Hiền Thê Cực Khỏe

Chương 143 - Chương 100

/144




Liễu Hân Linh đưa mắt nhìn đại ca rời đi, sau đó nàng dẫn theo Mặc Châu tiếp tục leo núi.

Đi thêm một khắc nữa thì đến rừng phong giữa sườn núi.

Khi đặt mình trong phong cảnh lá phong ngập trời, trái tim nàng bị thiên nhiên tuyệt đẹp làm rung động một lần nữa, ngắm nhìn một mảnh rừng phong xinh đẹp như thế khiến cho lòng nàng trong thời khắc này vô cùng yên tĩnh.

Bất tri bất giác nàng đi đến chỗ sâu nhất trong rừng phong lúc nào không biết, tại nơi thiên nhiên rộng lớn không có bất kỳ trói buộc nào, không bị quy củ nữ nhân ràng buộc, lần đầu tiên nàng không e dè lộ ra dáng vẻ tươi cười trẻ con, vươn tay đón một chiếc lá phong rơi xuống. Loại cảm giác tự do được thưởng thức tất cả cảnh sắc của non sông vạn dặm, khiến cho nàng say mê, giống như được trở về với thời đại tự do tự tại trong kiếp trước.



Sau khi nhìn thấy hai thân ảnh thiếu nữ sắp biến mất khỏi rừng cây, đột nhiên hắn nghĩ tới gì đó, trong tình thế cấp bách hắn không cẩn thận ngã từ trên cây xuống, phát ra một tiếng rên đau đớn, cả người hắn rơi vào đống lá khô dưới tàng cây, thân thể vốn bị thương không chịu nổi nữa.

Rất đau…Lớn như vậy rồi mà đây là lần đầu hắn bị thương nặng, lần đầu ngã đau như vậy, lần đầu không có ai quan tâm…

Lần đầu tiên hắn biết rõ, ngoại trừ thân thế hiểm hách thì hắn không có gì nữa cả, cho nên mới không có cách nào sinh tồn ở loại địa phương này.

Loại cuộc sống này, rốt cuộc phải sống bao lâu nữa?

Thập Thất hoàng thúc, con sai rồi, có thể cho con về nhà được chưa?

/144