Hoa Thiên Cốt

Chương 3: Côn Luân Dao Trì

/21


Hoa Thiên Cốt vẫn đi thẳng về hướng Tây, tốc độ nhanh gấp đôi bình thường. Dọc đường vì có Đường Bảo bầu bạn nên vui vẻ hơn rất nhiều, khi buồn có người nói chuyện cùng nàng, khi nghỉ có người cùng nàng chơi. Khách bộ hành qua lại luôn cho rằng nàng có bệnh, toàn tự lẩm bẩm một mình, thật ra nàng đang nói chuyện với Đường Bảo trong lỗ tai.

“Đường Bảo! Không được gọi mẹ nữa! Người khác sẽ hiểu lầm mất! Gọi Thiên Cốt đi!”

“Nhưng mẹ là mẹ của con mà?” Đường Bảo ỉu xìu chui vào trong lỗ tai của Hoa Thiên Cốt, ngực còn ôm một mẩu bánh mì làm gối.

“Chậc, nhưng không nên gọi thế khi có mặt người ngoài.”

“Vậy con gọi mẹ là Cốt Đầu nhé, con thích xương.”

“Ngươi là sâu chứ có phải chó đâu mà thích xương?”

“Con không phải sâu, chờ khi linh lực tăng cao, con sẽ biến thân.”

“Biến thân? Biến thành gì? Bướm sao? Thế còn không phải sâu?”

“Ờm… con cũng không biết. Nhưng khi đó con sẽ bay được! Không cần ngày nào cũng phải bò tới bò lui nữa.”

“Đúng vậy, quá chậm, nếu giống ngươi, kiếp sau ta cũng chẳng tới Côn Luân được.”

“Yên tâm, chúng ta sắp tới rồi. Ngày mai hẳn có thể đến chân núi Côn Luân, ba ngày nữa mới có Quần Tiên yến. Con biết đường, nhất định sẽ đến kịp.”

“Sao ngươi biết?”

“Con là yêu tinh của Dị Hủ các, chuyên phụ trách tìm hiểu và truyền tin tức, sao có thể không biết được!”

“Thật lợi hại.”

“Ha ha, đương nhiên.”

“Đúng rồi, nếu ta bái Bạch Tử Họa lão tiền bối làm thầy, nhỡ ông ấy muốn bắt ngươi thì phải làm thế nào? Ta có nên giấu ngươi đi không?”

“Không cần, con đâu phải là yêu tinh tà thuật, hơn nữa lại không có pháp lực. Tiểu yêu tinh tốt bụng như con sẽ khiến người ta thương yêu lắm, không tiên nhân nào nỡ bắt đâu. Cây cối, sông núi cũng có tinh linh bảo hộ của mình mà!”

“Thế thì tốt rồi, trước kia ta cứ nghĩ yêu ma quỷ quái đều là kẻ xấu.”

“Chỉ là hình thái tồn tại khác nhau thôi, sao có thể phân rõ thiện ác. Mẹ Cốt Đầu, con đói bụng!”

“Sao cả ngày cứ ăn rồi ngủ thế, rốt cuộc ngươi là sâu hay heo đấy?”

“Con mới sinh ra, cơ thể rất yếu ớt.”

Hoa Thiên Cốt tiện tay ngắt lấy một chiếc lá nhét vào bên tai trái: “Ôm lấy này!”

“Hê hê, vừa hay có thể làm giường ngủ cho con.”

Ngày hôm sau hai người tới chân núi.

“Đường Bảo, liệu lần này ta có bị cản lại giống ở Mao Sơn không?”

“Không phải mẹ có Thiên Thủy Tích đấy sao? Mẹ muốn tiến vào kết giới hay trận pháp nào cũng được.”

“Thật à? Nhưng lần trước ta và Lãng ca ca làm cách nào cũng không thể thoát khỏi trận đồ của con yêu quái kia!”

“Con cũng không biết, có thể vì kết giới chỉ dùng bùa chú cố định, còn trận pháp lại biến hóa không ngừng, cách vào khác cách ra, hiện tại Thiên Thủy Tích vẫn chưa đủ mạnh để phá bỏ tất cả. Hơn nữa trận pháp của Vương Bát Tinh là lợi hại nhất trong đám yêu quái.”

“À, thật phức tạp.”

Nàng từ từ đi lên núi, cảnh sắc nơi này khác hẳn với Mao Sơn. Núi non hùng vĩ uốn lượn mênh mông, có rất nhiều hồ, mỗi khoảnh hồ đều giống như một viên trân châu rơi xuống vậy. Nước hồ xanh biếc như nhuộm, trong vắt. Hình ảnh núi non trùng điệp đảo ngược dưới mặt hồ, giống như một bức tranh đang lăn tăn gợn sóng. Chim trời tụ họp, hoặc liệng trên mặt hồ hoặc đùa giỡn trong sóng nước. Xung quanh còn có mây trắng mờ mờ, huyền ảo như mơ, thật đúng là tiên cảnh. Gió nhẹ đìu hiu, không khí mát lành, trời trong mây rạng, hồng quang dịu dàng ấm áp, một cảnh sắc tràn ngập những điều tốt lành.

Mà đỉnh Ngọc Hư, Ngọc Châu kia cao sừng sững, tuyết phủ trắng xóa. Nơi núi cao mây trôi lượn lờ đó là thánh địa của bao nhiêu người hành hương tu luyện.

Đường Bảo thấy Hoa Thiên Cốt nhìn chăm chú không rời mắt, quên hẳn mình đang ở chỗ nào, bèn giục nàng đi mau.

“Rất nhiều con sông ở nơi này bắt nguồn từ núi Côn Luân, sông cổ không chảy về hướng Nam, xích thủy chảy về Đông lại nhập nguồn cũ, dương thủy theo hướng Tây Nam rồi vào đầm lầy; hắc thủy theo hướng Tây Bắc chảy ra biển lớn. Truyền thuyết kể suối Côn Luân tháng Sáu có tuyết rơi, cũng là nơi Tây Vương Mẫu lấy nước để ủ rượu ngon. Chỗ chúng ta cần tới là Dao Trì, tuy đã không còn Tây Vương Mẫu nhưng vẫn còn hội bàn đào. Quần Tiên yến mỗi năm một lần, theo dân gian thì cử hành ở trong này. Lúc đó chúng tiên đều tới, Ngọc Đế và Vương Mẫu nương nương nhất định cũng đến, lần này hẳn sẽ bàn luận chuyện Yêu Thần xuất thế là chính. Chúng ta không có tiên thiếp, đi vào bằng cửa chính nhất định sẽ bị thiên binh thiên tướng chặn lại, Tứ đại thiên vương đều là những kẻ ngu ngốc, không hiểu lí lẽ, cho nên cách tốt nhất là trà trộn vào.”

“Hả? Trà trộn? Trà trộn bằng cách nào? Ngươi thì tốt rồi, bé xíu đâu ai chú ý, nhưng ta lớn thế này chắc chắn không thể vào được! Sao Thanh Hư đạo trưởng không đưa tiên thiếp cho ta?”

“Mẹ không có tiên tịch, nếu đưa thì mẹ cũng đâu vào được. Gần đây yêu ma hoành hành, trong tiên giới nơi nơi đều bảo vệ cực kì nghiêm ngặt, huống chi là sự kiện Quần Tiên yến hệ trọng để thương thảo đối sách của chúng tiên này. Nhưng chỉ cần đổi hình thái, trên người chúng ta không có tà khí, trà trộn vào chắc cũng dễ thôi. Núi Côn Luân này đâu đâu cũng có yêu thú quý hiếm, không bằng mẹ hóa sâu giống con rồi vào đi.”

“Biến thành sâu? Làm như thế nào? Ta có phải Tôn Ngộ Không đâu!”

“Con sẽ vào Bàn Đào viên trước, ở đó chắc hẳn có nhiều kì trân dị quả, con trộm ra một ít, mẹ ăn vào là biến thân được ngay.”

“Chờ ngươi đi ra thì Quần Tiên yến xong từ lâu rồi.”

“Chết mất, tuy thân sâu nhưng con cũng là linh trùng, trong cấp bậc của yêu quái cũng cao chứ bộ! Mẹ đừng xem thường con nữa có được không? Con không phải chỉ biết bò! Dùng nội lực tuy sẽ tổn hao nguyên khí, nhưng cũng chẳng đáng ngại. Được rồi, bây giờ chúng ta ở đây, thác nước có thể che mùi và tiếng, sẽ không dễ dàng bị phát hiện đâu. Dù sao bây giờ mẹ vẫn là người, một con người chạy tới tiên giới cực kì nguy hiểm. Con đi trộm quả, mẹ chờ ở đây nhé.”

Đường Bảo ôm một cái lá cây, miệng lẩm nhẩm gì đó, sau đó lá cây như một chiếc thuyền bay lên bầu trời.

Hoa Thiên Cốt ngồi chờ mà lòng nóng như lửa đốt, vừa sợ sâu nhỏ bị tiên nhân phát hiện, vừa sợ nó bị yêu thú ăn thịt.

Một nén nhang sau, Đường Bảo trở lại.

“Sao rồi? Sao rồi?” Nàng mở bàn tay làm bến đỗ cho chiếc thuyền lá của Đường Bảo.

“Hê hê, đương nhiên là không sao rồi. Chẳng những con hái được hoa Lục Tu, còn tiện thể trộm được quả Khai Minh, Phẩm Thảo và Sa Đường. Đáng tiếc Bàn Đào viên quá lớn, con mang nhiều, bay giữa không trung sợ người ta phát hiện.”

“Những thứ này là gì?” Hoa Thiên Cốt nhìn Đường Bảo đang cực kì đắc ý.

“Ăn hoa Lục Tu có thể biến thành bất cứ dáng vẻ nào mà mình muốn, thời gian duy trì phụ thuộc vào pháp lực của bản thân và mức độ khó của vật thể. Tuy mẹ không có pháp lực, nhưng làm một con sâu thì cũng có thể duy trì khá lâu. Nếu ăn quả Khai Minh, trong một thời gian nhất định có thể nhận biết đâu là lời nói dối. Phẩm Thảo ăn vào có thể giải trừ mỏi mệt. Sa Đường phòng được tai nạn liên quan đến nước, ăn vào có thể hô hấp dưới nước bình thường như trên cạn, lặn lâu cũng không chết. Tuy rằng tạm thời chưa cần dùng đến, nhưng tương lai không chừng lại có ích.”

“Ừm!” Hoa Thiên Cốt gật đầu, “Chắc ngươi mệt lắm, Đường Bảo!”

Đường Bảo uể oải nép vào lòng bàn tay nàng, lăn qua lộn lại.

“Đương nhiên rồi! Mệt chết đi mất! Sâu quen bò rồi, làm gì biết bay!”

“Chậc, Đông Phương Úc Khanh nói máu của ta có thể làm tăng linh lực cho ngươi, muốn uống thử xem thế nào không?”

Mắt Đường Bảo tức thì biến thành hình trái tim.

“Muốn!” Nói xong nó ôm lấy ngón tay cái của Hoa Thiên Cốt, cắn một lỗ nhỏ rồi mút giống như bú sữa.

“Mẹ Cốt Đầu, mẹ có đau không?”

“Không đau, hơi nhói thôi. Ngươi uống đi, uống no còn có sức đưa ta bay vào Dao Trì nữa!”

Đợi Đường Bảo ăn uống no đủ xong, bụng phình ra, Hoa Thiên Cốt không nhịn được chọc chọc cái bụng núc ních của nó, muốn bóp quá.

“Chúng ta vào trước đi, không lâu nữa yến hội sẽ bắt đầu, phải thừa dịp ít người để trà trộn. Mẹ ăn Phẩm Thảo và hoa Lục Tu đi!”

Hoa Thiên Cốt có chút luyến tiếc, cẩn thận cất quả Khai Minh và Sa Đường vào trong ngực, rồi cầm hoa Lục Tu và Phẩm Thảo đưa lên miệng, đây chính là tiên quả đấy!

Hoa Lục Tu thế mà chẳng thơm gì cả, Phẩm Thảo ăn lại giống hành tây. Nhưng quả thực nàng thấy thể lực sung mãn, không mệt mỏi chút nào!

“Nguy rồi!”

“Nguy cái gì?”

“Ta sắp biến thành sâu, mấy thứ này phải làm sao bây giờ? Còn quần áo nữa! Lúc biến trở lại liệu có trần như nhộng không?”

“Mấy thứ này để trong khư đỉnh của con là được. Quần áo bên ngoài cũng sẽ biến hóa theo nên mẹ đừng lo.”

“Khư đỉnh là cái gì?”

“Bình thường người tu đạo đều có một cái khư đỉnh, có thể biến hóa thành lớn hay nhỏ. Nó tồn tại trong suy nghĩ và tinh thần người sử dụng, dùng để cất bảo bối, người bình thường không thể trộm được. Mẹ xem đến cả tim phổi của Thanh Hư đạo trưởng đều bị moi ra đấy, chắc ông ta để xích Thuyên Thiên ở trong khư đỉnh, chết cũng không chịu giao ra. Yêu ma tà thuật cao cường có thể thông qua luyện hóa tâm phế lấy đồ trong khư đỉnh của người khác.”

“A, nói vậy Đường Bảo cũng có thể giấu ta trong khư đỉnh nhỉ?”

“Mẹ tưởng pháp lực của con cao lắm à?! Có thể giấu mấy thứ này đã rất khó rồi! Hơn nữa theo lời kể thì khư đỉnh thông với quy khư, nếu những sinh vật như con người vào có thể sẽ bị nhốt bên trong không thoát ra được. Cụ thể thế nào con cũng không rõ, con đã thử bao giờ đâu!”

“A! Cơ thể ta hình như đang thu nhỏ lại!”

Đến khi Hoa Thiên Cốt phục hồi lại tinh thần thì nàng đã biến thành một con sâu giống hệt Đường Bảo.

“Ôi! Chúng ta giống hệt nhau này!”

“Bởi vì lúc biến thành sâu mẹ tưởng tượng đến con đấy mà. Được rồi, mau lên đây, chúng ta xuất phát thôi.” Đường Bảo vươn cái chân nho nhỏ kéo Hoa Thiên Cốt lên lá cây, hành trang đều đặt bên trong khư đỉnh.

“Đi thôi.”

Chiếc lá bay lên, Hoa Thiên Cốt reo hò tung tăng. Thân mình con sâu béo múp míp cứ đưa qua đưa lại, đây là lần đầu tiên nàng được bay! Dù trong lốt một con sâu cũng thật thích!

Nàng nhìn xuống dòng thác bên cạnh, những giọt nước bắn lên đọng trên lá, thiếu chút nữa làm nghiêng chiếc thuyền lá nhỏ, xa xa ngoài kia, bầu trời xanh có cầu vồng bảy sắc vắt qua.

Chỉ chốc lát sau, lá cây bắt đầy lướt qua nhưng đám mây. Hoa Thiên Cốt vươn cái chân bé tí ra bắt, không ngờ mây lại mềm hệt như kẹo bông.

Đang chơi vui vẻ, đột nhiên Đường Bảo hét lên: “Không ổn rồi!”

Một bóng ma thật lớn bao trùm hai người.

Cái gì vậy? Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu nhìn, một con chim to giống hệt như ong bắp cày đang bay nhanh về phía bọn họ!

Hu hu hu, chim ăn sâu!

“Giữ chặt vào!”

Đường Bảo tập trung tinh thần điều khiển chiếc lá lên cao xuống thấp trong làn gió, tránh sự tập kích của con chim. Nhưng con chim đó lại rất lợi hại, miệng thét lên the thé, trên đuôi còn có một cây kim cực lớn. Nó vỗ cánh lao về phía này, chờ bọn họ ngã xuống là sẽ há miệng ăn luôn.

“Cốt Đầu! Nắm lấy!” Mắt thấy Hoa Thiên Cốt dần dần trượt xuống, Đường Bảo vội vàng lái lá cây vào mây.

Bỗng nhiên một tiếng kêu du dương vang lên, nghe như tiếng phượng ngâm. Hoa Thiên Cốt và Đường Bảo ngẩng đầu, thấy phía chân trời có con chim lớn bay đến, lông màu lửa đỏ tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

“Thuần Điểu! Được cứu rồi!” Đường Bảo cười đắc ý.

Hoa Thiên Cốt trợn mắt há mồm nhìn con chim vừa đuổi theo bọn họ giờ lại cắp đít chạy trốn, thế nhưng tốc độ không nhanh bằng Thuần Điểu, liền bị nó tợp mất.

Con chim đỏ rực như lửa liếc mắt nhìn bọn họ, kêu một tiếng, sau đó nghiêng người bay đi.

Hoa Thiên Cốt vẫn chưa hoàn hồn, ngửa mặt nằm trên lá cây, tất cả những chân sâu trên mình đều cứng ngắc.

Làm sâu cũng thật khổ, không những bị chim bắt nạt, suýt tí nữa còn bị ăn luôn. Hu hu hu…

“Nguy hiểm thật!” Đường Bảo lau đống mồ hôi vã như tắm, “Loài chim đuổi theo chúng ta tên là Khâm Nguyên, bình thường chim chóc bị nó để ý đều không có cách nào thoát chết, nếu thích cây cối nào thì loài cây đó cũng lập tức chết héo, người gặp phải nó lành ít dữ nhiều. Còn con chim to đỏ rực như Phượng Hoàng đã cứu chúng ta kia tên là Thuần Điểu, thiên địch của Khâm Nguyên!”

Lúc này nàng mới phát hiện một nơi tựa tiên cảnh như Côn Luân hóa ra cũng đầy rẫy nguy hiểm.

“Tới rồi!” Đường Bảo hưng phấn hô to.

Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu, Dao Trì rộng lớn, nơi nơi tràn ngập ánh sáng, nước ngũ sắc lọt vào tầm mắt, tỏa ánh sáng màu sắc rực rỡ, đẹp đến nao lòng. Phía Đông Dao Trì là rừng đào ngàn năm, hoa nở sum suê tươi tốt, nặng trĩu níu cành nghiêng nghiêng, tầng tầng lớp lớp nối thành một mảng phấn hồng kéo dài đến tận chân trời, cánh hoa chao liệng như mây, tạo nên từng lớp sóng lớn trong làn gió nhẹ.

©STENT: http://www.luv-ebook.com

“Đẹp, đẹp quá!” Đường Bảo để thuyền lá dừng trên một đóa đào. Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu nhìn bầu trời màu hồng phấn, còn có cả trận mưa hoa không ngừng rơi xuống, vui vẻ ôm lấy Đường Bảo. Đường Bảo lấy một cánh hoa bắt đầu gặm, đưa một cái khác cho nàng.

“Cốt Đầu, mẹ cũng nếm thử đi.”

Hoa Thiên Cốt cắn cánh hoa giờ trông to hơn bao nhiêu lần so với trước kia, chợt cảm thấy vô cùng thơm mát, dòng nước ngọt lành thấm vào yết hầu, ngon hơn hẳn bánh hoa đào.

Cúi đầu nhìn về phía tiên tỳ đã sắp đặt xong bàn ghế, ai cũng hoạt bát, dung mạo đoan trang.

Đường Bảo đột nhiên nghe thấy từng hồi chuông vang lên, gió thổi tiếng cười của chúng tiên bên tai.

Quần Tiên yến sắp bắt đầu rồi

“A! Đường Bảo, ta vừa phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm trọng!” Hoa Thiên Cốt đột nhiên kinh ngạc nhìn đóa hoa mình đang ôm trong tay, kích động đến mức suýt nữa nước mắt chảy thành sông…

“Hả, gì cơ?” Đường Bảo bò vào trong nhụy liếm nước mật của đóa hoa đào, vị ngọt say đắm lòng người.

“Ta có thể chạm vào hoa! Ta có thể chạm vào hoa! Hoa không tàn, không tàn một chút nào!” Hoa Thiên Cốt bỗng nhiên nhận ra, hai tay run rẩy ôm lấy đóa hoa còn to hơn cái mình núc ních đầy thịt, cọ đi cọ lại lên mặt, cánh hoa đào mềm mại, óng ả đẹp như tơ lụa. Nàng sung sướng lăn qua lăn lại, coi cánh hoa như chăn mà vùi mình vào, thơm quá, thật là thoải mái.

“Trước kia mẹ không thể chạm vào hoa sao?”

“Đương nhiên, bằng không sao lại có cái tên Hoa Thiên Cốt được, từ nhỏ ta đã là khắc tinh của hoa rồi. Chưa từng có một đóa hoa nào bình an trong tay ta. Tại sao? Tại sao chứ?”

“Con nghĩ điều này chắc có liên quan đến Thiên Thủy Tích hoặc câu ngọc. Đặc biệt là câu ngọc, thoạt nhìn có vẻ bình thường, nhưng linh lực lại mạnh hơn Thiên Thủy Tích rất nhiều lần. Trên người mẹ vốn có một mùi cực kì hấp dẫn yêu quái, nhưng đều đã bị miếng ngọc ấy che lấp hết rồi.”

“Thảo nào từ lúc từ biệt Lãng ca ca đến nay, không còn nhiều tiểu quỷ đáng ghét đến bám lấy tay ta như trước đây nữa.” Hoa Thiên Cốt sung sướng bò hết đóa hoa này đến đóa hoa khác.

Trong rừng người tới dần nhiều hơn, trên bàn bày đầy rượu ngon, cao lương mĩ vị, tiên quả, Đường Bảo nhìn mà nước miếng ròng ròng.

“Mẹ nói xem nếu con thả người bay xuống đúng mâm đào trên bàn, liệu có thể bị phát hiện không?”

“Chẳng những sẽ bị phát hiện, nói không chừng còn bị chúng tiên ăn vào bụng ý.” Hoa Thiên Cốt cười ngặt nghẽo, “Không biết có bao nhiêu tiên nhân tới nhỉ? Sao lại đặt nhiều chỗ ngồi như thế?”

“Thế gian này có rất nhiều tiên nhân kể cả nổi tiếng hay vô danh, nhưng số có thể tham dự yến tiệc này không nhiều. Ngoại trừ chưởng môn các tiên phái nhất định phải tới, Tây Vương Mẫu cũng đã gửi thiệp mời một số tán tiên danh tiếng vang dội. Hiện giờ ở Côn Luân, tất cả mọi người bao gồm cả Tây Vương Mẫu, có lẽ là bốn, năm trăm người.”

Chốc lát sau tiếng chuông càng dồn dập, tiên nhạc nổi lên, dòng chúng tiên dài dằng dặc bắt đầu tiến vào chỗ ngồi.

Tiên nhân dáng vẻ nào cũng có, có siêu phàm thoát tục, có xinh đẹp tuyệt trần, có tiên phong đạo cốt, có già yếu lọm khọm, có hung ác dữ tợn, nhất thời Hoa Thiên Cốt nhìn đến hoa cả mắt. Ngoài Ngọc Hoàng và Vương Mẫu ngồi cao nhất có thể phân biệt được, thì những người khác nàng không biết một ai.

Đường Bảo giới thiệu từng người cho nàng.

“Ngồi bên kia là Bồng Lai tam tiên, Phúc Lộc Thọ tam tinh. Kẻ mặc đồ đỏ, để ria mép, bản mặt háo sắc chỉ nhìn chằm chằm chúng tiên nữ, cười đến là dâm đãng kia là Thần Tài, người say mèm vùi đầu vào bầu rượu kia là Phúc Thần, râu tóc bạc phơ, bên cạnh có một đồng tử là thọ tinh Nam Cực tiên ông.”

“Bên kia lần lượt là chưởng môn các phái Lao Sơn, Thiên Sơn, Thái Bạch Sơn, Vương Ốc Sơn. Tiếc là Thanh Hư đạo trưởng của Mao Sơn đã mất rồi…”

“Người nào là chưởng môn Lao Sơn?” Hoa Thiên Cốt vươn cổ nhìn, đột nhiên nhớ ra phải chuyển lời giúp Lâm Tùy Ý tới sư phụ hắn.

“Dưới gốc cây kia kìa, người tóc bạc, mày nhíu chặt, đang nhắm mắt ngồi yên đấy, mẹ thấy không?”

“Ừm, thấy rồi.”

“Bên kia nên biết kĩ hơn, phần lớn là các vị bồ tát của Phật môn, mặc áo trắng, đầu bóng lưỡng là mười tám vị La Hán, phía sau là mười tám chùa Mỹ Âm, Phạm Âm, Thiên Cổ, Tụng Đức, Quảng Mục… Mẹ chú ý nhìn Diệu Thán kia kìa, nàng là tiên nữ xinh đẹp nhất ở đây, giống như Hằng Nga vậy, kẻ có dáng vẻ kỳ quái nhất kia là Lôi Âm.”

“Mấy bàn ở phía Đông kia là Nhị Thập Chư Thiên, Nhật Thiên, Nguyệt Thiên, Đại Phạm Thiên, Đế Thích Thiên, Diêm Ma La Vương… tiên pháp của bọn họ đều thuộc hàng lợi hại bậc nhất, tính tình cũng vô cùng nóng nảy, người thường không dám trêu chọc.”

“Đang đánh cờ ở bên kia chính là sáu Nam Đẩu Tinh Quân và bảy Bắc Đẩu Tinh Quân. Mười ba người này mà có dịp tụ hội là lại chơi cờ chẳng quản ngày đêm, hơn nữa còn liên minh lại đo hơn thua rất ác liệt. Mỗi quân cờ của họ đều là một vì tinh tú trên bầu trời, có thể rèn ra binh khí tốt nhất thế gian.”

“Phía huyên náo ầm ĩ như đang cãi nhau kia là Tứ Hải Long Vương.”

“A? Không ngờ lại có một người phụ nữ! Thật tuyệt!” Hoa Thiên Cốt nhìn nhiều gương mặt tiên nhân kinh thế hãi tục, bắt đầu cảm thấy thưởng thức cái đẹp thật mệt, nhưng vẫn cảm thấy sững sờ trước vị nữ Long Vương tóc hồng đang cười sảng khoái lại không mất đi sự quyến rũ nữ tính kia.

“Phải, tửu lượng khá nhất, lợi hại nhất, cũng xinh đẹp nhất, Bắc Hải Long Vương mới nhậm chức.”

“Đằng trước là Nguyên Thủy Thiên Tôn, Linh Bảo Thiên Tôn và Đạo Đức Thiên Tôn.”

“Người cầm phất trần màu trắng là ai?”

“Đạo Đức Thiên Tôn, cũng chính là Thái Thượng Lão Quân. Lão là kẻ dối trá, biết nhiều chuyện nhất nhưng lời của lão chỉ tin được một nửa.”

“Bên kia là Nam Cực Quan Âm ở phía Nam, Sùng Ân Thánh Đế ở phía Đông, ba vị khác có lẽ bận trấn áp yêu ma tác quái nên vẫn chưa tới.”

“Quan Âm Bồ Tát á?”

Hoa Thiên Cốt nhìn vị Bồ Tát cứu khổ cứu nạn ngồi ngay ngắn trên đóa sen tím, thiếu chút nữa chạy ra quỳ xuống vái hai vái.

Xung quanh Quan Âm Bồ Tát bao phủ điềm lành, gương mặt người đại từ đại bi. Trong vầng sáng nhạt thần thánh, gương mặt ấy không ngừng biến ảo khiến người ta cảm thấy không thực, làm Hoa Thiên Cốt chợt nhớ tới người mẹ số khổ chưa từng biết mặt, bỗng chốc tràn đầy xót xa.

“Mẹ đừng nhìn nữa, Quan Âm Bồ Tát ngàn mắt ngàn tay, nhìn nhiều sẽ bị rơi vào ảo giác.”

“Những người bên kia chắc mẹ cũng biết, rất nhiều người đắc đạo xong được Ngọc Đế sắc phong địa vị cao. Nhị Lang Thần, Cự Linh Thần, Thái Bạch Kim Tinh, Xích Cước Đại Tiên, Văn Khúc Tinh và Vũ Khúc Tinh, Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong Nhĩ, Phong Bá, Vũ Sư, Lôi Công, Điện Mẫu. Đang múa trước đài chính là Thất tiên nữ, Hằng Nga tiên tử đang rót rượu cho chúng tiên, mỹ nhân lạnh lùng nghiêm túc ở góc đằng kia là Cửu Thiên Huyền Nữ.”

Nàng mở to mắt nhìn, ở cái tuổi này không biết thưởng thức cũng chẳng thế lý giải được bao nhiêu ý nghĩa từ xinh đẹp, giống như chỉ biết Cửu Thiên Huyền Nhạc rất hay, nhưng lại không thể nói hay chỗ nào, khác âm nhạc của thế gian ra đâu. Hoa Thiên Cốt chỉ thấy giữa không gian từng đám tường vân trôi bồng bềnh, trong màn trời màu chàm, bảy tiên nữ, bảy sắc xiêm y hát hay múa khéo, bàn chân đẹp như ngọc, chiếc lắc tinh xảo đeo trên mắt cá không đếm được đính bao nhiêu chiếc chuông bạc, uyển chuyển như mộng, lụa màu tung bay, sa mỏng cùng múa.

Mà Hằng Nga tiên tử và Cửu Thiên Huyền Nữ, một người quyến rũ khuynh thành, một người lại lạnh lùng cao quý. Hai người đẹp tới mức khiến Hoa Thiên Cốt hoài nghi không biết mình có phải là con gái hay không.

“Kẻ toàn thân tóe ra lửa không ai dám đến gần kia là Liệt Hỏa Tinh Quân, tính khí nóng nảy, ở tiên giới không ai dám trêu chọc.” Hoa Thiên Cốt nhìn kĩ, không ngờ lại là một thiếu niên chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi.

“Anh chàng vừa rắn rỏi, vừa đẹp trai bên kia chính là Thanh Long Mạnh Chương Thần Quân, cô gái xinh xắn dễ thương bên cạnh là Chu Tước Thần Quân. Bạch Hổ và Huyền Vũ vẫn chưa tới, họ đã bất hòa với tiên giới lâu rồi. Có lời đồn bọn họ hay gặp gỡ, quan hệ mật thiết với yêu ma, có vẻ định làm phản. Thần binh bọn họ nắm trong tay rất đông nên Ngọc Đế thực sự rất đau đầu vì chuyện này.”

“Oa, Đường Bảo, ngươi thật lợi hại!”

“Hê hê, tiểu yêu tinh của Dị Hủ các chuyên môn thu thập tìm hiểu tin tức, vì cung cấp tin tức mà tồn tại, mà con chính là kho tin tức cực kì lớn đằng sau Dị Hủ các!”

Hoa Thiên Cốt vừa nghĩ tới những điều Đường Bảo biết quá nửa là do đống lưỡi treo trên nóc nhà kia kể lể thì không khỏi rùng mình một cái.

“Dị Hủ các chẳng những chuyện hoàng cung, mà ngay cả chuyện tiên giới cũng biết rõ ràng vậy sao?”

“Đương nhiên, chuyện của Lục giới đều có sử kí.”

“Thế Dị Hủ Quân có cách nào ức chế Yêu Thần xuất thế không?”

“Con không rõ lắm, pháp lực con còn yếu, chuyện biết cũng có hạn, chỉ có thể kết nối đến cơ sở dữ liệu tầng một của Dị Hủ các.”

“Ừm, thật hâm mộ những vị tiên nhân đó! Không biết ta bái sư rồi phải học bao lâu mới có chút thành tựu. Đúng rồi, sao vẫn chưa thấy Bạch Tử Họa lão tiền bối nhỉ? Lẽ nào ông ấy không đến đây?”

“Con cũng không biết, có lẽ là đi chậm. Hiện giờ nội bộ tiên giới đang vô cùng rối loạn, hai phe phật đạo minh tranh ám đấu gay gắt để giành quyền khống chế, các môn phái muốn phát triển lớn mạnh hơn cũng không từ mọi thủ đoạn, thiên binh thiên tướng cũng vì chút lợi nhỏ nhoi mà ngươi chết ta sống. Ngọc Hoàng và Vương Mẫu có danh nhưng không có thực quyền, Phật Tổ và Bồ Tát lại ít để ý chuyện thế sự. Hiện nay trên tiên giới, tính ra chỉ có Trường Lưu thượng tiên Bạch Tử Họa là có đạo hạnh và danh vọng cao nhất, chúng tiên cũng coi quyết sách của ông ấy như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó. Một chuyện lớn như thương thảo bàn việc Yêu Thần xuất thế, ông ấy không thể không đến.”

Hoa Thiên Cốt không tài nào hiểu nổi mấy chuyện rắc rối như thế, tại sao thành tiên rồi mà vẫn còn lục đục mâu thuẫn. Thảo nào Đông Phương Úc Khanh lại ghét tiên nhân!

“Người kia là Đông Hoa thượng tiên, quan hệ rất tốt với Bạch Tử Họa, nhưng mặt khác hai thượng tiên này lại có tính cách vô cùng khác biệt, đến cả Thiên Yến hầu như hắn cũng chẳng thèm tham gia.”

Nàng kinh ngạc nhìn nam tử siêu phàm như gió kia, khóe miệng lúc nào cũng cong lên tạo thành một nụ cười như có như không, tuấn tú nho nhã, lại mang vẻ mỏng manh tựa như chỉ cần gió thổi cũng bay.

“Còn rất nhiều du tiên và tán tiên, cô gái có mái tóc xoăn giống rắn kia là Nghịch Thủy Thiên Phàm Thanh Thủy Anh, người đeo sa che mặt đang nói chuyện với nàng chính là Huyễn Tịch Nhan, thân phận có chút thần bí. Ông lão bụng to như Phật Di Lặc kia là Ngũ Nhạc Tán Nhân, người bị ông ta bám theo không ai không sợ hãi vì phải nghe càm ràm. Kẻ mang gương mặt đau khổ đứng cạnh ông ta là kẻ kiệt xuất trong ngàn quân Nam Lĩnh Hàn, trước kia vốn là một trong Ngũ Tôn, nhưng sau vì tranh đấu với anh ruột, bao che cho yêu nữ nên bị đuổi tới man hoang, trong lúc giận dữ bỏ đi khỏi điện Cửu Tiêu làm du tiên.”

“Đường Bảo đã nghe danh Hoan Hỉ Thiên Ưu Lạc Hà Đông chưa?”

“Đương nhiên nghe rồi, đạo hạnh của người đó cực kì đáng sợ, nhưng tính tình còn đáng sợ hơn. Tuy rằng năm nào cũng phát thiếp nhưng ông ta ghét lễ nghi phiền phức và kiểu giả mù sa mưa của Tiên giới nên chưa từng đến, Tiên giới có rất nhiều người vô cùng căm ghét ông ta. Đặc biệt là Tứ tiên nữ của Thất tiên nữ, không biết ông ta đắc tội thế nào mà khiến nàng ấy hận thấu xương, vừa thấy mặt đã đòi chém đòi giết.”

“Còn mười hai nguyên thần Tý, Sửu, Dần, Mão,… hai mươi tám linh thú, ba mươi sáu thiên phân tán ở các nơi khác nhau con sẽ không chỉ hết cho mẹ. Năm nay đông người tới hơn năm ngoái, có rất nhiều người con không biết. Nếu mẹ trở thành đệ tử của Bạch Tử Họa, dù có tiên tịch hay không, không chừng có thể quang minh chính đại theo ông ta tham dự Thiên yến, con cũng có thể đường hoàng đi theo mẹ ăn uống. Ha ha ha! Đường Bảo vừa tưởng tượng nước miếng đã chảy ròng ròng.

Hoa Thiên Cốt mặc dù chưa biết chuyện đời, nhưng từ nhỏ đã là một người ít dục vọng, chẳng buồn cũng chẳng vui. Trong mắt phần lớn người phàm, thần tiên đều xinh đẹp tuyệt trần, hoàn mỹ vô song, nhưng nàng nhìn mãi cũng quen. Nếu xét về kỳ dị, chẳng mấy ai so được với Dị Hủ Quân. Bàn về diện mạo, đâu mấy người sánh được Hiên Viên Lãng. Luận về khí chất và tiên tư, ít ai bì được với Đông Phương Úc Khanh. Còn nếu nhìn vào vẻ ngoài dữ dằn, không mấy người bằng Lạc Hà Đông.

Nhưng dù có đau đớn như khi cha qua đời, nàng cũng cố nhịn không ứa ra một giọt nước mắt. Đẹp trai như Hiên Viên Lãng hay Đông Phương Úc Khanh, nàng cũng chỉ kinh ngạc trong khoảnh khắc. Dữ dằn như Lạc Hà Đông hay vô số yêu ma quỷ quái, nàng có sợ cũng sẽ kiên trì đến cùng.

Không có nhiều tư dục, cũng không có nhiều tâm sự, nàng có lập trường của mình, nhưng vẫn luôn thuận theo tự nhiên, không biết chối từ người khác.

Khi Đường Bảo đang hưng phấn quan sát chúng tiên để thu thập tin tức tình báo thì sự tò mò của Hoa Thiên Cốt đối với Bạch Tử Họa đã vượt qua sự hứng thú của nàng với Dao Trì.

Cuối cùng, “Trường Lưu thượng tiên đến…”

Nàng nghe thấy bên ngoài hô một tiếng, mọi người đứng dậy.



Đó là người sắp trở thành sư phụ của nàng.



Đạp gió cưỡi mây, từ từ bay từ trên không xuống.



Biển hoa tỏa hương, dòng nước ngũ sắc của Dao Trì kề bên rừng hoa đào dập dờn, vạn năm không đổi. Làn gió cuốn bay tầng tầng sóng phấn, hoa rơi lả tả, bồng bềnh tựa mưa.

Hoa Thiên Cốt hơi hoang mang, một ánh sáng dịu dàng như ánh trăng u tĩnh, dường như từ rất xa xuyên thẳng đến trước mặt nàng, sáng ngời lấp lóa khiến nàng không thể mở mắt ra được.

Bạch Tử Họa ở phía kia bầu trời từ từ đi về phía nàng, bước chân hoa nở như biển, phong thái như sóng dạt dào.

Quanh người có một vầng sáng màu bạc mờ mờ bao phủ, trên vạt chiếc áo choàng trắng thuần thêu hoa văn lưu động màu bạc, cực kì khéo léo, tinh xảo vô cùng. Đầu vai Bạch Tử Họa có một, hai cánh hoa đào bay xuống, vài sợi cung vũ trong suốt theo gió bay múa bên hông, càng tô đậm thêm vẻ phiêu dật xuất trần. Chiếc tua màu trắng lộng lẫy trên thân kiếm rủ xuống đất, theo từng nhịp bước mà lay động như dòng nước, không trung dường như cũng nổi lên gợn sóng nhỏ. Mái tóc đen nhánh dài đến đầu gối tao nhã vắt sang một bên để lộ thân ảnh.

Chúng tiên bốn phía ai cũng tuân thủ quy tắc, cung kính cúi người về phía ngài. Ngay cả biển hoa đào kia cũng bay lên thành từng lớp sóng, đi theo bước chân, tưng bừng nhộn nhịp cao thấp tung bay, dường như nối thành hình đám mây hồng nhạt ở dưới chân ngài. Mà mặt có ngài đi qua, từng bước từng bước lại nở ra những đóa sen trắng tinh khiết.

Hoa Thiên Cốt bỗng dưng cảm thấy bối rối, há miệng hít vào, sợ mình quên mất mà hít thở không thông, còn mắt nàng vẫn chẳng thể nào rời khỏi bóng trắng không vương bụi trần trong bầu trời phủ đầy màu hồng kia.

Mọi thanh âm đều ngừng lại, giống như nơi này ngay từ đầu đã không phải Quần Tiên yến, không còn tiên, chỉ có bức tranh vẽ người, người bước nhanh ra từ bức tranh, ngàn vạn đám mây hồng vây quanh, một mình làm tâm điểm vạn vật.

Trong dung mạo kinh động thiên nhân, đôi mắt không giấu được vẻ thanh cao ngạo mạn, đôi môi mỏng không tươi tắn như người thường, giữa mi tâm là ấn ký chưởng môn đỏ sẫm, ánh mắt thản nhiên mà lãnh đạm, lưu động như nước như trăng, tiến sâu vào trái tim Hoa Thiên Cốt. Bất giác nàng lại cảm thấy nhói lòng? Vì sao đây?

Không thể dùng bất kì từ nào để miêu tả Bạch Tử Họa, dù miêu tả người thế nào cũng không phải người.

Thanh nhã như vậy, lạnh lùng như vậy, ánh mắt tựa băng, sâu bên trong cũng toát ra vẻ đạm mạc, ngăn cách người với thế giới bên ngoài, thần thánh đến mức khiến người ta không dám si tâm vọng tưởng, không dám tới gần dù chỉ một chút.

Ngọc đẹp khẽ bay, hương thơm khẽ thoảng. Gió mang mùi hương dìu dịu nhẹ lướt qua chóp mũi rồi tràn vào tận đáy lòng.

Thế gian, một màu trắng bạc…

Thế gian, một màu đen nhánh…

Thế gian, một màu vàng óng ả…

Thế gian, một ánh sáng phản chiếu trên mặt nước yên ả dập dờn…

Bạch Tử Họa, đường xuống suối vàng, trong dòng Vong Xuyên, bên đá Tam Sinh, đầu cầu Nại Hà, ta đã gặp chàng ở đâu?

Hoa Thiên Cốt ngây ngô rất lâu mới phát hiện người ấy ngồi ngay dưới tàng cây của mình.

Gió to thổi qua, cả cây hoa đào giống như đang nhảy nhót. Nàng bỗng dưng bị thổi lên không trung, nhất thời lọt giữa hàng ngàn hàng vạn cánh hoa bay, cảnh đẹp tuyệt trần.

Nhẹ nhàng bay giữa không trung mấy vòng, Hoa Thiên Cốt thấy Đường Bảo đang hốt hoảng nhìn mình. Nàng chẳng hiểu gì nên quay đầu lại, đến khi kịp phản ứng đã thấy đóa hoa dưới thân mình bay xuống tàng cây.

Bông hoa tựa như cánh buồm, lượn lờ xoay chuyển trong không trung. Sau đó không ngờ lại rơi thẳng vào chén rượu của Bạch Tử Họa.

Hoa Thiên Cốt đờ đẫn nằm trên cánh hoa như một chiếc thuyền lá, dập dềnh trong chén rượu, mùi rượu tinh khiết khiến nàng có chút mơ màng say.

Bạch Tử Họa cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt kinh ngạc, khóe miệng khẽ nhếch dường như là nét biểu cảm duy nhất của ngài.

Cả người Hoa Thiên Cốt run rẩy, còn thấy đáng sợ hơn tất cả những lần gặp quỷ kinh khủng trong đời mình.

Bạch Tử Họa nhìn chú sâu nhỏ tình cờ rơi vào trong chén, hiếm khi có hứng thú vươn hai ngón tay kẹp vào cái mình nho nhỏ của nàng xách lên.

Ta muốn chết, ta muốn chết…

Hoa Thiên Cốt nhắm chặt mắt lại thì thào.

Không ngờ Bạch Tử Họa lại dùng ngón tay chạm vào cơ thể nàng, chẳng đợi đến khi hắn xuống tay, tim nàng cũng vì đập mạnh quá mà chết mất.

Đặt sâu nhỏ trong lòng bàn tay trái, Bạch Tử Họa cẩn thận nhìn, thấy nàng trong sáng lại hoạt bát khả ái, không khỏi có chút thương yêu, bèn vươn ngón trỏ thon dài khẽ vuốt ve hai cái lên người nàng.

Hoa Thiên Cốt cắn chặt môi, toàn thân run rẩy, ngay cả hồn phách cũng hoảng loạn. Cảm nhận được độ ấm và sự dịu dàng ở đầu ngón tay Bạch Tử Họa, từ thân thể đến tâm hồn nàng như sắp tan thành nước. Một luồng tê dại và rung động kỳ quái không nói nên lời từ nơi sâu kín nhất trào dâng, tuôn ra như lửa, chiếm lấy từng ngóc ngách trong thân thể và linh hồn. Nàng không nhìn thấy bất cứ cảnh vật gì trước mắt nữa, nhưng chính cảm giác thoải mái này lại khiến nàng suýt chút nữa không nhịn được hét ra tiếng.

Quá đáng sợ! Nếu chết được thì tốt biết bao…

Chăm chú nhìn gương mặt Bạch Tử Họa ở khoảng cách gần, chóp mũi người dường như kề ngay bên. Hoa Thiên Cốt hoàn toàn không nghe thấy tiếng tim mình đập nữa, cũng không còn cảm giác máu mình đang chảy nữa.

Bạch Tử Họa xoa bóp tứ chi cứng ngắc của nàng, đột nhiên không nhịn được mỉm cười.

Phút chốc, thời gian vạn vật đều yên lặng.

Hoa Thiên Cốt không ngờ một người như vậy cũng có thể cười. Con người đang trìu mến nhìn mình kia tựa như ánh sao vĩnh hằng tỏa sáng, như chiều hôm ngập hoa ngày sao băng, như pháo hoa rực rỡ tuyệt đẹp, như mùa hoa đồ mi, rực rỡ chói lọi đến mức khiến nàng không thể không sa vào.

Tất cả lo lắng bất an trong lòng được an ủi, nụ cười dịu dàng mà từ bi như vậy đánh thẳng vào nơi mềm mại nhất trong tim nàng, như sấm sét cuồn cuộn, như sóng to gió lớn trong cơn mưa hoa đào bay đầy trời, quấn quanh nàng, tạo thành kiếp nạn của cả một đời.

“Không cẩn thận bị rơi xuống sao?” Người mở miệng, giọng thanh thúy như tiếng ngọc vỡ.

Nói xong nâng chén, uống một hơi hết tất cả rượu trong chén bạc, nhưng bên trong vẫn còn cánh hoa đào đang dập dờn kia.

Nàng đờ đẫn nhìn chén rượu không còn thừa một giọt, chẳng thấy sắc hồng kia đâu nữa.

Bạch Tử Họa cúi đầu, khẽ thổi một luồng tiên khí về phía nàng, mùi thơm của rượu Vong Ưu bay tới.

Hoa Thiên Cốt như bị hút hồn, nhìn khóe môi người còn hơi ướt, đột nhiên rất muốn lên liếm.

Chẳng lẽ chỉ ngửi cũng say sao?

Thân mình bắt đầu từ từ bay lên, tự dưng nàng không muốn rời khỏi lòng bàn tay ấm áp của người, cố gắng vươn chi ra muốn níu lấy, nhưng càng lúc càng bay cao.

Nhìn người dưới tàng cây dần dần cách mình xa hơn, đột nhiên nàng lại thấy đau đớn.

Lúc an ổn lại nàng đã quay trở về cành cây, nằm trong một đóa hoa đào, không ngờ vừa trải qua giấc mộng cả đời.

Hoa Thiên Cốt, đã không còn là Hoa Thiên Cốt nữa.

“Cốt Đầu! Mẹ không sao chứ?”

Đường Bảo rốt cuộc thở phào bò đến bên cạnh Hoa Thiên Cốt, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, trông đờ đẫn cả người ra kìa, không phải là quá hoảng sợ đấy chứ? May mà gặp Bạch Tử Họa, nếu là Liệt Hỏa Tinh Quân hay các vị tính khí dữ dằn khác, nàng đã sớm bị bóp chết rồi.

“Ta…” Hoa Thiên Cốt mở miệng nói chuyện, bỗng thấy cơ thể này giống như không phải của mình, yết hầu cũng không phải của mình, rất lâu nói không ra lời. Nàng cố gắng thu hết ba hồn bảy vía về, cuối cùng ánh mắt cũng có thể tập trung, thấy rõ ràng Đường Bảo đang đứng trước mặt chứ không phải vị tiên vừa mỉm cười khuynh thành với mình kia.

“Đường Bảo, hình như ta bị say. Khó chịu quá…” Mí mắt Hoa Thiên Cốt chùng xuống.

“A! Cốt Đầu, mẹ không được ngủ, nếu say rượu Vong Ưu sẽ ngủ liền một giấc ba, bốn năm, con không thể gọi dậy đâu!” Nói xong nó bấm mạnh mấy cái lên người khiến nàng đau đến mức rủa thầm.

Cố gắng lắc đầu, cố gắng định thần lại, nàng còn chuyện quan trọng cần giải quyết, không thể cứ ngủ như vậy, nhưng mà… thật sự rất muốn được ngủ say cả đời trong lòng bàn tay của người!

“Đó chính là Bạch Tử Họa sao? Ta còn tưởng hắn phải là một ông lão giống Thanh Hư đạo trưởng.”

“Trước khi thành tiên hình dáng thế nào, sau khi thành tiên vẫn giữ nguyên hình dáng đó, trừ phi bản thân không muốn mình già yếu.”

“Đường Bảo, ta… ta đột nhiên có chút sợ hãi, nếu người là một ông già hiền từ ta còn cảm thấy gần gũi hơn một chút, liệu người có chịu nhận ta làm đồ đệ không?”

“Con cũng không biết. Mẹ đừng lo lắng, nếu Bạch Tử Họa không chịu, chúng ta sẽ bám theo đến khi nào người chịu mới thôi.”

“Ha ha, bây giờ mọi người đều tới đông đủ rồi, ta có nên nhảy xuống biến thân trở lại nói rõ mục đích không?”

“Đừng nóng vội, đợi đến lúc bọn họ bàn bạc chuyện này rồi tính sau.”

“Ừm.” Hoa Thiên Cốt chống cằm, hoàn toàn không nghe thấy mấy vị thần tiên khác thảo luận chuyện gì, ánh mắt chỉ nhìn chăm chú vào Bạch Tử Họa dưới tàng cây, một cái nhấc tay hay nghiêng đầu đều níu chặt lấy lòng nàng.

“Tất cả chúng tiên ở đây đều có thể phát biểu, Yêu Ma Minh giới cùng các thế lực tà ác ở nhân gian đã mở cổng nối liền, vì vậy xin nhờ hai mươi vị Chư Thiên mau chóng phong ấn. Nhưng lúc này Thanh Hư đạo trưởng vẫn chưa tới thật khiến người ta bất an.” Ngọc Đế vuốt chòm râu nhìn chúng tiên hy vọng có ai ra giải thích.

Hiện giờ tình thế hỗn loạn, không ngừng phân tranh, số tiên nhân vắng mặt không lý do đâu ít, sao chỉ hỏi mình chưởng môn phái Mao Sơn? Chúng tiên đều khó hiểu, chỉ số ít biết Thanh Hư đạo trưởng là một trong những người bảo vệ thần khí, nên ngay từ đầu tâm trạng đã thấp thỏm bất an.

Chưởng môn phái Lao Sơn đột nhiên lên tiếng: “Bẩm bệ hạ, trước kia thần có phái một đồ nhi tới đó truyền tin nhưng vẫn chưa trở về, liệu có phải Mao Sơn đã xảy ra chuyện gì không?”

“Vân Ẩn có tới chứ?” Ngọc Đế nhìn xung quanh.

“Không tới, trong thư nói rằng đang ở Xuyên Trung diệt yêu, không thể phân thân.” Vương Mẫu trả lời.

“Không có đệ tử nào của Mao Sơn tới sao?” Ngọc Đế nhíu mày, bình thường cho dù chưởng môn không thể tới được cũng sẽ phái đệ tử bản môn đến.

Đường Bảo đá Hoa Thiên Cốt đang si mê nhìn Bạch Tử Họa một cái.

“Mau lên! Mẹ ra mặt đi!”

Hoa Thiên Cốt càu nhàu lăn từ trên cây xuống, Đường Bảo mặc niệm hai câu, giữa không trung nàng biến lại thành hình người, vô cùng chật vật ngã xuống bàn của Bạch Tử Họa, thầm nhủ thất bại quá, nếu rơi vào lòng người ấy thì tốt biết bao!

Chúng tiên ai nấy đều kinh ngạc, sao bữa tiệc này lại có một phàm nhân ở đây? Nhưng bởi vì nàng rất bình thường, không có chút pháp lực nào nên không bị ai phát hiện ra.

Hoa Thiên Cốt luống cuống đỡ lấy chén rượu bị nghiêng, sợ không cẩn thận sẽ làm ướt áo người mặc áo trắng này.

Hôm nay có thật nhiều thứ từ trên trời rơi xuống, Bạch Tử Họa không nói được gì.

Nhìn cô nhóc hai má đỏ ửng ngã chổng vó trước mặt mình, quần áo tả tơi, đầu tóc bù xù như tổ quạ, tuy rằng đã được một sức mạnh cường đại nào đó che giấu, hắn vẫn cảm thấy được trên người nàng có gì đó kì lạ không giống người thường. Vô cùng, vô cùng, không thích hợp.

Con ngươi cô nhóc đen láy tỏa sáng, giống như thủy tinh bao trọn toàn bộ sao trời. Lúc này nàng đang túng quẫn nhìn xung quanh, tuy rằng vô cùng căng thẳng, nhưng không hề sợ hãi trước những ánh mắt chăm chú của chúng tiên.

Nàng vội vội vàng vàng dọn dẹp lại đống hỗn độn trên bàn, giống như đang cố ý trốn tránh ánh mắt của ai đó, không dám ngẩng lên nhìn dù chỉ một chút.

“Phàm nhân chốn nào?” Lôi Âm đột nhiên hét lớn, bước tới đây, Đường Bảo sợ tới mức lộn xuống khỏi cây.

“Nguy rồi! Mẹ Cốt Đầu ơi! Mau nói đi!”

Hoa Thiên Cốt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hai cái đầu của gã, người này là tiên hay là yêu quái vậy?

Đột nhiên cả người nàng bay lên không trung, sau đó bị gã tóm lấy vạt áo sau lưng, xách lên như xách một con gà. Hoa Thiên Cốt cố gắng giãy giụa, lại giống như đang bơi trong không khí, tư thế cực kì buồn cười.

“To gan, dám tới đây quấy rối!” Hai cái miệng của hai cái đầu đồng thời quát.

“Ta… ta là người Thanh Hư đạo trưởng phái tới!” Hoa Thiên Cốt hét lớn.

“Thanh Hư lão đạo?” Người xung quanh ngây ngẩn, Lôi Âm cũng đờ người, “Ông ta cho một đứa trẻ ranh như ngươi tới làm gì chứ?”

“Lôi Âm, mau thả đứa bé xuống, nghe nó nói.” Vương Mẫu trách cứ.

Lôi Âm lúc này mới ném Hoa Thiên Cốt xuống thảm cỏ, nàng xoa xoa chỗ đau phía sau lưng rồi đứng thẳng dậy. Thần tiên vẫn là thần tiên, dễ nói chuyện hơn quỷ nhiều.

“Mọi chuyện là như thế này…” Hoa Thiên Cốt kể lại chuyện mình gặp quỷ rồi lên Mao Sơn cầu đạo, nhưng không thể lên được nên tới Dị Hủ các xin Thiên Thủy Tích, sau khi tới nơi thì thấy cảnh diệt môn của Mao Sơn và nghe những lời trăng trối của Thanh Hư đạo trưởng. Khi nói đến đoạn xích Thuyên Thiên bị cướp đi, mọi người ở đây đều hít mạnh một hơi.

Bạch Tử Họa nhíu mày, xem ra hai giới Yêu, Ma vì muốn Yêu Thần xuất thế nên đã liên thủ.

“Ý là đồ trẻ ranh như ngươi bây giờ làm chưởng môn phái Mao Sơn?” Lôi Âm cực kì tức giận, ngửa đầu lên trời cười lớn.

“À…” Hoa Thiên Cốt ngại ngùng nhìn về phía Vương Mẫu hiền hậu, “Năng lực của thần có hạn, đành phải nhờ nương nương triệu tập đệ tử phái Mao Sơn giúp thần để chỉnh đốn lại giáo phái.”

“Đó là đương nhiên, ngươi còn bé mà phải vất vả trèo đèo lội suối ngày qua ngày để đến đây truyền tin, công lao rất lớn, Thanh Hư đạo trưởng vì thần khí mà xả thân, thật sự khiến mọi người rất đau lòng. Chúng ta nhất định sẽ đoạt lại xích Thuyên Thiên, không để chúng đệ tử bỏ mạng vô ích. Còn những chuyện sau này ngươi không cần lo lắng, chúng ta sẽ thu xếp thỏa đáng.”

“Tạ ơn nương nương!” Hoa Thiên Cốt không ngờ lại dễ dàng như vậy, vội vàng đến trước mặt chưởng môn phái Lao Sơn, ngập ngừng nói: “Đạo trưởng, ta lên núi tình cờ gặp hồn phách đệ tử Lâm Tùy Ý của ngài, nhờ ta mang thư đến đây. Hắn đã bị Xuân Thu Bất Bại đánh tan linh thể, thứ ngài bảo hắn mang cũng bị đoạt đi rồi, hắn nói xin ngài tha thứ, hối hận trước kia không chăm chỉ học tập. Hồn phách của hắn bị nhốt trên núi Mao Sơn, hài cốt ở ven đường trên đỉnh Đại Mao. Xin ngài đưa hắn trở về Lao Sơn khâm liệm.”

Ông lão tóc bạc trước mặt đôi mắt ngấn lệ, khẽ than một tiếng. Ông cứ nghĩ rằng Lâm Tùy Ý lại ham chơi quên về núi, nhưng hôm nay khi nhìn thấy Thanh Hư lão đạo không tới liền biết có chuyện chẳng hay xảy ra.

“Cám ơn tiểu thí chủ.”

“Tên Xuân Thu Bất Bại này quả thực không để Tiên giới chúng ta vào mắt. Chuyện đoạt xích Thuyên Thiên hắn nhất định cũng tham dự. Bệ hạ, xin hãy hạ Tiên Tập lệnh!” Chưởng môn Vương Ốc Sơn mặt mày xanh mét.

Ngọc Đế gật đầu, lại thấy Thái Thượng Lão Quân nói: “Thần thấy mối họa lớn nhất bây giờ lại là Lưu Hỏa Phi Đồng Sát Thiên Mạch. Yêu nhân kia pháp lực cao cường, mấy lần vào điện Cửu Tiêu trộm tiên dược như chốn không người. Mấy lần đại chiến cũng không thể vây bắt được hắn, coi thiên binh thiên tướng như khỉ mà đùa giỡn. Hơn nữa hắn lại là kẻ đứng đầu chúng ma, nếu có thể diệt tên này trước, thực lực yêu ma chắc chắn sẽ giảm đi.”

“Ừm, có lý, các vị tiên nhân có thần khí còn lại, nhất định phải cẩn thận gấp bội, không thể lại xảy ra chuyện bi thảm như Mao Sơn. Yến hội này ta cũng không còn tâm trạng tiếp tục, nếu không có chuyện gì thì lần này dừng tại đây, mọi người trở về thắp cho Thanh Hư đạo trưởng nén hương đi. Tôn thượng, người có gì muốn nói không?” Ngọc Đế nhìn về phía Bạch Tử Họa, trong mắt là sự phó thác nặng nề.

Bạch Tử Họa bình tĩnh: “Không có.”

“Tốt lắm, vậy mọi người giải tán đi.”

Chúng tiên đều buồn bã, ai cũng hiểu việc ở Mao Sơn mới chỉ là bắt đầu. Vì tranh đoạt thượng cổ thần khí mà chém giết không ngừng, hiện giờ thế lực nào lớn mạnh mới là chính đạo.

Vương Mẫu ban cho Hoa Thiên Cốt một ít thần vật, an ủi nàng về Mao Sơn trước, sau đó có chuyện gì sẽ phái người đến báo.

Bên cạnh Dao Trì, chúng tiên đều vội vàng tản đi. Coi như vui vẻ mà đến, buồn bã mà về.

Hoa Thiên Cốt ngại ngần đi đến chỗ Bạch Tử Họa, không thể nói lưu loát như vừa nãy đứng trước mặt chúng tiên, hay tự nhiên đối mặt với các chất vấn liên quan đến Dị Hủ các.

“Bạch, Bạch…” Gọi là gì bây giờ? Bạch lão tiền bối? Bạch sư phụ? Bạch tiên nhân?

“Thanh Hư đạo trưởng bảo vật này rất quan trọng, dặn ta đưa cho ngài… và… và mong ngài nhận ta làm đồ đệ.”

A, cuối cùng cũng nói được rồi! Hoa Thiên Cốt đưa con ốc truyền tin cho Bạch Tử Họa, sau đó cúi người xuống.

Bạch Tử Họa nhíu mày, càng có vẻ tiên tư tú dật, cao ngạo lạnh lùng. Nhưng đuôi lông mày di chuyển chỉ trong thoáng chốc, lạnh nhạt và nghiêm nghị, khác hẳn ánh mắt mang theo ý cười khi nhìn hình lốt con sâu của nàng.

“Ta không nhận đồ đệ.” Bạch Tử Họa cầm ốc truyền âm, xoay người phẩy tay áo bỏ đi.

“Bạch, Bạch…” Hoa Thiên Cốt chạy chầm chậm theo sau hắn. Đường Bảo cũng vội vàng lái thuyền lá bay lại đỗ trên vai Hoa Thiên Cốt.

“Cầu xin ngài, ta không có chỗ để đi, Thanh Hư đạo trưởng nói ta có thể bái ngài làm thầy.”

“Thanh Hư đạo trưởng?” Bạch Tử Họa dừng bước, Hoa Thiên Cốt chỉ chỉ về phía con ốc truyền âm kia.

Tay Bạch Tử Họa đặt trên đỉnh con ốc, đầu tiên là tiếng sư tử gầm của Lạc Hà Đông truyền tới, sau đó lại nghe thấy di ngôn trước lúc lâm chung của Thanh Hư đạo trưởng, còn có bí mật về xích Thuyên Thiên, cuối cùng hết lần này đến lần khác nhờ người nhận đứa trẻ cao đến hông này làm đệ tử.

“Lạc Hà Đông, Thanh Hư đạo trưởng, sau đó lại đến ta, thật đúng là một người lại đẩy một người.” Bạch Tử Họa bất đắc dĩ, đánh giá Hoa Thiên Cốt một lượt, sinh ra có vận mệnh này, hơn nữa lại là một bé gái.

“Ngươi tên là gì?”

“Hoa Thiên Cốt!” Hoa Thiên Cốt vui vẻ cười với hắn, lộ ra hàm răng trắng nhỏ nhỏ.

“Ngay cả tên cũng mang sát khí như vậy…”

“Thầy bói nói phải lấy sát chế sát, phụ thân cũng từng tìm người sửa tên hoán mệnh cho ta nhưng họ đều chết thảm, không có cách nào. Vì vậy ta mới muốn bái sư học nghệ, ta không muốn liên lụy tới người bên cạnh nữa.”

Bạch Tử Họa trầm mặc một lúc mới nói: “Sau này ta gọi ngươi là Tiểu Cốt.”

Nói xong xoay người đi về phía trước, tay áo tung bay, phóng khoáng không nói nên lời.

Hoa Thiên Cốt sững sờ, rất lâu không thể định thần lại, Đường Bảo bấm mạnh nàng, nàng mới mừng như điên chạy theo.

“Cám ơn sư phụ!!”

“Ta chưa nói nhận ngươi làm đệ tử.” Bạch Tử Họa không thèm nhìn nàng.

“Vậy…”

“Ngươi có thể theo ta về Trường Lưu Sơn, làm một đệ tử bình thường, về phần bái sư thì phải có quy củ. Trong vòng một năm, nếu ngươi có thể học thành tài, biểu hiện xuất sắc trong Đại hội Kiếm Tiên, làm ta vừa lòng, ta sẽ suy nghĩ lại.”

“Một năm?” Sư phụ đang thử thách nàng sao? “Được! Quân tử nhất ngôn! Con nhất định sẽ cố gắng làm tốt!”

Hoa Thiên Cốt mãn nguyện thề, nàng nhất định, nhất định phải trở thành đồ đệ của Bạch Tử Họa.

Bạch Tử Họa vốn muốn bay thẳng về, đột nhiên nhớ ra còn một người ở cạnh mình. Nghe thấy Hoa Thiên Cốt lẩm bẩm như đang độc thoại, Bạch Tử Họa quay sang nhìn, không biết từ khi nào trên vai nàng xuất hiện chú sâu vừa nãy rơi vào chén rượu của mình.

“Bạch, Bạch… Đây là Đường Bảo.” Hoa Thiên Cốt giới thiệu.

“Tên ta không phải là Bạch Bạch.” Bạch Tử Họa thở dài nói.

Mặt nàng lập tức đỏ bừng, không biết sao tật xấu hễ cứ hồi hộp là lại nói lắp mãi không sửa được! Nàng không biết nên gọi Bạch Tử Họa là gì, hiện tại không thể gọi người là sư phụ, gọi là đại thúc càng không được.

“Gọi Tôn thượng là được rồi.” Bạch Tử Họa nhìn Đường Bảo khom lưng chào mình, bỗng thấy buồn cười.

Người phẩy tay, một đám mây từ trên trời bay xuống.

Trong tiếng tấm tắc của Hoa Thiên Cốt, Bạch Tử Họa đã đứng trong đám mây, xoay người lại nhìn nàng.

Nàng túm lấy một phần mây mềm mềm cố gắng leo lên, Bạch Tử Họa không thèm để ý nàng vất vả lắm mới lên được, còn chưa ngồi vững, mây đã bay vút vào không trung.

Hoa Thiên Cốt sợ hãi ôm chặt lấy đám mây không buông, liếc mắt nhìn xuống, vì mây bay rất nhanh, rất cao nên nàng không rõ thứ gì, toàn mây là mây.

Nhưng thế này vẫn thoải mái vững vàng hơn lái thuyền lá trong gió nhiều. Tuy rằng tốc độ kinh người, nhưng lại giống như đang trượt tuyết trong biển mây vậy. Hơn nữa duỗi tay ra là có thể chạm đến những đám mây trôi lững lờ bên cạnh, không có hình thái cố định như đám mây nàng đang cưỡi này.

Có lẽ đó là dùng pháp lực tạo thành, không biết có thể ăn được không. Hoa Thiên Cốt nhất thời tò mò, nhịn không được lặng lẽ cắn một miếng, thật mềm mại, ăn vào miệng như hóa thành từng giọt Cam Lộ.

Ha ha ha, ngon thật đấy!

Cắn một miếng, lại cắn một miếng, rồi thêm một miếng nữa…

“Ngươi định ăn hết cả đám mây này đấy à?” Dọc đường đi Bạch Tử Họa đều im lặng, đột ngột mở miệng khiến Hoa Thiên Cốt sợ gần chết, suýt nữa bị sặc mây.

“Ha ha.” Nàng xấu hổ cười, không biết tại sao mình vốn mau miệng, bây giờ dù có rất nhiều câu hỏi nhưng lại không biết nói thế nào. Nàng ngồi ngay ngắn lại trên mây, nhìn bóng dáng cao lớn của Bạch Tử Họa, không thốt nên lời.

Nhưng Đường Bảo lại không nhịn được, mở miệng hỏi hắn.

“Tôn thượng, Trường Lưu Sơn còn xa không?”

“Chúng ta hiện tại đang ở cực Tây Côn Luân, Trường Lưu Sơn ở phía Đông của biển Đông, vẫn còn xa.” Huống hồ hắn không cưỡi gió đi, mà trên mây lại có thêm “hành lý”.

“Con có thể ở lại bên cạnh mẹ Cốt Đầu không?”

Mẹ Cốt Đầu? Bạch Tử Họa liếc mắt nhìn Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt xấu hổ cúi đầu.

“Có thể.”

“Thật sao? Tốt quá!” Đường Bảo tiếp tục say giấc nồng trong lỗ tai Hoa Thiên Cốt, ha ha, có thể vô tư rồi. Đây là núi tiên, sau này dù ai ngứa mắt với tiểu yêu tinh nó đây cũng sẽ không dám làm gì, bởi vì nó được đích thân Tôn thượng phê chuẩn cơ mà. Hê!

Tới Trường Lưu Sơn trời đã ngả bóng hoàng hôn. Nếu chỉ dựa vào đôi chân của Hoa Thiên Cốt, muốn tới đây e rằng phải mất mấy năm.

Nghe thấy tiếng hét phấn khích của Đường Bảo, Hoa Thiên Cốt đang buồn ngủ cũng ngẩng đầu lên.

Bốn phía đằng xa đều mờ mịt một màu nước xanh thăm thẳm, bọn họ đang ở trên biển Đông. Gió biển thổi qua, tỉnh ngủ hơn hẳn. Nhìn phía trước, Hoa Thiên Cốt trợn mắt há mồm, to đến mức có thể nhét cả nắm đấm vào, nàng nhìn chằm chằm ảo cảnh Trường Lưu tiên sơn.

Ánh nắng chiều tỏa rực rỡ, từng luồng sáng vàng chiếu nghiêng sang một bên, hình ảnh phản chiếu ngược trên dòng nước dập dờn, bồng bềnh lóe sáng.

Bên người thỉnh thoảng có vài chú chim mang hoa văn tuyệt đẹp bay qua, tiếng hót lanh lảnh như nhạc cụ hòa âm. Hoa Thiên Cốt dụi dụi mắt, không thể tin được nhìn đào nguyên tiên sơn trước mắt. Vốn tư

/21