Độc Phi Ngự Tà Vương

Chương 1 - Chương 1

/125


Edit: voi còi

Ông trời nha, đây là có chuyện gì? Tam tỷ sao có thể bị người của vương phủ nâng trở về?

Lâm Mị theo trong đau nhức chuyển tỉnh lại, nghe thấy chính là giọng nói êm ái này lải nhải.

Trong đầu ông một chút, lượng lớn ký ức xa lạ hiện lên, thời gian nháy mắt tất cả đều bị nàng hấp thu. Lâm Mị kinh hỉ phát hiện, nàng vậy mà xuyên việt trùng sinh đến một triều đại xa lạ, trên người thứ xuất tiểu thư trùng tên trùng họ.

Đã hiểu tình cảnh của mình, lúc này Lâm Mị mới quan sát đến hoàn cảnh vị trí của mình.

Voi coi- lqd

Người đang nói chuyện chính là thứ muội Lâm Thiến Khanh của nguyên chủ do di nương khác sở sinh. Chỉ thấy nàng thân mặc một bộ cẩm y gấm màu đỏ nhạt thêu viền như ý mưa bụi (k có bản raw nên ta chẳng biết miêu tả thế nào), váy màu hồng nhạt thêu hồ điệp eo buộc đai lưng do hạt châu kết thành chuỗi rủ xuống nổi bật vòng eo nhỏ nhắn, áo khoác bằng lụa mỏng thêu trúc xanh ở viền. Đầu vấn phong lưu búi tóc cài trâm phỉ thúy cùng san hô, khuyên tai hồng ngọc bát bảo hồ điệp.

Thanh thanh tú tú, thực sự là thanh tú tựa như sen hé nở trên mặt nước, kiểu như trăng thu.

Tam tỷ... Tam tỷ nhưng xem như là tỉnh a. Tỷ đây là thế nào? Sao lại để người của Vương phủ nâng trở về thế? Cô nương gia chưa lập gia thất (chưa lấy chồng), sao có thể lẻ loi một mình đi vương phủ đâu? Vậy danh tiết... Tam tỷ, thế nhưng tỷ cùng Chu công tử có hôn ước. Lâm Thiến Khanh dùng khăn tay hơi che miệng mỏng hơi đánh chút son hồng, lời ra khỏi miệng , nàng mới ý thức được chính mình hình như là không cẩn thận nói ra khỏi miệng rồi.

Lâm Thiến Khanh còn khẩn trương trộm liếc liếc mắt nhìn Chu Bảo Trạch bên cạnh sắc mặt đang đen lại.

Tứ tiểu thư, ngày đó Lâm đại nhân cùng gia phụ đính hôn, chỉ nói là cùng Lâm gia tiểu thư đính hôn, cũng không phải là Lâm tam tiểu thư. Người nói chuyện chính là Chu Bảo Trạch cùng Lâm Mị có hôn ước.

Lâm Mị xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía Chu Bảo Trạch, quả thật là tuấn tú lịch sự. Chỉ tiếc, hại chết nguyên chủ hắn cũng có một phần công lao.

Nhìn thấy Lâm Mị nhìn qua, mặt Chu Bảo Trạch lộ vẻ khinh thường, cô nương gia nhà ai chưa thành thân lại bị nam nhân xa lạ nâng trở về? Đây còn thể thống gì?

Chu gia hắn tuy nói là thương tịch (nhà buôn bán), thế nhưng, gia đại nghiệp đại (nhà giàu sự nghiệp lớn). Năng lực của hắn càng trác việt (giỏi giang), là người cầm quyền đời sau.

Kể từ khi biết chính mình hồi bé bị vui đùa định thân như vậy, hắn liền cảm thấy hoang đường vô cùng.

Vì vậy, thừa dịp lần này ở kinh đô có sinh ý phải xử lý, cũng thuận tiện qua đây tìm tòi.

Cố ý đi tung ra tin tức, hắn ở trong nhà cũng không được sủng ái, nơi chốn bị đánh áp, không ngờ Lâm Mị vốn có hôn ước cùng hắn vậy mà lại xa lánh hắn.

Ngược lại là thứ muội Lâm Thiến Khanh của Lâm Mị quan tâm đầy đủ với hắn, hỏi han ân cần với hắn, thậm chí còn muốn xuất ra tiền tài vốn nhỏ bé của nàng đến giúp đỡ hắn.

Từ nhỏ hắn liền cùng phụ thân vào nam ra bắc, đương nhiên là thấy hơn cái loại người nịnh nọt.

Lâm Mị con buôn tại sao có thể cùng Lâm Thiến Khanh đơn thuần ngây thơ so sánh với?

Nếu như thú thê, hắn đương nhiên là muốn thú Lâm Thiến Khanh toàn tâm toàn ý yêu hắn, mà không phải là Lâm Mị coi trọng tiền tài.

Mà buồn cười nhất chính là, sau khi Lâm Mị biết hắn không có tiền, trong lúc vô tình hắn đưa ra muốn cùng bằng hữu có sinh ý trong kinh đô gặp mặt, nàng vậy mà mặt dày mày dạn còn muốn đi theo hắn đến đó trước.

Một nữ tử khuê phòng, vậy mà vì tiền tài làm ra hành vi không biết kiểm điểm như vậy, càng làm cho hắn xem thường.

Những thứ ấy là bạn tốt của hắn, dưới sự bày mưu đặt kế của hắn, đương nhiên là trêu chọc Lâm Mị một phen.

Vì kết giao những bằng hữu có tiền ấy, Lâm Mị cũng thật là liều mạng.

Trời vào đông giá rét, nàng cũng dám nhảy vào trong hồ nước đóng băng. Vì thế, Lâm Mị bệnh nặng một hồi, đi nửa cái mạng, lúc này mới vừa lui sốt một chút, không ngờ lại chạy ra, đi vương phủ kiếm tiền.

Vì bạc, Lâm Mị nhưng thật là không muốn sống nữa!

Nhìn nhìn, đây không phải bị người vương phủ nâng trở về thôi.

Tiền của Vương phủ dễ kiếm như vậy sao?

Hiện nay Thất vương gia được bệ hạ thịnh sủng, trên sa trường khiến địch nhân nghe tin đã sợ mất mật, người đời gọi Quỷ Kiến Sầu Âu Ngạn Hạo, thế nhưng vui giận thất thường, giết người như ma.

Lâm Mị còn có thể sống được trở về, liền tính nàng mạng lớn!

A? Là thế này phải không? Lâm Thiến Khanh không hiểu nhìn Chu Bảo Trạch, vẻ mặt mờ mịt.

Đó là tự nhiên. Chu Bảo Trạch xem thường trừng mắt nhìn Lâm Mị một cái, đảo mắt, tình tứ nhìn về phía Lâm Thiến Khanh: Ngày đó lúc gia phụ cùng Lâm đại nhân đính hôn, là phu nhân cùng với hai vị di nương khác cũng đều ở đó, nói là ta cùng với Lâm gia tiểu thư đính hôn.

Nhị di nương sinh ra nhị tiểu thư đã bị phu nhân đem đến bên người. Tự nhiên người cùng ta định thân là một trong hai ngươi tam tiểu thư hoặc tứ tiểu thư. Chu Bảo Trạch còn là tương đương có tự mình hiểu lấy .

Bản thân hắn là xuất thân thương tịch, Lâm đại nhân là trọng thần trong triều, tự nhiên sẽ không đem nữ nhi dòng chính (con vợ cả) gả cho Chu gia hắn.

Có thể tuyển trạch cũng chỉ có hai vị tiểu thư thứ xuất này.

Lần này đến đây, ta chính là phải đem vòng ngọc uyên ương mà ngày đó hai nhà đính hôn đưa cho người trong lòng. Chu Bảo Trạch nói, từ trong lòng móc ra vòng ngọc uyên ương làm công tinh mỹ, thâm tình nhìn kỹ Lâm Thiến Khanh: Tứ tiểu thư, không biết nàng có thể nhận lấy vòng ngọc của tại hạ hay không.

Này, này... Gò má Lâm Thiến Khanh ửng đỏ, trong mắt hơi nước hiện lên, ngượng ngùng dùng khăn tay che mặt mình: Chuyện này, tự nhiên là phụ thân cùng mẫu thân làm chủ. Sao ta




/125