Hệ Thống Sủng Phi Thứ Hai

Chương 21 - Chương 21

/22


Editor: La Mạn Vân Linh

Lý Vũ vẫn rời khỏi Cầm Hương lâu, đi Chung Thúy cung.

Chỉ còn Sở uyển dung một mình rơi lệ.

Vân nhi nhìn dáng dấp kia cực kỳ đau lòng: Chủ tử, Hoàng thượng đã đi rồi, không bằng sớm một chút nghỉ ngơi đi.

Môi Sở dyển dung trắng bệch, bàn tay để ở trên bụng, ánh mắt trống rỗng nhìn ngoài cửa sổ, tựa hồ đang suy nghĩ gì, một lúc lâu mới lên tiếng: Kêu Tiểu Ninh tới đây.

Tây Đình các.

【Bởi ngài đã tích đầy 100 điểm sức quyến rũ nên được khen thưởng có thể nhận một cái thẻ.】

Lúc Hứa Kim Lăng đang chuẩn bị ngủ, âm thanh của Hệ thống quân vang lên.

Sau đó liền xuất hiện một loạt thẻ phát sáng, Hệ thống quân giới thiệu từng cái.

【Sau khi nhận thẻ có thể bảo lưu thời gian đến khi ngài cần dùng, thẻ mỹ lệ, thẻ sinh tử, thẻ tiên tri, thẻ tâm nhãn, nếu ngài lựa chọn thẻ sinh tử làm bảo hiểm thì tại hạ khuyên ngài nên mua thêm thẻ giữ thai.】

Kim Lăng chỉ chỉ một cái thẻ cuối cùng, thẻ tâm nhãn là có ý gì.

【Thẻ tâm nhãn còn có tên khác là ăn miếng trả miếng, chính là người khác làm gì bất lợi đối với ngài, sau khi sử dụng thẻ này thì thẻ sẽ trả toàn bộ với người kia, mà thêm hiệu quả gấp đôi hiệu.】

Hứa Kim Lăng trầm mặc một hồi, lựa chọn một cái thẻ.

Sau đó hệ thống lại đưa ra nhắc nhở 【Hệ thống đặc biệt ưu đãi, hiện tại ngài chỉ cần có 100 điểm, 200 điểm, 300 điểm sức quyến rũ là có thể được một lần nhận thưởng, cứ thế mà nhân lên,̉ số lượng thẻ sẽ càng ngày càng nhiều, nhưng chỉ có thể có một lần cơ hội, nói đúng hơn nếu như ngài tiêu hết 100 điểm sức quyến rũ này thì lần sau nếu lại tích góp đến 100 điểm cũng không thể nhận thưởng.】

Hứa Kim Lăng À lên một tiếng, đột nhiên nghĩ đến, không phải nói hệ thống đều có tùy cơ nhiệm vụ à, tại sao ta không có?

【Ngài có, chẳng qua điểm sức quyến rũ của ngài quá ít, còn chưa đủ để mở ra nhiệm vụ, mà nhiệm vụ nguy hiểm quá lớn, lấy thân phận quý nhân hiện tại của nàng, một khi thất bại tuyệt đối là trọng thương! Tại hạ nhất định phải bảo đảm con đường sủng phi của ngài ổn định】

Ừ ừ, đây tuyệt đối là một Hệ thống quân đáng tin.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đã sắp đến tiệc mừng thọ của Thái hậu, chỉ có điều trước đó lại xảy ra hai chuyện.

Hà tiệp dư bò tới trên giường, nhãn lệ long lanh, thị nữ Minh Nguyệt ở một bên cẩn thận từng li từng tí một thay chủ tử nhà nàng bôi chỗ vết thương: Chủ tử, ngươi kiên nhẫn một chút.

A. . . Thuốc này vừa bôi lên thì đau đến xót ruột: Nhẹ chút nhẹ chút.

Tây Đình các.

Hứa Kim Lăng nghe chuyện Hà tiệp dư thế nhưng ở chỗ Dung phu nhân chịu bao nhiêu đau khổ cũng thật cao hứng, lại nói Hà tiệp dư này cũng là đáng đời, bát quái thế nhưng bát quái đến trên người tỳ nữ thiếp thân của Dung phu nhân, thật không biết mấy việc bát quái như vậy nàng ta đào ra từ nơi nào.

Hứa Kim Lăng thu dọn xiêm y: Đi, chúng ta đi nhìn Hà tiệp dư một chút. Thanh Liên có nói cho nàng biết, tuy rằng Hà tiệp dư này ở tại Cẩm Tú cung của Dung phu nhân, thế nhưng Dung phu nhân tính cách kiêu ngạo, cũng không phải rất thích tính cách Hà tiệp dư cho nên nhìn thấy cũng làm như không thấy, có chủ tử nào liền có nô tài vậy nên cung nữ bên cạnh Dung phu nhân cảm thấy mình thân phận cao hơn một cấp so với các cung nữ bình thường khác.

Phạm Âm có chút buồn bã: Chủ tử, ngài tại sao lại đến thăm nàng a?

Hứa Kim Lăng chỉ cười cười, liếc nhìn hòn đá nhỏ trên đất, sau đó ở bên tai Phạm Âm nói nhỏ vài câu.

Phạm Âm nghe được đầu tiên là kinh ngạc, sau đó hiểu ý cười cười kiểu đầu trộm đuôi cướp.

Đến xem Hà tiệp dư sao? Hứa Kim Lăng nào có tốt bụng như vậy, có lúc mà, người liền muốn hèn mọn một chút.

Chung Thúy cung.

Tập Thu đem chuyện Hà tiệp dư nói cho Đức phi: Nương nương, Dung phu nhân thưởng Hà tiệp dư mười đại bản.

Đức phi cũng không có đình chỉ động tác trên tay, không ngừng mà lật sách, một tay chống đầu: Ừ, rất tốt. Giống như nghĩ đến chuyện gì lại hỏi: Bên Sở uyển dung có động tĩnh gì không?

Nói cái này Tập Thu không khỏi có chút cau mày: Khoảng thời gian này nô tỳ cũng không có gặp Tiểu Ninh.

Tay Đức phi dừng lại, lập tức nói: Tìm người đi xem xem.

Tập Thu: Vâng, vậy những người truyền lời đồn kia tính sao?

Đức phi: Nếu Hà tiệp dư đã bị đòn thì bảo bọn họ dừng lại đi thôi.

Kỳ thực Đức phi chẳng qua là làm cho mấy cung nữ đi truyền một chút lời đồn thôi, lại mịt mờ nói là nghe được từ chỗ Hà tiệp dư, thêm nữa nàng ta vốn ở tại Cẩm Tú cung, chuyện lời đồn này càng thêm vững chắc, đều nói đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, lời đồn nói tỳ nữ thiếp thân của Dung phu nhân truyền ra khó nghe như vậy, Dung phu nhân cũng không vui vẻ.

Lại nói đến Dung phu nhân, đại khái cũng chỉ tùy tiện tìm lý do đánh Hà tiệp dư mười đại bản mà thôi.

Lúc Hứa Kim Lăng tới Cẩm Tú cung, Bùi quý nhân cà Lâm quý nhân cũng vừa đi ra.

Lâm quý nhân nở nụ cười xinh đẹp: Du quý nhân cũng tới sao?

Hứa Kim Lăng gật đầu: Ừ, nghe nói Hà tiệp dư bị thương, cố ý tới thăm.

Bùi quý nhân lạnh lùng khẽ hừ, không thèm để ý Hứa Kim Lăng.

Lâm quý nhân: Đã như vậy thì ta cùng Bùi quý nhân liền về trước một bước.

Hứa Kim Lăng gật đầu ra hiệu.

Khi đi vào, Hà tiệp dư đã bôi thuốc xong nằm lỳ ở trên giường, một cung nữ đang đứng ở bên giường bưng cái gì đó nói: Đây là kim sang dược phu nhân cố ý sai nô tỳ mag tới, hi vọng Hà tiệp dư sớm ngày khôi phục. Ngữ khí lạnh lùng, không có nửa điểm ý thức nô tỳ nói chuyện với chủ tử.

Hứa Kim Lăng suy đoán hẳn là tỳ nữ của Dung phu nhân.

Không chỉ có như vậy, Hà tiệp dư còn phải biểu hiện ra một bức cảm động đến rơi nước mắt: Cảm ơn Dung phu nhân.

Lạc Mai đưa thuốc xong trong chốc lát không muốn ở lại chỗ này, xoay người bước nhanh rời đi, nhìn thấy Hứa Kim Lăng cũng chỉ lạnh lùng hành lễ liền rời đi.

Hứa Kim Lăng bật cười, đi đến chỗ Hà tiệp dư.

Hà tiệp dư vừa thấy nàng liền tức giận: Ngươi tới đây làm chi?

Hứa Kim Lăng: Thăm tỷ tỷ ngài a.

Hà tiệp dư tự biết tự mình làm chuyện gì, Hứa Kim Lăng cũng không thể rộng lượng đến mức coi như không có gì xảy ra, hôm nay đến chắc là tới kích thích trào phúng nàng: Ý tốt của muội muội ra xin nhận, ta hiện tại mệt mỏi, kính xin muội muội trở về đi.

Hứa Kim Lăng không nhìn nàng đuổi người, liếc mắt nhìn chén thuốc cung nữ phía sau bưng vào, ánh mắt ra hiệu cho Phạm Âm, sau đó ngồi ở đầu giường, ôn nhu nói: Để muội muội hầu hạ tỷ tỷ uống thuốc đi. Dứt lời liền mềm nhẹ đem Hà tiệp dư nâng dậy, tìm cái tư thế thoải mái cho nàng.

Hà tiệp dư tuy rằng không phải rất thích, nhưng cũng may Hứa Kim Lăng thủ pháp mềm nhẹ nên nàng ta cũng liền không lên tiếng nữa.

Vừa vặn vị trí của Phạm Âm là bên cạnh, cũng chính là vị trí vừa vặn đưa chén thuốc cho Hứa Kim Lăng, thấy cung nữ đi tới gần nàng, chờ hai người chỉ có một khoảng cách cánh tay, Phạm Âm mới chậm rãi rời đi vị trí ban đầu, góc quần ngăn trở cục đá cũng lộ ra ngoài, tầm mắt của Minh Nguyệt bị khay chặn lại ném vừa bước qua một cước.

Leng keng một tiếng.

A! ! ! Hà tiệp dư kêu thảm thiết, cằm Minh Nguyệt liền đổ ập tại trên mông nàng, tất cả nước thuốc cũng đều bị hắt vào trên đùi nàng ta, bị va lại bị nóng, sau đó nàng ta ngất đi.

Tuy rằng vậy trên người Hứa Kim Lăng cũng bị dính chút dược chất.

Cái bụng Minh Nguyệcũng đập trên mép giường, đặc biệt đau, hiện tại đầu vẫn lờ mờ.

Phạm Âm nhân cơ hội đi đỡ nàng đứng lên sau đó thuận thế đá cục đá vào trong gầm giường. Lúc này mới hơi hơi thở phào nhẹ nhõm.

Hứa Kim Lăng thừa dịp không ai chú ý nháy mắt với Phạm Âm, làm rất tốt.

...

Cầm Hương lâu.

Chủ tử, chủ tử, tha mạng a.

Bên trong gian phòng chỉ có một cánh cửa sổ có ánh sáng nhỏ bé chiếu vào, một tiểu cung nữ bị trói hai tay ra sau lưng quỳ trên mặt đất, không ngừng mà dập đầu, chỉ cầu người trước mặt có thể buông tha nàng.

Sở uyển dung tĩnh tọa ngồi ở trên ghế nhìn, gò má đối mặt với Tiểu Ninh, ánh sáng chiếu vào vừa vặn rơi tại bên miệng của nàng, bộ phận mũi trở lên đều chôn ở trong bóng tối, chỉ thấy môi đỏ nàng giật giật: Ta đương nhiên sẽ tha ngươi, chỉ cần ngươi nói cho ta biết sự thật.

Tiểu Ninh khóc lóc nói: Nô tỳ không biết, nô tỳ thật sự cái gì cũng không biết. Mặc kệ Sở uyển dung hỏi gì nàng ta cũng chỉ lặp đi lặp lại câu này đã không dưới mười mấy lần.

Thế nhưng Sở uyển dung không có tức giận, nàng ta trả lời như vậy nàng vẫn hỏi, cho đến khi Tiểu Ninh sắp cận kề cái chết.

Vân Nhi ở một bên chờ đợi, nghe được âm thanh của Sở uyển dung cũng không khỏi có chút sợ hãi: Chủ tử, không bằng ngài đi nghỉ một lát, tối nay lại trở lại.

Sở uyển dung vẫn không nhúc nhích, nói tiếp: Ngươi nếu khai ra ta bảo đảm ngươi một đời vinh hoa phú quý, ngươi không nói thì vĩnh viễn cũng đừng nghĩ thoát khỏi Cầm Hương lâu này.

Chủ tử! Vân Nhi cả kinh, nếu như Hoàng thượng biết chủ tử ngược đãi cung nữ như thế, ngày sau nhất định sẽ không còn cơ hội được sủng ái.

Sở uyển dung không để ý tới Vân Nhi, chẳng qua luôn luôn lặp lại câu hỏi của mình.

Cuối cùng vẫn là Tiểu Ninh hôn mê bất tỉnh, Vân Nhi lúc này mới khuyên được chủ tử nhà mình đi nghỉ ngơi.

Vân Nhi liếc nhìn Sở uyển dung đã ngủ, như là suy nghĩ cái gì, dặn dò những người khác chăm sóc tốt Sở uyển dung, sau đó xoay người liền rời khỏi Cầm Hương lâu.

Chờ Vân Nhi đi rồi, Sở uyển dung mới chậm rãi mở mắt ra, nhìn chằm chằm mấy bông hoa bên ngoài.

Cung nữ: Chủ tử, ngài tỉnh rồi.

Sở uyển dung ừ một tiếmg, thản nhiên nói: Vân Nhi đi đâu?

Cung nữ: Nô tỳ không biết.

Sở uyển dung: Ra khỏi Cầm Hương lâu sao?

Cung nữ hồi tưởng lại: Hình như là đi ra ngoài.

Sở uyển dung tựa như trong lòng đã biết trước, xoay người liền nằm lại ngủ tiếp.

...

Chung Thúy cung.

Đức phi nghe Tập Thu nói: Ngươi nói có thể tin cậy được hay không?

Tập Thu gật gù: Tin cậy, nàng ấy tận mắt nhìn thấy Sở uyển dung đang bức bách Tiểu Ninh nhận tội.

Đức phi khẽ cau mày, nghĩ thầm, Sở uyển dung tuy rằng tính tình cao lạnh, nhưng không phải người không có đầu óc, nếu mạnh mẽ bức cung như thế, đến lúc đó trái lại bị cắn ngược lại một hơi sẽ không sợ triệt để mất đi phân vị à?

Tập Thu nhìn Đức phi cau mày: Nương nương, ngài không cảm thấy đây là cơ hội tốt sao, nhân cơ hội này có thể triệt để xoá bỏ vị trí của Sở uyển dung ở trong lòng Hoàng thượng.

Đức phi nhàn nhạt liếc nhìn Tập Thu: Việc này không vội vã, yên lặng xem biến đổi.

Tập Thu không hiểu nương nương nhà mình làm sao vậy, luôn luôn làm việc quyết đoán, nhưng lần này rõ ràng có cơ hội tốt như vậy mà không quyết định: Nương nương, nhưng mà. . .

Đức phi nhấc tay ra hiệu nàng im lặng: Đừng nói nữa, việc này ta tự có chủ trương, dù sao Sở uyển dung cũng từng có cốt nhục của Hoàng thượng, bổn cung không nghĩ làm gì tổn hại nàng ta.

Tập Thu nghe được lời này thì rơi vào trong sương mù : Vâng, nô tỳ biết rồi.


/22