Độc Phi Ngự Tà Vương

Chương 62 - Chương 62

/125


Edit: voi còi

Những lời này vừa ra, Lâm Mị mới phản ứng được, nàng đây là bị người đùa giỡn.

Cái nào không biết sống chết dám đùa giỡn nàng?

Lâm Mị còn không có động thủ, cẩu móng vuốt đưa đến trước mặt nàng kia đột nhiên bị người bắt lại, nam nhân phát ra tiếng kêu thảm thiết như giết lợn.

Một giây sau liền bị người ném tới trên đường, một trận bị đánh một trận!

Người của bản vương ngươi cũng dám đùa giỡn? Chán sống! Âu Ngạn Hạo quyền cước vô tình đánh.

Liền một điểm nội lực cũng không có dùng, chỉ dựa vào thô bạo đánh đấm nam nhân bỉ ổi kia.

Nha, hắn còn chưa có đối Mị nhi làm cái gì đâu, tên hỗn đản này là nơi nào nhô ra, cũng dám đùa giỡn Mị nhi?

Vương gia, vương gia... Nhạc Thần vội vàng qua đây can ngăn, lại đánh tiếp liền tai nạn chết người.edit: voi còi

Được rồi, Âu Ngạn Hạo. Lâm Mị cũng ở một bên chậm rì rì mở miệng.

Người vừa rồi Nhạc Thần ra sức đi kéo cũng kéo không nhúc nhích, vừa nghe đến lời của Lâm Mị, lập tức dừng tay.

Động tác nhanh nhẹn, giống như cẩu cẩu nghiêm chỉnh huấn luyện.

Nhạc Thần yên lặng nghiêng đầu, không đành lòng nhìn thẳng.

Bên đường đùa giỡn cô nương, ngươi là vô lại nơi nào nhô ra? Âu Ngạn Hạo nổi giận nói: Đánh chết ngươi cũng không oan.

Nam nhân co rúc ở trên mặt đất chỉ có thể là nhỏ giọng ai ô, người chung quanh nhìn, có rất nhiều đặc biệt hả giận.

Nam nhân này khi nam bá nữ (khi dễ nam nhân, ức hiếp nữ nhân) không phải một ngày hai ngày, hôm nay xem như là đá tới thiết bản.

Được rồi, quốc có quốc pháp, đưa hắn giao cho quan phủ thì tốt rồi. Lâm Mị khoát khoát tay nói.

Âu Ngạn Hạo gật đầu, nói với Nhạc Thần: Đưa đi quan phủ.

Nhạc Thần lập tức đi làm, đoàn người nhìn thấy không có náo nhiệt để nhìn cũng liền tan đi.

Âu Ngạn Hạo quay đầu, cười híp mắt hỏi Lâm Mị: Mị nhi, tới dùng cơm a? Tại sao không đi vào vậy?

Trời biết vừa rồi khi mà Lâm Mị tựa ở cửa, ánh mặt trời ấm áp kia ôm lấy toàn thân nàng, mơ hồ cả người nhìn giống như là tiên tử từ trong tranh bước ra, nếu là có nam nhân nào mà không nhiều nhìn hai mắt a, đây tuyệt đối là người mù.

Lâm Mị giống như nhìn kẻ ngốc nhìn Âu Ngạn Hạo, dùng đầu hơi nghiêng nhìn tửu lâu không còn một chỗ ngồi: Ta tiến vào ngồi đâu?

Âu Ngạn Hạo cười lên, tiện tay lôi kéo Lâm Mị, dắt nàng liền hướng trên lầu đi.

Mở cửa, nhã gian bố trí thoải mái, tương đương yên tĩnh.

Bên trong thu thập rất sạch sẽ, vừa nhìn chính là để lại cho quý khách sử dụng.

Ngươi ở nơi này có nhã gian? Lâm Mị hỏi.

Có địa vị chính là tốt, nhà tửu lâu này nổi tiếng như vậy cũng có vị trí.edit: voi còi

Âu Ngạn Hạo cười lên: Sau này nhã gian này sẽ là của nàng, ta nếu như tới dùng cơm, có thể cùng đi với nàng hay không?

Lâm Mị hơi nhíu mày, có ý gì?

Mày đẹp hơi nhăn lại, hình như trong mắt hoa đào nổi lên nhàn nhạt mờ mịt, rõ ràng là mắt hoa đào quyến rũ, lúc này lẫn lộn thuần túy như trẻ con, khiến Âu Ngạn Hạo tim đập đột nhiên gia tốc, thùng thùng thùng giống như muốn theo trong cổ họng nhảy ra vậy.

Ta nói muốn cho nàng tửu lâu chính là nhà này. Âu Ngạn Hạo thật vất vả đè nén xuống chính mình xúc động, tận lực ôn hòa nói.

Chỉ là ho khan một tiếng, xoay người, làm ra bộ dáng muốn mang theo Lâm Mị đi tham quan, đỡ phải làm cho nàng nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của hắn.

Không cần đi soi gương, Âu Ngạn Hạo chính mình liền biết ánh mắt của mình là cái gì.

Tuyệt đối giống như sói đối mấy ngày đói bụng vậy, dự đoán cũng có thể có màu xanh.

Nhìn, bên này trực tiếp có thể nhìn thấy cảnh phố phường, thế nhưng cửa sổ tương đối dày, cách âm. Âu Ngạn Hạo giới thiệu, lúc trước nhã gian này bố trí đúng là hạ công phu đấy.

Lâm Mị dạo qua một vòng, hỏi: Cái này tặng người ngươi cũng không tiếc?

Tặng nàng thì có cái gì luyến tiếc? Âu Ngạn Hạo quay đầu cười hỏi.

Đem hắn đưa cho nàng cũng được, chẳng qua là, hiện tại Âu Ngạn Hạo còn không dám nói, rất sợ dọa Lâm Mị.

Lâm Mị không có tiếp lời này, Âu Ngạn Hạo cũng không sốt ruột, không có lúc nào là thâm nhập đối tính cảm của nàng, sớm muộn có một ngày, Mị nhi sẽ nhận thấy được.

Trong lòng hơi có chút thất bại, thế nhưng Âu Ngạn Hạo rất nhanh lại bơm hơi tinh thần tới căn bản cũng không biết, vừa rồi Lâm Mị chưa có trả lời hắn, hoàn toàn là bởi vì sửng sốt.

Ngay trong nháy mắt Âu Ngạn Hạo vừa quay đầu lại, cũng không biết là bởi vì nụ cười của hắn quá xán lạn hay là ánh nắng quá chói mắt, lòng của nàng cũng theo trong sáng một chút, có trong nháy mắt ngẩn ngơ.

Hoảng hốt xa lạ.

Cũng may, Âu Ngạn Hạo cũng không có quấn quýt vấn đề gì, Lâm Mị cũng âm thầm thở phào một cái.

Vừa lúc đó, tiểu nhị gõ cửa, đến mang thức ăn lên.

Mị nhi, đây đều là món ăn chiêu bài của tửu lâu này, một hồi ăn xong cơm, lại gặp mặt chưởng quầy cùng phòng thu chi. Âu Ngạn Hạo ân cần gắp thức ăn cho Lâm Mị.

Lâm Mị nhìn Âu Ngạn Hạo, cười lên, hỏi: Ngươi đối với ta tốt như vậy, vạn nhất ta cũng không có cách nào đối với ngươi cũng tốt như vậy làm sao bây giờ?

Nàng bây giờ còn vô pháp xác định tình cảm của mình, lần trước Âu Ngạn Hạo nói cái gì thích, sau khi trở về nàng nỗ lực suy nghĩ hồi lâu, vẫn là không bắt được trọng điểm.

Điều này căn bản là không cần nàng tới nghĩ. Âu Ngạn Hạo cười, Nếu như, không thể để cho nàng thích ta, vậy chỉ có thể nói là ta vô năng.

Lâm Mị kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, nhìn hắn.

Quen biết thời gian dài như vậy, đột nhiên cảm thấy Âu Ngạn Hạo rất nam nhân a!

Vậy mỏi mắt mong chờ đi. Lâm Mị nhún vai, loại trạng thái nhẹ nhõm không cần nàng quấn quýt này là nàng thích nhất.

Âu Ngạn Hạo cười, gắp thức ăn cho Lâm Mị ngày càng ân cần.

Đừng thấy Lâm Mị không có cụ thể tỏ vẻ, thế nhưng, đây đã là minh xác nói cho hắn biết, hắn vẫn còn có cơ hội.

Chỉ cần không cự tuyệt, đó chính là có hi vọng!

Âu Ngạn Hạo nhưng rất tinh!

Trong lòng đại sự làm xong, Âu Ngạn Hạo hôm nay khẩu vị mở rộng ra, hỏi: Hôm nay nàng trên đường phố là làm gì? Mua đồ sao? Một lát nữa ta cùng nàng đi mua.

Ừ, đi xem nhà ở. Lâm Mị gật đầu.

Loại kiền trúc cổ đại này nàng chưa quen thuộc, có người giúp đỡ quyết định cũng là tốt.

Nàng muốn phòng ở làm gì? Âu Ngạn Hạo kỳ quái hỏi.

Chuyển ra, trong An Viễn hậu phủ quá loạn. Coi như là không người nào dám đặt chân vào viện của nàng, không có việc gì luôn có con ruồi ở cửa vo ve chuyển động, cũng đủ đáng ghét.

Nàng muốn phòng ở còn dùng chính mình mua sao? Âu Ngạn Hạo nói, Nàng đừng quên, lần trước đi tiêu diệt, chuyện nàng giúp đỡ giải độc.

Phụ hoàng nhất định là muốn phong thưởng, vừa lúc, một phần đổi thành tòa nhà được rồi. Âu Ngạn Hạo suy nghĩ một chút nói, Nàng thấy thế nào?

Có thể đổi sao? Lâm Mị kỳ quái nhìn Âu Ngạn Hạo, không có nghe nói hoàng thượng phong thưởng, còn có thể đổi. Đây cũng không phải tích phân đổi phần thưởng, còn có thể chọn chọn chọn.edit: voi còi

Bao ở trên người ta. Âu Ngạn Hạo vỗ bộ ngực bảo đảm.

Đợi được ăn xong bữa trưa, hai người nghỉ ngơi một lát, Nhạc Thần lúc này mới tiến vào, bẩm báo, đã đem nam nhân kia đưa vào quan phủ, yêu cầu xử lý nghiêm khắc.

Lần sau không cần ở trên đường đánh người như vậy. Lâm Mị khuyên Âu Ngạn Hạo một câu.

Âu Ngạn Hạo gật đầu lia lịa: Được, chắc chắn sẽ không.

Nhạc Thần trong lòng buông lỏng, quả nhiên, vẫn là Lâm Mị khuyên hữu dụng, lời của người khác, vương gia nhà hắn thế nhưng sẽ không nghe.

Sau này vương gia nhà hắn nên ở bên người Lâm Mị nhiều hơn, cũng là có chỗ tốt, ít nhất không cần gây chuyện khắp nơi a!

Trước mắt bao người đánh chết, lại để cho người khác oán trách! Lần sau lại đánh, tìm một chỗ không người, đánh chết cũng không người thấy. Lâm Mị dạy Âu Ngạn Hạo.

Nhạc Thần thiếu chút nữa không có bị nước miếng của mình làm sặc mà chết.

Ừ. Âu Ngạn Hạo thụ giáo gật đầu lia lịa, vẫn là Mị nhi thông minh.

Hơn nữa, đánh loại người như vậy còn cần ngươi tự mình động thủ sao? Lâm Mị thật là phục Âu Ngạn Hạo, Ngươi đem hắn đưa đến quan phủ, ở trong lao lăn qua lăn lại thế nào không được? Cố nài bên đường đánh như vậy, ngươi có mệt hay không?

Vì sao vừa rồi hắn sẽ cảm thấy, để vương gia cùng Lâm tam tiểu thư cùng một chỗ sẽ không gây sự?

Nhạc Thần ở trong lòng yên lặng hỏi mình.

Đúng là không gây sự, thế nhưng... Cái này so với gây sự còn đáng sợ hơn được không?

Ta đây không phải là nhìn hắn muốn khinh bạc nàng, sinh khí sao, không kịp cái khác thôi. Âu Ngạn Hạo biện giải cho mình, Bình thường ta không phải vọng động như vậy, ta sẽ nghĩ tìm cái lý do thích hợp, quang minh chính đại sau đó là giết hắn.

Vậy thì tốt. Lâm Mị yên tâm cười.

Nàng thật sợ Âu Ngạn Hạo vọng động không quan tâm, coi như là một vương gia, đôi khi cũng là cao xử không thắng hàn.

Càng bởi vì quyền cao chức trọng, ngược lại dễ bị người ghi hận.

Nhưng mà, trừ yên tâm, Lâm Mị trong lòng vẫn là hơi nóng hồ hồ, bởi vì mỗ cá nhân xúc động, là bởi vì nàng mới không khống chế được.

Cảm giác này cũng không tệ lắm a.edit: voi còi

Nhìn vương gia nhà mình cùng Lâm Mị nhìn nhau cười, bộ dáng ngươi tốt ta tốt mọi người cùng tốt, Nhạc Thần đột nhiên cảm thấy, sau này trình độ kiêu ngạo của vương gia nhà hắn sợ rằng sẽ tăng vọt một cấp bậc cũng không dừng lại.

Đột nhiên có một loại như ở trong miếng băng mỏng cảm giác là chuyện gì xảy ra?

Âu Ngạn Hạo mang theo Lâm Mị đem tình huống tửu lâu nhìn một chút, cũng làm cho chưởng quầy phòng thu chi thấy qua tân lão bản.

Sau này lợi nhuận mỗi tháng, sổ sách tất cả đều đưa cho Lâm cô nương đi. Cái khác việc vặt như cũ, các ngươi tới xử lý, các ngươi xử lý không được, tiếp tục đến tìm quản gia của vương phủ. Âu Ngạn Hạo phân phó.

Chưởng quầy vừa nghe liền hiểu, đây là trừ bạc thay đổi một chủ tử, cái khác tất cả cũng không biến động.

Nga, không đúng, có.

Vị Lâm cô nương này có thể hành sử bất luận quyền lực nào, sau đó không cần gánh chịu nghĩa vụ.

So với lúc trước vương gia làm chủ tử còn muốn bớt việc.

Chưởng quầy cùng phòng thu chi liên tục xưng vâng, ngay cả vương gia cũng sủng Lâm cô nương như thế, bọn họ nếu như không bợ đỡ, đầu óc mới thật là vào nước.edit: voi còi

Sự tình cũng đều làm xong, Lâm Mị nhìn nhìn thời gian cũng không còn sớm, dẹp đường hồi phủ.

Âu Ngạn Hạo thì lại là vỗ bộ ngực bảo đảm, ngày mai mang nàng đi nhìn tòa nhà mới, còn lái buôn chỗ đó, Âu Ngạn Hạo giúp đỡ đi nói một tiếng, đừng để người ta mất công tìm kiếm, tiền thưởng đương nhiên hay là muốn cấp một ít.

Đợi được về tới vương phủ, Nhạc Thần nghi ngờ hỏi: Gia, trong kinh đô có tòa nhà tốt sao?

Sao hắn không biết vương gia nhà hắn trước đây sẽ chú ý mấy thứ này?

Lúc trước vương phủ này cũng là do hoàng thượng thưởng cho xuống, nói là chỗ nào chính là chỗ nào.

Cũng may mà vương gia nhà hắn uy danh bày ở nơi đó, không người nào dám cho vương gia tòa nhà không tốt.

Chủ nhân ngay cả tòa nhà của mình cũng không để ý, hiện tại muốn tìm tòa nhà cho Lâm tam tiểu thư?

Hiện tại liền đi tìm sao? Nhiều tìm mấy lái buôn hay là đi tìm người khác hỏi thăm? Nhạc Thần gấp gấp hỏi.

Không vội không được a, ngày mai sẽ làm cho Lâm tam tiểu thư đi nhìn tòa nhà, hiện tại liền một mảnh ngói cũng không nhìn tới đâu.

Làm lỡ chuyện của Lâm tam tiểu thư, vương gia sẽ bão nổi.

Thăm dò nghe ngóng cái gì? Âu Ngạn Hạo vươn tay chỉ ngay tòa nhà bên cạnh: Liền nó.

Nhạc Thần dưới chân vừa trượt, kinh hô: Vương gia, chỗ đó thế nhưng có người ở, hơn nữa còn là đại thần bên thái tử bên kia.

Vậy thì thế nào? Âu Ngạn Hạo hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói.

Nhạc Thần nhìn nhìn tòa nhà kia, hỏi một câu: Gia, ngươi là tính toán xuất thủ đối với phe thái tử?

Bây giờ gắn liền với thời gian còn sớm. Âu Ngạn Hạo khoát khoát tay.

Vậy ngài đây là... Nhạc Thần không đồng ý nói.

Ngươi không cảm thấy sau này Mị nhi ở nơi này, sẽ rất thuận tiện hay không? Âu Ngạn Hạo hạnh phúc vuốt cằm của mình, tính toán, Trực tiếp ở trên tường viện mở cửa, sau này làm cái gì ăn ngon, lập tức là có thể bưng qua cho Mị nhi.

Nhạc Thần im lặng, đột nhiên có chút tay ngứa muốn đánh người, làm sao bây giờ?

Đi, cứ như vậy quyết định, ta tiến cung một chuyến. Âu Ngạn Hạo sai người dắt ngựa của hắn đến, liền muốn vào cung.

Vương gia, ngài lúc này tiến cung?

Ừ, hôm nay thảo thánh chỉ, để bên cạnh dọn nhà. Ngày mai Mị nhi là có thể đến xem. Âu Ngạn Hạo ném xuống một câu như vậy, cưỡi ngựa vào cung.

Nhạc Thần yên lặng nhìn bóng lưng tiêu sái thúc ngựa rời đi, vô lực tựa ở trên tường.

Hạ nhân đi ngang qua nhìn thấy sắc mặt Nhạc Thần không tốt lắm, cẩn thận từng li từng tí hỏi: Ngài làm sao vậy?

Không có việc gì, đầu ta đau. Nhạc Thần hữu khí vô lực nói.

Cho ngài mời đại phu đi. Hạ nhân kinh hô.

Không cần. Nhạc Thần khoát khoát tay, đây không phải là vấn đề mời đại phu, mà là muốn đổi cái chủ tử.

Vương gia cơ trí nhìn xa trông rộng ác độc tàn bạo kia đâu?

Tại sao sau khi gặp được Lâm tam tiểu thư, chỉ số thông minh của gia nhà hắn cứ như vậy ... Đáng mừng đâu?

Âu Ngạn Hạo tiến ngự thư phòng, không đến một khắc đồng hồ, chiếm được thánh chỉ.

Bên kia đại thần nhận được thánh chỉ trong nhà cũng điên rồi.

Lập tức dọn nhà, hôm nay liền muốn chuyển xong!

Đây là cái quyết định quỷ gì vậy?

Một nhà đầy người lớn nhue thế, đừng nói chuyển, chính là thu thập, một buổi tối cũng thu thập không xong a!

Thu thập không xong?

Ha hả... Có bản lĩnh kháng chỉ bất tuân a.

Thế là, người trên đường liền gặp được một đội ngũ kỳ quái, một chiếc lại một chiếc xe ngựa, mặt trên còn là gì đó không có thu thập tốt, cơ hồ là trực tiếp đặt lên đi liền chuyển đi gì đó.

Trình độ thô bạo liền giống như cùng đạo phỉ đánh cướp vậy.

Sau khi Thái tử nhận được tin tức, mặc kệ, trực tiếp tới rồi, gọi lại Âu Ngạn Hạo vừa mới muốn xuất cung.

Âu Ngạn Hạo, ngươi có ý gì? Thái tử nổi giận đùng đùng gọi Âu Ngạn Hạo lại.

Cái gì có ý gì? Âu Ngạn Hạo hỏi lại.

Ngươi đừng không thừa nhận. Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Nhà ở của người ta đang ở yên lành, dựa vào cái gì ngươi muốn làm cho người ta dọn nhà? Thái tử chất vấn.

Đáng giận nhất là, người kia lại là hắn một tay đề bạt lên.

Phụ hoàng đem tòa nhà kia thưởng cho cho người khác, có ý kiến nói với phụ hoàng đi. Âu Ngạn Hạo cười lạnh một tiếng, ý tứ rất rõ ràng, chuyện này nói với hắn không đến.

Nếu không phải ngươi ỷ vào chính mình có chút chiến công, nói càn quấy, phụ hoàng sẽ hạ đạo thánh chỉ kia sao? Thái tử còn có thể không biết ở đây cong cong vòng vòng sao?

Âu Ngạn Hạo, ngươi đừng luôn cho là mình có chút chiến công, là có thể muốn làm gì thì làm. Muốn biết, công cao đắp chủ không là chuyện tốt gì đâu. Thái tử lạnh lùng uy hiếp Âu Ngạn Hạo.

Có phải chuyện tốt hay không, không phải điện hạ ngươi định đoạt, có bản lĩnh đi tìm phụ hoàng nói. Âu Ngạn Hạo cười ha hả nói, Nếu không ngươi liền nói với phụ hoàng, ta muốn ngỗ nghịch mưu phản, để phụ hoàng chém cả nhà ta.

Tốt nhất đến cái liên lụy cửu tộc đi, nhìn nhìn có thể ngay cả ngươi cũng cùng nhau giết đi hay không. Âu Ngạn Hạo không hề cố kỵ nói.

Tòa nhà kia không phải ngươi một câu nói, nhân tiện nói để cho đấy! Thái tử cắn răng nổi giận nói.

Hắn ghét nhất chính là bộ dáng Âu Ngạn Hạo này không kiêng nể gì cả, hình như cái gì cũng không bị hắn để vào mắt vậy.

Tìm phụ hoàng nói đi, chớ cản đường. Âu Ngạn Hạo thế nhưng một chút cũng không khách khí, một phen đẩy thái tử ra, đi nhanh rời đi.

Thái tử tức giận đến xé tay áo của chính mình ra, trực tiếp đi ngự thư phòng.edit: voi còi

Phụ hoàng, vì sao tòa nhà kia làm cho người ta nói chuyển liền chuyển? Thái tử cũng không phải hoàn toàn ngốc, biết cáo trạng còn muốn đến tìm một cái lấy cớ, Tốt xấu là mệnh quan triều đình, tại sao có thể để cho bọn họ vội vội vàng vàng dọn nhà như thế?

Trẫm ban cho bọn hắn nơi ở khác. Hoàng thượng không nhanh không chậm nói, cúi đầu phê duyệt tấu chương, liền đầu cũng không có nâng.

Phụ hoàng... Thái tử còn muốn nói tiếp, lại bị hoàng thượng một câu nói ngăn trở về, Ngươi đối với ý chỉ của trẫm có dị nghị?

Nhi thần không dám. Thái tử hoảng sợ vội vàng đáp lời.

Lui ra! Hoàng thượng một tiếng quát lớn, khiến thái tử kẹp đuôi lui ra ngoài.

Còn có tòa nhà của đại thần kia... Ừ, bọn họ không phải có nơi ở mới đấy thôi, hắn có gì phải đến xúc phụ hoàng rủi ro đâu?

Thái tử vừa rồi còn nổi giận đùng đùng, lúc này liền cùng chuyện gì cũng không phát sinh như nhau rời đi.

Ngày kế, Lâm Mị qua đây nhìn phòng ở, bên trong đã bị thu thập rất sạch sẽ, còn kém bày biện nàng thích gia cụ còn có bố trí một phen.

Ngoại trừ tòa nhà này, còn có một chút vàng bạc phong thưởng, ta đều đã bỏ vào khố phòng rồi. Âu Ngạn Hạo đem một sổ sách cho Lâm Mị.

Lâm Mị lật lật, gật đầu: Ở đây bố trí một chút, hai ngày nữa ta liền chuyển qua đây.

Được. Âu Ngạn Hạo liên tục gật đầu, rốt cuộc cùng Mị nhi trở thành hàng xóm!

Âu Ngạn Hạo vội vàng phái người bố trí nơi ở mới cho Lâm Mị, bên kia cũng đến ngày Lâm Thiến Khanh ba ngày lại mặt.

Thạch Hướng Minh mang theo lễ lại mặt cùng Lâm Thiến Khanh sớm liền trở về An Viễn hậu phủ, đương nhiên, làm đương gia chủ mẫu, Triệu thị cũng nhanh chóng chuẩn bị yến tiệc lại mặt.

Thạch Hướng Minh là tương đương có lễ, mang theo gì đó đều là hợp tâm ý của Lâm Bác Nguyên, đổi giọng gọi phụ mẫu.

Lâm Thiến Khanh thì lại là đi viện trước khi mình thành thân, cùng Khổng di nương nói một chút lời tri kỷ.

Di nương! Tất cả nha hoàn vừa lui đi xuống, Lâm Thiến Khanh vành mắt trong nháy mắt liền đỏ, nước mắt đại tích đại tích chảy xuống.

Ai ô, tứ tiểu thư của ta nga, đây là thế nào? Khổng di nương vừa thấy được bộ dáng này của Lâm Thiến Khanh, thế nhưng đau lòng phá hủy.

Một phen liền đem Lâm Thiến Khanh kéo vào trong lòng, Khổng di nương không ngừng an ủi: Cô nương gia cũng là muốn thành thân rồi, đừng khóc đừng khóc a. Sau này nhớ di nương, nhân tiện trở về gặp mặt.

Con xem, cái này đã có người trong sạch, sau này đối tốt với con, con cũng có thể trôi qua những ngày thư thái, không phải so với lung tung gả cho người ngoài muốn mạnh hơn nhiều sao? Khổng di nương nhưng chính là sợ ủy khuất nữ nhi của mình.

Thạch Hướng Minh là bọn họ từ trong danh sách ngàn chọn vạn chọn mới ra tới nữ tế tốt.

Chẳng qua, tiểu cô nương vừa xuất giá, nhớ nhà nhớ mẫu thân cũng là bình thường.

Khổng di nương tự cho là hiểu biết an ủi Lâm Thiến Khanh.

Không phải như thế. Lâm Thiến Khanh vừa nghe, toàn bộ đầu lắc giống như cái trống bỏi, Thạch Hướng Minh căn bản cũng không phải là người!

Lâm Thiến Khanh nói, trực tiếp đem tay áo của mình thoáng cái vén lên, mặt trên kia dấu vết xanh xanh tím tím làm Khổng di nương sợ đến đảo hít một hơi khí lạnh.edit- voi còi

Đây là có chuyện gì? Khổng di nương thoáng cái đã cầm lấy cổ Lâm Thiến Khanh cẩn thận nhìn, càng xem càng là kinh hãi, hai tay phát run nói, Mau, nói cho ta một chút, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Đều là Thạch Hướng Minh đánh. Lâm Thiến Khanh rốt cuộc tìm được người có thể vì nàng làm chủ, khóc phải là khóc không thành tiếng, Tối hôm thành thân, hắn liền đánh con, mấy ngày nay con trải qua phải là sống không bằng chết!

Tại sao có thể như vậy? Khổng di nương trực tiếp liền nổi giận, một phen kéo Lâm Thiến Khanh qua, Đi, tìm lão gia phu nhân làm chủ đi.

Lâm Thiến Khanh gật đầu, rốt cục có người muốn vì nàng xuất đầu.

Lâm Thiến Khanh vội vàng đứng dậy, theo Khổng di nương đi phía trước.

Còn đang muốn sai nha hoàn đến gọi hai người đây, vừa lúc khai tịch, mau tới ngồi xuống đi. Triệu thị đối Lâm Thiến Khanh cùng Khổng di nương cười, bởi vì Lâm Thiến Khanh lại mặt, bà đặc biệt cho phép Khổng di nương có thể cùng nhau ngồi vào vị trí.

Chỉ là, nhìn đầy bàn thức ăn phong phú, Khổng di nương lại một điểm khẩu vị cũng không có.

Mà là kéo Lâm Thiến Khanh phù phù một chút quỳ rạp xuống đất, khóc hô: Lão gia phu nhân, xin thay tứ tiểu thư làm chủ a.

Lâm Bác Nguyên vừa uống một ngụm rượu, còn chưa có nuốt xuống liền bị hành động đột nhiên này của Khổng di nương dọa đến, trực tiếp kịch liệt ho khan.

Thạch Hướng Minh vội vàng nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng Lâm Bác Nguyên: Cha, ngài cẩn thận.

Bộ dáng hiếu thuận này tuyệt đối là hình mẫu của nữ tế tốt.

Triệu thị không hiểu nhìn Khổng di nương, sử một cái ánh mắt đối với Kỷ ma ma bên cạnh: Có chuyện gì đứng lên nói, thế này còn thể thống gì?

Kỷ ma ma lắc lắc thân thể to mọng, đi kéo Khổng di nương, lôi kéo, vậy mà một chút cũng không có kéo động.

Khổng di nương là quyết tâm quỳ xuống đất không đứng lên.

Lão gia phu nhân, ngài hai vị nếu như không cho tứ tiểu thư làm chủ, nô tỳ hôm nay liền đâm chết ở chỗ này. Thái độ của Khổng di nương tương đối kiên quyết.

Làm cái gì vậy? Lâm Bác Nguyên thật vất vả ngừng ho, phẫn nộ vỗ bàn một cái.

Khổng thị, đừng có hồ nháo. Mau mau đứng lên! Triệu thị cũng xụ mặt xuống, khiển trách.

Lão gia phu nhân, các ngài có biết tứ tiểu thư gả qua, ngày trôi qua là như thế nào hay không a? Khổng di nương cũng không sợ Lâm Bác Nguyên cùng Triệu thị, hiện tại không có cái gì quan trọng hơn so với nữ nhi của bà.

Nhìn nhìn, lúc này mới mấy ngày, tứ tiểu thư đã thành phó bộ dáng này. Khổng di nương lôi kéo tay áo Lâm Thiến Khanh, lộ ra bên trong vết thương loang lổ xanh tím.

Triệu thị đảo hít một hơi khí lạnh, ánh mắt theo Lâm Thiến Khanh vết thương kinh khủng cùng vẻ mặt đạm mạc Thạch Hướng Minh ở giữa dao động, đây là có chuyện gì?

Thiến Khanh, ngươi nói, đây là có chuyện gì? Lâm Bác Nguyên cũng nổi giận.

Ông không thế nào để ý nữ nhi của mình, thế nhưng, cũng không đại biểu hài tử của ông là có thể để cho người khác đánh.

Tục ngữ nói đánh chó còn phải nhìn chủ nhân, như thế không kiêng nể gì cả đánh Lâm Thiến Khanh, vậy chẳng khác nào là đánh mặt ông sao?

Đều là hắn đánh. Lâm Thiến Khanh chỉ một ngón tay veeg phía Thạch Hướng Minh, phẫn hận lên án.

Nàng nhịn nhiều ngày như vậy, rốt cục có thể nói ra, có người vì nàng làm chủ.

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Lâm Bác Nguyên quay đầu, nhìn về phía Thạch Hướng Minh, Nữ nhi của ta là gả cho ngươi, cũng không phải là để ngươi như thế hành hạ.

Cha, ngài hiểu lầm. Thạch Hướng Minh vội vàng cung kính nói, Tiểu tế chẳng qua là với nàng đã làm lỗi sự, tiểu trừng đại giới một chút, làm cho nàng sau này không muốn làm tiếp tục làm cái loại chuyện xấu xa không tuân thủ nữ tắc.

Không tuân thủ nữ tắc? Lâm Bác Nguyên đảo hít một hơi khí lạnh, tội danh này nhưng lớn.

Thiến Khanh, con nói là chuyện gì xảy ra? Lâm Bác Nguyên vội vàng hỏi.

Nếu như bên ngoài truyền tới, nữ nhi của Lâm Bác Nguyên ông vậy mà không tuân thủ nữ tắc, sau này ông còn có cái gì mặt ra cửa a?

Không có a, cha, nữ nhi cũng không có làm gì. Lâm Thiến Khanh khóc lóc kể lể, nhịn nhiều ngày như vậy rốt cuộc có thể thống thống khoái khoái khóc lên.

Nói, rốt cuộc chuyện gì xảy ra! Lâm Bác Nguyên giận dữ hỏi .

Lâm Thiến Khanh bên kia chỉ là khóc, Thạch Hướng Minh liền trực tiếp nói ra: Thành thân cùng ngày, tiểu tế cùng mọi người muốn rời đi, nhìn thấy nàng nằm ở trong ngực của một nam nhân...

Triệu thị kinh ngạc nhìn Lâm Thiến Khanh, vô pháp tưởng tượng, nàng vậy mà làm loại chuyện này.

Không phải cha, không phải như vậy. Lâm Thiến Khanh nhìn thấy ánh mắt quở trách của Lâm Bác Nguyên phóng qua đây, vội vàng giải thích, Là nữ nhi không cẩn thận muốn ngã sấp xuống, Chu công tử vừa mới đi ngang qua, cho nên mới đỡ nữ nhi một chút.

Là một hiểu lầm a. Lâm Bác Nguyên lúc này mới thở phào một cái, Hướng Minh a, con xem, đây là một cái hiểu lầm, con còn là...

Cha, đỡ một phen nếu như tính là hiểu lầm, nàng vì sao phải cầm ngược trở lại tay của nam nhân kia? Còn nằm ở trong ngực của nam nhân kia nói không ngừng. Thật vất vả nam nhân kia rời đi, nàng còn ánh mắt lưu luyến đi theo nam nhân kia?

Thạch Hướng Minh nói là có lý có theo: Đây là không cẩn thận ngã sấp xuống, đỡ một phen sao?

Huống chi, lúc đó, không chỉ là tiểu tế, hơn nữa phụ mẫu tiểu tế cũng đều thấy được. Thạch Hướng Minh mặc kệ Lâm Bác Nguyên sắc mặt xanh đen, đem tình huống lúc đó toàn bộ đều nói ra.

Cha ngài nói, đã vừa cùng ta bái đường thành thân, sau đó lại cùng những nam nhân khác dây dưa, như vậy không biết liêm sỉ không tuân thủ nữ tắc, có nên làm cho nàng nhớ lâu một chút hay không? Thạch Hướng Minh nói là đương nhiên, hỏi được Lâm Bác Nguyên là á khẩu không trả lời được.

Triệu thị đành phải chất vấn Lâm Thiến Khanh: Việc


/125