Duyên Phận Kiêu Ngạo

Chương 19 - Chương 19

/28


Nếu em rời khỏi anh, anh sẽ ở nơi này chờ em! - Trình Duệ.

Không sợ phong ba, chỉ sợ lòng người thay đổi! - Lâm An Mỵ.

Tony, hôm nay rất quan trọng cậu ngàn vạn lần phải trang điểm cho tôi thật tốt không được sơ suất! Không biết đây là lần thứ bao nhiêu mà Lâm An Mỵ đã nói.

Tôi không làm nữa! Người được gọi là Tony với giọng nói yểu điệu thánh thót hờn dỗi quăng cọ trang điểm lên bàn khoanh tay trước ngực không thèm nhìn cô càu nhàu: Cô đã lảm nhảm câu nay 'tám trăm' lần rồi đó!

Lâm An Mỵ bĩu môi: Có đến mức đó đâu chứ!

Anh ta đứng dậy dùng ngón trỏ chọt chọt 'xỉ vả' lên trán cô, cằn nhằn: Nhìn xem cô đã đẹp lắm rồi có cần phải coi thường tay nghề của tôi đến thế không hả? Army, cô thật sự quá đáng ghét!

Lâm An Mỵ nhìn cô gái trong gương, được rồi, mỹ nữ rất xinh đẹp, làn da trắng mịn màng không chút tì vết, hoàn hảo đến từng lỗ chân lông. Không uổng phí công sức cô đã bão dưỡng bao lâu nay. Thành công biến cô thành đại mỹ nhân như vậy không thể quên công lao của nhà tạo mẫu Tony đứng đây, cô bèn quay sang nịnh bợ anh ta: Tony xinh đẹp, tôi sai rồi!

Hừ, bởi vì tôi dễ mềm lòng nên mới tha thứ cho cô đó! Tony khịt mũi, rồi cầm cọ trang điểm tiếp tục công việc.

Tony là một nhà tạo mẫu, anh ta và cô có thể xem là một cơ duyên. Thấy anh ta khó khăn nên cô đưa tay ra giúp đỡ, sau này anh ta phấn đấu mở ra một thẩm mỹ viện làm đẹp như hiện nay. Một lời nghe qua chắc chắn ai cũng không lạ lẫm gì, nhưng nó là cả một câu chuyện dài. Phá sản hai lần, suýt nữa tự vẫn, bị nghiện ma túy, nợ nần chồng chất... Đó là điều mà Tony đã trải qua, thật sự thì hiện tại anh ta chẳng thể mà cũng chẳng muốn chối bỏ quá khứ. Quá khứ của anh ta thật sự có quá nhiều những thứ tội lỗi và sai lầm nghiêm trọng.

Thời điểm anh ta từng bị mọi người kì thị là Gay, sau đó mọi thứ cứ đổ ụp lên đầu cuộc sống trở nên tăm tối và anh ta đã muốn kết thúc cuộc đời này!

Khi anh ta dự định tự vẫn thì Army xuất hiện, theo anh ta thấy thì Army là một con nhỏ điên khùng, kì dị. Những gì cô khuyên anh ta thật ra chẳng giúp anh ta hiểu tẹo nào nhưng mà quan trọng là một câu nói: Chết rồi còn những người ở lại thì sao?

Lúc anh ta muốn chết nhất, anh ta nghĩ rằng người thân sẽ tốt hơn khi không còn anh ta. Nhưng anh ta không ngờ, con nhỏ điên rồ trước mặt nói anh ta bất hiếu, tốn kém cho gia đình và xã hội. Sau đó anh ta được 'lôi' về sống tiếp.

Lúc đầu anh ta cực kỳ tự ti, lí lịch anh ta không sạch nổi dù anh ta đã quyết tâm 'cải tạo' trở thành con người mới. Army lại xuất hiện, nói đúng hơn con nhỏ điên rồ đó cho anh ta vay tiền còn giúp anh ta kiếm tiền.

Bây giờ hay lúc đó anh ta đều có một cảm nghĩ, con nhỏ điên rồ này có khả năng bị người ta 'dựt' tiền, nhưng mà may mắn là cái ánh mắt trong rất dữ dọa được không ít người. Nếu thật sự thân quen cũng không nỡ mà 'dựt' tiền của con nhỏ điên rồ này.

Tony kiêu căng nhìn thành phẩm của bản thân mà ảo tưởng: Qua bàn tay tài năng của tôi đã biến cô thành mĩ nhân đấy thấy sao hả?

Tôi biết, tôi biết mà!

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà cô lại chăm chút cho bản thân như vậy hả?

Ra mắt ba mẹ bạn trai!

Phụt... khụ... khụ... Hèn gì!

Tony, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng không thể sơ suất được!

Nói thật với cái 'đức hạnh' của cô đủ đạt chuẩn rồi! Nhưng mà nói thật, đôi mắt cô phá hỏng hết thành tựu của tôi!

Tony, anh nhất định phải khiến tôi nhìn thật thuận mắt!

Còn không phải do đôi mắt của cô sao? Dẹp cái ánh mắt lo lắng của cô đi! Nhìn không thuận mắt nổi! Anh ta nhíu mày.

Tôi thật sự rất lo lắng bất an! Tay cô đang run bần bật lên đây này!

Mắc mớ gì cô lo lắng?

...!? Tại sao không lo lắng!?

Tony nổi giận anh ta hét lớn: DẸP THÁI ĐỘ NGU NGỐC CỦA CÔ ĐI! Bạn trai anh ta chính là bị loại hồ ly tinh giả vờ ngu ngốc như vậy dắt đi mất. Thật là đáng giận.

--- ---------

Đến nhà riêng của ba mẹ Trình Duệ, Lâm An Mỵ hận không thể chui 'tọt' vào ống tay áo của anh. Cô thật sự vô cùng hồi hộp.

Lâm An Mỵ vặn vẹo, rụt rè khép nép bám vào tay anh. Trình Duệ phì cười, đưa tay xoa nhẹ vành tai cô, hài lòng nhìn tai cô đỏ rực.

Biểu tình lo lắng, loay hoay như học sinh tiểu học lần đầu gặp giáo viên của cô chọc anh cười.

Em thật sự hồi hộp sắp không thở nổi rồi này! Lâm An Mỵ thật sự lo lắng bồn chồn không yên, giọng cô run run.

Anh vỗ vỗ mu bàn tay của cô, cho cô thoáng yên tâm, anh đột nhiên thả tay cô ra khiến cô bất an ngước mắt nhìn anh. Trình Duệ cười nhẹ, cúi xuống hôn lên trán cô một cái, thật ra anh định hôn lên mắt cô nhưng nhất định cô sẽ nổi giận vì anh làm hỏng lớp trang điểm cô dày công chuẩn bị. Anh dịu dàng hỏi, nhưng giọng nói không còn mang theo cảm giác lạnh băng nữa mà thay vào đó là cảm giác mát lạnh dễ chịu: Yên một chút nào! Ba mẹ anh rất thích em. Đừng quá gì bó mình biết không!

Ánh mắt dịu dàng của anh hòa tan lòng cô, lần đầu tiên cô có thể dựa dẫm vào người khác. Mắt Lâm An Mỵ cay xè, ngân ngấn nước, lòng cô rất cảm động. Gật đầu với anh, cô nở nụ cười mềm mại: Anh cúi xuống đây một chút!

Trình Duệ cúi đầu xuống một chút theo ý cô, anh liền bị cô kéo cổ 'tấn công'. Cô chỉ hôn nhẹ một cái lên khóe môi của anh nhưng lại thành công khiến khóe môi anh nhếch lên cả ngày.

Đùa nghịch, ân ái một hồi hai người cũng vào nhà.

Mẹ của Trình Duệ là bà Trương Mỹ Ngọc, năm nay đã ngoài bốn mươi nhưng trong trẻ hơn rất nhiều so với tuổi thật. Ba của Trình Duệ không phải ai xa lạ là chủ tịch Trình Dương cô đã từng gặp trong mấy cuộc họp mặt.

Nhìn gương mặt trẻ trung và dáng người chuẩn như siêu mẫu của Vương Mỹ Ngọc, Lâm An Mỵ cảm thán, hèn gì chủ tịch Trình ân ái với vợ nổi tiếng khắp giới kinh doanh ở thành phố H.

Bữa cơm gia đình đơn giản, nhưng Lâm An Mỵ vẫn cảm thấy mẹ Trình không thích cô. Không phải cô suy nghĩ lung tung mà cảm giác này rất mãnh liệt. Chủ tịch Trình dù có trò chuyện cùng cô một chút nhưng thái độ không mặn cũng không nhạt, dường như ông ấy cũng rất dè chừng thái độ của bà.

Lâm An Mỵ kéo kéo tay Trình Duệ dưới bàn, anh nhìn cô rồi nhìn sang phía ba mẹ đối diện. Anh lại nhìn vào mắt cô cười nhẹ trấn an, vỗ vỗ mu bàn tay của cô cho cô an tâm.

Lâm An Mỵ giờ phút này còn an tâm, an tiếc gì nữa, lòng cô rối loạn hết cả lên! Trình Duệ nhìn gương mặt trắng bệch của cô rồi nhíu mày: Em không khỏe sao?

Lâm An Mỵ cảm thấy rất sợ hãi, cô đã bắt đầu quen


/28