Dược Hương Trùng Sinh

Chương 239 - Giằng Co

/260


Nhân chứng? Nhân chứng ở đâu ra? Cố Thập Bát Nương lạnh giọng hỏi: Dám cả gan vu oan giá họa, cắn chặt ta không thả…

Cái gì mà vu oan với vu cáo? Sai dịch cười lạnh, hạ thấp giọng nói: Đều là hạ nhân của nhà ngươi và phủ Bình Dương Hầu còn có họ hàng của Chung phu nhân, những người này cũng không phải là người xa lạ không quen biết, cố ý vu oan giá họa, Cố tiểu thư, trong lòng ngươi cũng biết rõ ràng, vẫn nên biết điều một chút…

Phủ Bình Dương Hầu? Đột nhiên Cố Thập Bát Nương cao giọng nói, giọng nói của nàng lanh lảnh làm cho mọi người đang vây xem đều nghe thấy, lập tức mọi người ồn ào tranh luận.

Đột nhiên nghe nàng kêu lên, sai dịch cả kinh rồi chợt hiểu, sắc mặt càng thêm khó coi.

Cố tiểu thư, trò hề này đối với Hình bộ chúng ta mà nói, căn bản vô ích… Hắn lôi xiềng xích ra, nói: Nếu mời mà ngươi không đi, vậy thì đừng trách chúng ta không khách khí…

Trước mắt mọi người nếu bị xích lại dẫn đi, mặc kệ có tội hay không có tội, danh tiếng sau này chắc chắn là xong rồi, mấy hạ nhân run lẩy bẩy gần như đứng không vững, sắc mặt Cố Thập Bát Nương lạnh lùng nhưng lại vô cùng bình tĩnh.

Lá gan của cô nương này thật là lớn! Từ trước đến nay người nào thấy bọn họ, hai chân đều run rẩy, chứ đừng nói đến chuyện nói lời phản bác, trong lòng các nha dịch thầm nghĩ, nhìn lại cô nương này, trên mặt không chỉ không có sợ hãi, hình như còn thoáng qua sự tha thiết… Không sai, chính là tha thiết…

Tha thiết? Chẳng lẽ trong thiên hạ còn có người tò mò trông mong nha dịch đến bắt hay sao?

Mang đi! Nha dịch bỏ qua suy nghĩ hoang đường này, không còn kiên nhẫn nữa, phất tay ra lệnh.

Các nha dịch như lang như hổ cùng hô lên một tiếng, làm mọi người đang vây xem ngoài cửa sợ hãi đến mức chân nhũn ra.

Khoan đã! Đột nhiên ngoài cửa truyền đến một tiếng quát to.

Bên này, lúc Bình Dương Hầu và Chu Xuân Dương đã trò chuyện với nhau được một lúc, đang chuẩn bị đứng dậy cáo từ thì nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa dồn dập truyền đến, một người nam nhân có vẻ chật vật xuất hiện trước cửa.

Đây là một tên nha dịch không tài cán, cũng chính là cháu nuôi của Chu Xuân Minh, ỷ có gia gia làm chỗ dựa, đã vậy người lãnh đạo trực tiếp lại là đường ca của gia gia, làm mưa làm gió, dáng vẻ kiêu căng tự mãn, lúc này lại khó nén hoảng sợ.

Trên thực tế, những ngày gần đây, có rất nhiều người bất tri bất giác sẽ thể hiện vẻ mặt này, chuyện này làm cho Chu Xuân Dương không rõ nguyên nhân vô cùng tức giận.

Hắn lạnh mặt hỏi: Mọi người đã bắt người trở lại rồi sao?

Không phải… Nha dịch nuốt nước bọt khan nói.

Cái gì? Chu Xuân Dương cau mày, lạnh lùng nhìn nam nhân này: Vậy ngươi trở về làm gì?

Gia gia, không phải bọn tiểu nhân vô năng… Nha dịch vội vàng giải thích: Mà là trong cung truyền ý chỉ… Tuyên Cố thị vào cung… Hắn nhìn sắc mặt Chu Xuân Dương trong nháy mắt âm trầm, vội vàng vãn hồi cục diện: Nhưng mà những người khác bọn tiểu nhân đều đã bắt về…”

Chính chủ chạy mất chỉ còn dư lại tôm tép nhãi nhép tính làm gì, sắc mặt Chu Xuân Dương đen như đáy nồi.

Ở nhà giữ đạo hiếu Chu Khải Thư cũng đồng thời biết được tin tức này, lập tức giận nổi trận lôi đình.

Bằng chứng như núi, công lý sáng tỏ! Không còn vương pháp nữa rồi hay sao?! Hắn vung tay hô.

Hạ nhân xung quanh nghe thấy, vô cùng kinh ngạc, có thể nghe được hai chữ vương pháp từ trong miệng chủ tử nhà mình, thật sự là đáng quý.

Phụ thân ta vì bệ hạ cúc cung tận tụy, che gió che mưa nhiều năm như vậy, thay hắn làm bao nhiêu chuyện, gánh chịu bao nhiêu tiếng xấu, hiện nay hài cốt vẫn chưa lạnh, đã có người muốn bao che nghi phạm, đây là muốn làm lạnh tâm thần tử trong thiên hạ! Chu Khải Thư liên tục vỗ ngực, hai mắt đỏ ngầu, khóc lớn: Ta muốn vào cung, ta muốn vào cung gặp hoàng thượng!

Lúc bên ngoài đang nổi lên sóng to gió lớn, trong hoàng cung, vĩnh viễn luôn nghiêm túc trang trọng, bình tĩnh giống như nước hồ sâu thăm thẳm.

Sau khi giải quyết hết chính sự, Văn Quận Vương đứng dậy, đi tới cửa trước sổ lớn, thời tiết mặc dù lạnh lẽo, nhưng đã không lạnh giống mùa đông làm người ta không thể chịu được, tránh còn không kịp, cửa sổ mở rộng, tòa cung điện này là nơi ngắm cảnh tốt nhất, có tầm nhìn trống trải, khi nhìn xung quanh sẽ làm lòng người rộng mở, đây cũng là lý do tại sao các triều đại của Đại Chu, hoàng thượng đều chọn nơi này làm Cần Chính Điện.

Cũng nhờ Điện hạ suy nghĩ chu đáo, phái cấm vệ quân đi, bằng không, những nội thị như chúng ta còn không biết nên làm sao với những tiểu tử vô pháp vô thiên kia…” Hoàng nội thị không tiếng động đi tới, nói nhỏ.

Văn Quận Vương cũng không có lên tiếng, sắc mặt của hắn bình tĩnh, ánh mắt vẫn nhìn vào khoảng trống ở ngoài điện.

Nhưng mà, Điện hạ, hay là đến nói chuyện với bệ hạ đi, nghe nói tiểu Chu đại nhân đã quỳ gối bên ngoài cửa cung rồi… Trên mặt Hoàng nội thị hiện ra sự lo lắng, lại nói nhỏ.

Sự nhạy cảm và nghi kỵ của Long Khánh đế, người bình thường vĩnh viễn khó có thể suy đoán tâm tư, kể từ vào Đông cung, hầu hạ bên cạnh thiên tử tương lai, Hoàng nội thị càng thể nghiệm rõ chuyện này.

Người ngoài thấy thái tử là do hoàng thượng tự mình lựa chọn, hơn nữa đối với thái tử cũng thật sự ủy thác trách nhiệm nặng nề và che chở, nhưng trên thực tế, lúc này mỗi một bước đi, mỗi một hành động của thái tử đều phải cẩn thận từng ly từng tý, nhưng vẫn khó có thể tránh khỏi tai bay vạ gió. Giống như lễ mừng năm mới năm nay, theo lệ thường hoàng thượng một năm đã không thượng triều, vào lúc này bất luận như thế nào cũng nên rút ra một ít thời gian thượng triều tiếp nhận sự chúc mừng của bách quan, có một quan tư lễ thuận miệng hỏi một câu thái tử khi nào thì tiếp nhận chúc mừng của bách quan, những lời này thật ra thì cũng không có gì đáng ngại, đã lập Thái tử, vả lại thái tử cũng quản lý triều chính đã lâu, tiếp nhận sự chúc mừng của bách quan cũng hoàn toàn hợp quy củ.

Nhưng chính bởi vì câu nói này, ngày hôm sau vị quan tư lễ đó đã phải cuốn gói rời đi, ngoài mặt thì phạm tội đại bất kính lỗi, nhưng sự thật như thế nào, chỉ cần triều thần nào mắt sáng đểu hiểu rõ trong lòng, đây là do hoàng thượng tức giận, nghĩ rằng các thần tử đã đợi không kịp muốn mình cút đi để giang sơn thay người mới.

Những ngày đó, tâm trạng thái tử như thế nào, Hoàng nội thị không dám dò xét, nhưng chính hắn đã vài đêm không ngủ được.

Lần kia chỉ là do hành động của người khác, thái tử có thể nói là vô tội bị dính líu, nhưng lần này, thái tử tự mình ra mặt mời Thái hậu lại hạ chỉ cho cấm vệ quân đi theo, mấu chốt nhất là vụ kiên lần này cón có liên quan đến cái chết của Chu Xuân Minh, chính Hoàng thượng đã hạ lệnh điều tra kỹ càng, không cho bất luận kẻ nào can thiệp…

Tại sao Cố nương tử này lại gặp phải rắc rối lớn như vậy! Lần đầu tiên Hoàng nội thị thấy bất mãn với Cố Thập Bát Nương, rốt cuộc nàng đang suy nghĩ cái gì? Rõ ràng là một người thông minh cẩn thận như vậy, tại sao lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy! Chẳng lẽ thật sự là do chuyện vui đã thành cho nên trở nên tùy tiện…

Quả nhiên hồng nhan họa thủy…

“Ừ. Văn Quận Vương chỉ lạnh nhạt đáp lời, giọng nói vẫn không hề bận tâm như cũ, không cảm thấy có bất kỳ dao động nào.

Ánh mắt của hắn vẫn nhìn bên ngoài, giống như có thể thấy được đoàn người đang đi xuyên qua hành lang đến cung điện phía tây, nơi đó là tẩm cung của Thái hậu.

Đây là lần thứ hai vào nơi tôn quý nhất triều Đại Chu, Cố Thập Bát Nương khẽ cúi đầu, trên mặt là cảm xúc khó tả.

Ở đây không chỗ nào không làm cho người có cảm giác hoàng quyền là chí cao vô thượng, giống như một ngọn núi lớn vô hình, chèn ép gắt gao từng người trong đó, một khi đã đụng vào sự uy nghiêm này, trừ chết, không còn con đường khác nào khác.

Lọai cảm giác sinh tử không rõ thật sự làm người ta cảm thấy không thoải mái, ở chỗ này ngươi vĩnh viễn có cảm giác mình giống như một con kiến hôi, trăm phương nghìn kế tranh giành cũng vô dụng, số mệnh đã định như thế.

Những chỗ như thế này cũng không muốn đến lần thứ ba… Trong lòng Cố Thập Bát Nương một lần lại một lần lặp lại những lời này.

Một đoạn đường ngắn ngủi mà giống như đi cả đời, cuối cùng cũng đã tới điện của thái hậu, trong cung điện người đứng người ngồi, gần như đều là những người quen thuộc.

Thấy Cố Thập Bát Nương đi tới, ánh mắt của quận chúa Bạch Ngọc giống như có thể giết chết nàng.

Cố Tương, ngươi có quen biết với đám tặc phỉ này? Thái hậu lạnh giọng hỏi.

Những lời này vừa nói ra, lập tức không khí trong đại điện ngưng trệ.

Thưa vâng.” Cố Thập Bát Nương cúi đầu đáp, giọng nói không có chút do dự nào.

Ánh mắt của nàng lướt qua bốn năm ma ma và nha hoàn đang quỳ trong đại điện, những người kia đều từng la hạ nhân nhà nàng, người quỳ bên cạnh, sống lưng thẳng tắp chính là Chung phu nhân.

Thấy nàng trả lời sảng khoái dứt khoát như vậy, ngược lại thái hậu thấy sững sờ, vẻ mặt hơi hòa hoãn.

Cố Tương, ngươi hãy nói rõ ràng chi tiết, chuyện này có phải có hiểu lầm gì hay không?” Bà nghiêm mặt nói.

Nương nương. Quận chúa Bạch Ngọc khẽ cau mày nói: Chuyện này còn có cái gì hiểu lầm nữa, nàng đã thừa nhận có dính líu đến tặc phỉ…”

Nếu theo lời Quận chúa nói, vậy những ai quen biết tặc phỉ đều có dính líu? Cố Thập Bát Nương ngẩng đầu hừ mạnh, lạnh nhạt nói: Người là tặc phỉ trong miệng quận chúa chính là nghĩa tử Chu gia, từng ở kinh thành, quan hệ rộng rãi, người quen biết đếm không hết, chẳng lẽ đều có dính líu hay sao?

Càn rỡ! Quận chúa Bạch Ngọc thấy cô nương đang đứng phía dưới đột nhiên ngẩng đầu lên lại dám nhìn thẳng vào mắt mình, hơn nữa ngay trước mặt thái hậu nương nương lại dám phản bác lời mình, trong sự tức giận lại có mấy phần kinh ngạc.

Đây là lần thứ tư họ gặp mặt, nàng phát hiện rõ ràng khí thế và thái độ của cô nương này đã thay đổi hoàn toàn, mặc dù họ vốn dĩ chưa quen thuộc, nhưng lúc này lại giống như hai người xa lạ lần đầu gặp mặt.

Bản Quận chủ đã cho phép ngươi nói chuyện hay chưa? Hoàng cung là nơi cho phép ngươi tùy ý mở miệng sao? Quận chúa Bạch Ngọc dựng thẳng lông mày quát lên, sự khuất nhục mà mấy ngày nay nàng chịu đựng là chuyện mà cả đời nàng chưa từng gặp phải, tất cả đều do con tiện tỳ này ban tặng.

Quận chúa thật uy phong. Cố Thập Bát Nương cười lạnh, nói: Xin hỏi thái hậu nương nương đã cho phép người nói chuyện chưa? Thái hậu nương nương đang hỏi thần, thần chưa trả lời quận chúa đã mở miệng, chẳng lẽ không phải là càng thất lễ hơn sao?

Ngươi! Quận chúa Bạch ngọc vừa kinh vừa sợ lại có chút không dám tin nhìn nàng.

Trong đại điện mọi người cũng đều sửng sốt, không ngờ hai người mới gặp mặt, vừa mở miệng đã đao quang kiếm ảnh, nhìn hai người đang đứng đối diện, địa vị của các nàng cũng giống như chỗ họ đang đứng, cao thấp rõ ràng, nhưng khí thế lại bất phân cao thấp.

Nương nương, người thấy chưa? Quận chúa Bạch Ngọc bực tức xoay người, nói với thái hậu: Người xem nàng ta thật phách lối, dám can đảm gào thét trước mặt nương nương…”

Nếu ta phách lối, xin hỏi quận chúa địa vị tôn quý, là người phải làm gương cho thiên hạ về sự hiền lương thục đức, lại bởi vì tư lợi chỉ điểm hạ nhân vu oan hãm hại ta và Cố Gia, hành vi như vậy được coi là thế nào? Cố Thập Bát Nương dựng thẳng lông mày, quát lớn.

Hôm nay vì sao lại thế này, tiền căn hậu quả, trong lòng mọi người đều biết rõ, tất nhiên mọi người sẽ không nói ra, chỉ chờ thiên dụ, vấn đáp đối chứng rất ôn hòa.

Không ngờ, Thái hậu mới nói hai câu, mọi chuyện đã biến thành như vậy, ngươi công ta phạt, không ai nhường ai.

Thái hậu cũng hơi kinh ngạc, nhìn hai người trước mắt, trong lúc nhất thời vẫn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra

/260