Độc Phi Ngự Tà Vương

Chương 10 - Chương 10

/125


Edit: voi còi

Chu Bảo Trạch vội vã tìm một vòng, không có tìm được Lâm Mị, cũng là hồn bay phách lạc ly khai hầu phủ, ở trên đường đi dạo.

Nghĩ vừa rồi Lâm Y Hân hãm hại, một đám hạ nhân nhìn chằm chằm, Triệu thị lạnh lùng, Khổng di nương chỉ sợ thiên hạ không loạn... Lâm Mị, tình cảnh của Lâm Mị ... Còn có nàng cuối cùng buồn bã cười cực kỳ bi ai, khiến tim Chu Bảo Trạch như bị đao cắt.

Hắn lại cũng từng là đao phủ cùng nhau khi dễ Lâm Mị!

Chu huynh, ngươi ở nơi này a? Vừa lúc, cùng đi uống rượu đi! Người tới cánh tay dài vươn ra, đem Chu Bảo Trạch đang đần độn mang vào tửu lâu.

Chu huynh, tới.

Chu huynh, mau ngồi.

Đến, mang xà lục mà Chu huynh thích!

Bên người đều là bằng hữu làm ăn, Chu Bảo Trạch cũng thuận thế ngồi xuống, hiện tại hắn hối hận đã nghĩ say một trận quên hết tất cả.

Vài người ngồi cùng bàn vừa thấy lần này Chu Bảo Trạch thống khoái như vậy, mừng rỡ trong lòng.

Chu gia buôn bán thế nhưng trải rộng Đại Giang nam bắc, Chu Bảo Trạch lại là người cầm quyền đời sau của Chu gia, tự nhiên bọn họ phải bợ đỡ nịnh hót cho thật tốt.

Ngườ này mời rượu người kia gắp thức ăn, lời ca tụng một cái so một cái càng hay nói ra bên ngoài.

Chu huynh, lần trước cô nương kia, thế nào lần này không mang theo ra? Nhìn rất xinh đẹp a.

Đúng vậy, mặc y phục để trong lòng ta ngứa, không biết kéo lên giường là một tư vị gì.

Vài người cười vang, ô ngôn uế ngữ (lời nói dâm tục, bẩn thỉu) bình luận Lâm Mị.

Trong đầu Chu Bảo Trạch ông một chút, huyết khí dâng lên, nắm tay không hề nghĩ ngợi đánh về phía người bên cạnh đang cười dâm đãng, mắng to : Ta cho ngươi sỉ nhục nàng, ta cho ngươi nói! Cho ngươi nói!

Chu Bảo Trạch đột nhiên bão nổi khiến mấy người này không hiểu ra sao cả, vội vàng ba chân bốn cẳng đi ngăn Chu Bảo Trạch.

Người bị đánh kia cũng uống say khướt, không hề nghĩ ngợi cãi lại: Không phải ngươi để chúng ta trêu chọc nàng ta sao?

Một câu nói, gióng như là lợi kiếm, hung hăng đâm vào trái tim Chu Bảo Trạch, tất cả khí lực đều bị lấy đi, mềm yếu tê liệt ngồi xuống, ánh mắt dại ra thần tình đờ đẫn.

Chu huynh...

Cút! Tất cả đều cút đi! Chu Bảo Trạch liền giống như bị điên, cầm ghế lên gào thét lớn.

Chu Bảo Trạch khác thường, khiến mấy người kia liếc mắt ra hiệu cho nhau một cái, lặng lẽ rất nhanh rời đi.

Chu Bảo Trạch có bệnh đi? Hắn nhờ chúng ta nhục nhã Lâm Mị, hiện tại lại cùng chúng ta náo? Không hiểu ra sao cả! Người kia bị đánh tức giận khó bình (bình ổn, bình tĩnh) oán trách.

Tính toán làm gì, hắn uống say! Người ngoài khuyên, vài người rất nhanh ly khai.

Hoàn toàn không biết bọn họ thấp giọng nói chuyện, bị người ngồi trong ghế lô nghe được rõ ràng.

Lâm Mị? Là người làm thí nghiệm thuốc cho bản vương? Âu Ngạn Hạo buông đũa xuống, hỏi.

Đúng vậy, vương gia. Cận thân thị vệ Nhạc Thần hành lễ nói.

Độc của Vương gia được




/125