Điều Tuyệt Vời Nhất Chính Là Cậu

Chương 4 - Chương 4

/17


Trời ngày càng trở lạnh, đây chính là dấu hiệu cho kì nghỉ Đông sắp đến. Tôi thật sự thích cái giá lạnh cùa mùa Đông này. Tằng Quân thường bảo chẳng có đứa con gái nào lại thích mùa Đông như tôi. Thế nhưng không hiểu sao tôi lại thích. Tôi thích cảm giác được vùi trong chăn ấm mỗi tối ngày Đông, tôi thích sự tĩnh lặng và im điềm của mùa Đông, hơn hết tôi thích nhìn tuyết rơi.

Trải qua kì thi khảo sát giữa kì khốc liệt, tôi cảm thấy may mắn khi mình còn sống sót. Thành tích đạt được không tính là giỏi nhưng cũng chẳng phải tệ. Hôm nay mẹ tôi có việc phải ra ngoài sớm, nên dẫn đến việc tôi dậy muộn. Cũng không thể trách tôi, tại kiểu thời tiết như thế tôi chỉ muốn nằm mãi trong chăn. Tằng Quân ngốc cứ đứng ở trước cửa, đợi mãi lúc sau không thấy tôi ra mới kêu cửa, nhưng lúc đó đã muộn mất rồi.

Vừa bước chân vào lớp đã thấy lão Đoàn đứng nghiêm nghị trên bục giảng, tôi và Tằng Quân xem như xong. Cũng may hôm nay tâm tình thầy hơi vui thì phải? Tôi và Tằng Quân chỉ nghe mắng vài câu sau đó lại được về chỗ. Thiên Tỉ lần này còn ngước nhìn tôi một cái. Chỉ là đi trễ thôi có cần nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu như vậykhông? Tôi nói thật, con người Thiên Tỉ thật khó hiểu, tôi không biết rốt cuộc cậu ta là người có tính cách như thế nào, lạnh lùng, đáng yêu, ngốc nghếch, tinh nghịch. Nói đến tinh nghịch, không phải không có căn cứ đâu nhé. Một hôm trong giờ học tôi thấy cậu ta cứ liên tục dùng gôm tẩy tẩy rồi dùng bút vẽ vẽ cái gì đó trong tập, nhìn chẳng ra gì, sau đó mới phát hiện phía dưới hình vẽ ghi tên của thầy Đoàn, hơn nữa bên phải cậu ấy còn vẽ thêm một con người cầm kiếm còn có bốn chữ “diệt yêu trừ ma”. Tôi chỉ tiếc lúc ấy không có điện thoại nếu không bầy Hặc Mập và Tứ Diệp Thảo đã có dịp chiêm ngưỡng một kiệt tác của thần tượng rồi.

Hậu quả của việc dậy muộn khi sáng là không có gì bỏ bụng nên bây giờ bệnh đau dạ dày lại tái phát. Tôi đau đến nỗi phải nằm xuống bàn, lòng bàn tay ra nhiều mồ hôi. Tôi không thể tiếp tục viết bài nữa rồi, để khi khác mượn mở chép lại. Một lúc sau tôi cảm thấy có gì đó chuyển động dưới tay mình, nói đúng hơn là quyển vở. Thấy lạ nên tôi ngồi dậy, thì ra là Thiên Tỉ đang kéo tập tôi, tôi chau mày nhìn cậu bằng đôi mắt khó hiểu.

“Không phải cậu không thể chép bài sao?” Cậu chỉ nói với tôi bấy nhiêu sau đó lấy vở của tôi chép phần bài học lúc nãy.

“Cảm ơn.” Tôi không biết nói gì ngoài từ này.

“Không được nói với ai.”

“Tớ vẫn chưa muốn chết.” Tôi nói bằng giọng yếu xìu rồi lại gục xuống bàn.

Tiếng chuông ra chơi vang lên, dạ dày tôi đã đỡ đôi chút. Tôi ra ngoài rửa tay, lúc quay về thì gặp Tằng Quân. Cậu ấy cũng biết tôi chưa ăn sáng nên rủ tôi xuống căn tin cùng ăn. Chẳng biết sao vừa ăn vào một chút dạ dày lại bắt đầu đau lại. Thế là tôi không ăn nữa, Tằng Quân nhìn thấy hàng lông mày tôi nhíu lại, bèn lo lắng hỏi:

“Cậu lại đau dạ dày à.”

“Ừ.”

“Tớ đưa cậu lên phòng y tế.” Tằng Quân chuẩn bị đứng dậy.

“Cậu biết tớ rất ghét mấy chỗ đó mà.” Tôi ngăn Tằng Quân sau đó cũng đứng dậy định về lớp.

“Cậu ngồi đó ăn hết đi, đừng lo cho tớ, chỉ đau sơ sơ thôi.” Tôi không quên nhìn Tằng Quân nói.

Lên tới lớp tôi lại ngay bàn mình nằm phịch xuống. Thiên Tỉ có quay sang hỏi vài câu nhưng tôi không trả lời mà bảo cậu đừng hỏi nữa, câu nói có phần hơi khó nghe. Tôi có cái tật hễ bị bệnh hoặc đau thì một là sẽ im lặng ai hỏi gì cũng không nói, hai là dễ nổi nóng. Không may Thiên Tỉ lại gặp loại thứ hai đấy. Cảm thấy chiếc ghế bên cạnh bị xê dịch, tôi nghĩ chắc cậu ấy giận tôi rồi bỏ ra ngoài hoặc là đi đâu đó, nhưng theo tôi thấy cái thứ nhất là không thể nào. Một lúc sau lại nghe thấy chiếc ghế lại bị xê dịch, có âm thanh ngồi xuống, sau đó hình như ai đó đặt cái gì đó lên bàn sau đó đẩy về phía tay tôi. Tôi cảm thấy âm ấm, hình như là một bình nước.

“Uống một ít nước ấm sẽ đỡ hơn.” Tiếng cậu trầm thấp có đôi phần ngập ngừng vang lên.

Tôi nhìn cậu lại một lần nữa khó hiểu. Tôi làm sao phải uống nước ấm? Không lẽ đau dạ dày uống một ít nước ấm sẽ đỡ đau? Cậu cứ cuối đầu đọc sách trong khi đó đầu tôi lại vô vạn dấu chấm hỏi.

“Này, Thiên Tỉ cậu là có ý gì?” Tôi cầm bình nước trên tay hỏi cậu.

Một lát sau cậu mới sang nhìn tôi. Lại chau mày, mặt nghiêm túc.

“Con gái các cậu không phải...” Tôi cảm thấy câu nói hơi lạ lạ nên im lặng đợi cậu nói hết.

Thế nhưng cậu chỉ nói tới đó rồi dừng lại, ngập ngừng một chút mới nói, “Nói chung uống một ít sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.” Nói xong cậu đứng dậy đi ra ngoài không thèm nhìn tôi một cái.

Thần tượng của tôi sao thế nhỉ? Nhưng mà, khoan đã. Cậu thấy tôi khó chịu ở phần bụng, sau đó đưa nước ấm cho tôi. Không phải cậu nghĩ, cậu nghĩ là tôi đang trong giai đoạn được bà dì ghé thăm chứ? Vừa nghĩ tới đó làm tôi xém sặc nước, mong là cậu không nghĩ vậy.

Vừa uống xong một ít nước ấm thì thấy Tằng Quân vội vã từ ngoài cửa lớp chạy vào. Cậu kéo chiếc ghế trống của bạn nam phía trên tôi sau đó ngồi xuống. Để mấy viên thuốc trên bàn cậu hất cằm nhìn tôi.

“Mau uống!” Cậu nói như ra lệnh.

Tôi im lặng nhìn thuốc trên bàn rồi nhìn cậu.

“Nếu cậu không muốn mẹ cậu biết cậu dậy muộn sau đó ăn sáng không đúng buổi và kết quả là bệnh dạ dày tái phát thì cứ không uống.”

Có vẻ như tôi bị câu nói này làm cho lay động. Cầm viên thuốc với vẻ mặt không mấy thiện cảm cố gắng bỏ vào miệng. Tên Tằng Quân đợi đến khi tôi uống xong mới mỉm cười đứng dậy, lúc ấy chuông vào học đã reo lên, cậu ta còn không quên xoa đầu tôi.

“Nếu dạ dày vẫn đau nữa phải xuống phòng y tế đó.”

Tôi nhanh chóng bắt lấy tay cậu ta đang xoa đầu tôi nhéo một cái rõ đau. Cậu ta vừa ôm lấy cánh tay bị nhéo vừa nhăn nhó như con khỉ.

“Xem ra không cần phải xuống y tế. Thuốc đã có tác dụng rồi.” Sau đó nhanh chân chạy về chỗ.

Sau lần đó tôi lại có thêm một cái nhìn khác về Thiên Tỉ, chàng trai ấm áp. Đến cuối giờ học tôi đưa bình nước lại cho cậu, thấy cậu lại im lặng nhìn tôi, tôi nghĩ cậu ngại bẩn nên vội nói rằng tôi không hề chạm môi sau đó cũng định mang về nhà rửa lại rồi trả cho cậu nhưng cậu bảo không cần sau đó cầm bình nước bỏ vào cặp.

Tôi là một con người có tính tò mò và hay để bụng mà. Tôi muốn biết lí do tại sao cậu ấy lại đưa bình nước ấm cho tôi. Chuyện gì tôi cũng muốn làm rõ nếu không sẽ cảm thấy rất khó chịu. Trong khi Thiên Tỉ đang dọn tập tôi liền quay sang cậu.

“Nhờ có bình nước ấm của cậu mà dạ dày tớ đỡ đau hơn.” Tôi không biết nên đặt câu hỏi thế nào nên đành nói thử một câu để xem phản ứng của cậu.

Đúng như tôi nghĩ có lẽ cậu nhầm thật. Mặt cậu khi nghe câu hỏi của tôi thì cứng lại một chút, có cái gì hơi hồng hiện lên sau đó quay sang nói ba chữ không cần cảm ơn và xách cặp hướng cửa lớp đi thẳng, không quay đầu lại. Còn tôi mỉm cười như con ngốc, cậu thật đáng yêu a.

-----------------------

Trong tiếng Trung thì “không cần cảm ơn” chỉ có ba chữ là “bu yong xie”.

/17