Dị Giới Quân Đội

Chương 7: Chi sơ thể nghiệm

/372


“Gót chân dựa sát vào, mũi chân hướng ra phía ngoài khoảng 60 độ, chân thẳng, eo thẳng, ưỡn ngực... ....”

Ánh mặt trời vừa hiện lên, các hộ vệ đã bắt đầu tham gia khóa huấn luyện đầu tiên ở diễn võ trường. Lưu Vân đi đi lại lại sửa động tác cho từng người.

Huấn luyện 20 người mà nói đối với hắn là chuyện quá dễ dàng. Nhưng muốn đem những vũ phu này chế tạo thành quân nhân phù hợp với yêu cầu trong lòng hắn lại không phải là chuyện dễ dàng. Chuyển biến trên thân thể có thể dễ dàng, nhưng chuyển biến trong tư tương không phải trong thời gian ngắn là có thể đạt thành tích. Vì vậy Lưu Vân quyết định huấn luyện lại như huấn luyện tân binh từ nội dung đầu tiên.

Huấn luyện bắt đầu, trước tiên Lưu Vân ta chỉ nói 3 câu:

“Quân nhân lấy phục tòng mệnh lệnh là trách nhiệm thiêng liêng. Trong từ điển của quân nhân chỉ có có hoặc là không, không có giải thích.”

“ Nơi này không hề có thiếu gia, chỉ có người đứng đầu. Tất cả mọi chuyện do ta định đoạt.”

“Hợp lý là huấn luyện, không hợp lý là ma luyện. Nam nhân đối với bản thân phải tàn nhẫn một chút.”

Thời gian dần trôi, mặt trời càng ngày càng lên cao, trên mắt các hộ vệ bắt đầu xuất hiện mồ hôi.

Đứng ở trước các hộ vệ, Lưu Vân đột nhiên nhớ tới nghi thức nhập ngũ của huấn luyện viên.

Khi đó hắn mới nhập ngũ, còn là tân binh, huấn luyện viên mang theo bọn hắn tới thao trường vừa dựng, bắt đứng bốn giờ. Trời nắng nóng như lửa, có tân binh không kiên trì được mà té xỉu, được đưa tới bên cạnh nghỉ ngơi, mà hắn không có một điểm thương xót, chỉ nhìn người còn lại nói: “Không biết kế tiếp sẽ là ai. Đi ra một bên hóng mát đi.”

Lưu Vân cảm giác được hắn vô nhân tính, cho đến một hôm trời rét lạnh. Dưới nhiệt độ âm hơn mười độ ở thao trường, hắn điều chỉnh đội hình, một mình đón gió lạnh thấu xương, để cho bọn họ rời đi. Nhìn tóc và lông mi huấn luyện viên đầy băng sương, hắn mới biết được, nguyên lai quân nhân cũng có tình người, chỉ là được giấu quá sâu.

Chỉ một động tác nho nhỏ như vậy nhưng lại làm cảm động Lưu Vân trong suốt quá trình quân nhân, làm cho hắn phát triển trở thành mộ huấn luyện viên lãnh huyết của đặc chiến đội.

“Nếu như ta lãnh huyết khiến cho các ngươi hiểu được chiến trường tàn khốc như thế nào sẽ khiến cho các ngươi thêm được một phần cơ hội sinh tồn, ta đây nguyện cả đời lãnh huyết.” Hắn đã nói với một đội viên của mình như vậy.

“Có phải là rất khổ cực, rất mệt, không cách nào kiên trì? Ta nghĩ lúc này thân thể các ngươi có được cảm giác chân thật nhất. Nhưng hãy cố gắng, các ngươi sẽ hiểu được các ngươi có thể chiến thắng sự thống khổ của thân thể, tìm được cực hạn của bản thân.”

“Đừng có giữ vẻ mặt đau khổ, cười một cái. Hãy nghĩ tới chuyện vui vẻ đi, tỉ như thời gian vui sướng được ở cùng một chỗ với nữ nhân của ngươi, giúp ngươi quên đi những thống khổ đang phải trải qua.”

Lưu Vân nhẹ nhàng gõ vào đầu gối của đội viên, xem có người nào lười biếng hay không, một bên cao giọng nói.

Tiếp theo đó Lưu Vân để cho các đội viên có thể cười đùa, nhưng nếu như ai thật sự cười sẽ bị hắn hung hăng phạt đứng.

Đây cũng là chiêu lão binh thích dùng nhất để hành hạ tân binh. Cho ngươi biết ngươi đã vi phạm kỉ luật, sau đó chỉnh lý người. Xem ra có chút không hợp lý nhưng đối mặt với sự bình tình của một người quân nhân, cũng có thể ma luyện được một chút.

Trụ cột nhất của việc huấn luyện tư quân chính là hành hạ người, giam cầm hoạt động tự nhiên của thân thể, khiến cho ngươi biến thành một tòa điêu khắc, bắt buộc ngươi phải dùng ý chí chống lại sự thống khổ thật lớn của thân thể, từng thời khắc nhắc nhở ngươi, ngươi đã từng mất đi tự do.

Mỗi một quân nhân sau khi đã trải qua cuộc sống thống khổ này đều học được cách tìm kiếm niềm vui trong cuộc sống. Hiện tài và tương lai sẽ có thống khổ, gọi là: hiến dâng.

Lưu Vân chính là trải qua giai đoạn thống khổ này mà soạn được một khúc nhạc. Hắn thậm chí cảm giác được mình có chút biến thái. Vài giờ đồng hồ trôi qua, tất cả mọi người đều toát mồ hôi, hắn tự nhiên có loại cảm giác “Mã sát kê”, khoái cảm đầm đìa, mỗi khối cơ thể đều buông lỏng toàn bộ, thậm chí hy vọng lập tức trở lại một lần nữa.

Một giọt mồ hôi theo gương mặt A Húc chậm rãi chảy xuống cổ. Mặt A Húc co quắp một trận, la lớn: “Báo cáo!”

“Nói!”

“Cổ rất ngứa, chịu không được!”

“Lập lại lần nữa!” Lưu vân đến gần hắn, rống một tiếng to bên tai hắn, ánh mắt hung ác chăm chú nhìn hắn.

A Húc thấy Lưu Vân rống lên tức giận như vậy, không có dũng khí nói nữa, kiệt lực ưỡn ngực đứng vững.

“Kì thật cổ ngươi vẫn ngứa, chỉ là lúc này ngươi đã quên.” Lưu Vân đứng dậy, lùi ra.

“Ngươi có thể chiến thắng chính mình, nhớ kỹ lời ta nói.”

Hai canh giờ trôi qua, rốt cuộc cũng tới thời gian nghỉ ngơi.

Lưu Vân tuyên bố nghỉ ngơi. Tuy nhiên không có một người nào cử động được.

Cực độ chết lặng! Chân đã không thuộc về mình. Ngay cả bước từng bước cũng không có khả năng. Đa số người lựa chọn ngồi xuống, lập tức vang lên những tiếng rên rỉ.

“Má của ta ơi, so với mỗi lần thao luyện trong quân còn thống khổ hơn.” Tinh thần của Tử Văn Thành vẫn còn tốt như cũ, lập tức lớn giọng kêu lên.

“Mới vừa rồi mồ hôi chảy xuống cổ, ngứa quá, nhưng bị hù dọa một cái lập tức quên đi. Hiện tại lại ngứa. Bây giờ mới biết có thể gãi ngứa là chuyện hạnh phúc thế nào a!” A Húc vừa gãi cổ vưa cười nói.

“Đó là da mặt ngươi quá dầy, một giọt mồ hôi từ trán chảy xuống, cả một canh giờ còn không có chảy xuống tới mặt đất, ha ha.” Thiết Liệt nói dẫn đến một trận cười vang.

Lưu Vân cũng cười, đi tới bên các hộ vệ. Hắn lại nghĩ tới cuộc sống khẩn trương trong trại huấn luyện tân binh, nhất thời cảm thán không thôi.

“Hiện tại mới biết được, tựa người trên ghế salon, uống một chén trè xanh, xem ti vi, đó mới chính là hạnh phúc lớn nhất của đời người!”

Một câu nói bình thản nhưng lại ẩn chứa triết lý nhân sinh sâu sắc. Rất nhiều người bởi vì bản thân đang hành quân, cuối cùng mất đi rất nhiều, cũng cảm nhận được hàm nghĩ của câu cảm thán này. Dưới ánh trăng triền miên, cuộc sống thoải mái ung dung theo ý thích, sau khi mặc quân phục vào tất cả đều trở thành một giấc mộng xa xỉ, khó khăn. Thiên quân vạn mã dũng cảm, vinh quang ở phía sau, cất dấu sâu trong đó là nội tâm chua xót của một đám nam nhi.

“Mọi người cảm giác như thế nào?” Lưu vân cười hỏi.

“So với ăn bánh bao càng thống khổ hơn.” Hi Ba cố ý làm ra vẻ mặt đau khổ nói.

“Nói thật, cảm giác rất là sảng khoái. Đặc biệt dưới cảm giác kiên trì không được, cuối cùng cố gắng đạt được.” Uy Kiệt Khắc xoa chân nói.

“Mỗi một lần chiến thắng chính bản thân mình, điều các ngươi thu hoạch được chính là tin tưởng.” Lưu vân ngồi vào giữa các đội viên nói, “Ba tháng sau, các ngươi sẽ chứng kiến [một mỗi người các ngươi so với quá khứ hoàn toàn bất đồng.”

“Tuy nhiên nếu mà luyện thứ này thì có tác dụng gì đây?” Tử Văn Thành tiếp cận, cười hì hì hỏi.

“Cái này gọi là ma luyện ý chí. Nói một cách khác, người của ta so với người khác phải giỏi hơn.”

“Lưu Vân thật không ngờ thuận miệng nói một câu: “Người của ta so với người khác phải giỏi hơn” sau này đã trở thành câu cửa miệng của các lão binh dưới tay hắn khi huấn luyện tân binh.

Câu cửa miệng tương truyền này khiến cho binh lính của hắn cảm thấy rất tự hào và vinh dự.

Cuộc sống tiếp theo đó, Lưu Vân dạy các binh lính tập các động tác và lập đội hình biến hóa. Chỉ là do đặc điểm của thời đại này cùng với áo giáp không tiện, nên Lưu Vân đem giơ tay hành lễ đổi thành động tác tay phải nắm quyền đưa lên ngực trái. Vì thế trong lòng Lưu Vân vẫn còn oán giận hồi lâu: “Thật đáng tiếc kiểu quân lễ như vậy!”

Đối với mỗi đội viên mà nói nếu như nói huấn luyện nhóm là một loại hành hạ thì mỗi sáng sớm huấn luyện thể năng chính là hành hạ đến chết.

Mỗi buổi sáng sớm vào lúc 6h, Lưu Vân mang theo binh lính lao ra khỏi Khải Đức Bảo. Mỗi người chạy 5km vượt đồng, sau khi chạy về thì tới ngay diễn võ trường, bắt đầu “Nhảy Ếch”, “Bước kiểu con vịt”, “chống đẩy”, “ngồi xuống – đứng dậy”, đủ các kiểu luyện tập đa dạng. Mỗi đêm trước khi ngủ chống đẩy 300 cái, 300 cái đứng lên ngồi xuống, 300 cái bật tôm. Thế cho nên binh lính thường sau khi từ trại huấn luyện trở về ăn sáng, tay không khỏi run run, đem bánh bao đang cầm đánh rơi xuống. Còn buổi tối mỗi khi ngủ thì không cần phải kể tới.

Thường mỗi khi đêm khuya yên tĩnh, khi các binh lính đang ngủ say, lão Tạp thích nhất hạng mục “Ban đêm đánh bất ngờ”. Đây là Lưu Vân dựa vào “Khẩn cấp tập hợp”, nghiên cứu ra một dạng mới. Chính là cho ma pháp sư bất lương tiến vào trong phòng binh lính, đem các ma pháp sơ cấp nhằm vào các đội viện đang ngủ say mà ném loạn, mô phỏng địch nhân đột nhiên tập kích.

Những binh lính sau đó lại nói, sau khi bọn họ đi theo Lưu Vân, không gặp phải những địch nhân đáng sợ như lão Tạp “Ban đêm đánh bất ngờ.”

Khi lão Tạp hỏi Lưu Vân: “Làm như vậy có ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của mọi người, ảnh hưởng đến huấn luyện bình thường không?”

Lưu Vân cười nói: “Hành hạ bọn họ như vậy, chính là để bọn họ nắm chắc mỗi một giây buông lơi để nghỉ ngơi.”

Hắn lại nghĩ tới khi mình là tân binh, một đêm bị tiểu đội trưởng bắt tập hợp khẩn cấp 9 lần, một người chạy 5km, đến gày thứ hai đã có thể nằm ở ven đường mà ngủ.

Đương nhiên Lưu Vân sẽ không khờ dại cho rằng dựa vào trụ cột gì đó sẽ làm cho binh lính trở thành cường giả trên đại lục. Hắn chỉ hy vọng thông qua huấn luyện này có thể làm cho binh lính chậm rãi tiếp nhận phương thức huấn luyện mới, bồi dưỡng sự ăn ý cùng sức mạnh toàn đội.

Nửa tháng sau, Lưu Vân cảm giác được tốt chất quân nhân của mỗi người, cơ bản về khí chất cùng thể năng thân thân thể đã được đề cao, vì vậy quyết định chuyển sang giai đoạn huấn luyện kế tiếp.

“Những ngày huấn luyện trước mọi người biểu hiện rất khắc khổ, ta rất hài lòng. Ta biết trong lòng các ngươi có nhiều nghi vấn, huấn luyện như vậy đối với các ngươi trong chiến đấu xem ra cũng không có trợ giúp gì lớn. Nhưng mà khi huấn luyện xâm nhập, các ngươi sẽ chậm rãi cảm nhận được sự ích lợi của việc này. Các ngươi cũng biết ta không có đấu khí, cũng không có ma pháp. Ta dạy được cái gì cho các ngươi đây? Hiện tại ta nói cho các ngươi biết.”

Nói xong phân phó Hi Ba mang tới mười khối đá nặng để cùng một chỗ. Lưu Vân đi ra phía trước, vận khí, hét lớn một tiếng, dựng thẳng chưởng đánh xuống, tảng đá giống như bị đao cắt, phân ra thành hai. Lưu Vân sớm đã phát hiện tất cả các bản lãnh kiếp trước vẫn bảo lưu khi tới nơi này. Chưởng bổ xuống chém tảng đá thành hai, trong lòng Lưu Vân không khỏi có vài phần tự đắc.

Thực lực như thế khiến mọi người đứng xem đều kinh hãi. Muốn làm được như thế, ở Nguyệt Lam đại lục này, không có thực lực kiếm sư thì không thể nào làm được. Nhất là người không có đấu khí, nếu muốn làm được như vậy đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

Không để ý tới sự kinh hãi của mọi người, Lưu Vân nói: “Các ngươi chứng kiến chính là lực lượng, tốc độ, thông qua phương pháp huấn luyện của ta, các ngươi cũng có thể làm được. Vứt bỏ sự nhàm chán của cấp bậc võ si đi. Các ngươi muốn làm được, chính là phải thực hiện theo yêu cầu nghiêm khắc của ta, huấn luyện, huấn luyện!”

Nếu như nói tiền đồ là vinh quang, thì cho dù con đường đó có gập ghềnh như thế nào mọi người cũng không thay đổi. Đó là đạo lý từ xưa đến nay.

Kế tiếp Lưu Vân an bài chủ yếu cho các binh lính bài tập huấn luyện có phụ tải siêu nặng, huấn luyện hình tượng cùng khí chất. Hắn chuẩn bị thông qua huấn luyện siêu tải trọng kích thích tiềm năng trên người bọn họ, thông qua đả kích huấn luyện ra một nhóm đánh không chết giống tiểu cường. Thông qua huấn luyện hình tượng và khí chất, tiến thêm một bước tăng cường sự tin tưởng của các binh lính. Đây là phương pháp đặc biệt để huấn luyện đặc chiến đội, đối với những binh lính này mà nói, nghe cũng chưa từng nghe qua, lúc mới mẻ ban đầu qua đi, sau đó phảng phất chỉ còn lại ác mộng vĩnh viễn không tỉnh.

Khi chạy bộ lưng đeo bao cát, chân buộc thiết khối, theo lời Lưu Vân nói là để làm cho thân thể mệt mỏi cực độ, làm cho phải sử dụng ra lực lượng cực độ, làm cho tinh thần cực độ khẩn trương.

Cái gọi là huấn luyện ngạnh khí công trong mắt binh lính mà nói lại càng vô cùng dị thường. Khi côn bổng đánh vào người lại còn phải lấy dũng khí hô lớn “thật sảng khoái, đánh tiếp!”

Mỗi ngày huấn luyện chấm dứt, lão Tạp lại sử dụng trì dũ thuật trên người mỗi binh lính. Khi đó mỗi binh lính đều nước mắt lưng tròng nhìn hắn hô lớn “Thiên sứ gia gia ... ....”

Mà huấn luyện hình tượng cùng khí chất của Lưu Vân là huấn luyện nghi lễ quý tộc, thêm vào một ít nội dung mới như buổi sáng sớm trừng mắt nhìn ánh mặt trời, dùng đầu đánh vỡ gạch.

Lão Tạp cảm giác được không cần phải như thế, nhưng Lưu Vân mất một phen giải thích khiến cho lão Tạp cũng tự giác gia nhập vào trong huấn luyện. Thế nên Lưu Vân xấu xa nghĩ lão Tạp tựa hồ chờ mong trời chiều.

“Lão tạp, ngươi cảm giác được trên người bọn họ khuyết thiếu nhất cái gì?”

“Lực lượng cường đại.”

“Không. Ngươi sai lầm rồi. Lực lượng mạnh yếu nằm ở chỗ sử dụng lực lượng như thế nào. Bọn họ thiếu khuyết chính là sự tự tin. Người không có tự tin, vĩnh viễn là người không có sự cường đại chính thức. Mục đích của huấn luyện khí chất cùng hình tượng là nhanh chóng khiến cho bọn họ thay đổi trạng thái tinh thần của bản thân. Vì thế tới lúc người khác nhận thức được cũng là lúc tăng cường lòng tự tin của bọn họ.”

"Ta muốn khi bọn họ ra ngoài, so với quý tộc còn quý tộc hơn.”


/372