Độc Sủng Vương Gia Hắc Khuyển

Chương 1: Hoa Lệ Xuyên Qua

/81


"Chủ tịch không hay rồi bọn chúng đến". Một cô gái trẻ, tầm 23 24 tuổi, dáng vẻ hốt hoảng chạy vào, trên trán còn lòa xòa vài sợi tóc bay loạn xạ, dáng vẻ vô cùng chật vật.

Nhìn dáng vẻ của cô thư ký, Tô Dã Điệp khẽ nhíu chân mày, lông mi khẽ động, nhưng tay vẫn chăm chú ghi chép sổ sách, đầu không ngước lên. Cô trầm giọng hỏi: "Bọn chúng?"

Cô thư ký bây giờ mới ổn định được hơi thở, chậm rãi trả lời: "Vâng, là người bên công ty cạnh tranh đến để gây rối". Trong ánh mắt của cô hiện rõ sự hoang mang xen lẫn lo lắng.

Nắm được vấn đề, Dã Điệp đưa tay ra hiệu. Cô gái trẻ liền cúi đầu chào sau đó vội chạy ra ngoài. Cũng đúng thôi, người bình thường ai lại muốn mình dính vào rắc rối.

Dã Điệp dường như suy nghĩ gì đó, tay cầm bút dừng lại, cô thở dài. Ánh mắt cô hướng về cánh cửa.

"Rầm!!" Một tiếng vang lên, cánh cửa bị đá sập một cách không thương tiếc, sau lớp khói lờ mờ dần xuất hiện sáu bóng người. Khi sáu bóng người dần hiện rõ, mâu quang của Dã Điệp khẽ lay động, cô cười nhạt, giọng như cười như không nói:

"Thật quý hóa, ngọn gió nào đã đưa Lâm tổng đến nơi chật hẹp này"

Nghe được ý châm chọc trong lời nói, người đàn ông được gọi là Lâm Tổng tay cầm ống sắt càng thêm siết chặt, trong mắt hằn lên tia sát khí như muốn ăn tươi nuốt sống Dã Điệp.

"Con khốn!!! MÀY LÀM TAO BỊ PHÁ SẢN CÒN GIẢ NGU À". Người đàn ông dùng hết sức gào thét, như một dã thú lao về phía Tiểu Điệp, những người phía sau thấy vậy cũng lần lượt xông lên.

Đối diện với khuôn mặt hung hản đó, cô không tỏ gì là bối rối, bình tĩnh cười khẩy một tiếng.

"Lâm tổng, ngài không thấy với một cô gái chân yếu tay mềm như tôi mà dùng ống sắt là không được hay à"

"CÂM MỒM!!!!" Ông ta như thú điên gầm lên giận dữ, đồng thời lấy ống sắt bổ xuống đầu Tiểu Điệp. Ngay lập tức cô liền đạp ghế lấy đà tung người nhảy qua chỗ khác, ống sắt bị đánh hụt cứ thế rơi xuống bàn, lập tức cái bàn bị chẻ làm hai.

Thân thể Tiểu Điệp nhẹ như cánh bướm chuẩn bị đáp xuống đất. Nếu như bình thường, cô sẽ tay chống xuống đất, xoay người đáp xuống một cách điệu nghệ như cánh bướm đậu nhẹ trên hoa. Nhưng cái gì cũng có ngoại lệ, và cái ngoại lệ đó lập tức xuất hiện ngay lúc này đây.

Khi Tiểu Điệp chống tay xuống đất, ai mà ngờ chống ngay vỏ chuối, cả cơ thể cứ thế bị trượt đi, đổ xuống đất một cái RẦM, đầu đập vô ghế một cái BỐP. Bất tỉnh nhân sự.........

Nhìn một màn trước mắt, cả sáu người đàn ông vạm vỡ liền trố mắt, đầu đổ mồ hôi hột, miệng lẩm bẩm : "A di đà phật"

************...............****************

"Tách"

Một giọt nước theo khe lá nhỏ xuống mặt Tiểu Điệp. Cảm giác lành lạnh trên mặt truyền đến, Tiểu Điệp chân mày khẽ chau lại, từ từ mở mắt ra. Nhìn khung cảnh lạ lẫm trước mắt, câu hỏi đầu tiên xuất hiện trong đầu Tiểu Điệp chính là Đây là đâu?

Cô chống tay xuống đất gượng người ngồi dậy, đồng thời quan sát xung quanh.

Không thể nào, đây rõ ràng không phải chỗ nhà mình, rốt cuộc đây là đâu, mình nhớ lúc nãy Lâm tổng cùng với năm người khác đến tìm mình. Ông ta lấy cây sắt đập đầu mình nhưng mình né được, rồi sau đó..... .hình như là mình trượt phải vỏ chuối rồi bất tỉnh, vậy nơi đây là....... Chợt khuôn mặt Tiểu Điệp tái đi, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Xuyên không ..... không lẽ là xuyên không.... không thể nào..."


/81