Hộ Tâm

Chương 3

/112


Chuyển ngữ: Nhã Vy Beta: Thời Nghi

Nhạn Hồi lại ngây người trong kho củi thêm một ngày nữa, mãi cho đến chạng vạng tối, trong tiểu viện nghèo nàn này bỗng nhiên ồn ào hẳn lên. Thực ra nếu nói cho chính xác thì đây cũng không được xem như là ồn ào gì, Nhạn Hồi nghe ngóng một lát, xác định được bên ngoài có khoảng trên dưới 20 người, nếu như là trước đây lúc vẫn còn pháp lực, nàng nhất định có thể dễ dàng chọi lại bọn họ, nhưng…

Nhạn Hồi thăm dò trong cơ thể mình, vẫn không có nội tức như cũ, độc của con Xà yêu kia đúng thật là vẫn có phần lợi hại.

Nghĩ đến chuyện này, Nhạn Hồi lại nghĩ tới “kẻ đần” A Phúc nọ.

Người trong thôn đều nghĩ hắn là kẻ ngu, có lẽ thuở nhỏ đúng là người ngu dại thật, nhưng hôm nay Nhạn Hồi nhìn thế nào cũng không thấy hắn giống một kẻ ngu, thậm chí còn có vẻ âm hiểm nữa ấy chứ.

Có thể khiến cho một kẻ đần đột nhiên trở thành thông minh, Nhạn Hồi nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có khả năng hắn bị yêu quái nhập vào người. Mà yêu quái có thể tu hành ở cái thôn núi cằn cỗi linh khí này, Nhạn Hồi nghĩ tới nghĩ lui, chỉ e cũng chỉ có Xà yêu nàng đâm cho một kiếm hôm nọ mà thôi.

Trong lúc nàng đang cân nhắc xem làm sao để đối phó với Xà yêu trong tình huống không có pháp lực, cửa phòng củi đột nhiên kêu một tiếng “két”. Là đám buôn người Chu thẩm hôm qua vào kho củi, bà ta cười giả lả: “Chúc mừng nhé, chúc mừng!”

Nhạn Hồi liếc nhìn bà ta, bà ta dìu Nhạn Hồi đứng lên, thuần thục cởi trói cho nàng nhưng vẫn giữ một đoạn trói tay nàng, sau đó nắm đầu sợi dây như thế dắt chó rồi cắt dây thừng trên chân Nhạn Hồi.

“Đi với thẩm thẩm thôi nào, thẩm thẩm đưa con đi bái đường.”

Bà ta dắt đầu dây thừng muốn kéo Nhạn Hồi ra ngoài, nhưng nàng lại đứng nguyên ở cửa phòng củi không nhúc nhích.

Khóe miệng Chu thẩm cong lên, nụ cười có phần âm tàn: “Tiểu cô nương, đừng có nghĩ đến chuyện lừa bịp gì, ta làm việc này cũng được vài năm rồi, vào thôn này rồi thì không thể ra ngoài được nữa đâu, cô nên biết điều đi, ngoan ngoãn đi ra bái đường cho ta, bằng không ta sẽ không khách khí như Tiêu lão thái thái đâu! Cô âm mưu cái gì ta đều biết rõ rành rành đấy.”

“Bà biết trong lòng ta nghĩ gì sao?” Nhạn Hồi lại liếc xéo bà ta, “Biết rồi sao còn chưa mang vải đến trùm đầu cho ta hả?”

Chu thẩm sững người, vẻ âm tàn trên mặt còn chưa kịp thu về thì đã ngạc nhiên ra mặt, nhìn có vẻ hơi buồn cười: “Vải gì cơ?”

“Vải đỏ cho tân nương! Vải trùm đầu! Bị lôi ra ngoài thế này, bổn cô nương ngại mất mặt!”

Chu thẩm quả nhiên không ngờ trong tình huống này mà Nhạn Hồi vẫn còn tâm trí để ý đến chuyện như thế. Bà ta sửng sốt mất một lúc rồi không kiên nhẫn kéo một cái, chỉ thế mà đã đủ để Nhạn Hồi lảo đảo: “Chẳng sao hết, hôm nay là để giới thiệu cô cho mọi người trong thôn giúp A Phúc trông chừng cô, xem cô còn chạy tới đâu. Đi!”

CMN! Đúng là một núi cường đạo!

Nhạn Hồi chỉ cảm thấy tức giận vô cùng, trong lúc không nhịn nổi, nàng nhấc chân đạp vào mông Chu thẩm một cái, khiến bà ta ngã dúi dụi ra khỏi kho củi như chó.

“Á ối! Á ối! Ngã chết ta rồi!” Chu thẩm lăn ra đất kêu to.

Đám người trong tiểu viện lúc này đều qua bên này. Nhạn Hồi lại tự văng ra khỏi cửa phòng, tóc tai loạn xạ, cả người chật vật nhưng vẫn đứng thẳng tắp như cũ, ánh mắt nàng đảo qua từng người, mọi người hiển nhiên bị sự xuất hiện đột ngột của nàng khiến cho ngây người. Ngay cả hai gã cao lớn thô kệch đi theo Chu thẩm lúc này cũng không phản ứng lại kịp.

Ánh mắt Nhạn Hồi quét lên người tên ngốc A Phúc, hắn đứng sau mọi người, trên người vẫn bận áo vải thô, nhưng thấy Nhạn Hồi nhìn mình, hắn cũng nhìn chằm chằm lại Nhạn Hồi, đôi mắt hơi híp lại mang vẻ suy tính, nào có nửa phần ngốc nghếch nào đâu.

Nhạn Hồi hừ lạnh: “Bổn cô nương tự đi, ai khiến bà kéo ta?”

Nếu như Xà yêu thật sự nhập vào người A Phúc, vậy thì bây giờ có đuổi nàng cũng không thể đi nữa.

Hắn đây chính là tám mươi tám lượng vàng làm giàu cho nàng đấy!

Nhạn Hồi bất ti bất kháng(1) nhìn đám hương dân đang giật mình ngơ ngác, sau đó nàng đi thẳng tới trước mặt A Phúc.

Ánh mắt mọi người theo sát Nhạn Hồi nhìn A Phúc, lúc này A Phúc đang mở to mắt, vẻ suy tính trong đáy mắt đã biến mất không dấu vết.

Đúng là giỏi diễn mà.

Nhạn Hồi hất tay lên để A Phúc nắm lấy sợi dây: “Này, nắm lấy.” Nàng ra lệnh, A Phúc nhìn dây thừng rồi đưa tay ra nắm lấy. Nhạn Hồi lại nói tiếp, “Đi bái đường.”

Cho dù là ai cũng không ngờ được, cô nương được vớt lên từ dưới sông này lại gả cho một kẻ đần theo cách này.

Như thể… nàng ta mới là người mua vậy. Hùng hùng hổ hổ, dáng vẻ như người có tiền…

Ồn ào mất một lát, Tiêu lão thái thái ăn cơm xong thì liền đi vái tổ tiên.

Nhạn Hồi vào phòng tân hôn, thật ra là phòng của A Phúc, chỉ sạch sẽ hơn kho củi một chút, lại có đặt thêm một cái giường. Nhạn Hồi liền ngồi lên giường, bên tai nghe được Tiêu lão thái thái dặn dò A Phúc ở ngoài cửa.

“Tiểu cô nương này tính tình nóng nảy, con cứ nhẹ nhàng với cô ấy trước, trấn an cô ấy rồi sau đó lại sờ cô ấy, cởi quần áo cô ấy ra, động tác phải nhẹ một chút, đừng làm cô bé bị thương. Nhưng nếu cô bé phản kháng ác liệt, con cũng đừng để cô bé làm con bị thương. Nếu thật không còn cách nào nữa thì con cứ gọi bà nội, bà nội sẽ đi nói với cô ấy giúp con. Đợi qua đêm nay là được rồi.”

Nhạn Hồi nghe thấy thế thì vừa buồn cười vừa tức giận. Một bên cảm thấy bà lão này vì dạy dỗ đứa cháu đần này đúng là đã nghĩ nát óc rồi, một bên lại thấy bà lão này vì để cháu trai có người nối dõi tông đường mà ích kỉ vô cùng, khiến cho người vô tội như nàng phải chịu vạ.

Chỉ tiếc bà lão có tính đi tính lại thế nào cũng không tính nổi đến chuyện, người này đã sớm không còn là đứa cháu trai quý giá của bà ấy nữa rồi.

“Két” một tiếng, cửa gỗ bị đẩy ra, A Phúc đi vào phòng một mình.

Bà lão vẫn còn đứng bên ngoài, duỗi đầu dán tai lên cửa.

Nhạn Hồi liếc qua ra vẻ mình đã không nghe thấy gì cả. Đợi đến đến lúc A Phúc đi tới, Nhạn Hồi trở tay kéo A Phúc một cái đã kéo hắn ngã lên giường, màn giường rơi xuống ngăn cách với không gian bên ngoài.

Nhạn Hồi vẫn bị dây thừng trói hai tay như trước, tuy hành động có bất tiện nhưng động tác véo người vẫn không thành vấn đề.

Nàng đè lên bụng thiếu niên, chặn huyệt đạo trên lưng hắn khiến hắn không động đậy được, sau đó nhéo cổ hắn: “Xem ta có bắt được con yêu quái nhà ngươi không.”

“Ồ.” Thiếu niên cười lạnh một tiếng, mặt mang theo vẻ xem thường, “Ngồi trên người đàn ông mà bắt yêu, đám tu đạo tu tiên ngày nay đều là người đức hạnh như vậy sao?”

“Tiểu yêu tinh.” Nhạn Hồi hơi cúi thấp người, giọng nói cũng ép xuống thấp vô cùng như thể đang nói lời tâm tình triền miên, “Đừng có nói chuyện tu đạo tu tiên gì đó với ta, cái gì cản trở ta thì ta mặc hết.” Nàng cong ngón tay lên, học kiểu A Phúc sờ mặt nàng ngày đó, sờ tay lên mặt hắn, sau đó hai ngón tay kẹp lấy một miếng thịt trên mặt hắn, nhéo mạnh ra khiến mặt hắn đổi cả hình.

Nhạn Hồi vui vẻ: “Không phải ngươi biết diễn lắm sao, dùng vẻ mặt này diễn tiếp cho ta xem chút nào, A Phúc.” Trong màn giường, tư thế của bọn họ quả thực là không thể mập mờ hơn được nữa, Nhạn Hồi ức hiếp người ta đến vui vẻ vô cùng, không hề hay biết…

A Phúc nhăn mày, nghiêng đầu muốn gạt tay Nhạn Hồi ra nhưng không thành.

“Bỏ ra, xuống dưới.” Hắn lạnh lùng nói. Trong giọng nói đầy vẻ không kiên nhẫn.

Nhạn Hồi quả thực vô cùng thích thú, vẻ chật vật của nàng từ hôm qua tới giờ còn không phải là do hắn sao, hắn đã đứng bên cạnh xem trò hay rồi lại còn cười nhạo nàng: “Sao nào? Không muốn bị ta ức hiếp hả? Hôm qua lúc ngươi sờ ta cũng đâu có hỏi ta có đồng ý hay không đâu, hôm qua ngươi lau máu với nước miếng lên người ta sao không hỏi ta có đồng ý hay không đã đi?”

“Ngươi có thả hay không?” Ánh mắt A Phúc dần dần lạnh lẽo.

Nhạn Hồi đắc chí: “Ngươi muốn ta thả, ta cứ…”

Lời còn chưa nói hết, Nhạn Hồi đã cảm thấy cả người như bị văng lên, sau đó trời đất quay cuồng, đầu nàng đau nhói, vị trí của nàng và A Phúc đổi cho nhau, nàng lại bị ghim lên giường.

Nhạn Hồi chỉ thấy không tưởng tượng nổi, rõ ràng là nàng đè lên huyệt trên người hắn rồi mà, công phu ngoại gia của tên này lại cao hơn nàng sao?

Nhạn Hồi ngẩn người, A Phúc ấn vai nàng, sắc mặt có phần khinh miệt.

Nhạn Hồi bị sắc mặt này của hắn kích thích. Phải biết lúc nàng ở núi Thần Tinh, nếu thật sự động thủ thì đừng nói đến đám đệ tử cùng thế hệ, chỉ sợ mấy sư thúc cũng chưa đánh thắng nổi nàng, vậy mà hôm nay nàng lại thua tên này, còn thua công phu mà nàng vốn vẫn lấy làm kiêu ngạo, Nhạn Hồi quả thực thất mất mặt vô cùng.

Nàng cắn răng, cong đầu gối thúc lên chỗ hiểm dưới bụng A Phúc, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, Nhạn Hồi thừa cơ xoay người đè hắn xuống lần nữa: “Có phục không hả!”

A Phúc nhíu mày: “Ta không thèm so với ngươi.”

“Phản kháng ta chính là có ý đồ tỉ thí với ta.”

“…”

Đánh xong một trận, tức giận trong lòng Nhạn Hồi giảm đi không ít, nàng nhìn chằm chằm A Phúc từ trên xuống dưới, “Bây giờ mới trung thực.”

Nhìn thấy Nhạn Hồi hiếu thắng như vậy, A Phúc dứt khoát yên lặng, chỉ nhìn Nhạn Hồi chằm chằm chứ không nói gì thêm nữa.

“Ngươi sớm thành thật một chút thì có phải tốt rồi không?”

Ngoan ngoãn cho nàng số tiền gấp ba tiền thưởng, không phải là nàng chẳng buồn quấn lấy hắn làm gì nữa rồi không!

Nhưng chuyện đã tới thế này, lời này Nhạn Hồi cũng không nói nổi nữa, nàng âm thầm quyết tâm, hít sâu một hơi rồi nói: “Kể ra thì tuy ngươi cắn ta một miếng, kết thù sống chết với ta, nhưng ta vẫn phải nói câu hôm nọ, ta với ngươi không có thâm thù đại oán gì, không muốn mạng ngươi làm gì, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn giao bảo vật gia truyền ngươi trộm ra, ta cũng sẽ không khó dễ ngươi nữa.”

“Ồ.” Ánh mắt A Phúc hơi thay đổi, hắn lập tức nói, “Vậy ngày mai ta dẫn ngươi đi tìm bảo vật di truyền kia là được rồi.”

Nhạn Hồi sững sờ.

Không ngờ hắn lại đồng ý dễ dàng như vậy.

Nhớ ngày đó, hắn vì bảo vật gia truyền kia mà tình nguyện giao tiền thưởng gấp ba hối lộ nàng, thậm chí còn không tiếc liều mạng xẻ đôi cái đuôi cũng phải cắn nàng một miếng! Vậy mà hôm nay… mới uy hiếp một chút đã đồng ý rồi sao?

Có vấn đề.

Sắc mặt Nhạn Hồi lạnh lẽo, tay bóp cổ A Phúc lần nữa, mãi cho đến khi sắc mặt hắn có phần khó coi, nàng mới nói: “Linh hỏa của bổn cô nương không dễ chịu đâu, ngươi còn muốn thử lần nữa hả?”

Hẳn là Xà yêu kia không biết pháp lực của nàng đã biến mất, nàng nói bừa một chút chắc cũng lừa được mắt đôi chỗ.

A Phúc nhìn nàng chằm chằm, sắc mặt quả nhiên hơi biến hóa, hắn yên lặng chớp mắt một cái: “Tất nhiên là ta có điều kiện, bảo vật kia có thể giúp ta tu hành, ngươi mang đi rồi thì không được quấy rầy ta nữa, để ta dùng tinh khí của đám người trong thôn này tu hành.”

Nghe điều kiện như vậy, trong lòng Nhạn Hồi thoáng yên tâm.

Nhưng nàng lập tức chau mày, cuộc sống tu đạo bao nhiêu năm khiến nàng phản cảm với cách yêu quái hấp thu tinh khí con người để tu luyện này nhất, nàng suy nghĩ một chốc rồi nói: “Đám thôn dân này đều quen việc buôn người, hành vi độc ác, lại không có ai trừng trị, ngươi ở đây làm gì bọn họ cũng được, chỉ cần không gây ra tai nạn chết người, ta ắt sẽ làm như không biết.”

“Hấp thu tinh khí mà thôi, không lấy mạng họ được.”

Nhạn Hồi tăng lực trên tay một chút rồi mới chậm rãi buông tay ra: “Tiểu xà tinh, tính tình bổn cô nương không được tốt, nếu ngươi dàm bày trò gì với ta thì ắt sẽ không có quả ngon mà ăn đâu.”

A Phúc vuốt ve cần cổ bị bóp đến đỏ ửng của mình, lườm Nhạn Hồi một cái: “Ngươi không ngại ta tu hành thì ta việc gì phải bày trò gì với ngươi?”

Nhạn Hồi đánh giá hắn vài lần, sau đó đưa tay tới trước mặt hắn: “Cởi trói cho ta.”

A Phúc nghe vậy thì đuôi lông mày khẽ động: “Thuật linh hỏa của ngươi không đốt được dây thừng này sao?”

Cơ mặt Nhạn Hồi căng lên, cố gắng bình tĩnh: “Đây là do ngươi mà bị trói thì đương nhiên phải ngươi cởi trói rồi. Ta không bắt ngươi quỳ xuống cởi trói cho ta là đã tốt với ngươi lắm rồi.”

A Phúc lườm Nhạn Hồi một cái, hiển nhiên là chẳng buồn so đo với nàng, hắn khoát tay cởi trói cho nàng rồi cau mày nói: “Xuống dưới.”

Nhạn Hồi cúi đầu nhìn tư thế của mình, hừ lạnh một tiếng: “Hóa ra là thẹn thùng sao, ta còn chưa so đo, một con yêu quái như ngươi so đo cái gì.” Nhạn hồi nói xong thì leo xuống khỏi người hắn.

A Phúc cũng không tiếp lời nàng: “Ngủ.” Hắn nói xong liền tự động xuống giường, tới một góc phòng dựa vào tường mà ngủ.

Nhạn Hồi nhíu mày, có phải ảo giác của nàng không nhỉ, sao nàng lại cảm thấy con xà yêu này hình như không thích quá thân cận với nàng cho lắm. Nhưng vì sao hôm qua hắn lại sờ mặt nàng, chẳng lẽ là vì hôm qua nàng xinh đẹp quá nên hôm nay bị biến dạng sao?

————————–

(1) Bất ti bất kháng: Không kiêu ngạo, không siểm nịnh


/112