Đích Nữ Nhị Tiểu Thư

Chương 99 - Chương 89

/131


Editor: Gà

Thân mình Vân Lãnh Ca hơi nghiêng dựa vào gối mềm chờ người đến.

“Tiểu thư, lão phu nhân tới.” Vẻ mặt Vận Nhi có chút lo lắng đẩy cửa đi vào, nhìn quanh phòng một vòng, thấy Mộ Dung Thế tử đã rời đi, thở phào nhẹ nhõm, bẩm báo nói.

“Ta ngủ bao lâu rồi?” Thần sắc Vân Lãnh Ca có chút lười biếng, hỏi.

“Tiểu thư, ngài hôn mê hai canh giờ, vết thương trên người đều do Ngâm Thư tự mình băng bó cho ngài.” Vận Nhi nhìn trên mặt Vân Lãnh Ca còn lưu lại một rặng mây đỏ, không khỏi có chút ngạc nhiên hỏi: “Mặt tiểu thư có chút đỏ, trong phòng nóng bức lắm sao?” Nói xong, còn duỗi cổ cảm thụ nhiệt độ trong phòng.

“Không sao, mau đỡ ta đứng lên nghênh đón tổ mẫu.” Thần sắc Vân Lãnh Ca mất tự nhiên chuyển đề tài.

Vận Nhi đáp một tiếng, cẩn thận dìu Vân Lãnh Ca ngồi thẳng lên, lúc này, lão phu nhân nở nụ cười đi vào nội thất cùng Vân ma ma.

“Tổ mẫu mạnh khỏe.” Vân Lãnh Ca cúi người hành lễ.

“Hài tử ngoan, mau dậy đi, bị thương nên không cần hành lễ.” Lão phu nhân bước nhanh về phía trước, cầm bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của Vân Lãnh Ca, đau lòng xoa mu bàn tay nàng chốc lát, nói.

Vân Lãnh Ca cười nhạt ngồi trên giường dưới sự thúc giục của lão phu nhân, hôm nay lão phu nhân phá lệ bước vào Liên Lãnh Uyển trong lòng hẳn có nguyên do, e rằng Mộ Dung Diệp đã nói hắn muốn cầu hôn nàng, giấc mộng quyền quý của lão phu nhân có thể thành hiện thực rồi, sao có thể không cười đến nở hoa được?

“Lãnh Ca, hôm nay con bị té ngã, chuyện đột nhiên xảy ra, ta thưởng hoa ở chỗ khá xa nên không chú ý tới, chờ lúc ta chạy đến, Mộ Dung Thế tử đã ôm con trở về Tướng phủ, con không trách tổ mẫu chứ.” Lão phu nhân ngồi trên nhuyễn tháp, đáy mắt chứa tia sáng chăm chú nhìn Vân Lãnh Ca, chờ câu trả lời của nàng.

“Tổ mẫu, Mộ Dung Thế tử khăng khăng làm theo ý mình, mặc dù hắn chỉ muốn cứu người, không kịp bận tâm cái khác, nhưng trong vườn nhiều người nhìn thấy như vậy, cháu gái về sau nên làm thế nào đây?” Sắc mặt Vân Lãnh Ca có chút tái nhợt, bình thường vô cùng cứng rắn nhưng vì bị thương mà trở nên nhu nhược có chút buông lỏng, lại thêm mảnh mai không chỗ nương tựa, phong thái xinh đẹp động lòng người, ánh mắt lo lắng càng khiến người thương tiếc!

Vân Lãnh Ca biết lão phu nhân rất nghi hoặc hành động bất ngờ này của Mộ Dung Diệp, dù sao trong mắt lão phu nhân, ngoại trừ việc bản thân được Mộ Dung Diệp dẫn đường hai lần, bọn họ cũng không có bất kỳ giao thiệp nào, lão phu nhân muốn thử dò xét nàng và Mộ Dung Diệp rốt cuộc có khúc mắc gì, lại khiến Mộ Dung Diệp hiếm khi lộ diện lại không để ý cách biệt nam nữ mà công khai ôm lấy nàng thể hiện tình cảm, hoàn toàn không để ý đến người khác nghị luận và suy đoán như thế nào.

Cho nên Vân Lãnh Ca biến hành động của Mộ Dung Diệp thành tình thế cấp bách cứu người, gặp chiêu phá chiêu, không dấu vết đánh lui dò xét của lão phu nhân.

“Lãnh Ca không cần lo lắng, Mộ Dung Thế tử đã nói rõ mọi chuyện với ta và phụ thân con rồi, hắn nói dù sao các ngươi cũng có hai lần duyên phận, không đành lòng thấy chết không cứu, nóng vội mới ra hạ sách này, không cẩn thận phá hư danh tiết của con, nhưng Thế tử đã xin chỉ thị của bệ hạ, ngày mai Thánh chỉ tứ hôn hai người các ngươi sẽ được ban xuống.” Lão phu nhân thấy Vân Lãnh Ca nói giống hết như lời của Mộ Dung Thế tử, xem như hợp tình hợp lý, nghi ngờ quanh quẩn trong lòng dần dần tiêu tán, lúc này mới thật sự lộ ra nụ cười vui vẻ, nói.

“Cái gì? Thế tử đã xin Thánh chỉ rồi ư?” Vân Lãnh Ca ngoài kinh ngạc còn có chút hốt hoảng, do dự cúi đầu nắn ngón tay, giấu đi nụ cười trong mắt, tên Mộ Dung Diệp kia bịa lý do cũng giống mình rồi, khỏi mất công nàng cố sức che lấp.

“Lãnh Ca không thích mối hôn sự này sao?” Mặt lão phu nhân ngưng trọng, có thâm ý khác hỏi.

“Cháu gái và Mộ Dung Thế tử không quen thuộc lắm, đột nhiên nghe được tin tức này, cảm thấy có chút quái dị.” Vân Lãnh Ca cố gắng làm ra dáng vẻ tiểu nữ nhi xấu hổ đợi gả, âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu, cuối cùng, ngay cả bản thân nàng cũng còn nghe không rõ nữa là.

“Sau khi thành thân tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng cũng được, lúc trước tổ mẫu còn chưa gặp mặt tổ phụ con đã phải gả cho ông ấy rồi, sau này chẳng phải đều tốt đẹp bên nhau cả đời đó sao?” Lão phu nhân chợt hiểu, sau đó cảm thấy buồn cười, tâm tình của nữ tử đợi gả đương nhiên vô cùng hồi hộp, nhìn vẻ mặt Vân Lãnh Ca lo âu, lão phu nhân không khỏi nhớ lại mình lúc còn trẻ, tâm trạng nhất thời hoảng hốt.

“Cháu gái đường đột, hôn sự của cháu gái tổ mẫu và phụ thân làm chủ là được, chỉ cần tổ mẫu hài lòng, cháu gái tất nhiên sẽ vui mừng.” Ánh mắt Vân Lãnh Ca tràn đầy hơi nước, rụt rè nói.

“Vậy con nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai chờ tiếp chỉ.” Lão phu nhân thấy thân thể Vân Lãnh Ca yếu đuối lảo đảo muốn ngã, trên mặt không có một tia huyết sắc, ngay cả đôi môi anh đào vốn hồng nhuận nay không còn sáng bóng, không khỏi có chút lo lắng, bảo nàng nghỉ ngơi, lập tức rời khỏi viện.

“Tiểu thư, ngài thật sự muốn gả cho Mộ Dung Thế tử sao?” Sau khi Vận Nhi nghe được tin tức kinh hãi này từ lão phu nhân thì sửng sốt chốc lát, sau đó sốt ruột hỏi.

Vân Lãnh Ca giơ tay day day huyệt thái dương, đến khi cảm giác nhoi nhói trong đầu giảm bớt chút ít, mới chậm rãi nói: “Đúng vậy, Mộ Dung Diệp nói như thế, nếu cả lão phu nhân cũng biết chuyện Thánh chỉ thì chắc hẳn sẽ không phải là giả rồi.”

“Thật tốt quá.” Trong mắt Vận Nhi vui mừng không che giấu, hưng phấn nhỏ giọng hô.

“Ta gả cho Mộ Dung Diệp khiến ngươi vui mừng như vậy sao?” Vân Lãnh Ca nghi ngờ liếc mắt nhìn Vận Nhi vui vẻ khác thường, đuôi lông mày nhếch lên, hỏi.

“Nô tỳ nghe nói, Mộ Dung Thế tử giữ mình trong sạch, trong phủ không




/131