Điệu Nhạc Blue Trên Chuyến Tàu Điện Ngầm

Chương 35 - Phần Kết

/35


Đây là kết cục của chúng tôi sao?

Ba năm sau.

“Vô Y, cho tôi mượn xe một tháng, xe của tôi bị mất trộm rồi,một tháng sau mua xe mới sẽ trả lại cho cậu.”.

Cố Đại Nhân ngồi trong phòng rộng lớn sang trọng ra lệnh cho tôi như vậy.

Tôi phản kháng, “Công ty nhiều người có xe, sao lại cứ phải mượn xe của tôi? Đàm Kì Vĩ có xe, Tiểu Du cũng có xe mà!”.

Cố Đại Nhân giận dữ, “Tôi muốn mượn xe của cậu! Tôi thấy cậu đã ba năm rồi ngày nào cũng tiêu phí mấy tiếng đồng hồ lái xe để đi khắp nơi tìm cô ấy, cậu cũng nên thay đổi phương thức đi. Ví dụ như đi xe buýt, đạp xe, ngồi tàu điện... Việc gì ngày nào cũng phải lái xe? Vừa lãng phí vừa tốn sức, thay đổi phương tiện có lẽ sẽ có hiệu quả tốt hơn, tôi nhờ cậu đấy!”.

Tôi dửng dưng nói, “Một tháng phải không? Dùng xong nhớ trả tôi luôn đấy!”, đồng thời tiện tay ném chìa khóa xe cho anh ta.

Cố Đại Nhân hỏi, “Ý kiến của tôi vừa đưa ra rút cuộc cậu nghĩ chưa?”.

Tôi thở dài, “Đươc, thì ngồi tàu điện, như vậy nhanh hơn, đi làm sẽ không bị muộn, cũng gặp được nhiều người hơn, tóm lại,tôi nhất định sẽ tìm thấy cô ấy!”.

Hai mắt Cố Đại Nhân đỏ lên, nhìn dáng vẻ tiều tụy đáng thương của tôi bước ra khỏi văn phòng.

“Tàu sắp tới bến, mời hành khách lên xuống theo trật tự xuống trước lên sau...”

Nghe tiếng loa trong tàu điện ngầm, nhìn chuyến tàu băng nhanh, cảm nhận sự đông đúc cảu dòng người, tôi bước lên chuyến tàu cuối cùng. Hôm nay là ngày cuối cùng Cố Đại Nhân mượn xe, mà tôi cũng đã ngồi tàu điện trong suốt một tháng qua. Dường như thờì gian lại quay về những ngày tôi ngồi tàu điện của ba năm trước. Ngày mai tôi lại lái xe, lại sẽ tiếp tục tìm cô ấy trong thành phố này. Nếu như kiếp này không gặp được cô ấy thì tôi thực sự có cần cả đời để đi tìm cô ấy không?

“Có kết nối Bluetooth mới, có nhận không?”

Tôi cầm điện thoại, thấy trống rỗng,cứ nhìn vào câu hỏi trên màn hình, hay bấm nút nhận? Ai biết được lại có đồ quỷ sứ nào đó dùng Bluetooth để tìm kiếm lung tung. Nghe nói sau khi hôn lễ của tôi thất bại, rất nhiều người trong thành phố đã biết chuyện tôi quen một người đẹp trên tàu điện ngầm bằng Bluetooth,thế là những cậu thanh niên cũng bắt đầu bắt chước theo, để hy vọng tìm được tình yêu đẹp cho mình. Ai bảo bây giờ điện thoại Bluetooth ngày càng phổ biến.

Hiển thị lại có thêm một tin nhắn đang chờ tôi nhận, dường như đoán ra được điều gì đó, tôi lập tức bấm nút nhận. Tin nhắn được viết :

Sương Diệp Phi

Cây cầu gãy cuối cơn mưa,

Một mình cô quạnh, mưa dầm ướt thân.

Biệt ly làm tóc đổi màu.

Người vô tình cho liễu rủ la đà,

Để thân buốt lanh, bước đi một mình.

Miệng cười để nước mắt rơi,

Hàng mi nhuốm bụi, thân này ở đâu.

Ánh đèn một bóng trong đêm,

Tình trong giấc mộng,chờ người đi xa.

Đường đi đã thuộc lối về,

Đã là duyên phận,mãi chờ người ơi.

Tôi lạnh hết cả người, trước sự ngạc nhiên của mọi người, tôi chạy khắp các toa tàu điện, gào lên trong nghẹn ngào, “Lý Nhược, em đang ở đâu...”


/35