Hoa Đô Thú Y

Chương 9: Lực chiến đấu phát ra bên ngoài

/149


Ngay khi Sa Tử ra khỏi Phòng khám thú cưng, Chu Hiểu Xuyên dưới tình huống không ai chú ý lại lui về bên người Lý Vũ Hàm và Hoàng Hiểu Uyển. Cũng lúc này, Lâu Sinh một chân dẫm nát mảnh vỡ thủy tinh, vẻ mặt hung hăng càn quấy, nhe răng cười, uy hiếp nói:

- Các em cũng đều thấy rồi, đám bạn anh kiên nhẫn có hạn thôi. Nếu các em còn tiếp tục ở trong này nói này nói nọ kéo dài thời gian, anh cũng không dám cam đoan, bọn họ sẽ đập tiếp chỗ nào đâu. Có thể là quầy kính, cũng có khi lại là tủ thuốc, hoặc có lẽ là trên khuôn mặt xinh đẹp dễ thương kia chăng… Kỳ thực thì anh chỉ muốn khoản tiền bồi thường này, cũng không phải là cái gì lớn. Vậy nên nếu bởi vì chút tiền này mà cửa hàng bị đập phá hoặc mặt mấy em đây bị thương, thật không đáng giá a. Hai người đẹp, cái nào nặng cái nào nhẹ, anh nghĩ các em cũng hiểu rõ ràng chứ?

Mặc dù không cam lòng, nhưng trong tình huống này, Lý Vũ Hàm cũng chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp:

- Năm nghìn phải không? Tao cho tụi mày, hy vọng tụi mày có thể giữ lời hứa, cầm tiền rồi cút đi.

Nhưng Lâu Sinh lại chìa ngón trỏ lên lắc lắc, nói:

- No! No! No! Năm nghìn?? Đó là giá cũ rồi. Giá mới bây giờ là tám nghìn!

Lý Vũ Hàm không khỏi sửng sốt:

- Cái gì??? Tám nghìn?

- Đương nhiên rồi.

Lâu Sinh gật gật đầu, một ngón tay chỉ về phía tên vừa đập bàn trà thủy tinh, nói:

- Thấy không? Bạn anh bị thương này, em cần phải bồi thường cho hắn ít tiền thuốc men và cả tiền tịnh dưỡng nữa đúng không?

Theo hướng Lâu Sinh chỉ, trên đầu mu bàn tay của tên kia, có một vết thương nhỏ bằng cái móng ta do bị thủy tinh bắn vào.

- Một vết thương nhỏ như vậy, cũng đòi phí thuốc men, phí tĩnh dưỡng?? Hơn nữa lại há mồm là đòi ba nghìn?

Hoàng Hiểu Uyển kinh ngạc há hốc miệng, chỉ vào vết thương của gã đó giận dữ nói:

- Hơn nữa vết thương này là do hắn tự làm, dựa cái gì mà đổ lên đầu chúng tôi?

Lâu Sinh cười lạnh:

- Người đẹp, nếu em còn tiếp tục nói với cái giọng đó, không chịu hợp tác, thì khoản tiền bồi thường sẽ không dừng ở đây, mà có khi còn tăng đấy!

- Anh…

Hoàng Hiểu Uyển bị chọc suýt hộc máu. Lời nói chưa thoát ra, đã bị Lý Vũ Hàm xua tay ngăn lại:

- Được rồi, Hiểu Uyển, đừng tranh cãi với lũ người này.

Nàng hướng Lâu Sinh gật gật đầu nói:

- Tám nghìn thì tám nghìn, đành cho là tiền đi thay người vậy. Hy vọng tụi mày có được tiền rồi, từ nay về sau đừng bao giờ tới làm phiền tụi tao nữa!

Lý Vũ Hàm quay người lại nhặt chiếc túi xách trên mặt đất lên, bắt đầu đếm tiền để đưa cho Lâu Sinh. Nhưng ngay lúc ấy, một bàn tay to mạnh mẽ ấm áp đột nhiên vươn tới, đặt lên tay nàng, ngăn nàng lại. Lý Vũ Hàng ngước đầu nhìn, thấy chủ nhân của cánh tay kia chính là Chu Hiểu Xuyên.

- Sư tỷ, lũ chó này rõ ràng là đến uy hiếp chị để vơ vét tài sản, chị không cần để ý tới chúng, để em đuổi chúng đi là được.

Lý Vũ Hàm nhíu mày lại, lo lắng nói:

- Bọn nó đến đây hiển nhiên là có chuẩn bị, nếu không làm theo yêu cầu của tụi nó, chỉ sợ là việc này không kết thúc được…

- Yên tâm đi, hết thảy để cho em.

Chu Hiểu Xuyên mỉm cười, trong nụ cười lại lộ vẻ tự tin.

- Ừ.

Nhìn Chu Hiểu Xuyên cười rạng rỡ như vầng thái dương, hai má Lý Vũ Hàm không khỏi đỏ lên, gật gật đầu, vô tình tin vào hắn. Mắt thấy tám nghìn đồng sắp sửa đến tay, bỗng nhiên lại xuất hiện ra một tên Trình Giảo Kim, phá rối chuyện tốt, sắc mặt Lâu Sinh nháy mắt trở nên nhăn nhó đến cực điểm.

- Thế nào, thằng nhóc, muốn ra mặt à? Muốn diễn anh hùng cứu mỹ nhân sao? Chưa thấy tụi anh ra tay thì mày còn tưởng tụi anh là mèo hello kitty phải không?

Chủ Hiểu Xuyên căn bản là không để ý đến bọn hắn nói gì, ngẩng đầu nhìn đám động vật ở bên ngoài, cứ thế nói:

- Đừng nói là tao không cho tụi mày một cơ hội, nếu tụi mày không muốn phải đăng ký thường trú ở bệnh viện thì hiện tại biến ngay còn kịp!

- Ha… thằng nhóc này giỏi, ngông cuồng đấy, vậy mày tính làm thế nào để đăng ký bọn anh vào viện ở đây?

Lâu Sinh không hề giận, ngược lại cười tươi như hoa, bỗng xòe năm ngón tay bóp lấy cổ Chu Hiểu Xuyên nhanh như chớp:

- Bản thân tao muốn nhìn xem thằng chân tong tay teo như mày thì lấy gì mà đóng vai anh hùng, lấy gì mà dám đấu với tụi tao!

Chiêu ấy, Lâu Sinh đánh ra vô cùng đột ngột, tốc độ cũng cực kỳ nhanh, trong nháy mắt đã đến trước mặt Chu Hiểu Xuyên. Lý Vũ Hàm cùng Hoàng Hiểu Uyên bị chiêu này làm cho hoảng sợ, hoa dung thất sắc, cả hai đều không hy vọng Chi Hiểu Xuyên sẽ bị thương. Thân là nhân vật chính, Chu Hiểu Xuyên lúc này biểu hiện vô cùng bình tĩnh. Lúc mà Lâu Sinh sắp bóp được cổ Chu Hiểu Xuyên, một bóng đen như tia chớp, đột nhiên từ bên ngoài Phòng khám thú cưng lao vào, hung hăng cắn vào cánh tay đang vươn tới của Lâu Sinh.

“AAAA!”

Tiếng kêu thê thảm vang lên, độc tác chộp cổ Chủ Hiểu Xuyên nhất thời dừng lại. Chu Hiểu Xuyên nắm chắc cơ hội này, mạnh mẽ từng bước bước về phía trước, đưa thân mình vọt đến gần Lâu Sinh, hung ác lên gối thẳng vào bụng hắn.(Biên: lên gối vào bụng còn hiền chán, ác nỗi gì , ít nhát cũng phải vào… chứ ) Chu Hiểu Xuyên mặc dù không có học qua võ thuật, cũng chưa từng luyện qua quyền anh, taekwondo, quyền thái hay bất kỳ thứ gì khác, nhưng dù sao hắn cũng là một đứa nhỏ lớn lên trong núi, thân thể thoạt nhìn thì gầy yếu, nhưng lại rắn chắc cực kỳ. Tất cả là nhờ phụ giúp gia đình làm nông từ bé mà thành. Huống hồ, trong người hắn còn có năng lượng thần bí nữa. Chu Hiểu Xuyên rõ ràng cảm giác thấy ngay khi hắn bắt đầu tấn công, năng lượng sức mạnh thần bí kia cũng theo đó mà vận chuyển. Tuy rằng, trước mắt năng lượng này vẫn còn khá mong manh, dù không thể phát huy tác dụng một cách rõ rệch, nhưng vẫn đủ giúp cho động tác công kích của Chu Hiểu Xuyên rất trơ chu!

Lâu Sinh trúng một kích ở bụng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, hít thở khó khắn, cả người lập tức văng ra phía sau. “Ầm” một cái, cả người hắn cứ thể đổ ập xuống đống thủy tinh vỡ. Sau đó mới là tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên từ miệng Lâu Sinh. Nhưng ngươi quanh đó không biết chuyện nghe xong chắc còn tưởng rằng bên này mới mở một lò mổ, đang thọt tiết heo. Biến cố thình lình nay, làm cho tất cả mọi người bất ngờ. Chu Hiểu Xuyên ngây người, bởi vì hiệu quả mà năng lượng sức mạnh thần bí kia giống như dầu nhờn petrolimex giúp động tác hắn trơn tru hơn. Những người còn lại cũng ngây người bởi vì không ai có thể ngờ rằng Chu Hiểu Xuyên tay tong chân teo thế kia lại có thể nhanh chóng đánh bại Lâu Sinh có thân hình cường tráng hơn nhiều. Ngây người chừng hai ba giây, mọi người mới bắt đầu hồi phục lại tinh thần.


/149