Hệ Thống Sủng Phi Thứ Hai

Chương 19 - Chương 19

/22


Editor: La Mạn Vân Linh

Lý Vũ rầu rĩ vô cùng, cũng không có tâm tư đi xử lý những tấu chương kia, nằm lỳ ở trên giường tùy ý Hoàng Đức Hải xoa bóp cho hắn, nghĩ thầm chắc là khoảng thời gian này không thường xuyên lui ới hậu cung, lại còn uống nhiều rượu nên dễ dàng hưng phấn mới có thể xảy ra việc như tối qua.

Bên này Lý Vũ đang rầu rĩ, bên kia thì tay chân Kim Lăng lại bủn rủn, đêm qua vận động mãnh liệt nên không cảm thấy gì, kết quả sáng sớm lúc thức dậy suýt chút nữa liền quỳ xuống đất.

Phạm Âm ở một bên hầu hạ, thấy tiểu thư nhà nàng như vậy, cố nén cười. Hôm qua nửa đêm âm thanh của tiểu thư hơi lớn a~

Kim Lăng tức giận trừng mắt nàng: Muốn cười thì cười đi! Vừa nghĩ tới chính mình cực khổ suốt một buổi tối liền đổi lấy 70 điểm sức quyến rũ, Kim Lăng ngẫm lại liền cảm thấy lòng chua xót, kiếm chút điểm sức quyến rũ dễ dàng sao?!

Lúc Kim Lăng đến Đích Tôn cung thật là có một chút lúng túng, bởi vì dáng đi của nàng có chút quái dị, mọi người đều là người từng trải, đối với lần này cũng là ngầm hiểu ý, thế nhưng ghen tị vẫn phải có, hoàng đế là một minh quân, ở phương diện này từ trước đến giờ đều rất có chừng mực, chưa bao giờ hoang dâm vô độ, nghe nói còn kém chút làm trễ nãi chuyện vào triều sớm!

Chỉ riêng chút tin tức này thì có thể làm cho Kim Lăng chết ngàn vạn lần ở trong lòng các phi tần.

Đức phi sắc mặt rất khó coi, rõ ràng nàng mới được công nhận là sủng phi, chẳng biết từ lúc nào số lần Hoàng đế tới Chung Thúy cung bắt đầu giảm bớt, hơn nữa trọng yếu nhất là nàng không thể làm cho Hoàng đế một đêm vận động mấy lần! Là do công phu trên giường của nàng không bằng Hứa Kim Lăng sao?!

Hiền phi cũng không đem việc thị tẩm nói ra, chỉ nhắc nhở chúng phi tần: Tháng sau là lẽ mừng thọ của Thái hậu, các vị muội muội có ý kiến gì tốt không? Trước kia, sinh nhật của Tạ Thái hậu đều là do Gấm Trân hoàng hậu chuẩn bị, bởi vì tạm thời chưởng quản hậu cung, việc này liền rơi xuống trên đầu Hiền phi, chỉ có điều Tạ Thái hậu luôn luôn không vừa mắt nàng ta, không biết có thể dựa vào cơ hội lần này ngáng chân nàng ta hay không cho nên nàng ta nghĩ việc này tốt nhất là làm cho Kỳ chiêu dung xử lí. Nhìn mọi người đều không nói gì, Hiền phi hỏi: Kỳ chiêu dung, ngươi cảm thấy thế nào?

Trên gương mặt thanh tú của Kỳ chiêu dung tràn đầy bệnh trạng, âm thanh cực kỳ mềm nhẹ: Đồ Thái hậu thích quá nhiều, trong lúc nhất thời tần thiếp cũng không nghĩ ra ý kiến gì!

Đừng nhìn Kỳ chiêu dung dáng vẻ bệnh trạng gió có thể thổi bay mà hiểu lầm, nhìn như vô tâm, kì thực chú ý nhất cử nhất động của người ở đây, Tạ Thái hậu không thích bất luận nữ nhân nào trong hậu cung bao gồm nàng.

Hiền phi trong lòng cười gằn: Vậy Kỳ chiêu dung đợi lát nữa sau khi trở về lại suy nghĩ cũng được. Ngươi hiện tại không nhớ ra được, luôn có thể có lúc nhớ, thời gian còn có một tháng cơ mà!

Kỳ chiêu dung khẽ mỉm cười: Vâng.

Nói thật tiến cung lâu như vậy Hứa Kim Lăng nàng vẫn đúng là không có cơ hội gặp Tạ Thái hậu, chẳng qua nghe Thanh Liên nói Tạ Thái hậu này mười lăm tuổi đã tiến cung, mấy chục năm qua là người duy nhất chưởng quản hậu cung, liền ngay cả sủng phi tiên đế sủng ái nhất cũng không có thể lay động vị trí của nàng, mà Lý Vũ chính là do vị sủng phi kia sinh.

Hứa Kim Lăng ra Đích Tôn cung, Bùi quý nhân liền từ phía sau đi tới, Hà tiệp dư đi cùng nàng.

Bùi quý nhân trong mắt tràn đầy khinh bỉ mắng tiện nhân: Du quý nhân cùng đi nhé!

Kim Lăng không nhìn khinh bỉ trong mắt nàng, trái lại bình tĩnh tự nhiên nhìn nàng: Được. Phạm Âm đỡ Kim Lăng đi từ từ.

Hà tiệp dư đi ở giữa hai người, một bộ tư thế chức vị nàng ta lớn nhất: Du quý nhân hôm qua thực sự là cực khổ rồi, thân thể có tốt hơn chưa?

Kim Lăng hàm súc gật đầu: Dạ, đã tốt lắm rồi.

Hà tiệp dư: Vừa vặn ta đây có một cung nữ rất am hiểu xoa bóp, không bằng để nàng xoa bóp cho Du quý nhân.

Kim Lăng muốn cự tuyệt, kết quả Hà tiệp dư đã thân mật lôi kéo tay nàng đi tới chỗ đình nhỏ, đối với một cung nữ nói: Xoa bóp cho Du quý nhân, thủ pháp nhất định phải thật tốt.

Bất đắc dĩ, Kim Lăng không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống.

Bùi quý nhân một mặt cười xấu xa nhìn nàng.

Tay cung nữ vừa hạ xuống, thần kinh Kim Lăng đều căng thẳng lên, thế này mà là xoa bóp sao? Vốn là bấm xương của nàng a, sắc mặt khó coi nhìn Hà tiệp dư: Ý tốt của Hà tiệp dư tần thiếp xin nhận, chẳng qua Tây Đình các còn có chuyện cần tần thiếp xử lý, việc hưởng thụ vẫn để lần sau đi.

Hà tiệp dư vẫn không buông tha nàng: Du quý nhân cần gì gấp gáp như thế, hay là tay nghề cung nữ này chưa đủ tốt? Dứt lời liếc mắt cung nữ phía sau: Ngươi xoa bóp cho Du quý nhân sao không cẩn thận chút!

Phạm Âm ở một bên nhìn khó chịu, thay vào đó cái đình cũng chỉ có hai người là Bùi quý nhân và Hà tiệp dư, ánh mắt Kim Lăng ra hiệu nàng không cần nói chuyện, lúc này nếu nói chuyện, không chắc Hà tiệp dư lại sẽ chụp tội danh gì lên đầu Phạm Âm.

Cách đó không xa, Vân nhi đưnga nói: Chủ tử, Du quý nhân ở đó, ngài có cần tới hay không?

Sở uyển dung đứng sau lưng Hứa Kim Lăng cách đó không xa, không nhìn thấy vẻ mặt ẩn nhẫn của Hứa Kim Lăng, nhàn nhạt quét mắt: Không cần, nói không chừng các nàng đang nói chuyện vui vẻ với nhau.

Vân nhi không rõ: Nhưng mà chủ tử, ngài không phải...

Sở Uyển Dung tức giận: Coi như ta nhất thời kích động! Nàng một uyển dung nói hợp tác với một quý nhân còn bị từ chối cũng đã rất đau đớn tự ái, thiệt thòi lúc đó nàng ta lại tự tin như vậy nhìn nàng, ngẫm lại đều cảm thấy mất mặt!

Cũng may Hà tiệp dư cũng biết cái gì gọi là có chừng có mực, không lâu lắm liền bỏ qua cho Hứa Kim Lăng.

Lúc Hứa Kim Lăng trở lại Tây Đình các, Phạm Âm oa một tiếng liền khóc lên, nước mắt không ngừng chảy: Tiểu thư, tại sao không cho nô tỳ nói ra, Hà tiệp dư ức hiếp ngài như vậy...

Hứa Kim Lăng tựa như an ủi vỗ vỗ vai nàng: Ở chỗ đó không ai làm chứng cho chúng ta, cho dù ngươi giải thích thế nào đi nữa cũng không ngăn được hai cái miệng của các nàng. Huống hồ một ít trò vặt này của các nàng cũng chỉ có thể ức hiếp ức hiếp những người có thân phận thấp hơn so với bọn họ.

Kim Lăng xoa xoa vai bị bấm đau: Gọi Thanh Liên vào, ta tìm nàng có việc.

Phạm Âm lau nước mắt: Dạ. Liền xoay người đi ra ngoài.

...

Hứa Kim Lăng liếc nhìn Thanh Liên: Thế nào, hỏi thăm ra được gì sao?

Thanh Liên lắc đầu một cái: Cung nữ Hoán y cục đều là người nhát gan sợ phiền phức, nô tỳ đi qua mấy lần cũng không có nghe được cái gì tin tức đáng tin cậy.

Hứa Kim Lăng gật đầu ngẫm lại cũng đúng, bên trong Hoán y cục nhiều người như vậy, chỉ cần hơi không chú ý là có thể động chút tay chân ở trên quần áo: Ngươi có hỏi thăm được gần đây có cái nào cung nữ ra vào Hoán y cục không? Theo lý thuyết Hoán y cục là nơi những cung nữ phạm sai lầm bị phạt, không ai sẽ chạy tới dính xúi quẩy, nhất định là có phi tử nào trong hậu cung ra lệnh, chẳng qua bố cục cẩn thận như thế sẽ là ai chứ?!

Thanh Liên hiểu ý: Gần đây đúng là có một người ra vào Hoán y cục, đó là Uyển Nhi cô cô, chỉ có điều cô cô này là bạn tốt nhiều năm với chủ quản trông coi Hoán y cục, có thời gian đều sẽ chạy đi tìm chủ quản tán gẫu, còn một người nữa là...

Hứa Kim Lăng: Ai?

Thanh Liên do dự một hồi: Lan Hòa.

Hứa Kim Lăng sắc mặt trầm xuống: Uyển Nhi cô cô kia là người bên cạnh thái hậu?

Thanh Liên: Vâng.

Kim Lăng vung vung tay: Ừ, ta biết rồi.

Dứt lời, Thanh Liên liền lui xuống, đi tới cửa thì dừng lại: Vừa nãy Phạm Âm có nói chuyện Hà tiệp dư với nô tỳ, chủ tử ngài định làm như thế nào?

Kim Lăng: Ngươi và Phạm Âm đi tìm hiểu rõ hình dạng đặc thù của người cung nữ kia, điều tra rõ tên của nàng, việc làm, sinh hoạt và nơi nghỉ ngơi quen thuộc rồi trở về nói cho ta biết. Nàng vẫn còn đang tính đối phó với phi tử nào mở màn đâu.

Thanh Liên đáp dạ xong lúc này mới rời đi.

Hô. . . Xương vẫn rất đau nha, cung nữ kia ra tay thật đúng là có kỹ xảo, làn da không hồng, nhưng xương đã đau muốn chết.

Từ Ninh cung.

Hương khói lượn lờ, bên trong đặc biệt yên tĩnh, Tạ Thái hậu nghiêng người dựa vào trên ghế thái phi nhắm mắt dưỡng thần, cung nữ ngồi xổm ở bên chân nhẹ nhàng đấm chân cho nàng. Bất quá mới vừa hơn bốn mươi tuổi, làn da bão dưỡng tốt, dị thường trắng nõn.

Uyển Nhi đứng một bên nói: Thái hậu, Kỳ chiêu dung cầu kiến.

Nghe nói như thế, Tạ Thái hậu mới chậm rãi mở mắt ra, một đôi mắt tràn đầy mưu mô, nói: Nàng lúc này tới đây làm gì?

Uyển Nhi: Đến thỉnh an Thái hậu ngài. Tuy rằng đã bồi tiếp người này nhiều năm, nhưng nàng (UN) trước sau vẫn e ngại ánh mắt vô tình của nàng (Tạ thái hậu).

Tạ Thái hậu lúc này mới ngồi thẳng người, nói với cung nữ đấm chân: Đi xuống đi, kêu nàng vào.

Uyển Nhi đáp một tiếng liền đi ra ngoài gọi.

Tạ Thái hậu vô vị chuyển động chiếc nhẫn ở ngón út, giương mắt nhìn Kỳ chiêu dung đã tiến vào.

Kỳ chiêu dung quỳ xuống: Kỳ Nhi thỉnh an cô cô.

Tạ Thái hậu nhàn nhạt quét mắt người phía dưới: Ừ, đứng lên đi.

Kỳ chiêu dung: Tạ ơn cô cô.

Trong lòng Tạ Thái hậu rất không thích cô nương này, cũng lười giả tạo: Bây giờ rảnh rỗi tới đây thỉnh an, ngươi đây là đã mang thai sao?

Kỳ chiêu dung vẻ mặt cứng đờ: Không có.

Tạ Thái hậu vẻ mặt lạnh lẽo: Không có thì ngươi tới đây làm cái gì?

Kỳ chiêu dung: Sáng nay phụ thân sai người đưa tới chút lá trà quê hương, Kỳ Nhi biết cô cô luôn luôn thích uống lá trà quê hương nên cố ý mang tới.

Lời này hơi hơi làm cho Tạ Thái hậu mềm nhũn ra, thản nhiên nói: Ngươi có lòng. Bất quá chênh lệch chính là chênh lệch, cho dù đi lấy lòng như thế nào đi nữa vẫn không được: Gần đây thân thể thế nào rồi?

Kỳ chiêu dung nở nụ cười nhạt: Đã tốt lắm rồi.

Tạ Thái hậu: Có uống thuốc ta đưa tới không?

Kỳ chiêu dung: Dạ có. Xưa nay đều là ngươi một câu ta một câu.

Tạ Thái hậu có chút mất hứng, Kỳ Nhi này không giống với Gấm Trân, thật sự là không thể làm nàng hài lòng, Tạ Thái hậu quát lớn: Ngươi hẳn phải biết, ai gia để cho ngươi làm đến vị trí Chiêu dung không phải là vì để cho ngươi ở tại Chiêu Dương cung dưỡng bệnh ngắm phong cảnh, ngươi là đứa trẻ thông minh, nên biết phải làm gì đi! Nói xong đổi đề tài: Được rồi, ngươi ở đây cũng đã trì hoãn lâu như vậy, trở về đi thôi, ai gia có chút mệt mỏi.

Kỳ chiêu dung tự biết mình cùng tỷ tỷ chênh lệch, không tiếp tục nói nữa, ngoan ngoãn rời đi.

Nguyệt Nghiên từ nhỏ theo hầu Kỳ chiêu dung, rõ ràng ở nơi hậu cung này Thái hậu là người thân nhất của tiểu thư nhà nàng, tại sao nàng một người ngoài cũng có thể cảm giác được không một chút quan tâm, có chút đau lòng lên tiếng gọi: Chủ tử.

Kỳ chiêu dung vung vung tay, loại tâm tình này nàng đã sớm đối mặt ngàn vạn lần : Không có chuyện gì.

Chờ Kỳ chiêu dung đi rồi.

Tạ Thái hậu cứ thế nói: Ai gia nỗ lực nâng đỡ nàng ta như thế, không nghĩ đến nàng ta lại vẫn chậm chạp không chịu tiến lên.

Uyển Nhi một bên an ủi: Thái hậu, Kỳ chiêu dung còn trẻ, sinh con cũng là chuyện sớm muộn.

Tạ Thái hậu lại không cho là như vậy: Tính toán thời gian Lâm Nhi cũng nhanh mười lăm đi. Nàng nên cân nhắc đổi người rồi.

/22