Đích Nữ Nhị Tiểu Thư

Chương 100 - Chương 90

/131


Editor: Gà

“Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng đế chiếu viết: Hữu tướng phủ dòng chính nữ Vân Lãnh Ca huệ chất lan tâm, tĩnh dung uyển nhu (xinh đẹp khéo léo), hôm nay gả cho Mộ Dung Thế tử làm chính phi, sau khi cập kê lập tức cử hành hôn lễ, khâm thử.”

Sáng sớm hôm sau, Hoàng đế cho cung nhân truyền Thánh chỉ xuống.

“Thần lĩnh chỉ tạ ơn!” Vân Bá Nghị hô to vạn tuế, sau đó nhận lấy Thánh chỉ.

Vẻ mặt những người quỳ trên đất đều không quá kinh ngạc, phần lớn hôm qua cũng nghe được một ít tin đồn, cho nên cũng không hết sức kinh ngạc, người trong phủ cũng than thở Nhị tiểu thư vận số cực tốt, vậy mà đặc biệt được Hoàng thượng tự mình ban Thánh chỉ tứ hôn, hơn nữa được gả cho Chiến thần Đông Dương Mộ Dung Thế tử làm Thế tử phi.

Vân Lãnh Ca nửa nằm trên nhuyễn tháp, vô cùng buồn chán ngắm nghía ngọc bội trong tay, chữ ‘Diệp’ trên ngọc bội như ẩn như hiện, tối hôm qua Mộ Dung Diệp sai thị vệ của hắn đưa tới, hàm nghĩa trong đó không cần nói cũng biết.

“Tiểu thư, đây là tín vật đính ước Mộ Dung Thế tử trao cho ngài sao?” Ngâm Cầm nhịn cười hỏi.

“Tín vật là thật, đính ước thì không biết.” Vân Lãnh Ca lười biếng trả lời, cất ngọc bội vào ngực, nhớ đến tối hôm qua Thủy Lục bẩm báo một chuyện, nói: “Mời ma ma vào đây, nói ta có việc muốn hỏi bà.”

Ngâm Cầm vội cáo lui khỏi phòng, chốc lát, Lâm ma ma đi vào, cung kính hỏi: “Tiểu thư, có chuyện gì muốn hỏi nô tỳ?”

“Sao ngươi không nói ta biết hồi môn của mẫu thân nằm trong tay Nhị di nương?” Vân Lãnh Ca khẽ nhíu mày, hỏi, thân thể này ngoại trừ việc chỉ biết theo đuổi sau lưng Âu Dương Phong, nàng không may mảy quan tâm đến chuyện của những người trong phủ, nếu không phải tối hôm qua Thủy Lục nghe các ma ma nha hoàn khác nhắc đến việc lão phu nhân giúp nàng đòi lại hồi môn của mẫu thân, nàng thật sự không biết còn có sự việc như thế này.

Dù sao, Liên Lãnh Uyển được trang hoàng lộng lẫy tinh tế, tiểu thư con vợ cả có đầy đủ trang sức phụ kiện, Vân Lãnh Ca chỉ nghĩ rằng đây là do mẫu thân của nguyên chủ để lại, nên không nghĩ Vạn Phượng Ngô đã nuốt riêng hồi môn của mẫu thân rồi.

“Trước khi lâm chung, phu nhân giao phó nô tỳ, những hồi môn kia có chết rồi cũng không mang theo được, không muốn tiểu thư vì tiền tài mà gây chiến với Nhị di nương, tránh rước họa vào thân.” Lâm ma ma trả lời đầu đuôi ngọn nguồn.

Mí mắt Vân Lãnh Ca ngưng trọng, đáy lòng chợt hiểu ra, nguyên chủ là một người ngốc, đừng nói là hồi môn, đều do ông ngoại giúp một tay mới có thể tránh khỏi những áp bức đòi mạng của Vạn Phượng Ngô, tâm cơ này của nàng, muốn đoạt lại hồi môn là điều hoang tưởng!

Hiện tại cũng tốt, lão phu nhân ra mặt, thủ đoạn của bà mạnh mẽ vang dội, cũng giúp bản thân tiết kiệm không ít công sức.

“Tiểu thư, ngài có biết vì sao phu nhân đặt cho ngài một từ ‘Lãnh’ không?” Thấy tiểu thư trầm tư, đôi môi khô khan của Lâm ma ma hơi giật, nhịn không được muốn nói ra.

“Hả? Vì sao?” Vân Lãnh Ca nghe vậy giương mắt lên, nhìn Lâm ma ma muốn nói lại thôi, quả thật nàng có chút tò mò.

“Đầu tiên trong Tướng phủ các tiểu thư được gọi theo bốn mùa, nếu như tiểu thư cũng theo quy củ này, đây chẳng phải không khác gì những thứ xuất kia sao? Không nói đích thứ không thể trộn lẫn, trong mắt người khác, tiểu thư sẽ đánh mất danh hàm trưởng nữ của Tướng phủ, nếu tục danh giống với thứ nữ, địa vị tiểu thư sẽ như thế nào đây? Thứ hai, phu nhân hi vọng tương lai sau khi tiểu thư, mặc kệ ngài nhìn trúng vị hôn phu nào, tuyệt đối không thể phó thác tất cả hết cho hắn, nam tử đều có mới nới cũ, phong lưu thành tính, nếu tiểu thư một lòng một dạ nhào vào lòng cô gia tương lai, sợ một ngày nào đó cô gia sẽ làm ra chuyện khiến tiểu thư đau lòng, lúc đó, chắc chắn tiểu thư sẽ bị tổn thương, cho nên hi vọng nhiệt tình của ngài lạnh xuống vài phần.” Trong mắt Lâm ma ma lóe lên ánh sáng kích động, nói ra tất cả những lời giấu trong lòng.

Thánh chỉ tứ hôn ban xuống, việc tiểu thư gả vào Mộ Dung Vương phủ trở thành Thế tử phi đã không thể sửa đổi được nữa, nhưng Mộ Dung Thế tử dưới một người trên vạn người, quyền thế ngập trời, vương phủ phủ đệ cũng cực cao, tiểu thư gả qua đương nhiên sẽ chịu nhiều để ý, nhưng phủ đệ càng cao, yêu cầu càng nhiều, cũng không biết chuyện này tốt hay xấu.

Vân Lãnh Ca lẳng lặng nghe lời nói thẳng thắn xuất từ đáy lòng của Lâm ma ma, không ngừng suy nghĩ, tinh thần dao động, những lời này đều do từ kinh nghiệm từng trải của mẫu thân truyền lại cho mình, giống như nàng cẩn thủ bổn phận như vậy, một nữ tử chỉ cầu an phận cũng không thể bình an đến già, mà bản thân mưu toan mong cầu nhất sinh nhất thế nhất song nhân, sẽ đạt được ước muốn này sao?

“Tiểu thư đừng trách nô tỳ nói thẳng, tâm nguyện lớn nhất của phu nhân là mong ngài có thể sống cuộc sống không buồn không lo, tìm một nam tử một lòng một dạ với tiểu thư, che chở ngài, chăm sóc ngài, cho dù là tiểu môn tiểu hộ (gia đình nhỏ nhà nghèo) cũng tốt, chỉ cần có thể dựa vào đối phương được, thật lòng đối tốt với tiểu thư, dưới suốt vàng phu nhân biết được có thể chết cũng không tiếc rồi.” Lâm ma ma lau nước mắt sắp trào ra, nghẹn ngào nói.

“Ma ma, trong lòng Ca nhi hiểu rõ.” Vân Lãnh Ca cảm thấy bản thân đang thất thần, trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh mình và Mộ Dung Diệp chung sống, lắc đầu bỏ qua suy nghĩ lung tung kia, ép buộc bản thân an định tâm thần.

“Ừ, tiểu thư hiểu rõ nỗi khổ của phu nhân là tốt rồi.” Lâm ma ma nghĩ đến dạo gần đây tiểu thư không giống với trước kia, tảng đá lớn treo trong lòng khẽ buông lỏng, hành lễ rời




/131