ĐỪNG BỎ LỠ TÌNH YÊU

Chương 8: Làm như không thấy

/212


Chương 7: Làm như không thấy

Cô không thể đứng, không thể ngồi, không thể nằm, chỉ có thể nằm sấp như vậy, chỉ cần nhúc nhích ngón tay, tựa như cũng sẽ tác động đến thần kinh làm cô đau đớn, khiến cô ngay cả khi đang hôn mê người cũng vã ra một thân mồ hôi lạnh.

Một bà cụ đã có tuổi, cầm chiếc khăn lông ướt sạch sẽ đang lau sạch những vết máu mủ trên lưng cô đang chảy ra, sau đó thoa lớp thuốc lên một lần nữa, rồi lấy băng gạc quấn lại từng vòng từng vòng, thỉnh thoảng khi bị chạm phải miệng vết thương, diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn Tương Tư lại giật nảy mình, run lên vài cái, nhưng cô vẫn chưa tỉnh lại. Nhưng sự đau nhức không sao chịu nổi kia lại không sao kiềm chế nổi những giọt nước mắt đang lăn xuống phía dưới. Những giọt nước mắt tròn rơi lên trên chiếc gối thêu uyên ương nghịch nước loang ra từng khoảnh từng khoảnh nước đọng hình tròn. Người phụ nữ nhiều tuổi đứng ở bên cạnh cũng không sao ngăn được dòng nước mắt tuôn rơi...

"Tiểu thư, con hãy mau chóng khỏe lên đi... Đây là nghiệp chướng gì đây, sao lại đành người ta thành ra như vậy? Ngay cả khi thù hận có lớn hơn nữa, cũng không nên ra tay làm người ta trở thành ra thế này chứ... diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn Tiểu thư, rốt cuộc con đã gặp chuyện phải chuyện gì? Khi ra đi vẫn còn là một người khỏe mạnh nguyên lành... Thế nào mà Hà tiên sinh kia, anh ta đã đưa con đi mà sao lại cũng không trông nom con thế?" Bà lão vén mái tóc dán vào vầng trán ẩm ướt của cô lên, nhìn thấy gương mặt gầy gò trắng bệch, rốt cuộc bà đau lòng đến rơi lệ. Đứa trẻ này bà đã trông nom từ nhỏ đến khi trưởng thành, thương yêu có khác gì đứa con bà dứt ruột đẻ ra đâu. Bây giờ nhìn thấy bộ dạng này của cô, cửa nát nhà tan, lại còn đang mang thai như vậy, làm sao bà có thể không khó chịu đây?

Bà và chồng mình đều là lão bộc trong nhà họ Văn, được gọi bác Phúc và thím Phúc, diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn lúc nhà họ Văn bị phá sản, ông Phúc chết đi, sau đó Tương Tư được Hà Dĩ Kiệt mang đi, chỉ để lại một mình thím Phúc ở lại Hàng Châu.

Nói về Tương Tư, đêm hôm ấy cô không còn chỗ nào để đến, cuối cùng, bởi tuyết rơi quá lớn nên làm toàn bộ quần áo trên người cô bị ướt hết khiến cô bắt đầu lên cơn sốt rất cao, người trở nên ngơ ngẩn. Cô chặn lại một chiếc taxi, thuê chở cô trở về Hàng Châu. May mắn là khoảng cách hai thành phố này cũng không xa nhau lắm, may mắn bác tài xế kia lại là người tốt, nghe rõ được địa chỉ mà cô thì thào nói khi đang hôn mê, vừa đi vừa hỏi thăm nên đã đưa đến đúng nhà thím Phúc nên cô mới có thể giữ lại được mạng sống.

Trên đời này, diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn thực sự vẫn còn có người tốt, chỉ là từ trước đến nay cô toàn gặp phải những người xấu, những người đại gian đại ác.

Trong lúc mê sảng, nghe thấy ba chữ "Hà tiên sinh", đột nhiên cô như bị sét đánh mở bừng mắt ra. Mồ hôi lạnh thấm ướt mái tóc dài của cô, xòa rối tung ở trên mặt, cô mạnh mẽ ngồi thẳng lên, thoáng cái miệng vết thương lại bị vỡ toác ra, băng vải vừa quấn lên đã lại thấm đầy máu. Cô bất chấp đau đớn, đưa tay kéo lung tung đống chăn mền lên che người, vừa túm lấy chiếc gối đặt lên trên đầu, cả người co quắp lại như con tôm, không ngừng run rẩy...

Thím Phúc thấy cô đột nhiên tỉnh lại, nhưng lại bộ dáng như vậy, không khỏi sợ hãi kêu lên một tiếng.


/212