Đô Thị Thần Nhân

CHƯƠNG 3

/171


Trong sân nhà tất cả mọi thứ như chưa từng thay đổi, cây cổ thụ ở góc sân nhà từ khi hắn còn bé vẫn còn rất tươi tốt, bên cạnh còn có những con gà con đang tìm kiếm thức ăn. Hết thảy đều vô cùng quen thuộc, cũng giống như bảy năm trước, như mình chưa từng rời khỏi nhà bao giờ. Lúc này Lưu Vũ Phi đã thấy mẫu thân đang ngồi ngủ nơi cửa, một người vốn chỉ mới năm mươi tuổi bây giờ đã tóc bạc đầy đầu, nhìn qua cứ ngỡ rằng đã bảy mươi tuổi rồi. Gương mặt của bà đã thay đổi rất nhiều trong ấn tượng của hắn. Nước mắt của Lưu Vũ Phi không tự chủ được chảy xuống, nhẹ nhang đi tới bên cạnh mẹ quỳ xuống, lúc này bà Lưu cũng cảm thấy có người đi tới bên cạnh mình rồi quỳ xuống, không khỏi lấy làm kinh hãi, rất nhanh khi bà nhìn thấy được gương mặt quen thuộc thì trong ánh mắt đã xuất hiện sự vui sướng, kích động, không dám tin tưởng chính đôi mắt của mình, bà dùng sức dụi đôi mắt để xác định hình ảnh trước mắt chính là thật, chính là đứa con trai đã mất tích suốt bảy năm cuối cùng đã trở về.

Bà ôm chầm lấy con trai, òa khóc lớn: " Oa nhi a! Cuối cùng con đã trở lại, con có biết mẹ nhớ con khổ lắm không? Lâu như vậy con đã đi đâu, mẹ không sao tìm được con, cảm tạ lão thiên gia, cảm tạ các vị thần tiên trên trời đã nghe lời cầu khẩn của tôi mà cho tôi thấy lại con trai của mình…"

Ông Lưu đang ở trong nhà chợt nghe được tiếng khóc của vợ vội vàng chạy nhanh ra xem, kết quả nhìn thấy vợ đang ôm một cậu thanh niên còn trẻ mà khóc rống. Bởi vì Lưu Vũ Phi đang bị vợ ông ôm vào ngực mà ông lại đứng ở bên kia nên không thể nhìn thấy diện mạo của người thanh niên đó chính là con trai nhỏ của mình mà ông nghĩ rằng đã không còn trên nhân thế. Lưu lão buồn bực hỏi: " Lão thái bà, bà làm sao vậy? Oa nhi kia là con cái nhà ai mà làm bà thương tâm như thế?"

Lưu Vũ Phi vừa rồi còn đang kích động nên cũng không phát hiện ông Lưu đã đến, bây giờ lại nghe được thanh âm quen thuộc nên biết là cha mình đã đến. Hắn quay đầu hướng tới ông Lưu quỳ lạy xuống, kêu lên: " Ba..con bất hiếu đã về rồi…ba vẫn khỏe chứ?"

Rốt cuộc đã thấy người trước mắt chính là đứa con trai nhỏ đã mất tích bảy năm trước, ông Lưu cũng kích động đến nước mắt tuôn xuống, trong miệng nói lớn: " Con trai ta đã trở lại, cuối cùng con trở về là tốt rồi a!"

Tiếp theo ông Lưu lau nước mắt nói: " Lão thái bà, oa nhi đừng khóc nữa, hôm nay là việc vui, chúng ta nên cao hứng không được khóc, chúng ta vào nhà trước đã." Nói xong nâng Vũ Phi, kéo vợ đi vào nhà.

Ông nhìn vợ nói: " Lão thái bà, bà đi làm ít thức ăn, con chúng ta ở ngoài đã lâu nhất định không được ăn món ngon rồi."

Bà Lưu liền nói sẽ đi nấu cơm ngay, Lưu Vũ Phi nhìn cha mẹ biết nguyên nhân là do mình nên hai ông bà tuy chỉ mới năm mươi tuổi mà bây giờ thoạt nhìn thì đã như bảy mươi, nghĩ lại trong tim hắn chợt nhói đau…

Ăn cơm xong hắn ngồi cùng cha mẹ trong sân nói chuyện. Ông Lưu hỏi hắn mấy năm nay bên ngoài sống thế nào, ông nói cho hắn biết chuyện sau khi hắn mất tích. Nguyên lai cả nhà Lưu Vũ Phi nhận được tin tức từ công ty du lịch nói khi Lưu Vũ Phi đi du lịch ở Côn Lôn thì đã mất tích, cơ quan công an địa phương cũng đã phái nhân viên tìm kiếm, tìm suốt hai ngày vẫn không tìm thấy hắn. Cuối cùng công ty du lịch không thể tiếp tục dấu diếm thêm đành phải báo cho gia đình hắn chuyện hắn mất tích. Bà Lưu vừa nghe tin này đã bất tỉnh nhân sự ngay tại chỗ, lúc ấy Lưu gia hoàn toàn rối loạn, mấy người anh của hắn cũng vội vàng bỏ cả công việc chạy tới Côn Lôn tìm dân bản xứ trợ giúp tìm kiếm suốt hai tháng, anh của Lưu Vũ Phi đã trả tiền phí tổn tìm kiếm cho bộ đội địa phương cả vạn nguyên, cuối cùng nhờ được sự trợ giúp của họ tại Côn Lôn triển khai cuộc tìm kiếm đại quy mô, đương nhiên là không có thu hoạch gì, cuối cùng mới đành buông tay. Mấy người anh của hắn cũng đã trở về nhà không ra ngoài làm việc nữa, vì việc này mà gia đình trở nên bần cùng, vì vậy mà ba người anh của hắn cũng không có tiền để cưới vợ.

Lưu Vũ Phi nghe xong trong lòng càng thấy có lỗi với gia đình, bất quá bây giờ hắn đã có cơ hội để bù đắp cho họ. Lưu Vũ Phi cũng nói với cha mẹ chuyện mấy năm vừa qua, dĩ nhiên chỉ là lời nói dối. Hắn nói lúc đầu do không cẩn thận rơi vào trong một sơn cốc, cuối cùng không tìm được đường ra, ở trong sơn động tìm thấy một quyển võ công bí tịch, một quyển sách y do người xưa lưu lại, còn có thêm một chút dược tài và châu báu, tự mình ở trong động luyện võ vài năm cho đến gần đây có một đoàn thám hiểm đi tới chỗ sơn cốc hắn ở, đã cứu được hắn ra ngoài, cuối cùng hắn đưa cả vạn nguyên cho cha mẹ nói rằng số tiền do bán được châu báu.

Ông Lưu nghe con nói còn rất nhiều châu báu vẫn chưa bán, bây giờ tiền bạc đã không còn thiếu thốn nữa, ông nghĩ bây giờ gia đình đã có cuộc sống tốt hơn xưa.

Lưu Vũ Phi hỏi tình huống của mấy anh trai, ông Lưu nói: " Anh cả con bây giờ cũng đã có con trai, anh ba con cũng vậy, còn anh tư con thì mới có vợ năm ngoái, thôi được rồi, bây giờ con cũng đã hai mươi bốn, đối với tương lai có tính toán gì không?"

Lưu Vũ Phi suy nghĩ một chút mới đáp: " Ba, bây giờ tiền thì con không thiếu, hơn nữa con có luyện qua võ công và y thuật, ba cũng không cần lo lắng cho tương lai của con, ba nói đi, con muốn đi học lại thì thế nào?"

Ông Lưu nói: " Bây giờ con còn học được sao? Con đã nghỉ học bảy năm rồi, tuổi cũng đã lớn."

Lưu Vũ Phi nói: " Ngày mai con đi trường cũ hỏi thăm một chút, bây giờ nhà nước đối với chuyện học đại học có hạn chế gì không."

Ông Lưu nói: " Như vậy cũng tốt, để con có thể học tiếp cũng được, dù sao bây giờ con cũng không có sự nghiệp gì."

Tiếp theo Lưu Vũ Phi lấy Tẩy Tủy Đan đưa cho cha mẹ nói: " Ba mẹ, đây là thuốc do con dùng dược tài trong sơn động luyện thành, ăn vào rất có hiệu quả." Sau đó hắn nói tác dụng sau khi ăn đan dược cho cha mẹ nghe.

Một giờ sau ông bà Lưu sau khi tẩy độc xong thì đi ra nhìn Lưu Vũ Phi nói: " Con à, đây là thuốc gì a, ăn vào thì đau bụng, sau khi xổ ra còn có đất bùn hôi thối trên người nữa. Không ngờ trong người chúng ta lại có nhiều tạp chất như vậy a. Bất quá sau khi xổ ra thì trong người lại cảm thấy khỏe khoắn như tuổi còn ba mươi vậy a…"

Lưu Vũ Phi cười nói: " Ba, đây là thuốc xổ độc tố trong người ra ngoài, bây giờ đã tốt lắm rồi, ba cảm thấy khỏe khoắn trẻ trung hơn nhiều vì đó là hiệu quả của thuốc. Ba mẹ, bây giờ con dùng khí công đánh thông kinh mạch cho hai người."

Sau đó hắn dùng thần nguyên lực đánh thông tất cả những kinh mạch bế tắc của hai người vì tuổi đã cao, lại lưu lại một ít thần nguyên lực trong cơ thể cha mẹ, ở trong Kiền Khôn giới chỉ tìm một bộ pháp quyết tu chân truyền thẳng vào trong trí não của hai người, như vậy hai người sẽ không vì tuổi đã cao mà quên đi mất.

Ông Lưu hỏi: " Con à, con nói cỗ nhiệt khí trong người ba là khí công đó sao?"

Lưu Vũ Phi nói: " Đúng vậy ba mẹ, bây giờ hai người hãy thử khẩu quyết con vừa mới đưa vào trong đầu hai người, để cỗ nhiệt khí vừa rồi lưu chuyển theo khẩu quyết đó."

Ông bà Lưu đều cảm thấy khí công này quả thật quá thần kỳ, bọn họ chỉ cảm thấy tay con mình đặt vào đỉnh đầu họ là đột nhiên có hình ảnh truyền vào đầu, bây giờ muốn quên cũng không còn được nữa. Nghe con bảo chiếu theo khẩu quyết vận hành thì cũng làm theo lời ngay. Ba giờ sau, cả ông bà Lưu đều cao hứng kêu lên: " Con à, cái này thật quá thần kỳ, ta vừa mới luyện một hồi đã cảm giác toàn thân tràn ngập lực lượng, cho dù là vật gì nặng cũng có thể vác nổi.."

Hắn nghe xong không khỏi cười khổ, tự mình truyền thần nguyên lực cho ông chỉ để dùng khiêng đồ vật, bất quá hắn cũng không có biện pháp giải thích với cha mẹ đây là phương pháp tu luyện có thể thành tiên trường sinh bất lão. Nói như vậy ba mẹ không trực tiếp đem hắn thẳng vào bệnh viện mới là lạ.

Lưu Vũ Phi nói: " Ba mẹ, công phu này tu luyện có thể gia tăng sức khỏe và tuổi thọ, sau này hai người không có việc gì thì hãy chuyên cần tu luyện nó, như vậy thì sau này ba mẹ sẽ không bệnh nữa, vậy thì không cần phải vào bệnh viện, như vậy cũng sẽ không cần dùng đến tiền nữa."

Lưu Vũ Phi biết nếu muốn cha mẹ chịu thường xuyên tu luyện chỉ có lấy cái cớ vì tiền bạc là tốt nhất. Lưu Vũ Phi lại lấy một viên Tứ Phẩm Đan chia làm hai để cha mẹ ăn vào, hắn cũng không dám cho ông bà ăn quá nhiều thần đan sợ rằng cha mẹ tuổi lớn kinh mạch quá yếu nếu chịu không được bạo thể mà chết thì chẳng khác nào mình hại cha mẹ, hơn nữa bây giờ hắn cũng biết thần đan không thể ăn quá nhiều, dù cho có gia tăng công lực cũng không phải tự mình luyện được, sau này sẽ dễ bị tẩu hỏa nhập ma.

Ông bà Lưu sau khi nuốt xong thần đan liền theo khẩu quyết tu chân nhập định ngay. Ngày thứ hai khi cha mẹ còn đang nhập định hắn đi đến trường học cũ tìm tư liệu rồi tới trường học nơi trấn thành tìm hiệu trưởng thì phát hiện đã thay người khác. Lưu Vũ Phi nói cho vị hiệu trưởng nghe ý định của mình rồi đem tư liệu ngày trước ra cho ông ta xem. Vị hiệu trưởng nhìn xong thì nói: " Tư liệu cũng không có vấn đề gì, tuổi cũng không sao vì quốc gia bây giờ đã bãi bỏ hạn chế tuổi tác khi vào đại học. Bất quá bây giờ cách ngày thi chỉ còn một tháng, cậu có thể thi được không?"

Hắn đáp: " Yên tâm đi hiệu trưởng, nếu tôi không có tin tưởng cũng sẽ không tới nơi này đâu." Nhờ sự xã giao của hắn, cuối cùng thì hắn đã trở thành thí sinh chuẩn bị thi vào đại học.

Trong xã hội hễ có tiền thì việc gì cũng dễ dàng, còn không tiền thì không thể làm gì cả. Hắn đến cửa hàng sách nơi trấn thành mua hết toàn bộ sách giáo khoa từ sơ trung đến cao trung, làm xong việc này hắn nhìn đồng hồ thấy cũng đã đến bốn giờ chiều cũng nên trở về nhà.

Về đến nhà thấy cha mẹ còn đang nhập định, hắn biết nếu cha mẹ muốn dung hóa thần nguyên lực ít nhất cũng phải mất ba tháng, nếu trong ba tháng cha mẹ còn chưa đi ra cửa thì không phải làm cho hàng xóm náo loạn tới hỏi hay sao, hắn cũng vì thế mà đau đầu, cuối cùng hắn tìm đến thôn trưởng nói với ông ta cha mẹ hắn cần phải đến trấn thành mấy tháng có việc, sau này trong nhà sẽ không còn ai, nếu có ai hỏi thì nhờ thôn trưởng nói dùm một tiếng, thôn trưởng rốt cuộc cũng đã đáp ứng.

Lưu Vũ Phi tại chỗ cha mẹ đang ngồi nhập định bày ra một Ẩn Thân trận, dù cho có người tiến đến cũng không thể nhìn thấy người trong đó, như vậy sẽ không kinh động cha mẹ nữa. Sau đó hắn dùng ba ngày thời gian xem xong sách vở, đối với hắn chuyện này cũng dễ dàng như ăn cơm thôi.

Làm xong hết thảy hắn nghĩ tới chuyện đến thăm mấy người anh, kể từ khi mình quay về còn chưa tới thăm họ! Trước tiên ở trong nhà hắn tìm được địa chỉ của mấy anh trai, thời gian sau đó hắn lần lượt tới nhà từng người, nghe mấy anh nói chuyện mấy năm sau khi mình mất tích, rồi hắn kể những chuyện mình đã gặp, dĩ nhiên nội dung giống như đã nói với cha mẹ. Hắn cũng chia cho mấy anh cùng chị dâu và các cháu cùng dùng Tẩy Tủy Đan, vì các cháu còn nhỏ nên hai đứa dùng một viên, vì chúng còn nhỏ thì trên người cũng không có bao nhiêu độc tố.

Sau đó hắn căn dặn họ không cần lo việc buôn bán gì nữa, sau này chi phí trong nhà đều do hắn một mình gánh vác, đương nhiên hắn là muốn để cho bọn họ yên tĩnh tu luyện công phu, không cần vì đời sống mà quan tâm, rồi lại nói cho mấy anh biết chỗ tốt của việc luyện công, mấy anh đều đồng ý vào tháng mười một sẽ chấm dứt công việc rồi quay về đoàn tụ một nhà cùng nhau chăm chỉ tu luyện.

Hắn xem thời gian đến ngày thi chỉ còn hai ngày thì cáo từ mấy anh đi về nhà chờ đợi ngày thi tới. Rất nhanh ngày thi với hàng vạn học sinh tham gia đã tới. Bằng vào năng lực của hắn việc làm bài thi không thành vấn đề, hơn nữa hắn cũng không muốn đạt kết quả quá cao sẽ làm người khác bị oanh động, cuối cùng còn vài đề thi hắn cũng không trả lời cho hoàn hảo hết…Thời gian kế tiếp là chờ đợi giấy báo trúng tuyển thuận tiện hắn tham gia báo danh vào đại học Thanh Hoa. Thi xong thì sẽ có hai tháng thời gian nghỉ ngơi.

Lưu Vũ Phi nhớ tới lúc rời đi thì Phượng Hoàng có nói: Vũ Phi, tâm cảnh của ngươi nhiều nhất bây giờ cũng chỉ đạt tới tiên nhân tâm cảnh, muốn đạt tới tùy tâm sở dục của thần nhân tâm cảnh dựa theo tình huống bình thường thì ngươi cần phải hơn trăm năm mới thành. Lần này ngươi đến bên ngoài lịch lãm hy vọng tâm cảnh của ngươi có thể tiến bộ nhanh hơn!

Hắn nghĩ tâm cảnh cũng không phải là pháp lực, pháp lực không tốt còn có thể thông qua việc bế quan tu luyện, nhưng tâm cảnh thì không thể nào. Hắn suy nghĩ cả nửa ngày cũng nghĩ không ra làm sao tăng tiến tu vi của tâm cảnh, cuối cùng thì không thèm suy nghĩ nữa. Dù sao bây giờ tâm cảnh của hắn cũng đã rất phóng khoáng rộng mở, hắn nghĩ dù sao cũng còn phải mất nhiều năm mới đạt được yêu cầu. Nếu ở tại phàm gian mà ngây ngốc lâu như vậy mà không làm gì hết thì cũng quá nhàm chán, thầm nghĩ đến thiên tài địa bảo tại Côn Lôn sơn hai mắt liền sáng ngời, hắn thầm nghĩ những dược tài này đã thu thập suốt bao năm, để không cũng chỉ là lãng phí, chi bằng dùng để luyện thuốc chữa bệnh.

Chỉ một tháng hắn đã học xong những chương trình trên vi tính, đối với chuyện thế giới cũng đã có hiểu biết thêm nhiều, hơn nữa trên internet vẫn thường thông báo những chuyện mà ti vi không dám công khai, cho nên Lưu Vũ Phi đối với một chút chuyện đen tối trong quốc nội cũng biết được không ít. Nhất là đối với bệnh nan y trong quốc nội, bệnh này thường thì dân chúng không có cách nào trị khỏi.

Hắn nhớ tới việc Tẩy Tủy Đan có thể tẩy đi độc tố trong cơ thể, nếu có thể bớt đi chút phân lượng trong luyện chế thì không biết có thể trị được loại bệnh chứng này hay không, nếu có thể thì sau này có thể giúp được biết bao người bị bệnh chứng này. Hơn nữa năm loại phẩm đan cũng dùng những dược tài tốt nhất của Côn Lôn để chế luyện, phải dùng nhiều năm mới làm ra được, còn mình nếu tùy tiện dùng dược tài để luyện chỉ hai tháng thì biết bao nhiêu viên chứ? Nghĩ tới đó hắn chạy đi mua bình thủy về bỏ vào một viên Ngũ Phẩm đan, hắn chợt nhớ tới chuyện nhờ Trần Thiên Tâm bán đấu giá dùm viên Dạ Minh Châu không biết đã được bao nhiêu tiền, hơn nữa bệnh viện tại Thượng Hải cũng là bệnh viện lớn, người bệnh Hắc Mạc chắc cũng rất nhiều, ở đây tìm hiểu tin tức không bằng trực tiếp đến Thượng Hải thử loại dược liệu này để xem hiệu quả như thế nào.

Vừa nghĩ tới thì hắn liền làm ngay, chỉ sau một thoáng hắn đã đến Thượng Hải. Đầu tiên hắn muốn đi gặp Trần Thiên Tâm xem hắn bán Dạ Minh Châu được bao nhiêu tiền, bởi vì hắn không có số điện thoại của Trần Thiên Tâm. Mà hắn vừa mới từ Côn Lôn đi ra nên cũng không nghĩ tới dùng điện thoại di động gì cả cho nên cũng không thể liên lạc với Trần Thiên Tâm.

Chỉ một lát hắn đã đi tới đại sảnh của công ty Phú Dương. Lần này tiếp đãi hắn cũng là cô gái phục vụ kia, cô gái vẫn còn nhớ rõ về hắn, dù sao khi ấy hắn xuất ra viên Dạ Minh Châu quá chói mắt không muốn lưu ấn tượng cho người khác thì cũng thật khó khăn.

Cô gái phục vụ lễ phép nói: " Chào tiên sinh, hoan nghênh ngài ghé thăm tiệm chúng tôi, xin hỏi lần này ngài cần gì ạ?"

Lưu Vũ Phi cười nói: " Cô có thể giúp tôi liên lạc với tổng kinh lý của cô được không?"

Cô gái nói: " Xin tiên sinh ngồi chờ một chút…"

Một lúc sau Trần Thiên Tâm đã đi xuống tới nhìn Lưu Vũ Phi cười ha ha: " Chào Lưu tiên sinh, đã lâu không thấy ngài đến tìm tôi a…" Trần Thiên Tâm đối với người thanh niên đã mang đến cho công ty một món tiền lớn vô cùng khách khí.

Lưu Vũ Phi cười nói: " Một là tới cảm ơn ông, hai là định hỏi viên minh châu có bán được không.."

Trần Thiên Tâm kỳ quái nói: " Bộ tiên sinh không có kiểm tra tài khoản ngân hàng sao?"

Lưu Vũ Phi ngại ngùng nói: " Tôi không có. Tôi đâu có cách nào liên lạc với Trần kinh lý nên không biết viên minh châu có bán được không.." Text được lấy tại truyenyy[.c]om

Trần Thiên Tâm nói: " Lưu tiên sinh, chúng ta đi vào phòng khách quý nói chuyện đi, chỗ này không tiện lắm…"

Lưu Vũ Phi đi theo hắn vào phòng khách quý, hắn thông qua máy vi tính tra xét tài khoản ngân hàng của mình có tới hơn hàng triệu Mỹ kim, hắn ngây người một thoáng, không nghĩ tới viên minh châu nọ lại đáng tiền đến như vậy.

Hỏi Trần Thiên Tâm mới biết viên minh châu bán được tới cả hàng triệu Mỹ kim, sau khi đóng thuế còn cấp thêm phần trăm cho công ty Phú Dương cho nên bây giờ vẫn còn con số đó. Hắn trò chuyện với Trần Thiên Tâm một hồi thì cáo từ.

Lưu Vũ Phi xem Trần Thiên Tâm như một người bạn, nhưng Trần Thiên Tâm lại nhìn thấy khí chất bất phàm của hắn, hơn nữa hắn ra tay một lần lại là một viên minh châu trị giá hàng triệu Mỹ kim, biết Lưu Vũ Phi tuyệt đối không phải là người bình thường, mới thật tâm kết giao cùng hắn.

Hắn đi ra khỏi công ty Phú Dương, tới một nơi vắng vẻ đã tự biến hình thành một người khoảng ba mươi tuổi, hắn đi thẳng vào bệnh viện nhân dân lớn nhất Thượng Hải.

Lưu Vũ Phi biết nếu nước thuốc này nếu có thể trị bệnh hữu hiệu dám chắc những bệnh nhân khi được hỏi sẽ kể lại hình dáng của hắn. Vì không muốn tự mình tìm lấy phiền toái hắn mới thay đổi hình dáng của mình.

Hắn đi tới đại sảnh bệnh viện, đầu tiên hắn đi tới khoa máu cấp cho bệnh nhân bị bệnh máu trắng uống trước, hắn biết người bị bệnh máu trắng nếu không hóa trị thì phải thay tủy, hắn biết nếu hóa trị chẳng những phí tổn rất cao, hiệu quả cũng không tốt lắm hơn nữa còn làm bệnh nhân rất đau đớn. Thường thì người ta không thể làm gì với loại bệnh này bởi vì không có tiền chỉ có thể ở nhà chờ chết.

Lưu Vũ Phi ở trong phòng bệnh nhìn thấy một bệnh nhân chừng ba mươi lăm tuổi, sắc mặt vàng vọt, hai mắt vô thần, không có một chút sinh khí. Hắn đi vào phòng cầm hồ sơ bệnh nhân lên xem xét: Lý Hưởng, ba mươi hai tuổi, năm ngoái kiểm tra bị bệnh ung thư máu, bây giờ đã bước vào giai đoạn cuối, nếu còn không thay tủy thì sẽ không thể cứu sống.

Lưu Vũ Phi quyết định để cho hắn uống nước thuốc trước. Lý Hưởng nhìn thấy một người trẻ tuổi đi vào phòng bệnh của mình, không nói lời nào chỉ nhìn hồ sơ, cứ nghĩ hắn là bác sĩ nên không hề để ý, Lý Hưởng tự hiểu rõ mình bị bệnh gì, đêm nay cũng chỉ còn là ngày cuối, hắn không sợ chết chỉ lo lắng cho đứa con nhỏ và vợ ở nhà sẽ khổ.

Lưu Vũ Phi xem xong hồ sơ thì nói: " Lý tiên sinh, tôi đã xem bệnh án của ông, bây giờ đã là thời kỳ cuối, mà tôi có một loại thuốc không chừng có hữu hiệu đối với bệnh của ông. Được rồi, tôi tự giới thiệu, tôi đến từ một gia tộc thần bí, gia tộc chúng tôi luôn hành y tế thế, gần đây gia tộc chúng tôi đã luyện chế ra được một loại nước thuốc có thể trị được bệnh nan y, tôi muốn ông là người thử thuốc đầu tiên. Tôi cam đoan thuốc của tôi không có tác dụng phụ, cho dù có thể đối với bệnh của ông không có hữu hiệu cho lắm nhưng cũng sẽ không có hại."

Nói xong hắn muốn Lý Hưởng tin tưởng nên tự mình uống một ngụm thuốc trước mặt Lý Hưởng. Lúc bắt đầu Lý Hưởng còn có điểm không tin nhưng khi nhìn thấy Lưu Vũ Phi tự mình uống thuốc ngay trước mặt hắn, hắn nghĩ thầm, dù sao bệnh của mình cũng đã đi vào giai đoạn cuối, dù không có hiệu quả gì cũng không có gì tổn thất, liền mở miệng nói: " Được, tôi đồng ý làm người đầu tiên thử thuốc cho ông."

Lưu Vũ Phi sợ nước thuốc của mình không đủ dược lực nên rót đầy một chén lớn đưa cho Lý Hưởng.


/171

Thể loại