Gặp Phải Giáo Sư Độc Miệng

Chương 46 - Chương 46

/48


Editor: Trà Đá.

Ba Mục mẹ Mục thật ra cũng không phản đối bọn họ, chẳng qua là cảm thấy giữ ở bên mình thì yên tâm hơn, lúc này lại thấy quyết tâm của Mục Tiểu Tuệ kiên định không dễ bị lay động, vả lại ván đã đóng thuyền, nên cũng không ngăn cản. Chỉ là trong lòng vẫn cảm thấy bực, vì Tô Dịch và Mục Tiểu Tuệ dám tự ý hành động mà không hỏi qua gia đình.

Mẹ Mục liếc mắt xẹt qua người Tô Dịch, vừa nghĩ tới Mục Tiểu Tuệ đi Mỹ thì oán khí lập tức tăng lên, hất tách trà ngã ra bàn, vẻ mặt không tốt: “Mấy ngày nay khí huyết của mẹ không tốt nên rất dễ giận, Tiểu Tuệ ở lại chăm sóc cho mẹ đi! Về chuyện công việc, cũng không quan trọng, còn ba con ở đây, không lo phải chết đói.”

Công việc, hừ, còn có thể ở lại đây làm việc sao?

Mục Tiểu Tuệ lo lắng ngồi trên ghế salon xoắn ngón tay vào với nhau, Tô Dịch thì bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ mỉm cười đồng ý, cũng lơ đãng nói: “Cứ làm theo ý mẹ muốn ạ.”

“Hừ, theo ý tôi? Hai đứa đi đăng kí kết hôn mà không bàn bạc nói với ba mẹ một tiếng là làm theo ý tôi đó hả?”

Tô Dịch vừa định mở miệng ra giải thích, thì bị Mục Tiểu Tuệ kéo kéo vạt áo, ý bảo để cô nói, cũng tiện thể ném cho anh một ánh mắt an tâm. Anh cũng không ngăn cản, nắm lấy tay cô cực kỳ tự nhiên.

“Con và Tô Dịch ---- Chuẩn bị tháng sau đi New York………..” Để cô nói ra được câu này thì không biết cô đã chuẩn bị bao nhiêu dũng khí, tháng bảy năm ngoái, lúc cô đi Bhuta và Nepal đã ý thức được việc thiếu vốn tiếng anh trầm trọng.

Còn lần này cô hoàn toàn không có suy nghĩ gì đặc biệt, chỉ nghĩ làm cách nào để đáp lại Tô Dịch thôi.

Thật ra thì cô cảm thấy trong lòng Tô Dịch cũng tỉnh táo giống như cô, Wall Street đã trải qua nhiều biến cô thăng trầm lắng đọng, đã có nhiều cơ quan tài chính và những người chuyên nghiệp rút khỏi Wall Street, rời khỏi Manhattan một cách đau lòng lao lực mệt mỏi.

Nhưng trong lòng mỗi người luôn cố chấp một lần như vậy, đã từng hướng tới, mặc kệ trong lòng hiểu rõ nó đã biến chất đến mức nào, nhưng nếu không thử một lần, thì vĩnh viễn không biết được nó đã tồn tại như thế nào.

Wall Street thật sự tồn tại trong lòng Tô Dịch, chẳng qua người sau thì kiên định hơn người trước.

“Mẹ không biết, con phải ở lại đây mấy ngày với mẹ, chuyến đi này chưa biết khi nào con về lại.” Càng nói đến phía sau, giọng mẹ Mục càng thấp dần, cố gắng kiềm chế nước mắt nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ khổ sở.

“Mẹ…….” Mục Tiểu Tuệ khẽ cắn răng, vẫn kìm nén không cho nước mắt rơi xuống, chỉ hít mũi nặng nề mấy cái, mới chợt cảm nhận được cảm giác lập gia đình, mang theo ngọt ngào và chua xót.

Đau cũng vui vẻ.

Dựa theo sự chỉ đạo của mẹ Mục, Tô Dịch về lại thành phố W dọn hành lý, còn cô ở nhà nghỉ ngơi một thời gian, coi như trước khi đi xa nhà, còn Mục Vũ thì ở trong ký túc xá của trường, cho nên cũng không thấy người đâu.

Buổi chiều lúc cô đi ngang qua lầu hai, Mục Tiểu Tuệ chợt nghe một giọng tiếng anh phát ra đâu đây, cô tò mò vén bức rèm phòng khách lầu hai ra xem, thì thấy ba Mục mẹ Mục đang ngồi trước cái tivi cũ kỹ, trong tivi đang phát hình ảnh náo nhiệt.

Cô nhìn chăm chú, nhận ra đó là CD dạy tiếng anh lúc Mục Vũ đi nhà trẻ.

Mẹ Mục nhìn tivi đọc hai tiếng: “Duck, duck………..” Dứt lời quay đầu hỏi ba Mục, “Ông có học tiếng anh lúc đi học cấp ba, ông xem tôi đọc đúng tiêu chuẩn hay không……….”

“Cũng lâu lắm rồi, với lại tôi học chuyên văn chứ không phải chuyên anh, làm gì còn nhớ nổi mấy thứ này.” Trong giọng nói của ba Mục lộ vẻ bất đắc dĩ.

Mục Tiểu Tuệ hiểu rõ vì sao ba mẹ cô lại tìm kiếm đĩa CD của mười mấy năm trước ra xem, ba mẹ cô sợ với vốn tiếng anh của bản thân, thì sẽ cách xa cô hơn một chút! Trong lòng cô cực kỳ buồn, lúc này mới âm thầm đi lên lầu ba, nhìn ánh mặt trời ấm áp ngoài cửa sổ.

Thì ra cuộc sống của mỗi người đều


/48