Điều Tuyệt Vời Nhất Chính Là Cậu

Chương 2 - Chương 2

/17


Đúng là người xưa nói không sai, cái gì lâu ngày rồi cũng thành thói quen. Trong hè, ngày nào tôi cũng ngủ dậy khi mặt trời đã đứng bóng. Thế nhưng, tôi sẽ chứng minh tôi là ngoại lệ, hôm nay tôi dậy sớm đấy nhé, đến ngay cả mẹ tôi cũng bất ngờ, tâm trạng tôi đặc biệt tốt, suốt dọc đường cứ mỉm cười.

“Không phải tối hôm qua cậu thức khuya quá nên hôm nay đầu óc có vấn đề rồi chứ?”

“Cậu mới có vấn đề. Tớ nói cho cậu biết, từ hôm nay tớ sẽ học hành nghiêm túc.”

Tằng Quân nhìn tôi cười vẻ khinh miệt, “Cậu á? Học hành nghiêm túc á? Nếu cậu học hành nghiêm túc tên của tớ lúc đó sẽ viết ngược lại thành Quân Tằng Lâm.” Sau đó cậu ta bỏ tôi một mình ở bãi giữ xe rồi đi vào lớp.

“Tớ sẽ bắt cậu viết ngược tên lại.” Tôi lầm bầm sau đó cũng vào theo.

Đi đến giữa sân trường, lại cái cảnh quen thuộc ấy, mọi người cùng bu quanh một con người. Nhìn cái cảnh trước mắt tôi không khỏi ngán ngẫm, nếu tôi được bu quanh như vậy tôi thà chết còn hơn. Cái cảm giác đó khó chịu không sao tả nỗi. Tôi thật cảm thấy đáng thương thay cho thần tượng của tôi mà. Nếu nói tôi là fan ruột của TFBOYS thì cũng không phải, mà không phải fan cũng không phải. Tất cả hình ảnh và poster của các cậu tôi đều có, bài hát của các cậu tôi đều nằm lòng. Thế nhưng nói tới việc thấy thần tượng là gào thét, bám theo hay chen lấn ở chốn đông người để được thấy mặt họ thì tôi chào thua, tôi không làm như vậy được, bất quá chỉ là vui mừng và có đôi chút bất ngờ một chút thôi.

Khó khăn lắm mới lên tới lớp, vừa bỏ cặp xuống tôi đã lại ngay bàn của Tằng Quân, con người nhỏ nhen như tôi vẫn còn để bụng chuyện ban sáng.

“Này, chuyện lúc nãy tớ nói là nghiêm túc đấy.” Tôi nhìn Tằng Quân bằng ánh mắt vô cùng nghiêm túc.

“Tớ sẽ chống mắt lên xem.” Tằng Quân đáng ghét còn không quên phụ họa thêm cho câu nói của cậu ta.

Tiết đầu tiên là tiết tự học. Tôi vừa định lấy cuốn tiểu thuyết trong cặp ra đọc thì nhớ đến lời nói nghiêm túc của mình nên đành phải bỏ vào lại. Kiên trì được nửa tiếng, tôi đã mất kiên nhẫn. Không phải tôi đang ngồi kế thần tượng ư?

“Dịch Dương Thiên Tỉ, tôi rất thích các cậu đấy.”

Không nghe thấy tiếng trả lời.

“Dịch Dương Thiên Tỉ, cậu có biết tôi đã học chung với cậu năm lớp mười không? Mà chắc tên tôi cậu cũng không nhớ phải không?”

“Dịch Dương Thiên Tỉ, mọi người trên mạng thường nói, cậu rất đáng yêu, không cao lãnh như vẻ ngoài. Tôi thấy chẳng giống chút nào.”

Tôi vẫn đang độc thoại nội tâm.

“Dịch Dương Thiên...”

“Bạn học Phan Như Ngọc có thể an tĩnh một chút được không?” Lời tôi chưa nói hết đã có tiếng nói khác vang lên. Không ai khác mà chính là cậu.

Tôi nhìn cậu ái ngại, “À, được, tớ không làm phiền cậu.”

Tôi ỉu xìu cuối đầu tiếp tục học bài. Chỉ có Tằng Quân nhà tôi là tốt nhất. Thế là ngày hôm đó cậu chỉ nói với tôi một câu duy nhất. Bạn học Phan Như Ngọc, có thể an tĩnh một chút được không? Bây giờ nghĩ lại còn cảm thấy xấu hổ. Tằng Quân tớ có cảm giác bị bắt nạt rồi, trong lòng tôi đang nghĩ đến câu này.

Qua ngày tiếp theo tôi, rồi vài ngày tiếp theo nữa, tôi bắt đầu chịu không nổi nữa. Người như tôi vốn hiếu động, lại ngồi chung với một tảng băng hỏi làm sao tôi có thể chịu được. Hết chống cằm nhìn ra cửa sổ rồi lại quay sang nhìn cậu. Thỉnh thoảng cậu lại cùng bạn nam bàn trên thảo luận bài toán nào đó. Đang say sưa ngắm nhìn tảng băng kế tên, bỗng một giọng nói trầm vang lên.

“Đừng nhìn nữa. Tớ sẽ mòn mất.”

“Cậu đang nói chuyện với tớ sao?” Tôi ngạc nhiên mở to mắt hỏi lại cậu.

Cậu không trả lời, tiếp tục im lặng nhìn vào vở. Tính hiếu động của tôi lại nổi dậy, tôi lay lay cánh tay cậu, sau đó lại nói với cậu rất nhiều vấn đề. Nào là bạn nữ lớp bên cạnh nhờ tôi chuyển lời là rất thích cậu, mấy em gái lớp dưới nhờ tôi đưa thư cho cậu, còn có cả quà. Tôi mở cặp lấy ra những bức thư và hộp quà nhỏ lúc sáng để trên bàn.

“Tất cả đều của cậu.” Tôi đẩy toàn bộ qua cho Thiên Tỉ, “Thời đại nào rồi mà còn viết thư kiểu này.” Sau đó còn bổ sung thêm mấy câu nhận xét.

Lúc này Thiên Tỉ mới ngước lên khỏi trang sách đầy những con số nhức đầu. Cậu khẽ chau mày, mím môi một cái sau đó quay sang nhìn tôi.

“Cho cậu.”

“Tớ lấy làm gì? Mà cậu đừng vứt đi, cả tấm lòng của người ta đấy.”

Thiên Tỉ im lặng, sao con người này thích im lặng thế nhỉ? Nhìn cậu suy nghĩ có vẻ nghiêm túc. Chuyện này khó giải quyết thế sao?

“Cậu có muốn chữ kí của Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải không?” Cậu nghiêm túc nhìn tôi.

Tôi xem như đã hiểu ý cậu, gom cái đống thư và quà bỏ lại vào cặp, sau đó cười thật tươi nói với cậu: “Cả cậu nữa.”.

Im lặng xem như đồng ý đấy nhé!

/17