Hàn Diễm Ly Hiên

Chương 6: Tính toán

/46


Hàn Diễm thở hắt ra, xoay phải thu gối ôm vào lòng, rất thoải mái vung chân gác qua, mặt cũng vùi vào, tiện tay kéo lên chăn dày phủ qua đầu, rất thoải mái chép miệng ngủ tiếp.

Chưa được một lúc lâu thì bỗng dưng Hàn Diễm chau mày, kéo chăn xuống một chút, nheo mắt cố nhìn ra ngoài. Sau đó lại nhắm lại xoay vào trong, giọng vô cùng lười biếng, vươn tay ra sau, gãi lưng_”Ly Bách, Ly Bách, ngươi hà cớ gì phòng của nử tử, lại còn là buổi sáng mà lại xông vào ngồi như vậy?? Không biết ngại ngùng sao??”

“Lúc ta gõ cửa không ai trả lời, vào phòng cũng không thấy ai ra tiếp. Liền nghĩ muội đi đâu đó, ta cứ như vậy trung thành một chỗ ngồi đợi, rất lâu nga”_Ly Bách rất vui vẻ nhìn đến người trên giường đã chuyển qua nằm xấp, nhướn mày tự thưởng cho mình thêm một ly trà

Nàng thở dài, chống tay ngồi dậy, vuốt tóc ngược ra sau đầu, quấn chăn lại lui vào góc giường_”Không ngờ ngươi biến thái đến như vậy”

“Biến thái là gì??”

“Là vô sỉ!”

“À. Mà quên đi”_hắn đánh một cái ‘cạch’ ,giũ quạt ra, rồi xoay quạt vào người một cách rất có phong thái thần tiên tỉ tỉ dùng quạt, nhướn mày với Hàn Diễm_” Xem, quà ta mang cho muội”

Nữ nhân rất không khách khí cả người bọc chăn, ngã nghiêng trên giường, xoay mặt vào trong_”Để đó đi, lát xem”

Hắn quạt chưa được vài cái liền xếp lại, đánh quạt vào tay rồi sau đó lại chỉ quạt về một hướng góc bên ngoài giường Hàn Diễm_“Mau xem, xem rồi định giá”

“Giá gì nữa??”

“Cứ xem trước đã”

“Không nghĩ muốn xem”_Hàn Diễm vẫn lười biếng quyết tâm đưa lưng cùng tấm chăn để Ly Bách xem

Ly Bách thở dài, chép môi, dùng quạt gõ nhẹ trán_“Đây là người được thất vương Trịnh Hạo trước kia cử đến giết muội, thật sự không muốn xem sao?”

Nàng duỗi một chân ra, gãi chân kia_”Vậy càng không nên xem”

“Nhưng hắn giết không được muội, lại bị ta bắt giam. Một là nhiệm vụ không hoàn thành, hai là biến mất. Hắn đã không còn chốn dung thân rồi đó, muội có hiểu không??”

“Hắn vậy mà để Ly Bách ngươi bắt, chứng tỏ hắn vô dụng, không có khả năng. Đem đi đi, nếu Ly Bách ngươi để ý hắn thì tự mà thâu lưu, đừng đổ qua ta”

“Tiểu nha đầu này, thật sự không muốn xem sao?? Tên này rất thú vị đó”_Ly Bách cười nữa miệng, vẻ mặt nham hiểm cùng cực

Hàn Diễm nghe được liền chau mày, thở dài một hơi, nhắm mắt, quyết tâm giơ dùi đánh trống lảng_“Không phải mấy người như vậy đều uống thuốc nhét trong răng gì đó rồi tự sát sao??”

“Có chứ. Nhưng ta đã cứu hắn”_nói đến đây thì Ly Bách lại bày ra vẻ mặt ta là người tài giỏi, ta tạo được thành tựu lớn, mau đến khen ta đi. Nhưng chỉ tiếc là có người tung nhưng người hứng thì vẫn chưa xuất hiện

Mất một lúc sau thì Hàn Diễm mới trả lời_“Ngươi thật bát ái đó Ly Bách ạ”

Ly Bách không mất đi nhiệt tình, rất mau lẹ đánh quát vào tay, đáp lại_“Quá khen rồi”

“Ngươi cứu thì ngươi giữ mà dùng, đưa ta làm gì??”

“ Quà của ca ca sao muội cứ chê bai vậy??”

“Nói đi, người đó là nam hay nữ??”

“Muội đoán”

“Một nữ tử ngực nở, mông to, eo nhỏ bé, gương mặt diễm lệ??”_lúc này giọng điệu của nàng đã thật sự đã kéo dài đến không chịu nổi. Chỉ có Ly Bách ngồi ở ghế kia là khí thế bừng bừng, hận không thể nhóm được lửa nhảy vòng quanh.

“Đoán hay lắm”_Ly Bách nhướn mày nhìn muội tử một thân quấn chăn đã không còn động đậy thì chau mày, liền đứng dậy, đi tới_”Này, lại ngủ nữa sao?? Mặt trời đứng bóng rồi đó! Mau ra xem quà ta tặng đi chứ!!”

Vốn đã được phu phụ Ly phủ chấp thuận cho việc muốn làm gì làm, muốn sao cũng chiều thì hiện tại lại thêm một việc. Từ sau câu nói ‘ Như được ngủ bù’ của Hàn Diễm thì việc nàng ngủ hay thức, thứ cuối cùng mà tiểu nha đầu tiểu Thi có thể tác động cũng đã bị dẹp bỏ.

Việc đó khiến cho tiểu Thi lúc trước bận rộn bao nhiêu thì giờ đây lại có thời gian ra ngồi chọc kiến, nhìn trời bấy nhiêu. Cuộc sống bỗng nhiên vô cùng nhàn hạ. Tiểu Thi cũng có đôi lúc tự ngẫm có nên cho bản thân ngủ thêm một lúc như tiểu thư hay không và tiểu Thi tự nghĩ là nên. Nhưng mà, người sống đã quen nề thuộc nếp thì cho dù có nghĩ là nên lười thì bản năng vẫn thắng. Tiểu Thi đúng giờ liền tỉnh, sau đó ngây ngốc ngồi trước phòng của Hàn Diễm.

Hôm trước, Hàn Diễm có dặn tiểu Thi buổi tối cứ đặt sẵn thao nước cùng nước muối ở đầu giường, ấm hay không không quan tâm, chỉ đến lúc tiểu thư gọi thì tiểu Thi mới được phép vào phòng, không thể cứ mỗi sáng liền ôm thao, đạp cửa vui vẻ chạy vào gọi dậy như lúc trước nữa.

Mà lúc nãy, thiếu gia cứ như vậy muốn xông vào, tiểu Thi đã cản, nhưng thiếu gia cứ vào, còn dẫn theo một người. Vào xong còn xoay lại, chỉ quạt vào tiểu Thi, rất nghiêm túc:

“Ở yên ngoài đây”_rồi đóng cửa lại, bỏ mặt tiểu Thi bên ngoài

Hiện tại, tiểu nha đầu đáng thương chỉ có thể nhìn người trong phủ thật lâu mới qua lại làm việc còn bản thân thì ngồi ở bàn đá trong sân trước phòng Hàn Diễm chán đến muốn ngất xỉu để cho qua thời gian.

Lúc này bên trong phòng, Ly Bách chán nản, thở dài nhìn đến nữ nhân đang ngủ trên giường, đi qua, đi lại dùng quạt gõ gõ trán. Bỗng nhiên hắn đánh quạt vào tay, vui vẻ đi đến bên giường, cúi người thổi gió vào tai Hàn Diễm, giọng điệu rất ưỡn ẹo_”Ly Diễm ngoan của chúng ta, muội mau tỉnh, ca ca sẽ mua kẹo cho muội nha Ly Diễm”

Hàn Diễm không chần chờ, ngồi dậy, một tay che miệng, tay chỉ chỉ thẳng mặt Ly Bách_”Lưu manh giả danh tri thức!”

Sau đó rất không khách khí gạc Ly Bách ra, bản thân nhích ra mép giường, mang hài vào, xiêu vẹo đứng yên lấy thế một lúc rồi mới đi đến cầm ly nước muối mà ngậm vào, đưa mắt nhìn quanh phòng.

Và tầm mắt của nàng đã nhìn thấy một vật thể. Ngay lập tức miệng liền căng phồng muốn phun ra nước muối nhưng kịp giữ lại, không khách khí đi thẳng, dùng sức kéo cửa vào, chạy ra ngoài phun nước. Thật nhanh sau đó quăng luôn cả ly xuống đất, cũng không màng đến tiểu Thi đáng thương mang chút hy vọng nhìn mình mà hối hả chạy vào, đứng bên cạnh vật thể đó, chỉ tay_”Cái gì đây??”

Ly Bách đứng đối diện, cầm áo choàng, bước tới khoát cho Hàn Diễm, đưa thêm khăn tới rồi lùi bước_”Chùi miệng đi”

Hàn Diễm nhận lấy khăn kia, qua quýt lau mặt rồi quẹt miệng, chạy đến bàn phấn đặt khăn lên rồi lon ton chạy trở về bên cạnh nam nhân lạ mặt kia, chớp chớp mắt tròn chăm chú nhìn Ly Bách đối diện, chờ lời giải thích

Ly Bách vẻ mặt bỗng nhiên nghiêm túc, đan lại hai tay trước ngực, nhìn hắn lúc này thực sự là một thư sinh, hướng Hàn Diễm cúi nhẹ người, nhàn nhạt trả lời_“Quà của muội”

“Mỹ nữ đâu??”

“Bên cạnh muội”_hắn hất mặt về phía nam nhân mặt một nữa bị mặt nạ che mất

“Ngươi xem, ngươi xem....cái”_Hàn Diễm giơ tay lên xuống trước mặt nam nhân lạ mặt bên cạnh mình, miệng cứ mở nhưng từ ngữ lại không hoàn chỉnh, hoàn toàn không biết diễn tả sau cho đúng_”Ngươi, ngươi nhìn xem hắn có chỗ nào giống nữ hả?!?”

“Sao lại muốn là nữ nhân??”

“Ân cần, chu đáo, cái gì cũng biết làm. Thứ ta cần có thể xem như một mẫu thân, túc trực nguyên một ngày chăm ta đó!!!”_nói xong, Hàn Diễm lại tròn mắt nhìn nam nhân trước mắt rồi nhìn Ly Bách, tiếp tục giơ tay ra trước mặt hắn, đưa lên đưa xuống cứ như đang giới thiệu sản phẩm

“...”_Ly Bách cũng trợn mắt nhìn tiểu muội của mình, sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt gật gù thấu hiểu, hít sâu_”Nếu muội đào tạo thì hắn sẽ biết thôi, vả lại còn có tiểu Thi rồi còn gì”

Nghe Ly Bách nói vậy, nàng liền trơ mặt nhìn hắn, giọng nói cực kì lãnh đạm_”Ngươi nói xem tiểu Thi có ưu điểm gì??”

“Nha đầu của muội, làm sao ta biết. Người cong hay thẳng, mền yếu hay cứng rắn là muội nắn. Ta không có quyền”

“Nhưng ngươi xem, hắn ta còn chỗ nào để ta uốn hả??”_Hàn Diễm xòe tay nhỏ, hướng về phía gương mặt được mặt nạ che kín nữa trên của nam nhân kia_”Ngươi nhìn ánh mắt hắn đi, nhìn kĩ đi Ly Bách. Ngươi muốn ngày qua ngày ta đều phải đeo tấm sắt ở cổ, thân cũng mang theo hai tấm sắc để không bị một đao xuyên chết sao??”

“Sợ chết ??”

“Sống chết không phải vấn đề”_Hàn Diễm bỗng thấy có chút bất lực buông xuôi, thở dài đi đến tủ quần áo của Ly Hiên, nhìn vào xem xét_”Ngươi nhìn hắn đi. Ta cần một con người, không phải một con thú. Nói mới nhớ Ly Bách, dẫn ta ra ngoài đi chứ. Đã ba ngày từ ngày Ly Nhược bảo ngươi mang ta ra ngoài đấy biết không hả”

Ly Bách đi tới đứng cạnh Hàn Diễm, nhìn vào tủ đồ không khỏi chau mày_”Giờ ta mới nhận ra Ly Hiên thích màu sặc sỡ”

“Ta cũng không ghét sặc sỡ, chỉ là mấy màu này nhìn rất xấu. Vẫn không biết nên làm gì cho đúng mới mớ này”_Hàn Diễm vươn tay lấy ra một bộ từ chồng đồ nhỏ vừa được may mới của mình nằm ở một bên tủ

Cứ như vậy hai huynh muội Ly gia cùng nhau đứng cạnh tủ đồ của Ly Hiên lúc trước vừa xem vừa bình phẩm, rất có không khí của gia đình ấm áp mà bỏ qua một nam nhân mặt sắt lạnh lùng đứng yên đó.

Nhưng là không kiềm được, nam nhân âm thầm xoay người, trực diện đánh giá huynh muội Ly gia.

Ly Bách cầm lên bộ áo màu cam của Ly Hiên nằm một bên thảy xuống đất, vươn tay cầm lên tiếp mấy bộ khác định ném_“Hàn Diễm, vài ngày nữa ta mang muội tới một nơi”

Hàn Diễm chau mày nhìn hắn nhưng vẫn là kiên quyết từ nãy đến giờ một ngón tay cũng không chạm vào mớ đồ của Ly Hiên, chỉ đứng yên mà xem_“Sao lại quăng đi, Ly Bách ngươi không thể lý tính như vậy, ngươi nên nghĩ tới mẫu thân ngươi chứ!”

Hắn bỗng nhiên liếc mắt qua nhìn Hàn Diễm_“Muội muốn tự tay mẫu thân đem đốt sau?”

Biểu hiện của Ly Bách có chút khiến Hàn Diễm giật mình, sau đó nàng nhanh chóng nhìn đi hướng khác, thờ ơ bảo_”Để đó đi, lát ta tự thân làm”

Ly Bách dừng tay, đứng lùi lại, bắt hai tay trước ngực mỉm cười sau lưng Hàn Diễm_”Ta chờ muội ngoài đình”

Rồi hắn nhanh chóng cùng tên nam nhân kia rời đi, Hàn Diễm nhìn đến mớ quần áo dưới đất, lại nhìn đến vài bộ Ly Bách vẫn chưa ném đi, bất giác giơ tay nhéo nhéo trán_”Tiểu Thi”

“Dạ”

Tiểu Thi vui vẻ chạy vào, nhận lấy bồ quần áo trên tay chủ tử giúp nàng thay quần áo, rồi chảy tóc hộ nàng_”Tiểu thư, có chuyện gì khó chịu sao??”

Hàn Diễm nhướn mày, ngạc nhiên nhìn tiểu Thi đang chăm chú cho mái tóc mình từ phía sau gương_”Tiểu Thi, sao lại thấy ta khó chịu??”

“Mấy ngày qua tiểu Thi để ý thấy tiểu thư đôi lúc cứ chau lại, lại hay đưa tay sờ mũi, nắn môi. Tiểu Thi nghĩ tiểu thư đang khó chịu”

Nữ nhân bật cười, bất giác lại đưa tay sờ mũi_“Là đang suy nghĩ đó cô nhóc”

“Cô nhóc là sao ạ??”

“Một hài tử đáng yêu nghịch ngợm”

“Tiểu Thi nào có nghịch ngợm”

Hàn Diễm lại bật cười với đứa nhóc vẻ mặt vì giận dỗi mà trề môi phía sau mình thông qua tấm gương, hai tay chống cằm_”Tiểu Thi nghịch ngợm của ta biết vẽ đúng không??”

Tiểu nha đầu bĩu môi, nũng nịu đáp_“Vâng, sao ạ?”

“Nếu ta rời đi, người theo ta không. Dẹp, dẹp ngay vẻ mặt đó, ta hỏi và ngươi chỉ cần trả lời thật lòng”

Hàn Diễm đánh tiếng hỏi vừa lúc thấy được vẻ mặt muốn phản ứng dữ dội của tiểu Thi liền giơ tay chỉ vào trong tấm kính hướng tiểu Thi mà dọa nạt. Đứa nhỏ lúc đầu nghe liền chau mày nhìn chủ tử trong gương, nghe mắng liền rụt vai, mím môi, cúi đầu

“Người đi đâu, tiểu Thi theo đó”

Hàn Diễm nhoẻn miệng cười_“Đã suy nghĩ kĩ chưa?”

Tiểu Thi liền chau mày, mắt rưng rưng nhìn vào Hàn Diễm thông qua tấm gương, tay cũng dừng bới tóc_”Tiểu thư nghi ngờ tiểu Thi sao??”

“Không phải là nghi ngờ mà ta cần sự chắc chắn. Nếu đã muốn theo ta thì chỉ cần nhất nhất nghe lời, phàm là những chuyện ngoài quản lí, ngoài hiểu biết của ngươi thì không được thắc mắc, sẽ có lúc ta đến tự nói với ngươi, được chứ”

Đứa nhỏ tiểu Thi nghe được mấy lời tin cậy kia của chủ tử liền lộ ra vẻ mặt cún con không ngần ngại mà gật đầu lia lịa_”Được ạ”

“Tiểu Thi tốt”

Tiểu Thi vui vẻ thả tay ra khỏi mái tóc đã được thắt, tết, bới, cài đầy đủ của Hàn Diễm ra vẻ mặt tâm đắt rồi sao đó chuyển sang thắc mắc, tò mò mà nhìn chủ tử_“Tiểu Thư, tại sao từ lúc người tỉnh dậy lại khác lạ như vậy??”

Hàn Diễm nhìn vào mái tóc của mình không khỏi mắt tròn mắt dẹt mà hết xem rồi sờ. Sau một lúc chán nản với tạo hình của tóc mình thì nhìn qua tiểu nha hoàn bên cạnh, chống tay lên bàn, gác cằm lên bàn tay rồi bắt chéo chân_”Tiểu Thi, ngươi không được nghe ai kể hay thông báo gì sao??”

Tiểu Thi ngạc nhiên nhìn tiểu thư của mình, sau đó ngón trỏ đụng cằm, ngẩng đầu mà chau mày suy nghĩ. Nghĩ một hồi thì nhìn chủ tử_”Lão Lý có thông báo qua cho mọi người trong phủ là tiểu thư đã tỉnh, thể trạng hiện tại cũng không tốt cho nên yêu cầu hạn chế ít nhất có thể qua lại ở chỗ tiểu thư và đình viện kia thôi ạ”

Hàn Diễm gật đầu, chỉ vào mái tóc của mình_”Xả ra đi, ngươi chỉ cần thắt đuôi sam là được”

“Đuôi sam là sao ạ??”

Hàn Diễm tròn xoe mắt nhìn tiểu nha đầu, sau đó liền giật lấy ngọc bội của tiểu Thi trước sự ngỡ ngàng của đứa nhỏ, đặt lên bàn, cầm lên chùm sợi kha khá ở cuối ngọc bội, bắt đầu thắt_”Ngươi làm như vầy cho đến hết thì cột lại ở đuôi, được chứ??”_nàng vừa làm vừa nhìn đến tiểu nha đầu thì thấy mắt đứa nhỏ rưng rưng khiến Hàn Diễm chau mày_”Khóc cái gì, ta là chỉ cho ngươi biết cách, sau đó sẽ trả lại cho ngươi, ngươi khóc để ai xem hả??”

Tiểu nha đầu giật mình, qua quýt quẹt đi nước mắt_”Tiểu Thi xin lỗi”

“Trả lại ngươi, xin lỗi vì lấy đồ của ngươi mà không xin phép. Đó là thói quen của ta”

“Dạ không. Đồ của tiểu Thi cũng là của tiểu thư, người muốn gì cũng được”_đứa nhỏ cúi đầu đi ra phía sau Hàn Diễm, chậm rãi tháo trâm cài từng cái

Hàn Diễm chau mày, khoanh tay trước ngực_“Đồ của ngươi là của ngươi, liên quan gì đến ta. Chỉ là ta không quen hỏi mượn tử tế. Quên đi, về sau từ từ làm quen, thói quen này không xấu, ta cũng lười, không muốn chỉnh. Còn nữa, ngọc bội ngươi đang đeo, rất đẹp”

Tiểu Thi nghe được tin tưởng lại thêm được khen liền vui mừng, nhưng lại nhanh chóng xụ mặt_”Tiểu thư thích ngọc bội này sao??”

Hàn Diễm tròn xoe mắt_”Đứa nhỏ, ngươi có phải hay không não phát triển quá nhiều nếp nhăn, bằng không sao lại nghĩ nhiều mà còn nghĩ bậy như vậy hả?? Ta khen để an ủi ngươi đó, đứa ngốc”

“Ơ...”_Tiểu Thi nữa cái hiểu nữa cái không tròn xoe mắt nhìn vẻ mặt tức giận của chủ tử, nghĩ không nên nói nữa, im lặng tết tóc. Sao đó nàng mang đến cho Hàn Diễm mảnh ngọc bội màu trắng đến

“Ngươi định đeo nó vào thắt lưng ta sao??”_Hàn Diễm nhìn qua món đồ tinh tế kia mà không khỏi ngạc nhiên_[Mảnh ngọc Lam Điền hình hoa sen này thật đẹp, sợi tết cũng rất tinh tế nha]

“Vâng, mấy hôm trước phu nhân đưa qua cho người, chỉ là lúc đó người còn đang cùng thiếu gia trò chuyện cho nên tiểu Thi đem cất hộ tiểu thư ạ”

Hàn Diễm chăm chú nhìn miếng ngọc kia, giơ tay định chạm vào nó nhưng nữa đường thì dừng lại. Nàng đưa tay trở về, đặt lên đùi, quay đầu nhìn lên tiểu Thi trước mặt_”Cho đến sáng ngày mai, mang theo ngọc bội ra ngoài mua mảnh ngọc và nhờ người khắc giống như vậy, được chứ??”

“Nhưng...”_tiểu Thi định hỏi nhưng đầu óc nhanh nhạy của tiểu nha đầu lại xẹt qua một câu nói khiến nàng chỉ có thể nhìn tiểu thư của mình, gật đầu_”Dạ. Nếu tiểu thư cần, sau khi người ra ngoài đình cùng thiếu gia, tiểu Thi sẽ liền đi cửa sau tìm ngọc cho người”

“Chuyện này vốn không cần lén lút nhưng nha đầu nghịch ngợm ngươi lại muốn nghĩ như vậy. Cũng được, nếu đã lén lút mà ngươi còn bị ai thấy hoặc bắt gặp thì chủ tử ta sẽ phạt ngươi”

Đứa nhỏ nghe vậy vừa sợ nhưng vẫn cười với chủ tử của mình, vươn tay đến dìu Hàn Diễm.

Đến lúc bước ra đến cửa, Hàn Diễm nhìn qua cái đầu nhỏ của tiểu nha đầu bên cạnh mình, bất giác vươn tay sờ đầu nàng, mỉm cười thật hiền, nhìn vào ánh mắt trẻ con của nàng_”Tiểu Thi, ta đã không phải tiểu thư trước kia của ngươi nữa. Sẽ không thể mỗi ngày đều ngồi không nghe ngươi kể chuyện đời, ca thán chuyện tình yêu như trước. Nhưng ta mong dù ta có bận rộn, có hà khắc có ác tâm như thế nào thì thật lòng mong ngươi vẫn như lúc trước, luôn tìm ta mà trò chuyện mà ca thán. Nếu ta không muốn nghe, cầu ngươi nói ngươi cần ta. Nếu như ta chê ngươi phiền thì ngươi cứ bảo ta thật khó khăn và cần thư giản để nghe ngươi ca thán. Được chứ?”

Tiểu Thi bỗng dưng hai mắt rưng rưng nhìn Hàn Diễm, mím môi quay đi, ôm chặt một tay chủ tử, run run nhỏ giọng nói_”Chủ tử, người đi cẩn thận, tiểu Thi sức yếu, có đôi lúc sẽ khiến ngươi phật lòng. Chỉ mong chủ tử sẽ vẫn chấp nhận ta như trước...”

“Tiểu Thi, nếu có ngày ta không chấp nhận ngươi nữa thì sao??”_Hàn Diễm vẫn cười đầy dịu dàng khi nhìn thấy vẻ mặt ngỡ ngàng cùng đôi môi run rẩy của đứa nhỏ cạnh mình, vươn tay xoa đầu nó_”Sẽ có người thay ta chấp nhận ngươi, sẽ có người quan tâm ngươi hơn ta để ý ngươi, sẽ có ngươi thương yêu ngươi hơn ta. Đừng hứa hẹn cũng đừng bắt người khác hứa. Với ta, ngươi chỉ cần lúc cảm thấy không ổn liền nhắc nhở ta là được, ta sẽ tự biết và cân nhắc điều mình làm. Hiểu chứ?”

Tiểu Thi nghe xong, dời ra khỏi Hàn Diễm, đến trước mặt nàng định hành lễ bái thì Hàn Diễm liền ngăn cản_“Khoan bái đứa nhỏ, dù ta rất thích người khác quỳ gối trước mình nhưng ngươi lúc này chưa hiểu rõ thì không nên hành lễ bái. Chỉ cần trả lời câu hỏi của ta, ngươi hiểu không??”

Tiểu nha đầu nhìn chủ tử, mỉm cười đáng yêu_”Hiểu ạ”

“Đi thôi, mang dù ra đây. À, cất lại mớ đồ kia trở vào tủ nữa”

“A...”_đứa nhỏ không hiểu định hỏi nhưng lại bị mấy lời nhắc nhở của Hàn Diễm mà quyết định im lặng chạy ngược vào phòng, sắp xếp và cất đi quần áo nằm trên nền phòng rồi đi đến bên góc mang ra dù đỏ. Sau đó trở ra đến bên cạnh Hàn Diễm, bung dù

“Tiểu nha đầu, đưa dù cho ta”

“Dạ”

“Qua bên đây”

“Vâng”_Hàn Diễm tay phải cầm dù, tay trái cong lên nhìn qua tiểu Thi_”Mau vòng tay qua, đứng ngốc ở đó làm gì”

“A, vâng”

“Cửa sau chỗ nào, mau dẫn lối, ta cùng ngươi đi lựa ngọc”

“Nhưng...”

“Để hắn chờ. Ta không thích quà của hắn, hắn lại khiến ta không hài lòng. Đó là lỗi cũng là cái giá của hắn, đi thôi”

“Vâng”_tiểu Thi mỉm cười vui vẻ chỉ đường hết rẻ trái rồi rẻ phải mà đi.

Một đường đi ra cửa sau ngay cả một người hầu cũng không bắt gặp. Hàn Diễm không khỏi nhếch môi cười_[Ai nghĩ con nhóc Ly Hiên này ngốc thì tên đó mới đúng là tên ngốc. Vẻ mặt của Ly Hiên này ra ngoài toàn ngồi kiệu kín, người ngoài cũng chưa từng thấy, đứa nhỏ bên cạnh cũng chỉ mãi ở trong phủ cùng Ly Hiên nên hiện tại ra ngoài sẽ càng thoải mái. Tốt lắm Ly Hiên, cô cho tôi một thân thế và vẻ mặt không tồi chút nào]

Hai chủ tử Hàn Diễm nàng cứ như vậy mà an toàn ra ngoài trong nền trời tuyết rơi, chợt Hàn Diễm dừng bước, nhìn đứa nhỏ bên cạnh vẻ mặt hiện tại như hoa nở_”Tiểu Thi, có mang tiền theo không??”

“Có chứ ạ,tiểu Thi từ hôm tiểu thư tỉnh dậy luôn có linh cảm mãnh liệt với tiền nên lúc nào cũng đem theo bên người ạ”

Hàn Diễm có chút nghĩ nhiều đối với câu nói của tiểu nha đầu bên cạnh. Nó có thể được hiểu là đứa nhỏ sợ bị đem bán, cũng có thể là bị Hàn Diễm ghét đánh đuổi ra ngoài cũng có thể là...linh cảm của đứa nhóc thật sự rất đáng kinh ngạc với những việc nàng đang dự định làm.

Nghĩ nữa chừng nàng liền khẽ trề môi, nheo mắt liếc nhìn đến đứa nhỏ đang hứng trí bừng bừng bên cạnh_[Xem chừng đứa nhỏ này không phải dạng vừa đâu. Ta vừa xuyên liền lượm được bảo vật bên người a, may mắn, may mắn. Hàn Diễm, cuối cùng cái may mắn chó má cũng chíu rọi tia laser tới mi nha. May mắn à, đốt cháy chị đây luôn đi!!]

“Tiểu Thi, mua kẹo hồ lô ăn”

“Vâng tiểu thư, mau đi, bên này”

Hàn Diễm vẫn nhất quyết cầm quạt, tay kia đã không còn vòng tay với tiểu Thi nữa mà lại đang cầm một cây kẹo đường còn tiểu Thi thì một tay cầm thêm hai cây khác, tay kia cầm túi tiền nho nhỏ rất vui vẻ vừa đi vừa được Hàn Diễm cho ăn.

Một xâu sáu viên, tiểu Thi nàng được hai kẹo. Đứa nhỏ rất vui vẻ với điều nhỏ bé này và chỉ hận không thể vừa đi vừa nhảy chân sáo bên cạnh chủ tử.

Sau đó cả hai cùng thử thêm vài món ngọt nữa và cuối cùng dừng lại ở quầy hạt dẻ rang. Không nghĩ tới vừa trùng hợp quầy bên cạnh lại có một ông lão bán ngọc bội. Hàn Diễm để tiểu Thi ở lại nhiệt tình trả giá cùng cô nương bán hạt dẻ, bản thân cho miếng bánh đậu đỏ cuối cùng vào miệng rồi cầm dù bước qua quầy ngọc bội. Nàng chăm chú xem từ mảnh ngọc thật thô rồi đến những mảnh được khắc thật cẩn thận ở bên dưới

Xem một lúc lâu, đến lúc tiểu Thi vui vẻ chạy qua, đưa đến miệng Hàn Diễm hạt dẻ đã được bóc vỏ thì nàng mới ngẩng đầu nhìn lên lão bá, mỉm cười thân thiện_”Lão bá, người có làm sợi đeo luôn hay chỉ bán ngọc??”

Lão bá nhìn Hàn Diễm, sau đó bật cười_”Có, ta có làm. Thật hiếm người đến mua ngọc ở ta mà lại muốn ta làm thêm như vậy”

“Ta không biết, mấy chỗ kia đều treo thứ ta không cần. Lão bá, người sẽ làm theo mẫu chứ??”

“Đương nhiên, đương nhiên rồi. Cô nương, cô chọn miếng nào, nếu muốn, lão sẽ nhờ người khắc cho”

“Mảnh này và khối này”_Hàn Diễm chỉ tay vào một khối ngọc dẹt, hình chữ nhật màu trắng chưa được khắc và một khối ngọc đỏ nho nhỏ chưa có hình thù xác định

“Mảnh ngọc trắng khắc tương tự ngọc này còn khối màu đỏ thì tùy ý. Nhưng lão bá, lão bá chỉ bán mà không khắc ngọc sao??”_Hàn Diễm nói đến mảnh ngọc kia thì tiểu nha đầu bên cạnh liền vội vã lấy ngọc ra đặt lên bàn cho ông lão, chờ ông xem

Lão bá nhìn qua miếng ngọc của tiểu Thi đưa, sao đó ngẩng mặt, nheo mắt nhìn Hàn Diễm_”Vâng, lão chỉ bán ”

Nàng mỉm cười thân thiện, mang dù qua cho tiểu Thi, hai tay bắt lấy cổ tay nhau, giấu vào trong ống tay áo mỉm cười thân thiện, khẽ cúi người nhìn lão bá _“Vậy lão bá quen người khắc mấy mảnh ngọc này sao?? Có thể dẫn ta đến gặp người đó không??”

“Tiểu thư có hàng cần đặt làm sao??”

Hàn Diễm nghe hỏi liền đứng thẳng người, cười thật tươi_”Ta muốn mở phường trang sức, hiện tại đang tìm thợ chế tác”

“Vậy tiểu thư có thể đến tìm những người bán trang sức mà hỏi. Lão chỉ bán ngọc, nào liên quan đến”

“Lão bá, người này của lão bá quen biết tay nghề rất tốt, ta nghĩ người ở đây nếu đã biết mài ngọc khắc đá thì chuyện làm ra trang sức là chuyện có thể”_nói rồi Hàn Diễm quay qua tiểu Thi đang hì hục bóc vỏ hạt dẻ cạnh mình_”Đúng không tiểu Thi??”

Đứa nhỏ bị hỏi liền hồn nhiên cười, gật đầu liên tục_”Vâng, tiểu thư nói đúng. Thông thường trong một gia đình nếu có người chế tác ngọc thì chắc chắc sẽ có người làm trang sức”

Hàn Diễm từ gương mặt vui vẻ liền trở về vẻ mặt vô cảm nhìn tiểu nha đầu cạnh mình rồi lại nhìn qua lão bá đang chăm chú xem mảnh ngọc hoa sen của Ly Hiên. Nàng định lên tiếng hỏi nhưng vừa lúc lão bá cũng nhìn lên nàng_”Tiểu thư, người tại sao lại muốn mở phường trang sức mà không phải thứ khác??”

Nữ nhân nhìn lão bá, nghiêng đầu nhìn ông rồi bật cười_”Ta quan tâm đến vẻ đẹp của nữ nhân, muốn họ đẹp, muốn họ lộng lẫy, muốn làm cho giá trị của họ lên cao. Lão bá, người sẽ đưa ta đến nơi thợ chế tác người quen được không??”

Lão bá vẻ mặt chần chờ nhìn nhìn lên vị tiểu thư trước mặt, lại nhìn đến miếng ngọc hoa sen trên bàn. Sau một hồi lâu, lão bỗng nhiên đứng lên,hai tay giơ ra chắp lại, lòng bàn tay hướng vào trong, tay trái ở phía trước tay phải, cúi nhẹ với Hàn Diễm_”Tiểu thư, có thể cho ta sao chép mẫu, ngọc ta sẽ mang về nhà khắc hộ người. Ngày mai sẽ có”

Hàn Diễm nghe đến liền nhẹ chau mày, vươn tay rút lấy ô đỏ được kẹp vào phần giữa cánh tay và thân của tiểu Thi qua che cho riêng bản thân mình. Nàng cố ý nghiêng dù một bên để tuyết từ trên ô đổ thẳng xuống đứa nhỏ bên cạnh, mỉm cười, bắt tay vào nhau như lão bá lúc nãy vừa làm, cũng khẽ cúi người hướng lão nhân_”Vậy ta thật sự cảm tạ lão bá”

Lão bá bán ngọc bắt đầu bày ra giấy mực, mài mực một chút rồi mới cẩn thận, chầm chậm vẽ ra từng nét một của miếng ngọc hoa sen bên cạnh. Hàn Diễm im lặng mà xem còn tiểu Thi sau một hồi chăm chú với hạt dẻ thì lúc này mới nhận ra đã tuyết rơi đầy đầu, khó khăn phủi mất một lúc. Sau đó đứa nhỏ mới nhìn lên ô đỏ, rồi nhìn qua chủ tử của mình, chau mày, bĩu môi, giậm chân, kéo váy đi sang bên kia cạnh Hàn Diễm mà đứng, vùng vằng bỏ vào tay nàng bịch hạt dẻ đều được bốc vỏ, bản thân giành lại ô đỏ, che cho cả hai

Đến lúc chiếc bút đang vẽ kia cuối cùng cũng dừng lại, lão bá thổi nhẹ một hơi qua bức vẽ rồi gấp lại, nhét nó vào trong lòng, Hàn Diễm ho nhẹ vài tiếng mới hỏi_”Vậy còn giá cả??”

Lão bá nhìn nàng, bật cười phẩy tay, đứng lên, cầm mảnh ngọc của Ly Hiên đưa qua cho nàng_“Không cần, không cần. Này là quà của ta. Bởi tiểu thư là người tinh mắt, ta lại có duyên hiếm có mới gặp được nên ta tặng người. Lão cũng sẽ giúp tiểu thư thương lượng với thợ trang sức”

Hàn Diễm nghe xong mày chau càng sâu, không kiềm được liền nghĩ ngợi, bất giác vươn tay sờ mũi_[Chẳng lẽ mình nghĩ nhiều, bản thân nghĩ đúng hay nghĩ sai?? Người cổ đại sẽ tốt và chân thành hơn so với người hiện đại chứ?? Cớ gì hai miếng ngọc tốt thế kia lại cho không?? Bản thân có đặc điểm gì để khiến người ta trao đổi đồng giá sao??]

Nàng nghĩ một hồi đều không có được một đáp án thỏa đáng cho tất cả, bất giác tay lại nắn môi, cũng không chú ý lão nhân trước mặt đang âm thầm đánh giá mình. Và sau một hồi suy nghĩ cật lực và tự an ủi bản thân nghĩ nhiều, Hàn Diễm mỉm cười như hoa nở với lão bá_”Được”

[Cùng lắm thì ta sẽ làm cho bản thân trông vô dụng hết mức có thể. Sau đó bản thân sẽ không cần phải bay vào phiền phức hahahaha]


/46