Hiền Thê Cực Khỏe

Chương 64 - Chương 57.

/144


Edit: Mỹ Lệ.

Beta: Lyly.

Liễu Hân Linh cả người bị ôm vào lồng ngực ấm áp, cánh mũi bị ép trên người hắn nhàn nhạt hơi thở phái nam, rất quen thuộc.

Liễu Hân Linh trong lòng thở dài, thật ra thì, nếu hắn không có trùng hợp xuất hiện như vậy, nàng tin tưởng mình cũng có thể giải quyết cục diện này. Chỉ là, nam nhân của mình phải bảo vệ mình nha, như vậy thì nàng vẫn là tiếp tục thủ lễ làm thế tử phi đoan trang thôi. Có nam nhân vì mình mà ra mặt, thật ra cảm giác cũng không tệ.

Nghĩ vậy, Liễu Hân Linh an tâm nằm trong ngực hắn. Mà Sở Khiếu Thiên cảm thấy nàng ở gần, cái loại mùi thơm thơm mềm ngào ngạt đó làm hắn tâm thần có chút nhộn nhạo, nghĩ tới nương tử nhà hắn nhu nhược như vậy lại bị ác nữ khi dễ, thật đáng hận, coi như cô gái này trước mắt vốn là còn có chút vẻ thùy mị, hiện cũng biến thành diện mạo độc ác này.

Mà nam nhân anh tuấn cao lớn trực tiếp ôm thiếu nữ nhỏ nhắn xinh đẹp, hình tượng này là rất duy mỹ, rất hữu ái, chỉ tiếc hiện không còn có ai muốn thưởng thức.

Nhìn thấy người của mình đột nhiên bị nam nhân này tới hành động thô bạo, nhị tiểu thư Lô gia vốn là vẫn còn rất tức giận cũng sợ hết hồn —— phải nói, một vị thế tử gia nào kia vẻ mặt hung thần ác sát, nhìn thấy thôi cũng sẽ bị sợ đến tâm can nhảy loạn, rất khó có dũng khí tiếp tục chống lại hắn.

. . . . . . Lô gia nhị tiểu thư chỉ vào hắn, nói không ra lời.

Cái gì? ! Nữ nhân ngu xuẩn, không có việc gì chỉ biết kêu gào muốn khoe thanh âm lớn, đã cà lăm còn tới khi dễ người khác, cha mẹ dạy như thế hay sao? Chưa từng thấy qua nữ nhân vô sỉ như vậy, ánh mắt của ngươi thật ra là có hai hạt ghèn trang sức sao, cho nên mới không thấy nàng bị thương à? Còn dám khiến những thứ nô tài chết bầm kia tới bắt nàng, nàng là người ngươi có thể khi dễ sao? Nữ nhân ngu xuẩn còn có thể phách lối nữa a, bản thế tử không ngại đáng phụ nữ!

. . . . . .

Lại nói, đây rốt cuộc là người nào phách lối à? ! Nghe một vị thế tử gia bắn liên hồi, hơn phân nửa mọi người không khỏi suy nghĩ trong lòng.

Lô gia nhị tiểu thư còn chưa bao giờ bị mắng ác độc như vậy, lập tức sợ đến sắc mặt trắng bệch. Hoặc là nói, nam nhân đối diện ôm người nữ tử có bộ mặt hung sát lệ khí kia không phải là dạng nữ tử khuê các được nuông chiều có thể thừa nhận, riêng chỉ bị cặp lệ khí kia của hắn quét tới, đã khiến sợ đến trái tim đều muốn ngừng đập, hơn nữa cái người đó không hề nể mặt lại toàn buông ra lời nói ác độc, nữ nhân phách lối hơn nữa cũng bị hắn mắng cho lụi tàn.

Lúc này, tam thiếu phu nhân Lô gia cũng được bọn nha hoàn đỡ dậy rồi, nhìn nàng búi tóc xốc xếch, sắc mặt lộ vẻ sầu thảm, không còn bộ dáng mảnh mai, cũng biết mới vừa rồi té một ít thật ra thì cũng là hết sức nghiêm trọng, mặc dù nhìn không có bị thương chỗ nào, nhưng cũng không biết có thể hay không bị nội thương —— dù sao vị này là trực tiếp bị đánh bay đi.

Tam, tam tẩu.. Lô gia nhị tiểu thư bị mắng cảm thấy cả đời này chưa bao giờ trải qua loại cơ khổ không chỗ nương tựa, thấy nha hoàn nhà mình đỡ dậy tam tẩu, lập tức lệ rơi lui qua tránh phía sau nàng ríu rít khóc lên.

Thế tử An Dương vương, làm gì cũng không thể không nói đạo lý a! Lộ tam thiếu phu nhân đỡ tay nha hoàn có chút run, cố gắng trấn định giọng nói, Chuyện vừa rồi rõ ràng là ta bị thế tử phi đánh bay, nhị nương tử tức giận cũng là phải mà.

Nghe được lời của nàng, Sở Khiếu Thiên nheo mắt lại, xếch lên khóe mắt lệ khí lan tràn, nhìn tới mắt của hắn, nàng ta thật là bị dọa sợ, không dám nhìn thẳng.

Này lão nữ nhân nói không biết sai ở đâu sao? Sở Khiếu Thiên không khách khí chút nào đổi xưng hô cùng đối thoại rõ ràng thanh âm là rất có vị bình tĩnh, nhưng lại nóng nảy lại ác độc, đành lãng phí giọng nói hữu hảo: Nhìn một cái cũng biết ngươi so với nàng cao hơn to hơn lại lớn tuổi hơn, cái gì cũng so nàng hơn phân lượng, nàng bị thương làm sao có thể đem đánh ngươi bay đi ra ngoài? Nhìn lại mình một chút, cũng đã già rồi, quả nhiên đầu óc không rõ lắm, mới có thể hồ ngôn loạn ngữ vu oan cho nương tử ta. Thật ra thì đầu óc làm bằng đậu hũ có phải hay không? Không trách được mới đụng một cái đã bị hư rồi !

, , . . . . . . Lộ tam thiếu phu nhân giận đến thân thể phát run, không nói được gì.

Chậc, lại một người cà lăm đấy! Thật mất mặt!

Sở Khiếu Thiên trưng ra khuôn mặt muốn đánh đòn, đến nỗi ngay cả nha hoàn trong phủ An Dương vương cũng cảm thấy thế tử gia mình có phải hay không thật quá mức.

Sở huynh, nói quá mức như vậy. Quý Uyên Từ cũng cảm thấy mình nghe không nổi nữa, Họ đều là cô nương gia, coi như làm chuyện quá mức, cũng không thể thành thực nói ra ngoài như vậy a. Ai nha, chỉ là phương thuốc trị cà lăm, cũng không khó điều chế lắm, chỉ là không có dược liệu, có thể phải đi tới Nam Di quốc thu mua mấy vị thuốc mới được a. Nói đến đây cái thái y trưng ra gương mặt khổ não.

. . . . . .

Chúng nhân: Thật ra thì so với một vị thế tử gia, vị thái y nhị phẩm này còn nguy hiểm hơn.

Lô gia hai vị nữ quyến ở đây đối với lưu manh cùng nhị phẩm kết hợp khiến họ đặc biệt cảm thấy bị ủy khuất nói không ra lời.

Mà trong sảnh cũng đã nghe tiếng Sở Khiếu Thiên rít gào, trừ Tĩnh Ý thái phi cùng Tĩnh vương vẫn là cười ha hả, mấy người kia làm đều là mặt thẫn thờ, An Dương vương xấu hổ đến thiếu chút nữa lấy tay áo che mặt mà đi, cái miệng của con trai hắn độc ác như vậy, hắn làm sao mà dậy ra được a? Rõ ràng chưa từng có dạy hắn loại này mà? Hơn nữa, trước kia hắn rõ ràng không phải như thế.

Chỉ có Lộ Văn Tổ không ngồi yên nữa, quắc mắt đứng dậy đi ra ngoài. Thê tử của mình cùng muội muội đang bị ác bá khi dễ, hắn mà không ra mặt thì không phải là nam tử rồi.

Lộ Văn Tổ chỉ là bị gãy tay, nên vẫn đi được thật mau. Đi ra nhìn thấy thê tử cùng muội muội mình bị sợ đến sắc mặt tái nhợt, thân thể mềm mại run run rẩy rẩy, trong lòng đại hận. Lộ tam thiếu phu nhân cùng Lô gia nhị tiểu thư vừa thấy hắn, giống như thấy được cứu tinh, lộ ra vẻ mặt kích động.

Phu quân!

Tam ca!

Lộ Văn Tổ tay vỗ vỗ vai họ, sau đó chuyển sang Sở Khiếu Thiên, cả giận nói: Sở Khiếu Thiên, rốt cuộc ngươi biết lý lẽ hay không? Một đại nam nhi thế nhưng khi dễ hai cô gái yếu đuối, ngươi không thể nhịn được à!

Sở Khiếu Thiên vừa thấy hắn, cười lạnh, Lộ Văn Tổ, bản thế tử dù không phân rõ phải trái cũng sẽ không đi động một người đang bị thương! Nhìn lão thê tử nhà ngươi, còn có muội muội điêu ngoa kia không biết lúc nào mới có thể tìm được phu gia a, không phải mới vừa rồi cũng rất có năng lực khi dễ nương tử của ta sao? Thấy nàng bị thương nhu nhược thì dễ khi dễ sao?

Nghe được Lão nữ , muội muội điêu ngoa không biết lúc nào mới có thể tìm được phu gia thật khiến tâm bị thương nặng, Lộ tam thiếu phu nhân cùng Lô gia nhị tiểu thư thật sự khóc rồi, Lộ Văn Tổ cũng giận đến toàn thân phát run. Không nghĩ hắn chơi bẩn như vậy.

Trong phòng cũng nghe không nổi nữa, trực tiếp đi ra ngoài.

Khiếu Thiên, câm miệng! An Dương vương giận dữ hét.

An Dương vương phi đi tới bên cạnh Sở Khiếu Thiên, thấy con dâu được nhi tử ôm trong ngực đôi mắt đẫm lệ mông lung, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì. Chờ nghe được trượng phu rống giận, điều chỉnh sắc mặt, hơi nhếch môi, có chút bất mãn trừng mắt nhìn trượng phu một cái. Nhi tử nàng tùy tiện có thể khi dễ sao?

Ai nha, tại sao lại hóa thành ra như vậy rồi hả ? Tĩnh Ý thái phi được Tĩnh vương cùng cháu dâu đỡ ra ngoài, gương mặt tròn trịa tươi cười, Còn nữa, An Dương vương thế tử phi, là ngươi sao?

Bởi vì là câu hỏi của Tĩnh Ý thái phi, Lộ Văn Tổ không bằng lòng cũng phải kiềm chế tức giận xuống.

Lời nói là do trưởng công chúa nói, Hồi thái phi, nàng lúc trước vì cứu con trai của ta không cẩn thận bị thương ở chân. Quý thái y nói bị tổn thương gân mạch, cần cẩn thận tĩnh dưỡng.

Nha. Tĩnh Ý thái phi mặt hiện thêm đồng tình, Nếu bị thương nặng như thế, tại sao cũng tới?

Tĩnh Ý thái hỏi phi lời này cực tốt, nếu là Liễu Hân Linh không cho đáp án hợp lý, tin tưởng chúng đối với nàng bị thương còn chạy đến mò mẫm giày vò, sau đó gặp phải chuyện này lại có chút bất mãn.

Liễu Hân Linh khe khẽ đẩy Sở Khiếu Thiên ra, rất dễ dàng mà đem hắn đẩy ra tự mình một chân dùng sức đứng ngay ngắn, Mặc Châu rất có ý tứ tiến lên đỡ nàng. Liễu Hân Linh để cho mình xem ra chững chạc một chút, mới áy náy nói: Hồi thái phi, rất xin lỗi vì lại xảy ra chuyện như vậy, thật ra thì, là nghe được bọn nha hoàn nói, phu quân nổi lên xung đột trong lòng lo lắng, cho nên mới phải. . . . . .

Nghe được Liễu Hân Linh giải thích, mọi người mới nhớ nàng là thê tử, có thể hiểu nàng quan tâm trượng phu của mình mới có thể cố gắng đi tới. Hơn nữa nàng còn bị thương, cũng bởi vì quan tâm mà chịu đựng đau đớn tới đây, kỳ thật phần tâm ý này có thể khen. Nghĩ tới, sắc mặt cũng buông lỏng vài phần. An Dương vương trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nàng dâu còn là biết rõ đạo lý. An Dương vương phi cũng vỗ vỗ tay của nàng, mặt lộ vẻ vui mừng.

Liễu Hân Linh ngượng ngùng cười cười, lại nói: Trên chân có thương tích, đi được mặc dù không mau, nhưng cũng phải tập trung chút sức lực, cho nên mới không cẩn thận đụng phải vị phu nhân kia, thật xin lỗi.

Trên mặt nàng mang theo nụ cười áy náy, phong cách đoan trang hiền thục, bởi vì mới 16 tuổi, vừa lớn lên so thiếu nữ bình thường còn nhỏ hơn một chút, bản lĩnh cũng yếu kém mấy phần, xem ra còn là một thiếu nữ, khiến người ta rất khó trách tội. Huống chi nghe được giải thích của nàng, chúng cũng nhớ tới nàng đang bị thương, mặc dù nàng bởi vì trượng phu mà chạy tới, không tập trung chú ý, nhưng bên cạnh còn có nha hoàn a. Cho nên, chuyện này thấy thế nào đều là bị thân thể kiện khang không thương tích của Lô tam thiếu phu nhân tự động đụng vào rồi.

Lộ tam thiếu phu nhân cũng nghĩ đến điểm này, âm thầm kêu hỏng bét, vội vàng cũng giả trang ra một bộ nhu nhược nói: Thế tử phi, An Dương vương ta cũng là nghe nói phu quân cùng thế tử An Dương vương nổi lên xung đột, trong lòng quan tâm mới cùng nhị nương tử liền đi lại đây xem một chút. Gấp gáp quá, vì vậy không có nhìn rõ tình huống, thật là xin lỗi. Cũng trách chính mình không có đi tốt, mới ngã xuống. Hiện cũng không cần biết nàng bị đụng bay là do cái gì, Lộ tam thiếu phu nhân biết mình chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà nói ra lời này.

Hai bên giải thích cũng rất có ý tứ, hiện nay chuyện này cũng biến thành chuyện ngoài ý muốn rồi.

Lộ nhị tiểu thư nghe được lời nói tam tẩu mình, nhớ tới mới vừa rồi bị Sở Khiếu Thiên vu oan, cũng vội vàng biện giải cho mình nói: Đúng vậy, rõ ràng cả hai cùng chạm vào nhau, nhưng tam tẩu lại té ra sân, cho nên con cũng là nhất thời khẩn trương mới, mới làm ra loại chuyện đó. Lộ nhị tiểu thư bị Sở Khiếu Thiên đột nhiên trừng mắt tới, cà lăm đem lời nói cố gắng nói cho xong.

Nghe được cả ba người đều nói, cho nên hiện nay ai cũng không thể trách cứ người nào.

A, hoá ra là như vậy. Tĩnh Ý thái phi cười nói: Xem ra là chuyện ngoài ý muốn, tất cả mọi người không nên quá để trong lòng. Thế tử phi An Dương vương, Lộ tam thiếu phu nhân, Lộ nhị tiểu thư, nể mặt mũi của ta, các người cũng không cần so đo nữa, được không?

Vâng ba nữ tử đồng thanh đáp một tiếng, thật khéo léo hiểu long người.

So sánh với ba cô nương biết rõ đạo lý, một hai vị nam nhân có liên quan cũng rất không làm được việc lớn rồi, trừng mắt nhìn nhau so tài, không ai nhường ai.

Thế tử Tĩnh vương đi ra mà hoà giải, Được rồi, Khiếu Thiên, đây là chuyện ngoài ý muốn, cũng đừng trợn mắt nhìn nữa. Nha, nên thu lại tính tình của mình rồi, sao có thể đối với cô nương gia nói cái loại lời nói đả thương đó đây? Ngươi lại là thế tử vương phủ, có những lời không thể tùy tiện nói ra, không thể giống như lưu manh. Thế tử Tĩnh vương mặc dù nói không khách khí, nhưng mọi người đều biết bởi vì hắn cùng Sở Khiếu Thiên thân thiết cho nên có thể nói như thế, Lộ công tử, hôm nay là sinh nhật tổ mẫu, hi vọng ngươi cũng đừng so đo quá nhiều.

Thế tử Tĩnh vương, khách khí, Văn Tổ làm sao mà có thể không cho thái phi mặt mũi, nếu không về đến nhà cha cần phải đối với ta động gia pháp rồi. Lộ Văn Tổ vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nổi, so với Sở Khiếu Thiên, hắn có vẻ khách khí mà lễ độ, thấy thế nào đều có vẻ được nuôi dạy tốt.

Sở Khiếu Thiên cũng hừ một tiếng, coi như là đem chuyện này bỏ qua.

Lúc này, Tĩnh Ý thái phi đi tới dắt tay Liễu Hân Linh cười nói: Xem ra Khiếu Thiên cưới được nàng dâu tốt đấy. Thấy tiểu oa nhi này, liền nhớ lại chuyện lúc còn trẻ, ai nha, không biết, khi đó a, cũng cùng một dạng xinh như hoa. Lão thái thái càu nhàu, bắt đầu nói đâu đâu đưa chuyện cũng đem qua đi.

Liễu Hân Linh dịu dịu dàng dàng mà cười, an tĩnh lắng nghe lời của lão phu nhân, trên mặt không có một tia không kiên nhẫn, ngược lại mọi người có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh, mọi người liền đối với nàng tự đáy lòng dâng lên một cỗ bội phục kính trọng.

Có thể lão gia nhân đều là tương đối mau quên, nói một câu tiếp theo câu liền không biết chuyển tới đi đâu, trong lúc vô tình liền lệch chuyện, hơn nữa còn là cái loại càng nói càng lệch không biết lệch xa bao nhiêu với cái chuyện kia. Nghe lão thái thái lảm nhảm càu nhàu, mọi người đều thẫn thờ, mặc dù thói quen thái phi là thỉnh thoảng tưởng niệm năm tháng qua, mọi người cũng chen miệng vào không lọt, bởi vì nếu là bọn họ mạo nhiên chen miệng, chỉ biết chọc cho lão thái thái lôi kéo càm ràm, vậy thật quá đau khổ. Chỉ có Liễu Hân Linh bất ôn bất hỏa mà cười, thỉnh thoảng thái phi hỏi thì dịu dịu dàng dàng mà cười đáp lại lời của nàng, công phu nói dóc này, thật khiến người kinh ngạc. Mà có thể cùng thái phi cùng nói dóc lắng nghe nàng càu nhàu, thế tử phi An Dương vương lại vẫn có thể trả lời được, trong mắt mọi người, cũng cảm thấy được hai cái hoa tuyệt thế giống nhau.

Cho nên, rất nhanh Liễu Hân Linh rất được lão thái thái ưu ái, vốn gọi là Thái phi , hiện cũng đối với tiểu cô nương tự xưng nổi lên Thái tổ mẫu rồi, có thể thấy được lão thái thái thích nàng.

Nhất thời, họ nhìn về phía Liễu Hân Linh với ánh mắt hết sức kính nể, mà nghe một lớn một nhỏ này nói dóc, họ liền tiếp tục thẫn thờ.

Thế tử Tĩnh vương cũng rất bội phục công phu nói dóc của Liễu Hân Linh, đây là lần đầu tiên trừ phụ thân, vẫn còn có người có thể theo được kịp tổ mẫu hắn có thể nói ra được những chuyện không có thứ tự như vậy, không trách được Khiếu Thiên lại lấy nàng, loại nữ tử này nhìn dịu dịu dàng dàng, nhưng là thật là không thể khinh thường.

Thế tử Tĩnh vương trong lòng bội phục Liễu Hân Linh một phen, thấy lão thái thái dắt thiếu nữ nhà khác không thả, mà nàng vẫn nở nụ cười chống đỡ lấy chân bị thương sắc mặt tái nhợt, thế tử Tĩnh vương đành tới đây cắt đứt buôn chuyện của tổ mẫu.

Tổ mẫu, thế tử phi hiện nay trên chân có thương tích, ngài hay là trước để cho nàng đi nghỉ ngơi dưỡng thương thôi. Đợi nàng lành, gọi nàng qua phủ đến lão nhân gia nói chuyện cũng được .

Tĩnh Ý thái phi lúc này mới chú ý tới Liễu Hân Linh mặt tái nhợt, lập tức còn nóng lòng hơn nàng, Ai nha, ta đầu óc hồ đồ rồi, thê tử Khiếu Thiên đau đến tái đi, đều do thái tổ mẫu không tốt, không có chú ý tới vết thương. Chỉ là nếu khỏi rồi thì phải tới bồi thái tổ mẫu nói chuyện a. Thái tổ mẫu cũng lâu rồi không có trò chuyện vui vẻ cùng người khác như vậy a, thật là tri âm của thái tổ mẫu a. Vừa một đoạn lớn blah blah blah.

Bọn họ nghe được sắp rút, chỉ có Liễu Hân Linh vẫn là dịu dịu dàng dàng mà cười đáp lời Tĩnh Ý thái phi.

Đợi đến Sở Khiếu Thiên cũng hết nhẫn nại không ngừng nhắc nhở thái phi chiếm đoạt lão bà của hắn thì cuối cùng kết thúc. Tĩnh Ý thái phi mang theo Tĩnh vương, thế tử Tĩnh vương, trưởng công chúa, An Dương vương, Sở Quân Huyền cùng bằng hữu của hắn cùng rời khỏi. Dĩ nhiên, Sở Quân Huyền hiên trên mặt mang vết thương, cũng không nên để người khác nhìn, thế tử Tĩnh vương rất săn sóc sai an bài phòng khách cho Sở Khiếu Thiên làm nơi nghỉ ngơi, đoán chừng cũng mong muốn giống như Liễu Hân Linh, vậy thì hôm nay cũng không cần đi tiếp khách rồi.

Lộ Văn Tổ cũng mang thê tử của hắn cùng muội muội rời đi, chỉ là trước khi rời đi, thả câu tàn nhẫn: Sở Khiếu Thiên, lần này coi như xong, lần sau xem ta dạy ngươi thế nào! Lời nói rất không cam nguyện, ánh mắt ác độc của hắn cũng thấy có chút kinh hãi.

Sở Khiếu Thiên không có để trong lòng, ngược lại Quý Uyên Từ tiến tới bên cạnh Sở Khiếu Thiên, nhỏ giọng nói: A, Sở huynh, thấy Lộ công tử đối với huynh có ý kiến khá lớn rồi, khi nào đã chọc tới hắn a?

Sở Khiếu Thiên suy nghĩ một chút, có chút không xác định nói: Đại khái, là năm mười ba tuổi lúc ta cạo sạch tóc của hắn để cho hắn trong vòng nửa năm không dám ra cửa đi; hoặc là mười bốn tuổi lúc trên đường đánh gãy hai cái xương sườn hắn; còn là mười lăm tuổi lúc ta đoạt một nha hoàn của hắn; hoặc là mười sáu tuổi thì ở kỹ viện lại đoạt một nữ tử hắn thích còn đá tổn thương tử tôn căn của hắn; mười bảy tuổi thì hạ thuốc xổ hắn để cho hắn đi liền năm ngày; mười tám tuổi . . . . . . Ai nha, những thứ này đều là chuyện nhỏ á, chỉ có loại nam nhân này lòng dạ hẹp hòi còn có thể nhớ lâu như vậy. Sở Khiếu Thiên khinh thường hừ một tiếng.

. . . . . .

Quý Uyên Từ: Thật là đủ rồi, nam tử này quả nhiên đủ vô sỉ, không oán được Lộ Văn Tổ khắp nơi nhằm vào hắn, liền lão bà cũng cùng nhau hận hắn!

Liễu Hân Linh cũng im lặng, trong lúc nhất thời, đối với bản tính của nam nhân nào đó lại biết sâu một tầng.

/144