Diễm Phu Nhân

Chương 113 - Chương 98

/114


Phùng Tích Viện âm thầm cười trộm, rốt cuộc lại để cho nàng ta chờ được đến thời khắc này!

Nàng ta đề ra âm thanh, thu lại nụ cười lớn tiếng nói: Chúng ta cũng bị Lâm gia lừa! Bọn họ ra vẻ đạo mạo, thật ra thì họ mới là chân chính bại hoại trong chốn võ lâm! Hôm nay, chúng ta sẽ phải diệt trừ nội tặc, sau đó liều mạng với kẻ địch!

Một tiếng ầm vang, giống như tiếng sấm rung trời, vang lên ở bên tai Tiểu Tịch.

Ngay trong khoảnh khắc kia, nàng giống như thấy tràn đầy thù hận trong mắt một đám người, còn có hơi thở thô bạo từ từ dâng lên.

Phùng Tích Viện thích nhất hoạ vô đơn chí thêm dầu vào lửa, lúc này chỉ cần vài ba lời quạt gió thổi lửa, chuyện tiếp theo phát triển càng căng thẳng.

Hiện tại chúng ta người đông thế mạnh, hơn nữa các vị đều là người võ công tuyệt đỉnh, hà tất chúng ta phải sợ người Lâm gia! Bọn họ mới là sài lang hổ báo trong võ lâm! Lúc này nàng ta chợt ngửa đầu, nhìn sang chỗ Điệp Trang đang đứng nơi cao chính nghĩa hiên ngang mà nói: Hôm nay bọn ta hi vọng có thể công bằng đối kháng cùng Thánh nữ tộc, thỉnh cho phép chúng ta trước xử lý tốt chuyện nhà, sẽ cùng các ngươi liều cho cá chết lưới rách!

Phùng Tích Viện và Thánh nữ tộc sớm đã có liên lạc, lời nói này nói không nóng không lạnh, nhưng hoàn toàn không mất đi phong cách quý phái. Điệp Trang cũng hơi có hiểu ý, nhưng nếu mượn đao giết người, mình còn có thể trên cao nhìn xuống quan sát, cớ sao mà không làm đây?

Đã như vậy, vậy chúng ta lại nhìn là được, mặc dù Thánh nữ tộc không là danh môn chính phái gì, nhưng tối thiểu cũng sẽ không can thiệp chuyện nhà của người khác, các ngươi tự tiện. Chỉ là, cũng không nên đả thương Lâm gia, mặc dù chúng ta và Lâm gia cũng có thù, nhưng tối thiểu bọn họ giúp chúng ta lần này, cũng coi như là đoái công chuộc tội rồi, có một chút. . . . . . Liền ngừng lại, được không? Điệp Trang nhẹ giọng cười.

Tình thế lập tức dâng cao, Lâm Thành Trác và Lâm Phượng Âm hai mặt thụ địch.

Bảy đệ tử Tư Đồ gia thấy tình thế lập tức xoay chuyển, rơi thẳng xuống phía trước hai người, người dẫn đầu đưa tay cản lại, nói: Các vị không nên trúng gian kế người khác! Lâm gia là võ lâm chủ nhà, bọn họ vẫn là trụ cột vững vàng, lần này tuyệt đối là một hiểu lầm, chúng ta còn không có tra rõ chân tướng sự tình lại hành động sai lệch như vậy, không phải vừa vặn cơ hội cho kẻ địch lợi dụng sơ hở sao?

Người Tư Đồ gia dũng cảm đứng ra, nỗ lực bảo vệ Lâm gia, đây xem như là có mười phần phân lượng. Nhưng mà người đang trong thời điểm cảm thấy nguy cơ thường thường không thấy được bản chất sự việc.

Phùng Tích Viện lại phản bác: Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, có lẽ trước kia Lâm gia là nhà chánh nghĩa, nhưng mà hiện tại Lâm chủ mẫu tuổi tác đã cao chỉ đành phải thoái vị nhượng hiền, thế hệ này ba nhi tử Lâm gia đều là hạng người trẻ tuổi, khó tránh xuất hiện kẻ bại loại! Hơn nữa, Lâm gia Nhị công tử, đã sớm thay lòng, đầu nhập vào người khác, các ngươi cũng không biết sao?

Phùng Tích Viện giơ kiếm, mũi nhọn chỉ thẳng phía trên, mà ở đó chung quanh đám hầu gái che mặt túm tụm, là một bạch y công tử chậm rãi xuất hiện. Thoải mái tự nhiên như vậy, nhẹ nhàng như trích tiên, ngũ quan tuấn dật, tuyệt thế phong hoa, không phải Lâm Đường Hoa còn có thể là ai?

Trong đám người lại một trận hung bạo, không ngờ Lâm Đường Hoa xuất hiện, lại không phải cứu tinh cũng không phải là đồng minh, mà là kẻ địch, chỉ cần nhìn tư thái rất cung kính của đám nữ nhân đối với hắn thì biết, hắn đã sớm đầu phục Thánh nữ tộc làm võ lâm nghịch tặc!

Không sai! Chính là Lâm nhị công tử!

Phi! Không ngờ tới hắn là mặt người dạ thú, lại là đồng bọn cùng tà giáo!

Diệt trừ Lâm gia, cho võ lâm sạch sẽ!

Mọi người ta một lời ngươi một câu, lời người đáng sợ, bầu trời khổng lồ bị bóng tối bao trùm một mảnh.

Bờ biển vốn dễ dàng xảy ra mưa bão, mắt thấy mây đen áp tới, nhất thời bao phủ ở chung quanh ánh sáng phía chân trời, lúc này trời tối gần mờ mờ lại toàn bộ bị che mờ trở thành một nhà tù tối đen. Gió thổi mạnh, một tiếng sấm ầm ầm rung động khắp chân trời, ngay sau đó chính là mưa như trút nước trút xuống.

Đây là trận mưa đầu trong ngày xuân, lại không phải là dịu dàng mảnh như lông trâu, mà là bao la hùng vĩ giống như sóng lớn ngập trời, khi mưa to gió lớn cuốn tới, cũng chính là thời cơ tốt nhất đao thương mưa tên đồng hành.

Lâm Thành Trác Lâm Phượng Âm, hợp với bảy đệ tử Tư Đồ gia, bị mọi người vây quanh, giống như là sói nhiều thịt ít chờ đợi phân chia.

Mấy vị, tiếp!

Lâm Thành Trác hô to một tiếng, vặn cổ tay một người đánh lén, sau đó ném bội kiếm của hắn cho đệ tử Tư Đồ gia.

Kiếm Phượng kiếm cũng không ra khỏi vỏ, hắn cũng không có thật sự độc ác đi giết hại đồng bào, có thể né thì né có thể tránh thì tránh, chỉ là để cho bọn họ chịu chút thương tổn da thịt, hi vọng bọn họ có thể vì vậy thu tay

/114