Em Là Định Mệnh Của Đời Anh

Chương 6 - Chương 6

/66


Editor: Lovenoo1510

Ông cụ Phó uống rượu say, Phó Minh Thời đưa ông xuống núi, Chân Bảo chạy bộ về nhà, dọn dẹp qua loa phòng của ba mình, đổi chiếu, chăn màn, xong việc, cô nghe thấy tiếng ngỗng kêu ở trong sân, cô đi đến ban công nhìn qua, thấy rõ những con ngỗng lại ngăn ở cửa, không cho Phó Minh Thời tiến vào.

Chân Bảo tranh thủ thời gian đi đón người.

Phó Minh Thời đi theo đằng sau cô vào trong nhà, nhìn thấy những con ngỗng trắng lớn đang nhìn mình chằm chằm, anh mơ hồ lại thấy hai chân mình đau đớn.

Lên đến tầng hai, đi ngang qua phòng ngủ của Chân Bảo, vì cửa mở, nên Phó Minh Thời vô tình thấy thoáng qua. Có hơn mười cái bình nhỏ, trên vách tường dán giấy màu xanh nhạt, hơn nữa còn có dấu vết chân thực của đất ruộng , ở phía bắc có bày một chiếc giường gỗ tự làm, trên giường phủ chiếu, chăn và gối đều là màu hồng nhạt.

Bên giường còn có một tủ sách nhỏ tự chế, có mấy hàng sách được bày ngay ngắn, 《từ điển Tân Hoa》, 《từ điển anh hán》bọc bên ngoài bằng giấy màu đỏ thẫm rất dễ gây sự chú ý của người khác, giống như là sách vở thiết yếu của học sinh cấp ba.

“Gian phòng này vừa thu thập xong, nên hơi lộn xộn một chút.” Cô biết rõ bọn họ là kẻ có tiền, để họ nhìn thấy gian phòng cũ nát nhà mình, làm Chân Bảo không khỏi áy náy.

“Ông thích ở nhà theo phong cách cổ xưa.” Phó Minh Thời cẩn thận từng chút một đem ông cụ Phó đặt lên trên giường, trời rất nóng, anh chỉ giúp ông cụ sắn tay áo, không đắp cái chăn màu xanh nhạt trên giường kia.

“Tôi đi lấy nước cho ông Phó lau mặt.” Thu xếp tạm thời ổn thỏa, Chân Bảo quay người đi ra ngoài, đi tới cửa, thấy Phó Minh Thời như muốn theo ra cửa, Chân Bảo nghi ngờ quay đầu lại.

Phó Minh Thời bình tĩnh nhìn cô, “Tôi sẽ chăm sóc ông nội, cô cũng đi rửa mặt đi.”

Lúc này Chân Bảo mới nhớ ra cô vừa khóc, lại mới chạy bộ về nên cả người đầy mồ hôi…

Ai cũng không muốn gặp người bẩn, Chân Bảo đỏ mặt, cam chịu an bài của Phó Minh Thời, bước nhanh xuống dưới lầu. Trước cô mang cho Phó Minh Thời một chậu nước, sau khi Phó Minh Thời rời đi, cô mới thu quần áo phơi nắng ở sân sau, đi đến nhà bà nội ở sát vách lau người, tắm rửa sạch sẽ mới về nhà.

Lầu một không có ai, Chân Bảo chậm rãi lên lầu.

Phó Minh Thời ngồi ở một bên giường trông coi ông nội, nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại nhìn ra bên ngoài.

Chân Bảo đã từng đắc tội với anh, nên chột dạ nhìn thẳng anh, nhỏ giọng hỏi về ông nội: “Hai người, có uống nước không?”

Phó Minh Thời: “Không cần, cô thu thập một chút, ngày mai chúng ta xuất phát.”

Ông nội phải trị bệnh, công việc của anh cũng bận bịu, không thể lãng phí thời gian.

Nhắc tới việc đi Đế Đô, ánh mắt Chân Bảo trở nên ảm đạm, cô quay người trở về phòng ngủ sách vách của mình, đóng cửa lại, ngồi ở trên giường ngẩn người. Cô đã lớn như vậy, nơi cô đi xa nhất cũng chỉ hơn trăm dặm ngoài thị trấn, Đế Đô là thành phố lớn như vậy, cô chỉ mới thấy qua TV.

Đến đó cuộc sống của cô sẽ như thế nào?

Cô tích góp được hơn hai ngàn gởi ngân hàng, gà có thể bán được năm trăm, ngỗng…

Chân Bảo không nỡ bán ngỗng, gà mái còn đẻ trứng, ngỗng trông nhà, cô đi câu cá, chúng nó còn có thể giúp cô bắt cá nhỏ.

Còn Hắc Đản, Chân Bảo đều không nỡ bỏ.

Xế chiều bà nội ở sát vách mời bọn họ qua nhà ăn cơm, ông cụ Phó cũng đã tỉnh, rửa mặt, tinh thần vô cùng phấn chấn.

“Phượng Bảo đã thu thập xong hành lí chưa?” Sau khi ăn xong ông cụ Phó hỏi Chân Bảo.

Chân Bảo cúi đầu.

Ông cụ Phó nhìn Hắc Đản nhàn rỗi đi xung quanh cô, nở nụ cười, “Có phải cháu không nỡ bỏ Hắc Đản? Không có việc gì, chúng ta có thể mang theo Hắc Đản trở về.” Người trong thành phố đều thích chó, Chihuahua, Husky, Quý Tân gì gì đó, ông cụ Phó cũng thích chó, trung thực nghe lời dễ nuôi, không có nhiều tật xấu.

Mắt Chân Bảo sáng lên, nhìn chuồng ngỗng, “Có thể mang ngỗng đi cùng không?”

Ông cụ Phó bị nghẹn, mắt thấy Chân Bảo lộ vẻ thất vọng, vội nói: “Có thể có thể có thể, biệt thự có bể bơi, đằng sau cũng có hồ, vừa vặn phù hợp với chúng nó.”

Chân Bảo lại có hy vọng, nhìn về phía Phó Minh Thời xác nhận.

Phó Minh Thời không có cách nào tưởng tượng được hình ảnh bể bơi bị một đàn ngỗng chiếm cứ, nhưng anh không có đả kích Chân Bảo, chỉ nhắc nhở Chân Bảo một việc: “Vận chuyển sủng vật cần cung cấp giấy tờ kiểm dịch.”

Ông cụ Phó lập tức nói: “Cái này dễ nói, đêm nay ông sẽ mang Hắc Đản cùng mấy con ngỗng đi thành phố C trước, sáng mai hai đứa xuất phát, chờ hai đứa đến sân bay, khẳng định là đã làm xong giấy tờ.” Người khác làm. Khả năng giấy chứng nhận phải mất vài ngày, nhưng nhà họ Phó có tiền có quan hệ, việc nhỏ như vậy không cần phải buồn phiền.

“Hiện tại ông đi luôn sao?” Chân Bảo kinh ngạc hỏi, Phó Minh Thời cũng nhíu mày nhìn về phía ông nội.

Ông cụ Phó trịnh trọng nói dối Chân Bảo: “Ông nội có hẹn với bác sĩ, đêm nay phải trở về, Phượng Bảo cháu từ từ thu dọn đồ đạc, không cần phải gấp.” Nói xong lại dặn dò Phó Minh Thời, “Phượng Bảo lần đầu đi xa nhà, trên đường đi con phải chiếu cố cô ấy thật tốt.”

Thừa dịp Chân Bảo không chú ý, ông vụng trộm nháy mắt.

Phó Minh Thời lập tức hiểu rõ, ông cụ đang cố ý tạo cơ hội để anh và Chân Bảo ở cùng một chỗ.

Nhìn Chân Bảo vẫn đang ngây ngốc hỏi thăm bệnh tình của ông cụ, Phó Minh Thời dời mắt, không vạch trần ông cụ.

Hai bảo vệ ông cụ dẫn theo, thêm lái xe của Phó Minh Thời, ba người lóng ngóng nhưng hiệu suất lại vô cùng cao đã thu phục được bảy con ngỗng trắng lớn, bắt thêm con Hắc Đản đang gào khóc, theo cụ Phó đi suốt đêm, chỉ chừa lại cho Phó Minh Thời chiếc xe đại chúng thuê lúc đến.

Chân Bảo đứng ở trên con đường xi măng, nhìn ông cụ lẩm bẩm: “Để vào trong vali, có bị ngột ngạt hay không?”

“Cháu bảo lái xe cứ cách một giờ lại mở vali phía sau ra một lần để chúng nó thở, chắc sẽ không có chuyện gì đâu.” Phó Minh Thời đóng cửa xe, tay trái cầm vali hành lý, bên trong là Laptop và hai bộ quần áo.

Xác định ngỗng sẽ không xảy ra sự cố gì, rốt cuộc Chân Bảo mới ý thức được một vấn đề khác, đêm nay Phó Minh Thời sẽ ở cùng một chỗ với cô!

“Anh, cái hiệp nghi trước hôn nhân kia coi như tính luôn sao?” Đi theo sau lưng Phó Minh Thời, Chân Bảo nhìn vali hàng lý của anh hỏi.

Phó Minh Thời quay đầu lại, Chân Bảo cụp mắt, nhìn không ra đến cùng là có ý gì, anh suy nghĩ một chút mới hỏi: “Cô chỉ phương diện nào?”

Chân Bảo xấu hổ nói, hỏi số điện thoại di động của anh.

Chủ để chuyển biến quá nhanh, Phó Minh Thời ngẩn người, tiếp đó báo ra dãy số điện thoại di động.

Điện thoại Chân Bảo sử dụng chính là điện thoại cũ cần được bảo tồn của hãng Nokia uy tín, thừa dịp Phó Minh Thời tắm rửa ở dưới lầu, cô đóng kỹ cửa, tựa vào giường soạn một tin nhắn.

Nhà họ Chân không có phòng tắm riêng biệt, sau nhà dùng tấm ván gỗ vây quanh ngăn cách làm một phòng đơn giản. Công việc của Phó Minh Thời bận rộn, nên khi tắm anh cũng mang điện thoại theo bên cạnh, nghe thấy âm thanh tin nhắn, anh tắt vòi tắm hoa




/66