Em Là Định Mệnh Của Đời Anh

Chương 62 - Chương 58

/66


Có lúc Phó Minh Thời cũng cố gắng khích lệ tinh thần, Chân Bảo cũng thành công hoàn thành buổi chụp ảnh.

Chiếc váy dài tung bay nhàng nhàng phấp phới, làm chói mắt cả ánh sáng đèn chụp ảnh, sau khi đi theo thợ trang điểm xong, nhìn cô như một con vịt xấu xí biến thành thiên nga giống như một giấc mộng ở trong truyện cổ tích. Mà cũng trong giấc mộng này, Phó Minh Thời mới từ từ bắt đầu giúp đỡ hiện trường, dùng cặp mắt đen thâm thúy kia nhìn chằm chằm vào Chân Bảo, tán thưởng cô, khích lệ cô.

Thích công việc như vậy sao? Sau khi tháo trang sức ra, Phó Minh Thời đi vào phòng trang điểm, những nhân viên khác đều đi ra ngoài, hai tay anh vịn ở cái ghế chỗ Chân Bảo đang ngồi, khom lưng xuống hỏi cô.

Chân Bảo vẫn còn đang ở trong mộng chưa tỉnh lại, cô không kìm lòng được mà gật gật đầu, thích mặc quần áo xinh đẹp, thích máy ảnh chụp hình cô lúc còn trẻ, thích mọi ánh mắt kinh diễm của mọi người, cô thích cái cảm giác này.

Khuôn mặt em rất đẹp, dáng người cũng được, em thử gia nhập vào giới thời trang đi. Phó Minh Thời nghiêm túc khuyên cô, tay trái nhẹ nhàng lay lay cái khuyên tai bảo thạch ở trên lỗ tai cô, Một năm chụp mấy loại tạp chí này, tiếp xúc với mấy cái ngôn ngữ kia, so với việc em làm bác sĩ thú y (thú cưng) việc này còn thoải mái hơn nhiều mà cũng kiếm được nhiều tiền. Chân Bảo là người mới, nhưng anh sẽ tâng bốc nâng cô lên, chỉ cần cô muốn.

Phó Minh Thời cũng không có kỳ thị với bác sĩ thú y hoặc những nghề nghiệp có mức thu nhập thấp, nhưng anh không nỡ nhìn vợ mình cực khổ, còn phải chịu đựng những nguy hiểm.

Chân Bảo đang mơ màng chợt đôi mắt dần dần khôi phục lại vẻ trong sáng ấy, nhìn Phó Minh Thời, cô nở nụ cười, cười giống như đóa hoa mọc ở trên núi, trong sáng giản dị, Nhưng em rất thích làm bác sĩ thú y.

Đối với Chân Bảo mà nói, chụp ảnh thời trang cũng giống như Phó Minh Thời tình cờ dẫn cô đi ăn một bữa tiệc lớn, tình cờ là được rồi, có thể sống mà tăng thêm tình cảm, nhưng Chân Bảo thích việc mỗi ngày ăn sáng ở nhà, nhưng Chân Bảo lại thích thức ăn hằng ngày hơn, cô ăn rất an tâm.

Được rồi, vậy cứ theo ý em đi. Phó Minh Thời bất đắc dĩ cắn vào vành tai Chân Bảo.

Tương lai của bà xã anh, không bị tiền bạc cám dỗ, luôn suy nghĩ cao thượng như thế.

Bình tĩnh cầm bình hoa lên chụp ảnh, Chân Bảo tiếp tục tập trung vào việc thực tập ở bệnh viện, hết giờ làm cô chuyên tâm chuẩn bị cuộc thi để nhận giấy chứng nhận bác sĩ thú y, dần dần cô quên đi việc chụp ảnh cho tạp chí, mãi đến cuối tháng chín cô đang ở phòng ngủ ôn bài, bỗng nhiên nhận được điện thoại của chuyển phát nhanh, gọi cô ra nhận đồ.

Cúp điện thoại, cô mới quay lại hỏi bạn cùng phòng của mình, Gần đây mình không có mua đồ gì, có phải bên chuyển phát nhanh có nhầm lẫn gì không?

Từ trên giường Cổ Tiểu Ngư thò đầu ra, Chắc phó tổng nhà cậu gửi từ bên kia bờ đại dương qua đây.

Phó Minh Thời lại ra nước ngoài, nhưng xưa nay Phó Minh Thời không có gửi đồ cho cô qua chuyển phát nhanh chỉ trực tiếp đưa trước mặt, Chân Bảo nghĩ không phải là anh gửi, nhưng cô vẫn đi xuống nhận đồ. Nhân viên chuyển phát nhanh đứng ở trước cửa trường đại học A, Chân Bảo tìm đến, rồi cô lấy hai tay ôm một thùng lớn, rồi ký tên.

Nhìn thấy hai chữ Hoa Đình , tim Chân Bảo đột nhiên đập nhanh, hình như trong đầu đã có suy đoán.

Wow, lớn như cái rương vậy! Nghe được tiếng mở cửa của Chân Bảo, ba người bạn của cô đồng thời quay sang nhìn ở phía cửa, Cổ Tiểu Ngư từ trên giường nhanh chóng đi xuống.

Đồ gì vậy Chân Bảo? Tiễn Nhạc Nhạc cũng đi đến bên người Chân Bảo nhìn xem.

Mình cũng không biết nữa. Chân Bảo để cái thùng xuống rồi đi tìm cây kéo.

Hoa Đình, không phải là công ty của mẹ chồng cậu sao? Thấy rõ thông tin của công ty mà chuyển phát nhanh đưa tới, Phạm Huyên hét to.

Chân Bảo nhìn đến chỗ Phạm Huyên dựng lên một cái im lặng thủ thế.

Chắc là lễ phục. Phạm Huyên không chịu được kích động, Hoa Đình là công ty chuyên kinh doanh lễ phục xa xỉ, người bình thường cũng không dám mua, cũng có nhiều trường hợp không cần phải mặc lễ phục.

Chân Bảo cũng rất hưng phấn, cẩn thận mở thùng đang đóng gói đó ra, bên trong là một cái hộp chuyên dụng của Hoa Đình, nhìn thấy một vệt lụa trắng, Chân Bảo liền xác định, đây là bộ lễ phục nàng mặc chụp ảnh hôm đó.

Thật là đẹp... Khi Phạm Huyên nhấc váy lên, Tiễn Nhạc Nhạc, Cổ Tiểu Ngư đều quay lại nhìn xem, rồi sững sờ,

Chân Bảo lại chú ý tới quyển tạp chí thời trang, bìa ngoài in hình hai nữ minh tinh.

Minh Vi? Tiễn Nhạc Nhạc đi tới, nhìn thấy bìa tạp chí, hai con mắt càng sáng hơn, cô là fan ruột của Minh Vi, cô đảm bảo đó chính là Minh Vi.

Trước tiên, Chân Bảo đưa tạp chí cho các bạn cùng phòng xem.

Có thể mở ra sao? Tiễn Nhạc Nhạc với lấy trước hỏi, Chân Bảo cười gật đầu.

Mở hết thùng đóng gói ra, Tiễn Nhạc Nhạc vui vẻ xem quyển tạp chí ở ngoài, đây là quyển mà ngày mai mới đến hạn bán ra thị trường. Sau khi tán thưởng phong cách cùng với tiêu đề giới thiệu của Minh Vi xong,Tiễn Nhạc Nhạc vừa muốn mở ra, bỗng nhiên cô lại để ý tới một tiêu đề Có được Chân Bảo đó là may mắn của tôi.

Đoán được người bên cạnh đó chính là Chân Bảo , Tiễn Nhạc Nhạc lập tức mở quyển tạp chí ra, rất nhanh đã thấy một trang nói về nữ minh tinh mới nổi danh, sau đó tìm được người mẫu đằng sau. Nhìn người trong hình mặc một cái váy chẳng khác nào tiên nữ hạ phàm, người đó giống Chân Bảo bạn cùng phòng với các cô, so với cách ăn mặc với các bạn cùng phòng thì Chân Bảo đẹp tựa như thần tiên, căn bản Tiễn Nhạc Nhạc không rời tầm mắt ra, lẩm bẩm nói: Chân Bảo, tấm này cậu đẹp quá...

Chân Bảo còn chưa có xem qua sản phẩm của mình, thấp thỏm nhích lại gần, Cổ Tiểu Ngư, Phạm Huyên cũng tạm thời buông bộ lễ phục xuống, bốn cái đầu chụm lại thành một vòng tròn, ai thuận tiện thì nhìn chữ, ai bất tiện thì xem ảnh chụp.

Đây là lần đầu tiên Chân Bảo mặc váy dài cúp ngực, trang trí trên váy xa hoa lãng mạn, mang hàm ý Người đẹp đang ngủ . Tổng cổng có hai tấm ảnh, tấm bên trái là cảnh Chân Bảo nằm trong căn nhà trên cây tràn ngập hơi thở của thiên nhiên, còn có một người đàn ông mặc một bộ đồ tây đứng bên giường cúi người hôn Chân Bảo, nhìn rất là thân thiết, môi người đó áp lên môi Chân Bảo, mà Chân Bảo giống như được hoàng tử làm cho tỉnh dậy, cô mở mắt ra, một đôi mắt rất trong sáng và tinh khiết.

Tấm bên phải là hình Chân Bảo đứng ở trên một con phố lớn, ánh mắt tràn đầy hiếu kì với thế giới bên ngoài, mà tay cô bị một bàn tay của một người đàn ông khác cầm lấy, bất quá cũng chỉ lộ ra cánh tay của người đàn ông này, toàn bộ trọng điểm đều tập




/66