Em Sẽ Phải Yêu Anh Thật Lòng

Chương 6 - Lý Lịch Gia Đình

/38


Hoàng Yến chợt mỉm cười khi nhớ lại gương mặt lúc đó của Thiên Huy và cả sự phát triển của bản thân, hiện giờ nhỏ có thể đứng dưới cái hồ này rồi, mực nước chỉ ngang ngực nhỏ, Hoài Thi và Thế Thịnh cùng ngây người ra nhìn nhỏ, sau đó Hoài Thi quơ quơ tay trước mặt nhỏ nhíu mày hỏi:

- Mày đang cười gì vậy?

- Hả? Ờ...tao có cười gì đâu.- Nhỏ làm vẻ mặt ngơ ngác nói.

- Rõ ràng tao thấy mày cười mà.

- Thì..à..nghỉ tới chuyện mai được đi học vui quá nên cười.

- Phải mày không vậy? Mấy hôm trước còn than vãn với tao là sao nhanh vào học quá vậy, mà hôm nay lại nói vui, khó hiểu.

- Mày thừa biết tao nắng mưa thất thường mà, hiểu sao nổi haha.- Hoàng Yến nói rồi phá cười vui vẻ.

Thế Thịnh nhìn hai người đấu khẩu qua lại mà nở nụ cười tươi rất vui vẻ thật sự cậu rất thích tính cách của Hoàng Yến, rồi Hoài Thi bổng đề nghị:

- Bơi vòng vòng chút đi nảy giờ đứng ngâm mình cũng lâu rồi.

- Ừm...- Hai đứa còn lại đều gật đầu đồng ý.

Cả ba bơi đi thì Hoàng Yến mới để ý Thiên Huy và Xuân Quỳnh không còn ở hồ nữa rồi, cả hai đã đi từ khi nào? đột nhiên nghe tiếng Hoài Thi nói bên tai khi hai đứa bơi cặp gần nhau:

- Cũng may là Xuân Quỳnh nó về rồi nếu không lại thêm chướng tai gai mắt. Nghe cái giọng dẹo muốn chảy nước của nó thôi là tao muốn ói rồi.

Hoàng Yến chỉ khẽ cười trừ im lặng, nhỏ thật sự không muốn nhắc tới hai con người đó.

Tại quán ăn Như Nguyệt

- Sao em kêu anh xin chuyển qua lớp em học mà anh không xin, làm bây giờ mỗi đứa một lớp. - Xuân Quỳnh đột nhiên dừng đũa nhăng mặt nói khi ả đang ngồi ăn lẩu cùng Thiên Huy.

- Không chuyển lớp thì anh với em vẫn gặp nhau hằng ngày mà, mới vào trường anh muốn ổn định hơn chuyển tới chuyển lui phiền phức lắm. - Thiên Huy cũng nhíu mày, buông đũa trả lời.

Xuân Quỳnh bậm môi im lặng, nếu không phải lớp ả sỉ số đặc biệt ít hơn mấy lớp khác hại ả xin không được thì ả đã sớm chuyển qua lớp Thiên Huy rồi không cần năn nỉ cậu làm gì. Thiên Huy thấy sắc mặt Xuân Quỳnh như vậy chỉ biết thở dài, gấp miếng thịt dê bỏ vào chén ả, nhẹ nhàng nói:

- Thôi được rồi, mau ăn đi, anh hứa sau này vào học mỗi ngày anh đều đến lớp tìm em.

Xuân Quỳnh nghe Thiên Huy nói vậy thì mỉm cười, tâm trạng bắt đầu vui trở lại, đưa tay gấp thức ăn cho cậu.

Hoài Thi và Hoàng Yến sau khi bơi mệt nhoài thì lấy xe tạm biệt nhau về, còn Thế Thịnh và đám bạn của cậu bị bắt ở lại để giải quyết vụ đùa giỡn trên thành hồ. Hoàng Yến về nhà thì thấy cả nhà đang ăn cơm, nhỏ nhìn vào đồng hồ đeo trên tay, 6h49' nhà nhỏ lúc nào cũng ăn cơm trễ như vậy, ba mẹ nhỏ rất bận rộn. Hai người mở một nhà thuốc Đông Y lớn khá lớn, tuy khá nhiều nhân viên nhưng cả hai người sáng đi làm đến tận chiều tối mới về, đã vậy còn phải đi dự biết bao nhiêu cái hội thảo về vấn đề nghiên cứu chữa bệnh gì gì đó. Chỉ sớm hơn chị Hoàng Yến khoảng nửa tiếng nên những lúc đi học về nhỏ thường ở nhà một mình, nhỏ lắc lắc đầu sua bỏ những suy nghĩ đó, song mới bơi xong mệt nên nhỏ nhanh nhão chạy vào ăn luôn. Sau đó giúp chị rửa chén rồi chạy nhanh lên phòng đọc cho xong cuốn truyện, sáng mai đi học rồi nhỏ phải tranh thủ thời gian còn lại này mới được. Hoàng Yến đang đọc truyện hăng say thì có tiếng gõ cửa rồi người đó tự động mở cửa bước vào, nhỏ gấp quyển truyện xoay đầu lại nhìn thì thấy người bước vào là mẹ nhỏ, trên tay bà là một cái đồng hồ báo thức hình con gấu trúc rất dễ thương. Nhỏ mặt ỉu xìu chán nản nhìn con gấu đó. Mẹ nhỏ thấy vậy nhẹ nhàng bước đến bên giường nhỏ, ngồi xuống bên cạnh nhỏ chỉ tay vào cuốn truyện đang nằm trên giường hỏi:

- Cuốn đó con đọc xong rồi hả?

- Vẫn chưa, nhưng còn chỉ mấy trang nữa là xong rồi mẹ.- Mặt nhỏ trù ụ trả lời khi đoán được chuyện sắp xảy ra.

- Ừ! Vậy đọc nhanh đi rồi gom tất cả truyện của con lại đưa cho mẹ, cả điện thoại và cloptop của con nữa. Còn cái này từ nay sẽ là của con.- Mẹ nhỏ vừa nói vừa đưa cái đồng hồ báo thức về phía nhỏ, mím môi nhịn cười.

- Mẹ!!! Có thể không tịch thu không? Con hứa là con sẽ cố gắng học, không để lụy vào mấy thứ đó đâu.- Nhỏ nũng nịu ôm lấy cánh tay mẹ mình lắc lắc.

- Không thể. Mẹ cho con 20' để đọc xong phần truyện còn lại và gom tất cả những thứ lúc nảy mẹ nói đem ra phòng khách cho mẹ, cấm ý kiến nữa.- Mẹ nhỏ nói xong đặt con gấu báo thức xuống giường, đi thẳng mở cửa ra ngoài mà không thèm ngoái đầu lại một cái.

Nhỏ ngồi đó thừ mặt ra thở dài rồi nằm phịch xuống giường lăn qua lộn lại vò đầu bứt tóc trút giận.

Thiên Huy cùng Xuân Quỳnh sau khi đi bơi thì đi ăn, đi dạo, đưa ả ta về rồi cậu cũng về nhà. Cậu ngả phịch xuống giường đầy mệt mỏi, cậu cũng không biết cảm giác mệt mỏi này là do đâu, phải chăng chỉ đơn giản là do cuộc đi chơi này? Hay còn là do không khí lạnh lẽo cô đơn trong căn nhà này_Ba mẹ cậu suốt ngày bận công việc, hết công tác chỗ này lại họp chỗ kia, họ cho cậu rất dư thừa vật chất, tiền bạc nhưng lại rất thiếu thốn tình cảm. Ba cậu suốt ngày công tác, một tuần chỉ ở nhà bốn ngày mỗi ngày 12 tiếng , ông là Giám Đốc cho ba công ty tư nhân nổi tiếng của gia đình về cơ điện lạnh. Còn mẹ cậu, bà cũng làm trong công ty của gia đình với chức vụ Phó Giám Đốc, tuy bà hỏi han về cậu nhiều hơn ba cậu nhưng nó rất ư là qua loa và hề hợt, rồi lại tất bật công việc. Rất may, cậu còn được một người vú nuôi quan tâm mình, bà đã chăm sóc cậu từ lúc cậu 6 tuổi đến giờ, bà là người rất ôn hoà, hiền dịu, bà luôn dạy cho cậu nên và không nên, lợi và hại, nếu không có bà thì với sự vô tâm của ba mẹ cậu, cậu không biết mình đã trở thành người như thế nào nữa. Thiên Huy bổng ngồi bật dậy đi đến bên bàn học được đặt trong phòng mình, cậu mở chiếc hộc được khoá kín ra bằng chiếc chìa khoá trong cặp. Từ trong hộc cậu lấy ra một tấm ảnh to nhìn ngắm, trong ảnh là một cô gái đang cười tươi tắn, mặc chiếc váy trắng tinh ngồi ở một vườn hoa rất đẹp, đây là tấm hình cậu chụp cho Hoàng Yến khi hai đứa còn chơi chung với nhau. Trong vòng một năm khi cậu chuyển trường không ngày nào cậu không nhớ tới nhỏ, nhớ những kỷ niệm vui của hai đứa và cả sự việc năm lớp 8 khiến hai đứa trở mặt với nhau. Nghĩ lại, cậu rất hận bản thân, hận tại sao lúc đó không bình tĩnh suy xét, không tin nhỏ để rồi tình bạn hai năm chỉ vì sự nóng nảy của cậu, sự bướng bĩnh không chịu giải thích của nhỏ mà tan rã. Thiên Huy thở dài mệt mỏi, cậu đứng dậy đặt tấm ảnh xuống giường rồi đi thẳng đến tủ quần áo lấy đồ vào phòng tắm thay đồ cho thoải mái hơn. Lát sau, cậu bước ra với bộ đồ thể thao màu trắng xanh, tinh thần cậu đã thoải mái hơn, cậu bước lần đến cái bàn đặt chiếc cloptop ngồi xuống, từ từ mở cloptop ra màng hình nền cloptop cũng là hình của Hoàng Yến, trong hình này được chụp nữa mặt Hoàng Yến, nhỏ đang đứng trên cầu nhìn xuống dòng sông đang chảy, dang cả hai tay ra, miệng mỉm cười. Thiên Huy cũng bất chợt mỉm cười, nhìn nụ cười của Hoàng Yến từng đoạn ký ức chạy ùa qua đầu cậu...

***************

- Xem ra bà thích chỗ này lắm hả?- Thiên Huy từ từ đi đến giữa cầu, nơi Hoàng Yến đang đứng lên tiếng hỏi.

- Ừ! Tui thích chỗ này lắm, lúc vui hay lúc buồn gì tui cũng đến đây hết. Vui thì tui đến đây để nhìn dòng sông chảy, hưởng gió mát cảm giác sảng khoái lắm. Còn buồn thì đến đây để hét cho thật đã mong nổi buồn bị sông và gió cuốn đi sẽ thoải mái hơn. Hôm nay đúng lúc tâm trạng tui vui nên mới dẫn ông tới đây nè. - Hoàng Yến từ từ quay đầu sang nhìn Thiên Huy đáp.

- Nghe thú vị quá, chắc mai mốt tui phải tập giống bà mới được, vậy sau này tới lúc tui vui hay buồn bà cũng phải đến đây cùng tui chia sẻ đó.

- Không thành vấn đề.- Nhỏ cười tươi gật đầu hứa.

Nhưng tiếc là lời hứa đó bây giờ nhỏ không thực hiện nữa rồi, cậu bổng ngẩng mặt nhìn lên trần nhà thở dài, cậu thật sự rất tiếc cái tình bạn này...Tới đây, bỗng có tiếng gõ cửa làm gián đoạn suy nghĩ của Thiên Huy, cậu bình thản bước ra mở cửa như biết chắc người đó là ai.

- Thiên Huy! Con về khi nào vậy? Dì lui cui trong phòng nải giờ mà không hay con về.- Vú 2 sốt sắn hỏi khi Thiên Huy vừa mở cửa.

- Con về được khoảng 30 phút rồi dì 2.

- Ừm! Vậy bây giờ con ăn gì để dì đi làm cho.

- Dạ không cần đâu, con ăn ở ngoài rồi, dì 2 cứ đi nghỉ ngơi sớm đi, lịch công tác của ba mẹ con bị dời lại một ngày nữa rồi tới tận tối mai mới về, dì 2 không cần đợi cửa. Chúc dì 2 ngủ ngon.- Thiên Huy nói một tràn dài, ánh mắt thoáng buồn

- Ừ! Con cũng ngủ sớm nha, sáng mai đi học rồi. Con ngủ ngon.

Vú 2 nói xong quay đầu bước xuống cầu thang, Thiên Huy đóng chặt cửa đi đến giường ngã lưng xuống nhìn vào đồng hồ đeo tay điểm 8h18' tối, cậu chợt thở dài rồi nhắm ghiền mắt lại....


/38