Em Là Công Thức Mĩ Vị Tình Yêu Của Anh

Chương 2 - Chương 2

/53


Tây Mễ phản đối hôn sự, trong nhà chặt đứt nguồn kinh tế của cô tiên, khiến cô muốn đi nửa bước cũng khó.

Tiền lì xì của Mỹ Thực Đạo chắc chắn là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, khiến cho Tây Mễ tìm thấy hi vọng, hình tượng của đối phương ở trong lòng cô phút chốc từ 1m5 biến thành 1m8.

Cô kích động tột đỉnh, ngón tay run rẩy: “Ba ba tôn đạo, mặc dù cực kỳ biết ơn anh đã cung cấp kinh phí trốn hôn cho tôi, nhưng việc nào ra việc nấy, tôi nhất định sẽ nhanh chóng trả lại tiền cho anh.”

… Mỹ Thực Đạo: “Không cần, số tiền này coi như là phí bản quyền thực đơn của cô.”

… Tây Tây Tây Mễ: “QAQ cảm ơn, giang sơn không đổi, nước biếc chảy dài, có cơ hội tôi nhất định sẽ đăng thực đơn, nhưng việc anh tự ý thay đổi thực đơn, tôi vẫn phải mắng.”

Thị trấn cổ Gia Lăng, nhà hàng của nhà họ Tây đã đóng cửa.

Cánh cửa sổ khắc hoa trong phòng bếp được đẩy ra một nửa, ánh tà dương lười biếng chiếu vào, trong không khí màu vàng bụi bậm chìm nổi trên tóc đuôi ngựa đen nhánh của cô gái.

Tây Mễ gồi xổm ở sau bếp lò trong phòng bếp, cầm di động, lúc gõ chữ vẻ mặt vô cùng chuyên tâm.

Đợi tiền lì xì của blog được hiện ra thành công, mây đen tích tụ giữa hai hàng lông mày của cô chợt tản ra, vui vẻ dùng hay tay chà chà khuôn mặt trắng noãn.

Có tiền rồi.

Hẹn gặp lại ông cụ Tây, hẹn gặp lại lão già thối muốn ăn cỏ non!!



Tây Mễ không đăng thực đơn, Mỹ Thực Đạo cũng không đăng video nấu ăn.

Fan kêu khóc đòi ăn ở trên khu bình luận của blog, cuối cùng cũng đợi được Mỹ Thực Đạo đăng bài trên blog nhưng lại là tin tức “Tạm dừng cập nhật blog”. Đám fan khóc trên blog của Ứng Khúc Hòa chưa đủ, còn kéo đến blog của Tây Mẽ khóc lóc.

Dưới blog của cô có cả một tập thể các bà nội trợ, thiếu nữ, trạch nam tay cầm tay ngồi trước mặt cô vừa khóc vừa nổi cơn.

Ứng Khúc Hòa nhận lời mời làm khám khảo của “Mỹ vị Trung Hoa”, show này chuyên khai thác món ngon ở Trung Hoa, dùng cách thức thi đấu để nâng cao khẩu vị của người xem, giành được chủ đề có tỉ lệ người xem cao trên ti vi.

Đầu bếp tiến vào vòng trong cùng có thể nhận được hợp đồng vào nhà hàng của Ứng Khúc Hòa làm việc, cũng nhận được 1000 vạn đồng tiền thưởng nhập chức mà Ứng Thực Hiện cung cấp, có không ít đầu bếp báo danh dự thi, không chỉ ngắm đến số tiền thưởng kếch xù kìa, mà còn ngắm đến bảng hiệu của Ứng Thực Hiên và vinh dự khi đạt giải quán quân.

Vòng loại của “Mỹ vị Trung Hoa” được tổ chức ở thị trấn cổ Đường Tây, thị trấn cổ nằm ở vũng trũng nước Ba Thục, dựa lưng vào sông Lăng, cách nay có hai ngàn năm trăm năm lịch trước, trước kia thị trấn quan trọng quân sự của nước Ba Thục, văn hóa ẩm thực vô cùng nổi tiếng.

Ứng Khúc Hòa xuống máy bay thì có xe của ban tổ chức tới đón, muốn đến thị trấn cố Đường Tây cần phải đi qua tuyến đường chính của thị trấn cổ Gia Lăng.

Thị trấn cổ Gia Lăng kém xa so với thị trấn cổ Đường Tây, nhưng nơi này có nhà hàng của nhà họ Tây vang danh cả nước, nằm ở trung tâm đường phố, được giữ lại từ thời Khang Hi đến nay.

Ngày nay, dưới sự cố gắng của người nhận truyền thừa Tây Văn Đạo, kỹ thuật nấu nướng của nhà họ Tây được xếp vào hàng di sản văn hóa phi vật thể ba năm liền, nhà họ Tây còn có học trò tên Tam Xuyên, trò giỏi hơn thầy, cũng cực kỳ nổi danh, là trù thần* của thị trấn cố Gia Lăng.

(* thần bếp nổi tiếng)

Xe của bọn họ vừa mới lái vào trấn cổ đã bị một đoàn đón dâu theo kiểu Trung Quốc chặn đường.

Tài xế bị ép dừng xe ở ven đường, Ứng Khúc Hoà nhìn qua cửa sổ xe ra bên ngoài, đường của trấn cổ không mấy rộng rãi, chỉ có thể chứa được hai chiếc xe đi song song.

Phong cảnh của trấn cổ đã bị thương nghiệp ăn mòn, trên đầu cánh cửa của mỗi quán đều treo biển gỗ được sơn mới nhưng lại cố ý tạo cũ, giảm giá một chút để che đi giá cả đắt đỏ, cũng chỉ muốn bắt chẹt tất cả các du khách.

Đội ngũ đón dâu thổi kèn Xô- na, hân hoan vui mừng, có chút mùi vị của âm cổ địa phương, những du khách tiến đến xem náo nhiệt khiến đường phố càng trở nên hỗn loạn.

Ứng Khúc Hòa xuống xe nhìn xem.

Tài xế cũng đi xuống theo, đóng cửa xe lại nói: “Cậu Ứng, vận may của chúng ta không tệ nhỉ, không phải là ngày lễ ngày tết vẫn có thể thấy được biểu diễn hôn lễ kiểu Trung.”

Khách du lịch đứng vây xem lập tức quay ra sửa lại: “Vừa mới tới trấn cổ đúng không? Không phải là biểu diễn, mà là có người thực sự kết hôn. Nhà hàng của nhà họ Tây, cháu gái của Tây Văn Đạo kết hôn, nghe nói là tiêu thụ nội bộ, ông cụ gả cháu gái của mình cho học trò lớn, chậc chậc, nghe nói anh học trò lớn kia năm nay đã 40 rồi, mà cô gái nhỏ chỉ mới có 19 thôi, đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu mà.”

Người đến xem náo nhiệt hết đợt này đến lượt khác, đường phố chật chội, nửa bước khó đi.

Dường như đội ngũ đón dâu gặp phải tình hình gì đó, có chút xôn xao, có người gầm lên một câu tiếng địa phương, đám đông sôi nổi, nhất thời bùng nổ.

Qúa hỗn loạn, Ứng Khúc Hòa không có tâm tình xem náo nhiệt, dự định trở lại xe, nhưng bỗng nhiên có một thân hình nhỏ gầy từ trong đám người xông ra đâm vào lòng anh.

Lần này khiến Ứng Khúc Hòa không kịp phòng bị là vì “vật” đâm vào anh rất nhỏ gầy, anh lấy tay đỡ lại theo phản xạ. Một bàn tay mềm mại đặt vào trong lòng bàn tay anh, vô ý nắm lại, lại nhanh chóng rút tay về.

Ứng Khúc Hòa không có cảm giác chán ghét, chỉ là cảm thấy… bàn tay này rất nhỏ.

Dường như chỉ nhỏ bằng một nửa tay anh, rất mềm, rất mịn.

Đằng sau lại có một đám người chạy tới.

Vẻ mặt cô gái không khỏi kích động, đẩy anh ra rồi nhanh chóng mở cửa xe chui vào trong xe của anh.

Đám người đó chạy qua bên người Ứng Khúc Hoà, vội vội vàng vàng, giống như đang đuổi theo người nào đó. Đợi đám đông xung quanh đều tản đi, anh mới quay trở lại trong xe.

Khuôn mặt của cô gái đang dán ở trên cửa kính xe xem xét tình hình bên ngoài, cái mũi bị thủy tinh ép bẹp dí, cách lớp kính thủy tinh màu đậm cũng không ngăn cản được ánh sáng mênh mông linh động trong đôi mắt sâu thẳm kia.

Hạ cửa kính xe xuống, Tây Mễ cẩn thận thò đầu ra ngoài, nhìn trước nhìn sau xác định không có người quen mới khẽ thở dài nhẹ nhõm.

Lúc này, Ứng Khúc Hòa mới nhìn rõ khuôn mặt của cô gái.

Làn da của cô gái trắng nõn, tóc ngắn ngang tai, những lọn tóc màu nâu dán bên lỗ tai hơi xoăn. Một đôi mắt rất to, tròng mắt đen nhánh đầy hơi nước, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ xinh, nhìn hơi nước tràn ra trong mắt khiến người ta thoải mái không sao hiểu được.

Sau khi Tây Mễ xuống xe rút ra một tờ 50 đồng nhét vào trong tay Ứng Khúc Hòa, đội mũ lưỡi trai lên, đè thấp vành mũ xuống, sau đó nói câu cảm ơn rồi đi mất.

Bởi vì chiều cao chênh lệch với người đàn ông đó, Tây Mễ hoàn toàn không ngẩng đầu lên, cũng không nhìn diện mạo và cách ăn mặc của đối phương.

Sau khi Tây Mễ rời đi, Ứng Khúc Hoà cúi đầu nhìn tờ 50 đồng trong tay, sửng sốt một chút rồi thuận tay nhét vào trong tay tài xế.

Tài xế lái xe ra khỏi trấn cổ, nói: “Học trò khi nãy thật sự không có chút lễ phép nào, nhưng bây giờ là mùa du lịch phát triển, bọn buôn người hay chọn những cô gái nhỏ như vậy, nói không chừng người ta cũng có chỗ khó, cậu Ứng, cậu sẽ không tức giận chuyện vừa rồi chứ?”

Ứng Khúc Hòa hoàn toàn không nghe lọt lời tài xế nói, suy nghĩ có hơi không tập trung.

Anh lật bàn tay để ở trên đùi lên, cúi đầu nhìn chằm chằm vào bàn tay, khẽ gập đầu ngón tay, nhớ tới bàn tay mềm mại của cô gái khi nãy thì có chút cảm khái.

Tay của anh lớn đến vậy sao?

Trong lòng có một luồng cảm xúc mềm mại vấn vít, có chút kỳ lạ.

…….

Tây Mễ ngồi xe lửa đến thị trấn cổ Đường Tây, cô quyết định đi đăng ký tham gia cuộc thi “Mỹ vị Trung Hoa”.

Sau khi đến thị trấn bắt taxi đến trấn cổ khoảng chừng còn một tiếng đường xe nữa, nhưng không may lại gặp phải kẹt xe. Tài xế hạ cửa kính xe xuống, hít một hơi thuốc lá, nhìn qua kính chiếu hậu hỏi cô: “Cô bé muốn đến xem thi đấu sao?”

Tây Mễ lắc đầu: “Cháu đến đăng ký dự thi.”

Kẹt xe không thể đi tiếp về phía trước, tài xế hít một hơi thuốc lá rồi quay đầu đánh giá cô: “Cô bé mới tốt nghiệp trung học sao? Qua bốn giờ là hết thời gian đăng ký tham gia “Mỹ vị Trung Hoa”, bây giờ đã ba rưỡi rồi.”

Tây Mễ hỏi: “Vậy hiện giờ cháu chạy tới còn kịp không?”

Đoàn xe hỗn loạn phía trước rốt cuộc cũng có chỗ thông thoáng, tài xế dụi tắt tàn thuốc, trả lời cô: “Chạy tới cũng không kịp, bay tới thì may ra còn kịp.”

Qúa trình kẹt xe rất nhàm chán. Tây Mễ nhớ ra cần phải gửi một tin nhắn báo bình an cho người tài trợ trốn hôn.

…..Tây Tây Tây Mễ: “Ba ba tôn đạo, trốn hôn thành công, cảm ơn đã tài trợ.”

Khoảng chừng nửa tiếng sau bên kia mới trả lời.

…. Mỹ Thực Đạo: “Không gọi ba ba tôn đạo còn có thể làm bạn bè ”

Trải qua kháng chiến một ngày một đêm, pin điện thoại cuối cùng cũng cạn kiệt. Không có điện thoại, Tây Mễ càng nhàm chán hơn, cũng may cuối cùng ô tô cũng tiến vào thị trấn cổ Đường Tây.

Kiến trúc của thị trấn cổ chủ yếu là kiến trúc Minh Thanh,có kết cấu núi nghĩ mái đơn kiểu mộc chất, san sát nối tiếp nhau. Bố cục của kiến trúc là lấy tòa nhà hình tháp cao mấy trăm thước làm trung tâm, lấy hơn mười mấy đường phố làm nồng cốt, triển khai từng tầng lớp một, đứng ở trên cao nhìn rất là có khí thế hoành tráng.

Cuộc thi “Mỹ vị Trung Hoa” tiến hành tại quảng trường của trấn cổ, lúc cô đến đăng ký thì quá giờ rồi, nhân viên cũng đã nghỉ làm. Dạ dày trống rỗng của cô bắt đầu gào thét, cô quyết định đi tìm chút gì đó để ăn.

Nhưng ở một địa điểm nổi tiếng về mỹ thực như trấn cổ Đường Tây, lại không có một quán ăn nào mở cửa?

Tây Mễ mang theo cái bụng đói kêu vang tìm đến khách sạn Tê Giác, lúc đi vào thì nhìn thấy bà chủ đang đứng ở quầy sửa sang lại tài liệu, thấy Tây Mễ không mang theo hành lý gì thì trêu chọc nói: “Em thật đúng là lợi hại đó, trốn hôn mà không mang theo bộ quần áo nào? Cái gì cũng không mang, em thật đúng là quần áo gọn nhẹ mà trốn đi.”

Một năm trước Tây Mễ đã tới thị trấn cổ, cũng ở tại nhà trọ này, con người bà chủ rất tốt, hai người theo dõi nhau trên blog, cũng là bạn bè trên wechat, thường xuyên bình luận bài viết khen lẫn nhau, cũng coi như có chút giao tình.

Tây Mễ cầm điện thoại quơ quơ trước mặt bà chủ: “Quần áo thì lên mạng mua cũng được, chắc là ngày mai có thể đưa đến đây. Đúng rồi, trên đường đến đây, ngoại trừ quán miến chua cay của thím Vương Đại ở đầu đường còn mở ra, sao những quán ăn khác trong thị trấn đều đóng cửa hết vậy?”

“Đừng nói nữa, cái vị giám khảo Ứng Khúc Hòa của “Mỹ vị Trung Hoa” kia, vừa tới nơi này của bọn chị, vào quán nào ăn cũng đều nói đồ ăn người ta làm đến cứt chó cũng không bằng, quả thật nói chẳng chừa chút tình cảm nào, hôm nay mấy tập thể đầu bếp kia đều “nghiền ngẫm lỗi lầm”. Cắt đầu lưỡi của cái người tên là Ứng Khúc Hòa kia xuống có thể nấu được một nồi nước canh độc, đổ xuống sông Hoàng Hà thì toàn thể người Trung Quốc đều sẽ bị độc cho ngất hết.”

“… Khoa trương vậy sao?” Tây Mễ khó tin, xoa xoa cái bụng nói: “Bà chủ, cho em mượn phòng bếp dùng chút nhé.”

Bà chủ dặn cô: “Vậy em làm nhanh lên, có một vị khách bảy giờ cần dùng phòng bếp đấy.”

Tây Mễ bụng đói ùng ục mượn nồi và bếp của khách sạn nấu bát mì tôm (mì tôm ở đây là mì nấu với tôm ý), thời tiết mùa hạ nóng bức, cô dùng tôm sông và bí đao nấu nước mì, sau khi nước sôi thì nước mì đã trong veo thấy đáy, rắc thêm chút rau xanh và hánh lá lên trên, thêm chút nguyên liệu sáng tạo độc đáo, đổ thêm chút dầu hành lên, trong nháy mắt màu xanh của rau trở nên sáng bóng hơn.

Mì Tây Mễ kéo vừa nhỏ mảnh vừa dai, có tôm sông tươi mới, rau xanh bí đao điểm thêm màu sắc, rất có hương vị tươi mát của mùa hè.

Tây Mễ rời khỏi phòng bếp vừa đúng bảy giờ, cô bưng bát ngồi xổm ở dưới gốc cây đa, dùng đũa gắp một đũa mì màu trắng mềm dai toát ra hơi nóng, hương mì tản ra. Cô phồng má thổi thôi, trước tiên là ăn rau xanh, cảm giác giòn mát sảng khoái, nước mì cũng vô cùng thơm ngon.

Cô liên tục đi tàu xe đã mệt rồi, lại bận bịu ở phòng bếp cả một tiếng, mồ hôi trên người chảy ròng ròng, quần áo dính vào da có chút khó chịu. Cành lá xum xuê trên đỉnh đầu được gió đêm thổi xào xạt có hơi mát mẻ, lúc này lại được ăn một bát mì, có thể cảm nhận rõ được sự thỏa mãn hài lòng.

Ứng Khúc Hòa đang đi tới phòng bếp, hương mì đột nhiên bay vào mũi của anh, anh lập tức dừng chân lại.

Là một người sành ăn, vị giác và khứu giác của anh mẫn cảm hơn người khác rất nhiều. Hương mì này như nam châm hấp dẫn anh, vì một miếng ăn, anh có thể làm ra những việc ngoài dự đoán của mọi người.

Tây Mễ bưng bát ngồi xổm ở trong sân ăn đến ngon miệng, trước mặt bỗng nhiên có thêm hai chân dài thẳng tắp.

Cô vừa mới nhét một đũa mì vào trong miệng, đỉnh đầu vang lên một giọng nam trầm lắng dễ nghe: “Cô gái, có thể cho nếm thử mì của cô không?”

Tây Mễ ngậm mì ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông quần áo bảnh bao trước mặt, sửng sốt một lúc, cắn đứt sợi mì trong miệng, ậm ừ mắng một câu “Bệnh thần kinh”, che mì của mình trở về phòng.

Anh trai à, đổi cách tán tỉnh khác có được không? Ăn mặc bảnh bao như vậy, chạy tới chỗ của một cô gái đòi ăn mì, có dọa người không chứ!

Cô nhếch nhát ngồi xổm ở trong sân ăn mì còn đến bắt chuyện tán tỉnh?

Tây Mễ cảm thấy vô cùng khó tin.

Ứng Khúc Hòa bị mắng là bệnh thần kinh sững sờ đứng yên tại chỗ không phải là vì cô gái đó mắng anh bị bệnh thần kinh.

Mà là vì trong hai ngày ngắn ngủi, lại ở hai nơi khác nhau nhìn thấy cô gái này.

/53