi nặng quá, thành thật nói mau, chuồng ngựa ở hậu viện ba năm qua bị ngươi ăn hết rồi phải không?”

Nói xong buông Vô Song ra, ôm vai hắn quan sát tỉ mỉ.

Vô Song lúc đầu thì mỉm cười, sau đó thấy khó đối diện với ánh mắt nóng bỏng như vậy liền giãy ra, ngược trở lại vỗ vỗ vai Mộ Dung Thu Thủy, trách cứ: “Ngươi quay về Lạc Dương lâu như vậy rồi sao không đến thăm chúng ta?”

Mộ Dung Thu Thủy than khẽ một câu: “Rất nhiều việc phải xử lý, ta muốn chờ giải quyết xong rồi mới tới chỗ các ngươi…” Thoáng thấy Vô Song há mồm định nói, hắn vội giải thích: ” Là chuyện riêng của ta, không muốn liên lụy mọi người. Huống hồ dính dáng đến các người, sự việc càng phiền phức hơn…”

Vô Song bật cười: “Phiền phức của chúng ta còn ít à? Cho tới bây giờ chỉ có phiền phức trốn chúng ta, chứ chúng ta chưa từng thoát khỏi phiền phức.”

Mộ Dung Thu Thủy giận tái mặt, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc: “Sự việc trọng đại, ngươi ngàn vạn lần không nên xằng bậy. Ta biết bản tính ngươi chỉ sợ thiên hạ không loạn, không coi thiên hoàng lão tử vào mắt, nhưng Vô Song, lúc này đây, ngươi nhất định phải đáp ứng ta, tuyệt đối không nên nhúng tay vào chuyện này.”

Hắn dừng lại, nhìn chăm chú vào mắt Vô Song, trầm giọng nói: “Ngươi hãy hứa đi.”

Vô Song bị ép nhìn lại ánh mắt của Mộ Dung Thu Thủy, một đôi đồng tử đen kịt sâu không thấy đáy.

Mộ Dung Thu Thủy nhíu chặt mày, gọi hắn một lần nữa, giọng điệu khuyên nhủ: “Chuyện này thực sự không phải trò đùa. Ngươi muốn giúp ta, ta hiểu. Nhưng chuyện này một ngày dính vào thì không thể gột sạch sẽ. Hơn nữa, ta tin tưởng mình có thể tự giải quyết. Ngươi hãy nghe ta một lần, đừng động vào chuyện này, được không?”

Vô Song trầm mặc giây lát, bỗng nhiên cười, gật đầu.

Mộ Dung Thu Thủy như trút được gánh nặng, cười tươi, nắm chặt bờ vai hắn ta, cười nói: “Đây mới là huynh đệ tốt. Đi, chúng ta đi uống rượu.”

Ngay khi Mộ Dung Thu Thủy và Vô Song tại Yến Tân lâu huống rượu, Đỗ Lương Dạ đang ăn mỳ gần đó.

Nàng ngồi trong ngỏ nhỏ hẹp dài, vừa ăn mỳ của lão Trương vừa đưa mắt quan sát Hội Xuân Lâu. Vị trí của Hội xuân lâu thật tốt, hai bên đều có ngõ nhỏ, bốn bề thông thoáng, sông Hà giống như đai ngọc chậm rãi chảy qua nó, đem toàn bộ thành lạc Dương chia ra làm hai.

Lúc này là đêm khuya, trong ngõ nhỏ tịch liêu có bốn con ma men loạng choạng đi lại, ngã dúi dụi tìm đường về nhà. Đỗ Lương Dạ tầm mắt sắc bén đảo qua bọn họ. Đúng lúc này, lão Trương nói: “Mấy người bọn họ đều là lão tửu quỷ sống gần đây, mười ngày thì có chín ngày sống trong mơ mơ màng màng.”

Âm thanh của lão không lớn không nhỏ, giọng điệu vẫn như thường ngày. Lúc lão nói thì vẫn đang ngồi xổm lấy nước rửa bát, cũng không hề ngẩng đầu lên nhìn Đỗ Lương Dạ.

Đỗ Lương Dạ thoáng nhìn thấy lão ta làm việc, bỗng nhiên không muốn ăn gì nữa.

Nàng buông đũa xuống, đẩy bát mỳ trước mặt sang một bên, nói: “Phạm đại nhân buổi trưa ngày mai vào thành, từ cổng Bắc đến phủ nha đi qua đoạn đường này, tuyệt không được để xảy ra sơ xuất gì, ngày mai ngươi tự mình dẫn người đi giúp Phùng Nhị.”

Lão Trương không nói gì, nhưng bát trong tay lại vang lên hai tiếng động nhẹ.

Đỗ Lương Dạ trầm mặc một chút, lại nói: “Vị bà chủ Ôn này có thật sự là một bà chủ không?’

“Trước tối hôm qua, đúng vậy.”

“Hả?”

“Tỳ nữ Duyệt Ý của nàng ta, xuất thân từ Đường môn.”

“Ý là…” Đỗ Lương Dạ cười hớn hở, cong ngón tay gõ nhẹ lên bàn, trầm ngâm một lát rồi nói: “Ta thấy, hay là giao cô ta cho Cổ lão tứ của Cảnh môn…”

“Nhưng ta đã theo dõi cô ta tròn hai tháng rồi mà.” Ngữ khí của lão Trương tỏ vẻ không bằng lòng.

Đỗ Lương Dạ cười to hơn.

“Ta có một trực giác, lão Trương à, vị bà chủ Ôn này là một người vô cùng lợi hại, ngươi không phải là đối thủ của cô ta.”

“Lẽ nào Cổ lão tứ mới là đối thủ của cô ta?” Lão Trương cười châm biếm.

“Cổ lão tứ không có đặc điểm gì nổi bật cả, cái nổi bật nhất là lười biếng. Lão Trương, mọi việc phải nới lỏng một chút, ngươi theo dõi chặt như vậy, người ta sẽ càng thêm thận trọng.”

Lão Trương tỏ ra không phục: “Cô ta giảo hoạt thế nào, nhất định cũng sẽ lộ ra sơ hở…”

Đỗ Lương Dạ chỉ cười cười, đứng lên nói: “Vậy ngươi cứ tiếp tục theo dõi, đừng quên việc ngày mai, ta đi trước.”

Nàng nói xong bỏ lại một thỏi bạc rồi đi.

Lão Trương không hợp tác là nằm trong dự liệu, nếu như lão ngược lại hợp tác mới là kỳ quái. Đỗ Lương Dạ cười nhạt, chuyển hướng đông đi về phía góc đường, lại xuôi theo sông Hà về phía Bắc, phủ nha của Đồ Kinh Tân Cầm Nhai, đi ngang qua đường cái, chạy thẳng đến cửa thành Bắc.

Mỗi một nơi nàng đều đi qua, đều có người quen để bắt chuyện.

Đỗ công tử đã trở về.

Mặc dù nàng trong trang phục nữ trang, mọi người vẫn theo thói quen gọi nàng là Đỗ công tử, bản thân nàng cũng thích cách xưng hô này, nàng đi thẳng vào cổng lớn của Đỗ phủ, lão quản gia cung kính chào đón, nói: “Tiểu thư đã trở về, lão gia còn đang ở trong thư phòng chờ người.”

Đỗ Lương Dạ khẽ nhíu mày, rồi lại lập tức nhoẻn cười, nói: “Ta sẽ qua đó, trời đã không còn sớm, lão đi nghỉ ngơi đi.”

Lão quản gia vâng lời rồi đi.

Đỗ Lương Dạ đi qua hoa viên, thấy trong thư phòng vẫn còn ánh đèn, một bóng người gầy gò hiện ra, có thể thấy được tâm sự ngổn ngang, khó có thể ngủ yên được.

Nàng đẩy cửa thư phòng, khẽ gọi: “Cha.”

Đỗ đại nhân xoay người lại, nói: “Cuối cùng con đã trở về. Cả ngày con đi đâu vậy? Phạm bá phụ của con ngày mai tới rồi, ta thấy trong lòng bất ổn, có cảm giác có chuyện gì đó sắp xảy ra…”

Đỗ Lương Dạ rót một ly trà đưa tới tay phụ thân, tiện ngồi xuống chiếc ghế làm việc của ông, nói: “Cha đừng lo lắng, mọi việc đã có con…”

Đỗ đại nhân đưa ly trà vào mồm định uống, nghe vậy thì ngừng lại: “Con chỉ là một nữ hài tử…”

Đỗ Lương Dạ khẽ biến sắc, dùng ngữ điệu nũng nịu nói: ‘Cha, cha đừng quên, ngay cả Vương gia cũng khen con là nữ trung hào kiệt.”

Đỗ đại nhân càng tỏ ra phiền não: “Con tin như vậy ư? Con quá ngây thơ rồi…”

Đỗ Lương Dạ toàn thân bất động, không cười không nói.

“Phạm đại nhân trên đường đi bị ám sát hơn mười lần, thị vệ tử thương hơn hai mươi người, những thị vệ này đều là cao thủ giang hồ, kết quả cũng bị đám giặc kia…” lão dừng lại một chút, lần thứ hai thở dài thật sâu, lo lắng nói: “Nếu hắn ở Lạc Dương xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta làm sao mà biết ăn nói được chứ?”

Đỗ Lương Dạ mỉm cười: “Cha yên tâm, Phạm bá phụ tuyệt không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu.”

Đỗ đại nhân nhíu mày không nói.

Bên trong u ám, ánh sáng của ngọn đèn dầu nhỏ như hạt đậu.

Đỗ Lương Dạ khuyên phụ thân vào nghỉ ngơi, ông bỗng nhiên than thở: “Thiên cổ gian nan duy nhất tử. Ta đọc nhiều thánh hiền thi thư nhiều năm như vậy…”

“Phụ thân.” Đỗ Lương Dạ như bị đâm một nhát, liền ngắt lời ông: “Minh triều thể chế đã mục nát, kẻ gian nịnh hoành hành, chính là thiên mệnh khó tránh, ngay cả những nhà đại nho như Tiền Khiêm Ích, Phương Dĩ Trí đều quy thuận làm nhị thần (ý nói những quan triều đại trước đầu hàng và ra làm quan triều đại sau), cha cần gì cả ngày phải…” Nàng liếc mắt thấy sắc mặt phụ thân, vội vã im bặt.

“Xem ra Vương gia dạy dỗ ngươi rất khá.” Đỗ đại nhân lạnh lùng nhìn nữ nhi: “Thế nhưng ngươi đừng quên, ngươi cũng là một người Hán.”

Đỗ Lương Dạ cụp mắt xuống, không nói gì.

Ngữ khí của Đỗ đại nhân ôn hòa hơn, nói: “Bất luận thế nào, trước đây nếu không có Phạm bá phụ của con, cũng sẽ không có bất kỳ người họ Đỗ nào. Thế nhân coi hắn là loạn thần tặc tử, ham cầu danh lợi, chúng ta tuyệt không thể thiếu cảnh giác.”

Đỗ Lương Dạ nói: “Con vừa đi dạo một vòng trong thành, đoạn đường từ Bắc môn đến phủ nha được an bài rất thỏa đáng, bất kể nơi nào có thể ẩn thân được, con đã sắp xếp người tỉ mỉ tuần tra, cha cứ yên tâm đi.”

Đỗ đại nhân vẫn còn lo lắng, cuối cùng nàng phải khuyên nhủ mãi mới quay về phòng nghỉ ngơi.

Đỗ Lương Dạ một mình trở về phòng, cởi áo ngoài ra, chỉ mặc một chiếc áo trắng đơn rồi ngả người xuống giường, nặng nề ngủ.

Trong mơ, nàng chậm rãi đi qua thành Lạc Dương, giống như một đóa mẫu đơn đang đi dạo đêm.

Thành Lạc Dương trong bóng đêm như một đứa trẻ con ngủ sau, yên bình.

Nàng thấy Mộ Dung Thu Thủy trẻ tuổi sáng sớm đi qua hẻm nhỏ bên ngoài tường nhà nàng, đưa tay ngắt một cành hoa quế tròi ra ở đầu tường đưa lên mũi ngửi, biểu hiện trên mặt hạnh phúc như vì có thể ngửi được mùi hương hoa quế.

Hắn yên lặng đi sát theo sau nàng, đi qua một ngõ phố lớn; hoặc là đi qua nàng giả vờ như tình cờ gặp, sau đó ngay cả tìm cớ để nói chuyện phiếm cũng không có. Dưới ánh trăng, dáng vẻ tươi cười ngượng ngùng của thiếu niên ngốc mà đáng yêu. Bỗng nhiên trong lúc đó, một ánh sánh mạnh mẽ hiện lên, trên gương mặt tuấn tú của hắn máu tràn ra như hoa mai.

Vô cùng đẹp đẽ khiến người khác kinh hãi.

Nàng giật mình tỉnh giấc, ngẩng lên thấy ánh trắng huyền diệu ngoài cửa sổ, có hai tiếng chim không biết tên kêu véo von rồi vỗ cánh bay đi. Bầu trời trong trẻo, cô tịch đến vô hạn.

Nàng tóc tai bù xù ôm chiếc chăn gấm lẳng lặng trầm tư.

Cho đến nay, Thiên Hạ Vô Song các vẫn không bỏ qua việc điều tra nàng. Trong nàng như tấm băng mỏng, thận trọng, tự nhận mình là người cẩn thận, không ngờ vẫn bị Vô Song nhìn ra manh mối, không chỉ có Vô Song, đại khái Mộ Dung Thu Thủy cũng đã biết, nhưng chưa đến mức biết nhiều so với Vô Song, hắn thực sự không phải là người ngu ngốc mà không thể phát hiện ra cái gì.

Năm đó đối với sự theo dõi của Mộ Dung Thu Thủy, lúc đầu nàng cũng nhận định có dụng ý khác, thầm cười nhạt. Cho đến một ngày tại đổ phường Bát Thông, nàng bừng hiểu, bỗng nhiên ý thức được thì ra thiếu niên này là thích mình.

Tình cảnh ngày đó là như này.

Đỗ Lương Dạ theo thói quen cải nam trang đến đổ phường Bát Thông mới mở ở thành Lạc Dương, nàng chơi ở đó cả đêm, bạc trên người toàn bộ đã bị thua hết, còn thiếu nợ người ta năm trăm lượng bạc, đành phải xin ghi vào sổ nợ, ngày mai sẽ tới trả tiền.

Đáp án đương nhiên là không thể.

Có ba nguyên nhân: Thứ nhất, đêm đó có hai tên họ Vũ từ vùng khác tới quản lý, nóng lòng muốn lập công với chủ tử. Thứ hai, năm trăm lượng quả thật không phải là con số nhỏ. Thứ ba, bọn họ không nhận ra Đỗ Lương Dạ là ai. Hai bên cùng thương lượng, có người đứng bên cạnh ra ám chỉ nói nàng là công tử của phủ đài đại nhân. Ai ngờ ám chỉ lại không đầy đủ, trái lại còn làm hỏng việc. Hai tên họ Vũ này mặc dù mới vào thành Lạc Dương không lâu, cũng biết Phủ đài Đỗ lão gia có một hòn ngọc quý trong tay, nên tỏ thái độ thăm dò đối với người được cho là hòn ngọc quý này.

Vì vậy, khi nhận định nàng là một kẻ bịp bợm, liền thẳng tay làm nàng nhục nhã.

Không biết vì duyên cớ gì mà người giang hồ thô kệch này lại dùng những từ ngữ vô cùng hạ lưu, chúng cợt nhả bình phẩm nàng từ đầu đến chân, ngôn ngữ hết sức thô lỗ bẩn thỉu, cho đến khi nàng tức giận mặt đỏ bừng, nếu không phải sợ phụ thân quở trách, lại thêm trước kia đuối lý, nàng đã ngay lập tức đem đổ phường này hủy đi rồi. May mà Mộ Dung Thu Thủy xuất hiện đúng lúc, giải vây cho nàng.

Sau khi hai người ra khỏi đó, Mộ Dung Thu Thủy bắt đầu uốn lưỡi giải thích việc mình đột nhiên xuất hiện tại đổ phường. Nàng vừa nghe, trên mặt cười rất tươi tắn như hoa sen, vừa mắng hắn trong lòng: con bà nó chứ, có trời mới tin ngươi.

Nhưng ngoài miệng thì nàng không nói vậy. Dáng vẻ nàng tươi cười, đầu tiên là hùng hồn biểu đạt những lời cảm tạ hắn, sau đó biểu thị ngày mai chắc chắn sẽ đem năm trăm lượng bạc tới, sau đó còn tiến thêm một bước nói mình mở yến tiệc tại Yến Tân lâu, mời hắn tới tham dự.

Cuối cùng khách sáo nói hai câu rồi chia tay.

Trên đường đi về, nàng càng nghĩ càng không nuốt trôi sự tức tối, quyết định quay trở lại giáo huấn hai tên không biết trời cao đất rộng là gì kia. Ai ngờ nàng còn chưa vào đã nghe tiếng kêu thét như lợn chọc tiết bên trong, vô cùng thê thảm.

Mộ Dung Thu Thủy mạnh mẽ đá lên người đang nằm dưới đất, mắng: “Hai tên các ngươi là tên quỷ nơi nào mà dám nói những lời như vậy đối với nàng? Dám bất kính đối với nàng hả?”

Hắn mắng chửi hai tên này quanh đi quẩn lại cũng chỉ có hai câu này. chắc là chỉ đến thế mà thôi, còn hai tên đó thì chỉ biết kêu la.

Lúc đó, hai đèn lồng đỏ trong đổ phường thắp lên cao nên nàng có thể đặc biệt thấy rõ gương mặt của Mộ Dung Thu Thủy: đỏ bừng dưới ánh đèn lồng, hai tròng mắt đen bóng sáng rực có thể so sánh với hai hòn ngọc sáng, giọng nói đầy tức giận. Trong đầu nàng chợt có một ánh sáng mạnh mẽ quét qua như tia chớp chém vào và mở ra thế giới tình cảm hỗn độn của nàng. Nàng thấy mình như nụ hoa phong nhụy, trong nháy mắt bỗng nhiên thì nở rộ.

Ngay tức khắc, trái tim nàng như ngọc lưu ly trở nên trong suốt.

/16