Độc Phi Ngự Tà Vương

Chương 2 - Chương 2

/125


Edit: voi còi

Chu công tử, ta giúp chàng... Lâm Thiến Khanh ngồi xổm xuống, vươn tay đi nhặt ngân phiếu trên mặt đất, chỉ tiếc ngón tay xanh miết của nàng còn chưa có đụng tới ngân phiếu trên mặt đất, liền bị Chu Bảo Trạch thoáng cái đẩy ra, lảo đảo té ngã xuống đất.

Thời gian dài như vậy, Chu Bảo Trạch vẫn luôn ôn hòa có lễ với nàng, lúc nào thô tục vô lễ như vậy?

Chu công tử, chàng làm cái gì? Lâm Thiến Khanh ủy khuất hỏi.

Chu Bảo Trạch ngẩng đầu, chống lại hai mắt đẫm lệ của Lâm Thiến Khanh. Trong ngày thường khuôn mặt phù dung thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu, hiện tại sao nhìn lại chán ghét đến thế.

Lâm Mị vì hắn nhảy vào trong hầm băng, phát sốt đi nửa cái mạng cũng không có khóc; làm thí nghiệm thuốc cho vương gia bị nâng trở về, cơ hồ đều phải chết cũng không khóc.

Thế nhưng Lâm Thiến Khanh đâu?

Chẳng quả chỉ bị hắn nhẹ nhàng đẩy một phen sẽ khóc.

Những ngày qua với hắn cái gọi là quan tâm, chẳng lẽ thật là xuất từ bản tâm của nàng?

Lúc này Chu Bảo Trạch mới cẩn thận quan sát Lâm Thiến Khanh, trong giây lát phát hiện, nàng một thân lăng la tơ lụa, trên đầu cái trâm cài đầu kim quang lóa mắt.

Lúc này, mặc cho Chu Bảo Trạch thế nào nhớ lại, cũng nghĩ không ra Lâm Mị từng có trang sức gì.

Mà nàng mặc là y phục gì, hắn vậy mà cũng nghĩ không ra, hơn một tháng thời gian này, vậy mà cho tới bây giờ hắn cũng không có cẩn thận xem qua Lâm Mị.

Chu Bảo Trạch đau lòng như cắt, run rẩy vươn tay, đem ngân phiếu trên mặt đất nhặt hết, tỉ mỉ cẩn thận từng li từng tí vuốt lên mỗi một cái nếp.

Ta giúp chàng... Lâm Thiến Khanh vừa mới mở miệng, liền bị Chu Bảo Trạch rống trở lại, Đừng đụng, đừng dùng tay bẩn thỉu của ngươi cầm những ngân phiếu này!

Có bao giờ Lâm Thiến Khanh chịu qua ủy khuất như vậy, đừng thấy là nữ nhi thứ xuất, nàng cũng là di nương cùng phụ thân mẫu thân nuông chiều lớn lên.

Khăn tay lụa che miệng mình, nức nở liền chạy đi.

Mà Chu Bảo Trạch liền giống như không có nhìn thấy nghe thấy như nhau, hãy còn ngồi xổm ở trên mặt đất, cẩn thận nhặt ngân phiếu vô cùng trân quý trên mặt đất lên.

Hắn chủ trì công việc buôn bán trong nhà, ngân phiếu qua tay không biết bao nhiêu.

Nhưng mà từ trước đến nay sẽ không có cảm thấy ngân phiếu sẽ bỏng tay như thế, mỗi lần nhặt lên một tờ, tim của hắn liền bị nóng được đau, đau đến chảy máu.

--

Ai ô ô, ai khi dễ tứ tiểu thư nhà ta. Khổng di nương vừa thấy nữ nhi của mình từ bên ngoài chạy vào, vội vàng từ trên ghế xuống, nghênh đón.

Một thân yên la quần màu tím diễm lệ theo bước chân đi lại của bà ta mà dao động trên không trung, trên eo buộc dây tơ đỏ thẫm, càng đừng nhắc tới trên đầu cắm đầy trâm vàng khiến người ta lóa mắt... Nhìn tư thế này, là hận không thể đem cả núi vàng đội lên trên đầu của mình mới bỏ qua.

Tuy nói mặc ác tục một chút, thế nhưng tâm tình quan tâm Lâm Thiến Khanh so với vàng




/125