Hãy Để Quá Khứ Ngủ Yên

Chương 8 - Bất Hạnh - Khi Anh Đến

/74




Nhờ những người tốt bụng, họ đã đưa Diễm Thuần vào bệnh viện. Khi tỉnh lại, cô bỗng cảm thấy cổ họng đau rát. Có rất nhiều người ở đây với cô.

- 'Đây là đâu?'

- 'Dì ơi...'

Vốn dĩ Diễm Thuần muốn gọi thật lớn nhưng khoan đã, tại sao giọng nói cứ nghẹn ứ trong cổ họng không thoát ra được? Cô bắt đầu hoảng hốt, mọi người chua xót nhìn cô.

- Cô gái, bình tĩnh đi! Bác sĩ nói tạm thời cô không thể nói được. - Một người phụ nữ vỗ vai cô, nói.

- Đúng vậy. Vì cô bị sốc nên đã ảnh hưởng đến dây thanh quản rồi.

- 'Sao lại thế chứ? Tôi sao có thể bị câm?' - Diễm Thuần gằn mặt, nhưng vẫn không phát ra được tiếng nói nào.

- Thôi, cố gắng lên! Chúng tôi phải đi rồi. - Nói rồi họ đặt tay lên vai cô, an ủi - Nhất định mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Nhóm người dần đi ra ngoài. Bỗng có một người như nhớ ra điều gì đó, quay lại nói:

- Đây là lá thư trong túi áo bà ấy. Chắc là để lại cho cô.

Diễm Thuần lại bần thần nhìn đám người ấy dần về hết. Sao chuyện này có thể xảy ra với cô được chứ? Dì ơi, sao dì lại bỏ con? Bây giờ ngay cả giọng nói cũng không còn, thử nói xem có phải là cô quá bất hạnh rồi không?

Mở lá thư, Diễm Thuần cẩn thận đọc. Trong thư có nói, vì dạo gần đây đại ca không còn chu cấp tiền cho dì đánh bạc nữa. Dì thiếu nợ rất nhiều, đến mức không thể nào xoay sở. Vốn dĩ dì định lên đây tìm Diễm Thuần nhưng cứ bị bọn người kia uy hiếp mãi. Không còn cách nào khác ngoài tự sát.

Diễm Thuần bật khóc. Đại ca? Chẳng phải là Trung đó sao? Hoá ra hắn lại là người gây ra cái chết của dì cô. Cô vừa rời đi thì ngay lập tức hắn đã trở mặt rồi sao? Lần đầu tiên cô cảm thấy hận hắn, hận đến tận xương tuỷ.

Là hắn đã ép chết dì cô...

Diễm Thuần, phải cố gắng lên không được ngã gục lúc này! Vì cô cả một cuộc sống dài ở phía trước. May mắn thay, một người hàng xóm tốt bụng đã giới thiệu cho cô một việc làm, trang trải cuộc sống.

Cô phải sống, sống để còn trả lại hắn mối hận này nữa chứ.

- Đây, phần của cô tuần này! - Tiếng bác quản lí cảm thông đưa cho cô một phong bì tiền.

- 'Cảm ơn bác.' - Diễm Thuần cúi thấp người cảm ơn.

Cô lại tiếp nhận phần việc mới cho tuần tới. Hiện tại cô đang làm công việc nhận tài liệu về thẩm định và sửa lại lỗi sai cho toà soạn này. Cô làm công nhật nên được phép nhận phần việc về làm tại nhà.

Bây giờ có việc làm, Diễm Thuần đã có thể tự nuôi sống bản thân. Thực tốt quá! Cô đang có suy nghĩ, nghĩ đến lúc mình dành dụm đủ tiền thì sẽ ra ngoài thuê một căn hộ mới, sẽ không phải ở trong cái phòng trọ ọp ẹp, cũ kĩ này nữa.

Vì vậy, cô tự nhủ rằng mình phải thật cố gắng, cố gắng thật nhiều...

Đến khu chợ đông đúc, Diễm Thuần chợt nhớ ra rằng đã lâu rồi mình không được ăn ngon. Thôi thì hôm nay dành ra một ít tiền để mua những món mình thích, xem như là tự thưởng cho bản thân vậy.

Vừa dạo qua cửa hàng mua một ít thức ăn và rau củ thì trời cũng vừa nhập nhoạng tối. Đang rảo bước trên con đường về nhà thì Diễm Thuần nghe thấy từ phía xa kia có một bóng người đang thất thểu chạy lại. Dáng vẻ anh ta thật nhếch nhác như thể là đang bị người khác đuổi theo vậy. Trên mặt anh ta có vết đánh đập trông rất thảm. Vừa đến gần, có lẽ do chịu không nổi nữa nên người thanh niên kia đã cố gắng lấy một chút sức lực cuối cùng vòng ra phía sau băng ghế đá và lẩn trốn.

*

- Này cô gái, có thấy một thanh niên bị thương chạy qua đây không? - Có đám người chạy đến hỏi Diễm Thuần sau đó.

- 'Ơ, hướng này! ' - Cô ra hiệu và tuỳ tiện chỉ về một hướng.

- Bị thương mà chạy cũng nhanh gớm ha. Đuổi theo tụi bây! - Hắn hét lớn rồi cùng đồng bọn chạy đi.

Cô đoán là họ đang muốn truy bắt chàng thanh niên lúc nãy đây mà.

Đợi cho không khí êm xuống, Diễm Thuần mới bước lại gần băng ghế ghế đá kia. Nhưng chàng thanh niên lúc nãy đã ngất đi, nằm sõng soài ra đất. Cô cố lay mãi mà chẳng thấy anh ta có phản ứng gì.

- 'Làm sao bây giờ? Nếu cứ để anh ta ở đây như vậy chắc chắn sẽ bị cảm mà chết...' - Diễm Thuần nghĩ thầm.

Chẳng thèm suy nghĩ nhiều làm gì nữa, cô đỡ người kia dậy, lấy tay anh quàng qua cổ mình. Và cô dìu anh đi. Chắc có lẽ vì anh khá ốm nên cũng không gặp khó khăn gì mấy.

Về được đến nhà, là cả một kì công. Diễm Thuần đặt anh nằm xuống giường. Rồi cô lấy ra một chiếc khăn đã xấp nước ấm và lau trán cho anh. Cả tay và cổ anh đều bị thương, đã thế mà đầu còn chảy cả máu nữa chứ. Diễm Thuần đoán chắc có lẽ anh chàng này đã phải chạy trốn khỏi đám người kia khá nhiều ngày rồi. Chiếc áo sơ mi trắng trên người anh ta rách bươm, lộ ra gần hết phần bụng rắn chắc. Cô đánh liều nhắm mắt lại và cởi bộ quần áo kia ra. Bởi vì nó quá bẩn với lại đã ướt đẫm mồ hôi, nếu cứ để anh ta mặc như thế thì sẽ không hay cho lắm. Rồi cô dùng một chiếc chăn ấm cẩn thận đắp lại cho anh.

Diễm Thuần mở xấp tài liệu của ngày hôm nay ra, rồi liên tục đọc. Chốc chốc cô khẽ đưa mắt nhìn sang chàng thanh niên kia, anh đã ngủ say rồi. Đôi mắt kia nhắm lại như bình yên lắm. Không hiểu tại vì sao, Diễm Thuần lại có một cảm giác vô cùng an toàn, chẳng thấy bất an khi lúc này cô lại ở cùng một người con trai. Cô mỉm cười rồi tiếp tục làm việc.

Gần một giờ sáng, Diễm Thuần uể oải vặn mình rồi xoa không ngừng bóp bã vai cho đỡ mỏi. Cô đã đọc cả một xấp bản thảo truyện dài hơn 200 chương trong một đêm, đã đến lúc cô phải nghỉ ngơi rồi.

Khoan đã, căn phòng này vốn dĩ là rất nhỏ, Diễm Thuần quên mất chỉ có một chiếc giường. Mà hiện tại thì chàng trai kia đã nằm lên, thế thì cô sẽ ở đâu nhỉ?

Cơn buồn ngủ lại kéo đến rồi. Diễm Thuần không còn sức để suy nghĩ nữa. Hiện tại thì anh ta đang bị thương, chắc chẳng sao đâu. Thế là cô liền leo lên giường và sắp xếp cho mình một chỗ nằm thật gọn sát vào phía trong.

Cô không quên sờ lên trán anh một lần nữa. Thấy có vẻ ổn hơn lúc tối nhiều thì cô yên tâm lắm. Rồi ánh mắt cô bỗng dừng lại nơi gương mặt của chàng trai mà không khỏi cảm thán : anh chàng này khá là ưa nhìn nha, không ngờ Diễm Thuần lại giúp đỡ một anh chàng điển trai như vậy. Khuôn mặt này chắc cũng ngang tầm với một người.

Là cái tên cậu chủ cũ của cô, Uy Vũ!

Diễm Thuần không hiểu tại sao mình lại nhớ đến hắn vào lúc này? Hắn mà ưa nhìn á? Không đời nào! Chẳng qua chỉ là một cậu ấm dở hơi, thích xem thường người khác thôi. Cô hận hắn!

Mà thôi đi, không suy nghĩ nữa. Vì việc quan trọng lúc này của Diễm Thuần chính là... ngủ!

- 'Chúc anh ngủ ngon nhé!' - Diễm Thuần cười mỉm rồi với tay tắt đèn.

Tối nay sao cô lại ngủ ngon quá! Không biết là do cô đi ngủ muộn hay là...


/74