Em Là Công Thức Mĩ Vị Tình Yêu Của Anh

Chương 51 - Chương 50

/53


Edit: Tiểu Lăng

Beta: Nana Trang

... Tài xế xe ba gác nổ máy, hất cằm lên, ý bảo họ lên xe, Mau lên xe.

Vâng! Tây Mễ lên xe, vươn tay với Ứng Khúc Hòa, Mau lên nào, ngơ ngẩn gì vậy anh?

Trên xe vẫn còn phân heo chưa dọn sạch, Ứng Khúc Hòa hơi nhăn mày lại, nhưng vừa thấy Tây Mễ vươn bàn tay nhỏ ra thì cảm thấy tất cả đều là mây bay.

Đi từ thôn đến thị trấn phải mất cỡ nửa giờ xe, Ứng Khúc Hòa vốn đã ướt như chuột lột, lại thêm gió thổi, trên âu phục dần đọng một lớp băng. Lúc đến khách sạn huyện, anh đã lạnh đến mất tri giác.

Ứng Khúc Hòa xông vào tắm nước nóng, người mới ấm dần lại, nhưng đầu lại đau như búa bổ.

Anh choàng khăn tắm đi ra, thấy Tây Mễ để lộ đôi chân trắng nhỏ ra ngoài chăn lụa mỏng, tựa vào đầu giường chơi điện thoại. Anh đi qua, chui vào chăn, gối đầu lên đùi cô.

Người đàn ông bỗng gối cái đầu nặng xuống, Tây Mễ ngừng chơi game.

Ứng Khúc Hòa trông khá mệt, anh nhắm mắt, mi rậm cong lên, dài mà nổi bật. Mái tóc ngắn còn ẩm của anh quệt ướt vạt áo ngủ của cô. Lật nghiêng người ôm lấy vòng eo mảnh của Tây Mễ, ngũ quan của anh kề sát vào bụng cô, anh có thể cảm nhận được rõ ràng phần bụng bằng phẳng không chút thịt thừa nào của cô.

Cách một lớp vải, mũi anh cọ nhẹ lên bụng cô, cơ thể mềm mại thơm ngát của cô gái khơi gợi lên dục vọng của anh, nhưng tình trạng sức khỏe gay go lại khiến anh phải kìm chế một cách bất đắc dĩ. Anh khàn giọng gọi tên cô: Tây Mễ.

Lúc này, trong mắt Tây Mễ, Ứng Khúc Hòa như một đứa bé, giọng nói có phần làm nũng.

Ứng Khúc Hòa bỗng dưng như thế, khiến cô không chống cự được, ôm lấy đầu anh, tay sờ lên trán anh, cả kinh nói: Nóng quá!

Làm em bỏng rồi à? Giọng nói khàn khàn lười biếng của anh có phần mê hoặc lòng người.

Ứng Khúc Hòa, sốt thì phải đi khám chứ, anh đùa đấy à! Tây Mễ nhíu chặt mày lại, thuận tay cầm điện thoại, gọi cho bên dịch vụ chăm sóc và chữa bệnh của khách sạn.

Ứng Khúc Hòa ôm chặt eo cô, giọng hơi úng, gối trên đùi cô, mệt mỏi mở mắt, Giận rồi à?

Em không giận, chỉ thương thôi. Tây Mễ lấy khăn, bọc lấy đầu anh, lau tóc.

Tóc anh dài ra rất nhanh, chỉ mấy tháng mà đã sắp dài lại như cũ rồi.

Bác sĩ khách sạn đi lên, đo thân nhiệt cho Ứng Khúc Hòa, kiểm tra xong rồi hỏi: Tiêm hay truyền dịch?

Cái nào tốt hơn ạ? Tây Mễ hỏi.

Bác sĩ nói: Tiêm thì hơn, một mũi là có hiệu quả ngay.

Tây Mễ: Vậy tiêm đi ạ.

Bác sĩ bảo y tá lật người bệnh nhân lại, vạch mông ra. Y tá còn chưa đụng vào Ứng Khúc Hòa, đã bị anh trừng mắt: Cô dám!

Y tá bị la, hơi lúng túng. Bác sĩ nói với Ứng Khúc Hòa: Không thì tự anh lật người lại? Tự vạch mông ra?

... Gân xanh bên thái dương Ứng Khúc Hòa nổi lên. Anh nhịn đau hô: Truyền dịch!

Treo bình truyền dịch lên, bác sĩ và y tá rời phòng. Tây Mễ nằm cạnh anh, dùng ngón tay chọc chọc vào mũi anh, nói: Anh là bệnh nhân không chịu phối hợp theo chỉ đạo của bác sĩ nhất mà em từng thấy, chỉ tiêm thôi mà, có phải phi lễ đâu.

Đó là hành động phụ trách với em, vị y tá vừa rồi kia cũng là nữ. Ứng Khúc Hòa lập tức châu đầu qua, ngậm môi cô, hơi thở phun lên mặt cô lúc nặng lúc nhẹ, Tây Mễ à.

Dạ?

Ứng Khúc Hòa: Có một chuyện cần phải nói cho em biết.

Tây Mễ ôm một tay của anh, hỏi, Chuyện gì?

Anh chưa từng trúng chai nào. (hơ hơ, không hiểu ý của ảnh lắm, mà t nghĩ chắc là chưa bị bệnh cần phải truyền dịch lần nào ý)

Tây Mễ vạch trần anh: Thật đúng là chưa từng uống chai nào không?

Ứng Khúc Hòa bắt lấy tay cô, dùng năm ngón tay khóa chặt lại: Anh chưa từng dựa vào vận may để đạt được bất cứ điều gì, kể cả việc có được em, đều là cố gắng mà có được.

Tây Mễ hơi tiếc nuối nói: Hình như lúc theo đuổi em, anh chả mất tý sức nào nhỉ? Giờ nghĩ lại, em đúng là thiếu kiên nhẫn thật, đáng lẽ không nên u mê mà đáp ứng anh như thế!

Nhưng thật ra, từ khi nhận ra cô là Tây Tây Tây Mễ ở trấn cổ, anh đã bắt đầu mưu đồ làm loạn rồi.

Từ đầu đến cuối, anh vẫn luôn cố gắng.

Cũng khó cho anh để gặp được một cô gái thích hợp làm vợ, cũng khiến anh có hảo cảm. Từ blog đến thị trấn cổ Gia Lăng, lại tới khách sạn cổ Đường Tây. Sợi dây duyên phận khiến anh không thể không chú ý tới cô gái này, từ khi nhận ra cô, anh đã bắt đầu động lòng. Tuy rằng khi đó, tình cảm anh dành cho cô vẫn chưa lên tới mức tình yêu.

Anh cũng chưa từng nghĩ tới, mình sẽ sa vào lưới tình một cách điên cuồng như vậy.

Tây Mễ thấy anh ngẩn ra, lại chọc chọc vào xương quai xanh của anh: Này, anh ngẩn gì vậy?

Ứng Khúc Hòa cười tươi, dựa vào trán cô, nói: Trước kia anh không tin vào duyên phận, hiện tại anh lại tin không chút nghi ngờ. Trước kia anh cũng không ngờ có một ngày sẽ yêu một cô gái nhỏ, hiện tại, duyên phận kỳ diệu đã làm rối loạn tất cả những dự định khi trước của anh.

….

Gần cuối năm, Ứng Thực Hiên thiết kế thêm phòng ăn, Tây Mễ luôn ở trong trạng thái bận rộn. Đến ngày nghỉ mỗi tuần, cô đều sẽ cùng Ứng Khúc Hòa đi đón Tiểu Quai và Ulrica về nhà, sau đó dính lấy nhau ở nhà nghiên cứu mỹ thực.

Thể trạng của Tiểu Quai đã sắp ngang với Ulrica rồi, nhưng nó cũng không cường tráng như Ulrica. Trước mặt Ulrica, trông Tiểu Quai có vẻ khá nhỏ xinh.

Ulrica rất săn sóc cho Tiểu Quai, thịt vào trong bát cũng chỉ liếm một cái, rồi ngậm sang cho Tiểu Quai.

Tiểu Quai sẽ cắn một miếng, rồi ngậm sang, thả về trong bát của Ulrica.

Trưa nay Tây Mễ đang ngồi trong nhà ăn cơm, chuông báo WeChat vang lên không ngừng.

Trong group WeChat, Quý Đông Lâm phát liền 6 bao lì xì, đến khi đủ 520 rồi, anh mới thông báo một tin vui với mọi người: Mọi người mọi người, sách mới 'Công thức mỹ vị tình yêu ' của tôi sẽ tiến hành ký bán trên cả nước từ ngày mai, địa điểm đầu tiên là nhà sách Văn Hoa của Cẩm Dương, mọi người nhớ tới cổ động nhé, tôi sẽ giữ lối đi VIP cho mọi người.

Tiểu Minh: Em không muốn đi đâu, mai là Chủ nhật mà! Em đã hẹn Tiểu Hồng đi học nhóm rồi!

Lão Tần: Mai phải đi ra sân bay đón con gái, chắc là không tới được đâu.

Ông chủ đầu trọc: Ầy, xem ra có mỗi mình tôi rảnh.

Bà lão: Ngày hội ký bán của Tiểu Quý à, thế thiếu nữ già đây phải đi chung vui mới được!

Quý Đông Lâm hỏi: Nữ thần đâu rồi? Nữ thần em có đi không?

Vừa lúc, mai Tây Mễ được nghỉ. Quý Đông Lâm đã từng cố chắp ủng hộ cô, giờ sách mới của cậu được đưa ra thị trường, đương nhiên cô phải đi cổ động rồi.

Hôm sau, Tây Mễ và Ứng Khúc Hòa đi nhà sách.

Đại sảnh tầng một của nhà sách kín độc giả tới nỗi chật như nêm cối, bên ngoài treo một bức áp phích lớn của Công thức mỹ vị tình yêu , trên đó in ảnh của Quý Đông Lâm và Nam Tinh.

Nam Tinh là cố vấn mỹ thực cho quyển sách này, cô và Quý Đông Lâm dắt tay nhau làm tuyên truyền.

Bàn ký bán được đặt ở bãi cỏ sau nhà sách. Tây Mễ kéo Ứng Khúc Hòa đi vào từ lối đi VIP, hội hợp với đám Lão Tần Tiểu Minh.

Tiểu Minh phát cho cô và Ứng Khúc Hòa hai quả bóng bay. Không chỉ họ, mà tất cả những nhân viên công tác ở đây đều cầm ít nhất hai quả bóng bay trở lên. Cô khó hiểu: Nhân viên công tác tham gia hoạt động đều phải thả bóng bay à? Có khó coi quá không?

Tiểu Minh cười không có ý tốt: Thêm bóng bay cho có không khí ấy mà! Lát nữa em nói thả bóng bay thì mọi người cùng thả đi nhé.

Chậc... Tây Mễ nghiêng đầu nhìn Ứng Khúc Hòa, hơi có lỗi nói: Ngại ghê, đang định mang anh tới xem, ai ngờ lại bị coi là nhân viên công tác.

Môi Ứng Khúc Hòa khẽ cong lên, anh cười nói: Anh là của em, không cần khách khí như vậy.

Tây Mễ le lưỡi, quay đầu nhìn lên sân khấu.

Quý Đông Lâm và Nam Tinh cùng tiến lên đài. Làm cố vấn mỹ thực, Nam Tinh nói một ít chuyện lý thú khi dạy Quý Đông Lâm nấu ăn. Sau khi kết thúc, cô giao micro cho Quý Đông Lâm.

Nhận lấy micro, Quý Đông Lâm bỗng quỳ một chân xuống trước mặt Nam Tinh.

Hiển nhiên Nam Tinh bị hoảng sợ, bối rối đỏ mặt, Anh làm gì vậy?

Cầu hôn. Quý Đông Lâm lấy hộp nhẫn kim cương, mở ra, Nam Tinh, gả cho anh đi.

Các độc giả xếp hàng phía dưới chờ ký bán đã sôi trào.

Nam thần lại cầu hôn ngay trước mặt nhiều người như vậy, vung thức ăn cho cún ngay trước mặt mọi người... Đáng sợ quá!

Phần lớn độc giả nữ đều ôm hy vọng, vốn chỉ tới xem nam thần, thuận tiện xin chữ ký, tuyệt đối không ngờ nam thần lại cầu hôn và ngược cún ngay tại hiện trường. Fan tan nát cõi lòng, khóc như mưa, thậm chí còn có người định đập đầu vào sách tự sát ngay tại chỗ!

Bên dưới xôn xao, Nam Tinh xấu hổ nhìn bốn phía, lấy tay che mặt nhỏ giọng nói với Quý Đông Lâm: Anh đứng lên mau, sao anh lại không nói chuyện cầu hôn này cho em biết trước chứ?

Giọng cô bị loa phóng đại, nghe tiếng mình trong loa, Nam Tinh thậm chí định đập đầu vào sách luôn.

Fan phía dưới bật cười, giật dây Nam Tinh nhận lời:

Gả đi!

Nữ thần Nam Tinh! Đại Đại của chúng tôi sẽ thương cô nhiều lắm!

Nữ thần Nam Tinh, hôm nay cô mà không nhận lời cầu hôn của Đại Đại chúng tôi, chúng tôi... chúng tôi sẽ...

Chúng tôi sẽ không mua sách tập thể đấy!

Bên dưới cũng có fan xì xào bàn tán:

Trên tư liệu baidu ghi số tuổi của Nam Tinh là hai tám, nam thần của chúng ta mới hai mươi hai mà?

Đúng đó, gái hơn ba ôm gạch vàng, thế này thì ôm cả núi vàng rồi còn gì!

Nam Tinh nghe bên dưới nghị luận, cắn môi, đi xuống đài. Quý Đông Lâm nhanh chóng đứng dậy níu lại cô, dùng sức kéo cô vào lòng.

Dưới đài lại xôn xao lên, Tây Mễ nhảy dựng, trái tim thiếu nữ nổ tung: Aaa --- hôn đi!

Quý Đông Lâm đúng là biết chơi, đây quả thực là tình tiết trong phim thần tượng!

Bọn họ đến với nhau từ khi nào vậy? Đến mức sắp kết hôn rồi kia! Cô lén quay người nghiêng mắt nhìn Ứng Khúc Hòa, hơi buồn đi một tý.

Ba ba tôn đạo cũng đã già đầu rồi, bao giờ mới cầu hôn cô đây?

Trên đài vang lên tiếng Quý Đông Lâm:

Nam Tinh, lúc mới quen em, anh chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày em trở thành bạn gái anh. Bây giờ nghĩ lại, vẫn cảm thấy rất khó tưởng tượng, nhưng vận mệnh cứ thế kết đôi ta lại. Anh đã từng viết rất nhiều câu chuyện tình yêu trong sáng, anh khát vọng có một tình yêu hoàn mỹ. Tình yêu ấy có thể chia, nhưng nhất định phải hợp; quá trình có thể không hoàn mỹ, nhưng kết cục nhất định phải hoàn hảo. Tình yêu của chúng ta bị gia đình phản đối, nhưng anh không thấy đó là khó khăn, hai người yêu nhau là đủ, hạnh phúc của chúng ta có liên quan gì đến những người khác đâu?

Dù cho Nam Tinh đi giày cao gót, nhưng đứng trước Quý Đông Lâm, cô vẫn thấp hơn. Cô cúi đầu, tóc dài rũ xuống, che đi một nửa gương mặt xinh đẹp của cô.

Quý Đông Lâm nắm lấy tay cô, ánh mắt kiên định: Nam Tinh, anh thích em, nếu em có thể giao nửa cuộc đời còn lại cho anh, anh sẽ dùng cả cuộc đời này để yêu em.

Vành mắt Nam Tinh ửng hồng, cô không ngăn nổi tình cảm, nước mắt tách tách rơi.

Quý Đông Lâm lại quỳ xuống lần nữa: Nam Tinh, gả cho anh đi.

Nam Tinh nhìn xuống đài, mấp máy môi, đưa tay cho anh.

Quý Đông Lâm lấy nhẫn cầu hôn ra, đeo lên cho cô, và nắm chặt lấy bàn tay cô.

Tiếng vỗ tay dưới đài vang lên như sấm, đại biểu cho tất cả những lời chúc phúc của người hâm mộ.

Nam Tinh bị Quý Đông Lâm ôm lấy, cuộn cuộn ngón tay, tâm trạng mãi không bình tĩnh lại được.

Dưới đài, Tiểu Minh ra lệnh: Thả bóng bay!

Gần như cùng lúc đó, tất cả nhân viên công tác đều thả




/53